Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(1) Muốn Lỡ Nhau Đến Bao Lâu ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Minh Tâm, mày cũng biết..."

Viên Chúc chỉ nói lấp lửng nửa câu nhưng Minh Tâm thừa biết nửa câu còn lại là gì. Cậu quen anh cũng đâu phải thời gian ngắn nên hiểu rất rõ anh là trai thẳng. Cậu đến tỏ tình lần này chỉ là muốn năm ăn năm thua mà thôi, được thì cũng tốt xem như tỏ rõ lòng mình, còn không được thì ra đi cũng chẳng hối tiếc.

"Mày không cần nói tiếp nửa câu sau đâu, tao hiểu"

"Hy vọng mày hiểu cho tao"
Viên Chúc từ trước đến nay chỉ thích nữ. Anh và Minh Tâm vốn là bạn thân của nhau đã ba năm rồi, từ cái hồi chập chững bước vào cấp ba ấy.

Bọn họ lúc đầu chỉ là đứa bàn trên đứa bàn dưới nhưng vô tình lại bị đổi chỗ ngồi cùng nhau. Sớm chiều cứ phải dính lấy nhau suốt lại thành thói quen khó bỏ, đi ăn cũng đi cùng nhau, muốn đăng ký học thêm cũng phải chung, đến cả đi vệ sinh cũng phải kéo nhau đi cho vui.

Minh Tâm đã sớm có tình cảm không nên có với đứa bạn thân này rồi nhưng cậu lại biết quá rõ thằng bạn thân của mình vẫn một lòng nghĩ nó là trai thẳng, biết sao đây, cậu sinh ra vốn đã là con trai rồi, từ đầu đã rõ ràng là không hợp nhau mà.

"Thôi tao về trước đây, hè này nhà tao đi du lịch chúc mừng tao đậu đại học nên chắc không liên lạc với mày được. Hẹn tựu trường gặp lại ha"

Bọn họ sớm đã đăng kí thi cùng trường đại học rồi, lại vừa hay cùng đậu vào chung với nhau.

Minh Tâm nói xong liền rời đi mà không cho Viên Chúc có cơ hội trả lời. Du lịch gì chứ, là di dân đó. Cái gì mà hẹn gặp nhau nữa, giấy tờ để đi định cư nước ngoài của gia đình cậu sớm đã làm xong cả rồi, giờ chỉ còn đợi trèo lên máy bay ngồi xuống ngủ một giấc là tới nơi thôi.

Viên Chúc nhìn bóng dáng Minh Tâm rời đi mà bất giác cảm thấy có một chút bất an trỗi dậy. Anh không biết sao lại có cảm giác lời tạm biệt này thực ra là tạm biệt chân chính, còn lời hẹn gặp lại kia thì cứ như không xác định được là kéo dài đến bao giờ vậy.
~~~
Suốt thời gian nghỉ hè đó Minh Tâm hầu như đều trốn trong nhà mình, cứ đi tới rồi lại đi lui, thỉnh thoảng sẽ xem vài clip trên mạng rồi nấu vài món cho giảm căng thẳng, còn không nữa thì cứ trực tiếp về phòng lướt facebook hay đi ngủ là xong.

Trong khi đó Viên Chúc vẫn vô cùng bận rộn trong mùa hè, anh bận đến gần trường đại học trước để xin đi làm thêm kiếm chút tiền dùng sau khi nhập học.

Gia cảnh của Viên Chúc không quá tốt, chỉ xem như đủ ăn thôi nên anh luôn phấn đấu để kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Vì quá bận rộn nên Viên Chúc cũng đã đem lời tỏ tình kia của Minh Tâm quẳng ra sau đầu từ sớm rồi.

Thắm thoát thời gian trôi qua hai tháng, ngày Viên Chúc nhập học cũng là ngày mà Minh Tâm lên máy bay rời khỏi quê hương, chẳng biết lần này đi thì bao giờ mới trở lại nữa.

Đợi đến khi Viên Chúc phát hiện Minh Tâm không đến trường đại học thì đã quá muộn rồi. Số điện thoại đã bị khóa, facebook cũng khóa luôn rồi, nhờ vài đứa bạn ở gần nhà đến xem nhà của Minh Tâm thế nào thì nhận được tin cả nhà đã di dân.

Viên Chúc cảm thấy khó chịu vì đứa bạn thân cứ vậy mà đi một lời tạm biệt cũng chẳng nói, đã vậy lại còn xóa sạch phương thức liên lạc với nhau. Chẳng lẽ chỉ vì lần từ chối đó thì liền xem bọn họ như người xa lạ hay sao ? Bao năm làm bạn bè cứ vậy mà không nhìn mặt nhau nữa à ?
~~~
Viên Chúc ở trong nước một lòng học hành muốn thay đổi đời mình nên chẳng có thời gian đâu mà yêu với chả đương, vả lại anh cứ luôn cảm thấy trong lòng mình như thiếu thiếu cái gì đó nhưng nghĩ mãi lại chẳng ra.

Còn Minh Tâm ở bên kia bờ đại dương phải đối mặt với muôn vàn vất vả để thích ứng. Môi trường mới, bạn bè mới, mọi thứ đều mới mẻ khiến cậu có chút lạc lỏng, lại càng cảm thấy cô đơn hơn khi nhớ về người mà mình thầm thương nhưng vĩnh viễn sẽ không được đáp lại kia.

Cậu muốn gọi điện hay nhắn tin cho anh lắm chứ, dù đổi số điện thoại của bản thân nhưng cậu vẫn lưu lại số điện thoại của anh, dù khóa facebook của mình nhưng cậu vẫn tạo cái mới rồi thỉnh thoảng ghé sang tường nhà anh nhìn một lúc. Muốn liên lạc lắm nhưng lại dặn lòng không được nhớ nữa, nếu không thì chỉ sợ đến chút ấn tượng tốt cuối cùng của người kia dành cho mình cũng mất.

Tìm kiếm người yêu dị tính đã khó mà đồng tính lại càng khó hơn vì nó ngoài tình yêu còn cần sự kiên trì của cả hai để vượt qua những lời đàm tiếu xung quanh. Minh Tâm nghĩ chắc đời này mình khó được trải nghiệm cái gọi là tình yêu mà 'em yêu anh trùng hợp là anh cũng yêu em'.
~~~
Khoảng mấy tháng trở lại đây Minh Tâm luôn cảm thấy tim rất khó chịu, cứ như có dự cảm gì không lành vậy nhưng cậu nghĩ mãi cũng không ra là việc gì.

"Minh Tâm, lần này công ty đưa cậu về công ty ở nước của cậu, hy vọng cậu sẽ giúp công ty bên đó sớm ổn định hơn"

Louis ngồi trên ghế giám đốc nghiêm nghị nói bằng tiếng Anh mà nhìn cậu, đây là giám đốc của tổng công ty mà cậu đang làm. Hiện bên tổng công ty vừa mở một cái chi nhánh mới, trùng hợp là ở nơi cậu từng sống nên bên trên liền quyết định đưa cậu về đó. Một là muốn cậu giúp công ty con bên kia sớm đi vào ổn định, hai là muốn thông qua đây để thăng chức cho cậu.

Sau khi tốt nghiệp xong Minh Tâm liền được công ty tuyển vào, sau năm năm cống hiến thì giờ đây công ty đang có ý định thăng chức cho cậu nhưng họ cần cái lý do đàng hoàng nên phái cậu đi đến công ty con để lập công là tốt nhất.

"Vâng tôi biết. Cảm ơn ngài đã trọng dụng"

Minh Tâm cũng không có dị nghị gì về chuyện về nước này, cậu đã đi chín năm rồi, cũng có chút nhớ nhung về nơi mình đã lớn lên, hơn hết là nhớ đến một người mà cứ ngỡ không gặp thì sẽ quên nhưng nào ngờ chín năm qua lại chưa từng phai mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top