Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(Hoàn) Muốn Lỡ Nhau Đến Bao Lâu ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày hôm đó nhân viên bên công ty XX đều thấy vị giám sát điển trai tuy thân thiện mà lại luôn xa cách ka của mình cứ sáng sớm là ghé quán đối diện công ty mua về một ly Americano. Tới giờ ăn cơm trưa thì tay xách tay cầm thức ăn tự chuẩn bị sẵn mang sang quán đó. Tới lúc tan làm cũng chạy sang bên kia ngồi tiếp, nếu không phải biết chủ quán bên kia là nam thì có khi bọn họ sẽ nghĩ Minh Tâm chạy qua đó tán tỉnh chủ quán rồi.

"Tao nói nè, mày cứ một ngày hai, ba ly cafe như vậy là không tốt cho sức khỏe đâu nha"
Viên Chúc vừa ăn cơm mà Minh Tâm mang đến vừa không quên nhắc nhở.

"Anh Tâm mang tiền đến cho anh mà anh còn chê nữa à ?"
Cô nàng phục vụ hoạt bát tên Uyển Nhi vọt miệng xen vào, từ ngày Minh Tâm cứ rảnh là lại chạy sang đây thì bọn họ cũng xem như có chút thân thiết nên cô nàng cũng rất thoải mái nói chuyện.

"Lo ăn trưa của em đi, anh trừ tiền bây giờ"
Viên Chúc trừng mắt nhìn cô nàng một cái nhưng khóe miệng lại vươn ý cười.

"Uống vậy tao mới tỉnh táo mà làm việc được. Qua giai đoạn căng thẳng này là ổn rồi"

"Tự mày coi sức khỏe của mày trước đi. Đau dạ dày từ hồi mười mấy tuổi tới giờ mà còn uống cho lắm cafe vào là có ngày nhập viện nha"

Minh Tâm thấy người kia quan tâm mình thì dĩ nhiên là vô cùng vui nhưng mà cậu cũng rõ đây chắc chỉ là bạn bè quan tâm nhau mà thôi.

"Tao biết rồi. Mà hôm nay nghe giọng mày lạ lắm nha, bệnh à ?"

"Cảm chút đỉnh thôi chứ gì đâu, tao uống thuốc rồi, hôm nay ngủ sớm chút là được"

"Vậy lo mà ăn uống rồi uống thuốc đàng hoàng, tối nay tao phải đi gặp đối tác nên chút nữa ăn trưa xong là đi luôn, chắc tối không ghé lại đâu"

"Được rồi mà. Mày nói chuyện cứ như mẹ tao á"
~~~
Khoảng 9h đêm hôm đó khi Minh Tâm đã kí hợp đồng cùng đối tác xong đang định về nhà ngủ một giấc thì điện thoại lại vang lên, cậu mở ra xem thì là Uyển Nhi.

"Em gọi anh có gì không ?"

"Anh Tâm, anh Chúc hình như bệnh nặng hơn hồi sáng rồi, em thấy ảnh có chút sốt mà em kêu đi bệnh viện ảnh lại không nghe. Em thì không về không được, nên không ở lại coi ảnh được"
Giọng của Uyển Nhi có chút khẩn trương

"Được rồi. Tối rồi em tranh thủ về sớm đi, anh về gần đến nơi rồi để anh coi Viên Chúc cho"

"Dạ được. Vậy chìa khóa em để ở kẹt cửa chỗ góc kín mà em chỉ anh rồi á. Tạm biệt anh"

Cô nàng vừa cúp máy thì Minh Tâm ba chân bốn cẳng chạy về ngay, hôm nay cậu lái xe nhanh hơn bình thường một chút.

Thật tình chẳng biết nói sao mà. Lớn như vậy rồi mà lại chẳng chăm sóc tốt cho bản thân gì cả.

Trên đường đến quán thì cậu có ghé ngang mua cháo rồi lại ghé quầy thuốc để mua chút thuốc hạ sốt cần thiết. Lúc đến được quán cũng khoảng 9h20 rồi.

Viên Chúc nằm trùm chăn kín mít đầu ở trong phòng vậy mà vẫn còn rung cầm cập. Minh Tâm tiến đến đưa tay sờ trán của anh thì phát hiện là rất nóng. Cậu liền đứng dậy ngâm viên thuốc hạ sốt rồi kéo anh ra khỏi chăn bắt uống.

"Không sao của mày đó hả ?"
Minh Tâm lên tiếng oán trách nhưng giọng điệu lại không hề giống đang trách cứ chút nào.

Viên Chúc tuy mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn rõ người trước mặt là ai, nghe cậu nói như vậy liền cố gắng nâng lên nụ cười trêu đùa

"Cái này là do sơ xuất thôi chứ không phải tao nói sai đâu"

"Rồi rồi. Không phải tại mày không biết chăm sóc bản thân đâu, là do bệnh cảm sốt ngang ngược tự tìm đến mày thôi"

Đợi một lúc khi thấy trán của Viên Chúc đã hạ nhiệt, Minh Tâm liền đi hâm nóng lại cháo để bắt người nào đó dậy ăn liền rồi uống thuốc cảm vào.

"Tao có tay mà, mày đút làm cái gì?"
Viên Chúc muốn đưa tay giật lấy chén cháo

"Ăn nhanh. Cấm có nói nhiều"

Viên Chúc ngay sau đó liền thành thật ăn không hó hé gì nữa. Đợi bắt ép người này ăn rồi uống thuốc xong Minh Tâm liền cưỡng ép bắt anh ngủ ngay. Còn bản thân mình thì ra ngoài kiếm cái ghế lôi vào ngồi tạm một đêm. Vì phòng của Viên Chúc tương đối nhỏ nên chỉ đặt được mỗi cái giường đơn mà anh đang ngủ cùng chiếc xe lăn thôi.
~~~
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Minh Tâm đã nhắn tin cho Uyển Nhi bảo cô nàng hôm nay quán nghỉ một ngày vì Viên Chúc hiện chưa khỏe lắm. Sau đó cậu lại gọi cho trợ lý của mình bảo anh ta hôm nay tự giải quyết mọi chuyện, cậu có việc nên hôm nay sẽ không đến.

Lúc Viên Chúc tình dậy đã là chuyện của 9h sáng rồi. Anh lòm còm muốn rời khỏi giường thì đã có người từ bên ngoài bước vào phòng.

"Chịu dậy rồi à ? Đợi mày đến nổi mà cháo tao nấu cũng nguội luôn rồi"
Minh Tâm tay cầm chén cháo bước đến gần giường

"Ai kêu mày không gọi tao dậy"

"Không lẽ tao lại đi làm phiền người bệnh nghỉ ngơi à. Nè ăn đi rồi uống thuốc vào hộ tao cái chứ mày cứ lảm nhảm như đêm hôm qua thì tao cũng sợ"

"Tao nói cái gì à ?"
Viên Chúc cầm lấy chén cháo từ tay Minh Tâm tự mình múc một muỗng rồi mới như thuận miệng hỏi

"Tao nói xong chỉ sợ mày sẽ bị sốc á. Nguyên đêm hôm qua mày cứ bảo 'Minh Tâm, bao giờ mày về, tao nhớ mày', mày cứ lặp đi lặp lại thế á"

Minh Tâm bày ra vẻ mặt lúc thì như đang đứng đắn kể chuyện, khi thì như vô cùng ngạc nhiên cùng bất đắc dĩ, tóm lại là kể sinh động vô cùng.

"Chắc mày nghe nhầm rồi"
Viên Chúc nghe kể xong mà tim đập nhanh hơn, anh không tin mình lại nói mơ sảng như vậy.

"Tao mới 27 tuổi chứ có già cả gì đâu mà lãng tai. Mà này tao có cái này muốn nói với mày"

Minh Tâm nói xong liền ngồi xuống cạnh Viên Chúc, hai tay đặt lên hai vai anh, dùng vẻ mặt nghiêm túc như 9 năm trước để nhìn anh.

"Tao biết mày sẽ trả lời cái gì nhưng mà tao vẫn muốn nói. Vì công ty hoàn thành kế hoạch trước thời hạn nên bên kia đã gọi tao về, lần này đi thì không biết bao giờ mới trở lại đây nữa. 9 năm trước tao nói tao thích mày, 9 năm sau tao muốn sửa thành tao yêu mày"

Dường như sự ôn nhu dịu dàng cả đời của Minh Tâm đã dùng hết cho lần này vậy.

"Mày biết tao..."

Anh còn chưa kịp nói hết câu đã bị người kia tiến đến dùng môi chặn lại, không hôn sâu chỉ là nhẹ đặt hai đôi môi lại cạnh nhau mà thôi. Sau khi người kia chịu im lặng thì cậu mới rời ra

"Mày định nói mày không thích con trai chứ gì. Vậy cái lá thư mày để dưới gối là sao đây ?"

Đêm qua vô tình Minh Tâm đã nhìn thấy lá thư kia đặt dưới gối, cậu vốn định không mở ra vì nó là chuyện riêng tư của anh nhưng sau khi thấy bìa ngoài thư ghi 'gửi Minh Tâm' thì cậu liền không ngại ngần mà lật ra xem.

Minh Tâm à ! Lá thư này tao viết vậy thôi chứ chắc cả đời cũng chẳng gửi cho mày đâu. Ngày mày đi rồi tao mới biết là tao có thích mày, trước nay tao cũng chưa từng có cảm giác như vậy với phái nữ, nên chắc tao cũng không thẳng lắm đâu ha. Đi thì mày cũng đi rồi, có muốn liên lạc cũng chẳng được nữa, chỉ hy vọng mọi thứ suôn sẻ để tao cố gắng kiếm tiền rồi ra nước ngoài tìm mày ha.

Xong ở một mặt khác trong thư lại viết tiếp.

Có lẽ tao không đi tìm mày được nữa rồi. Đời tao chắc tới đây xem như hủy, có tìm được mày thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tao không định liên lụy ai cả.

"Mày định chạy trốn đến bao giờ ? Mày đòi sang nước ngoài tìm tao nhưng giờ tao đứng trước mặt mày rồi đây, sao mày lại không nói chuyện mày muốn nói với tao hả ?"
Minh Tâm cảm thấy rất giận, giận người này vì sao không chịu thành thật với bản thân, giận người này vì sao lại không nói gì với mình cả.

"Nói thì được gì nữa đâu. Mày thấy rồi đó, bây giờ tao lo thân mình còn chẳng xong đây này. Bây giờ tao là một đứa tàn phế"
Viên Nguyên nói xong liền nở nụ cười tự giễu

Anh giờ đã là kẻ tàn phế còn dám yêu đương cùng ai nữa đây, dù có hiểu rõ lòng mình thì cũng chẳng giúp ích gì. Anh không muốn liên lụy ai cả, chỉ muốn tồn tại như thế này đến khi tận mạng thì thôi.

"Rồi mày có nghĩ cho tao không ? Tình cảm của tao bao năm nay để đổi lại mày nói thế này à ? Tao và mày vốn có thể cùng nhau trải qua thêm thời đại học, sánh bước nhau trong giai đoạn chập chững vào đời, sẽ cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân kia. Nhưng cuối cùng lại đánh mất nhau 9 năm. Mày nghĩ con người có thể chờ đợi được bao nhiêu lần 9 năm đây ?"

Nói rồi cậu liền cúi xuống ôm lấy người kia, cái ôm này cậu đã muốn từ rất lâu rồi nhưng không được.

"Nghe tao đi được không ? Thành thật với cảm xúc của mình đi. Chúng ta không có bao nhiêu cái thanh xuân để mất nhau nữa đâu"

Viên Chúc im lặng rất lâu nhưng vẫn níu lấy cái ôm của Minh Tâm không buông ra, nước mắt cứ thế mà rơi trên vai áo của Minh Tâm. Đúng vậy, bọn họ không có bao nhiêu cái 9 năm để lỡ nhau nữa, lần này mà còn lỡ nhau chỉ sợ sẽ là mất nhau mãi mãi.

"Tao cũng yêu mày"

Trái tim của Minh Tâm chỉ vì một câu này liền muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ vài chữ này thôi mà cậu đã chờ đợi rất nhiều năm rồi và cứ ngỡ như cả đời cũng chẳng thể nghe được.

Sau đó hai người liền xác định quan hệ người yêu trong sự chúc phúc của cô nàng hủ nữ Uyển Nhi. Minh Tâm sau đó cũng gửi đơn về công ty xin ở lại công ty con này làm việc, phía trên lúc đầu còn khá ngạc nhiên vì cậu vậy mà lại từ bỏ cơ hội thăng chức ở tổng công ty để ở lại công ty con này nhưng cuối cùng thấy không lay chuyển được nên đã để cậu ở lại làm phó giám đốc. Vài tháng sau đó Viên Chúc và Minh Tâm liền công khai với hai bên gia đình và tự tổ chức một buổi tiệc kết hôn nho nhỏ.

Người có tình rồi sẽ được bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top