Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Cái bánh tẩm độc và vụ bắt cóc (H, SM, NP)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phụ thân đâu rồi?!" Lạc Kỳ nhìn xung quanh cung vua.

Phụ thân chàng Lạc Kỳ chẳng thấy đâu, vì ngài đã ở chỗ khác. Cung vua vắng lặng đến lạ thường.

"Ai đó?!" Lạc Kỳ nhìn thấy một bóng người đi ngang qua hiên cửa.

Nhìn vào hiên cửa, Lạc Kỳ thấy một cái tráp để ở ngoài hiên cửa, trên có một tờ giấy thơ ghi như sau: "Gửi tặng tiểu hài nhi Lạc Kỳ. Phụ vương của con."

"Phụ vương gửi quà cho mình sao? Mình chưa nghe phụ vương nói gì mà." Lạc Kỳ nghĩ.

Mở hộp ra, Lạc Kỳ thấy một cái bánh bao nhân thịt có vỏ màu trắng. Trông nó rất ngon, có khói bốc lên từ chiếc bánh như thể nó đã được hấp chín và mới lấy ra khỏi xửng.

"Có nên ăn hay không?" Lạc Kỳ nghĩ.

Rồi sau cùng chàng ăn ngay cái bánh mà chẳng ngại ngần gì. Cắn đứt một phần bánh, chàng thấy nhân của cái bánh đó là thịt xá xíu có mùi thơm dậy. Ăn hết cái bánh, chàng liền đánh một giấc rất dài trên bàn. Ngay lúc này, bóng người bí ẩn bước ra từ hiên cửa và bồng Lạc Kỳ lên rất nhẹ nhàng. Bóng người đó là vua Á Lân, nhưng đây không phải là ông.

"Ôi trời ơi, Lạc Kỳ dễ thương ơi, đừng nghĩ ngươi khôn ngoan hơn ta. Ta chính là Huyết Xà, người của Đôn Ác Mặc lão gia. Sau này ta sẽ làm vua cả thiên hạ sau khi hạ được ngươi." Bóng người kia biến thành một con quái vật.

Lạc Kỳ chẳng còn nghe gì cả, còn Huyết Xà thì vụt biến cùng chàng về dinh Đôn Ác Mặc lão gia. Hắn đem trình Lạc Kỳ cho toàn bộ bá quan văn võ rồi lui cung ngay.

"Ái chà, một tiểu hoàng tử bé xinh." Đôn Ác Mặc ngẫm nghĩ.

"Bạo hành y coi bộ cũng vui lắm." Dạ Bức nói.

"Đồng ý cả hai tay." Cuồng Nhân Lãng Tử gật đầu.

Một giờ sau, Lạc Kỳ vẫn chưa tỉnh. Thì ra cái bánh của Lạc Kỳ được Huyết Xà và đám đồng cấp tự tay tẩm thuốc gây mê để khiến tim chàng ngừng đập và toàn thân chàng bất động trong một trạng thái ngủ say như chết. Hắn còn giả mạo chữ viết của đức vua Lạc Á Lân và làm một cái tráp để gửi tặng cho Lạc Kỳ một cách bí mật, khiến chàng tưởng đây là quà của cha mình.

"Im lặng để sang hơn nhé đức vua nhỏ." Lạc Kỳ bị Đôn Ác Mặc cho ngồi lên mộc lư.

Hai tay Lạc Kỳ bị trói sau lưng, toàn thân trần trụi bị phô ra hết. Chàng vẫn gục đầu nhắm mắt rất sâu, ngay cả mông và hạ bộ cũng bị lột truồng. Cái mộc lư chàng bị bắt phải ngồi lên giống như một cái yên ngựa với một thứ gì đó như cái cọc gỗ với đầu tròn ở phía trên, cái cọc kia đâm thẳng vào cửa sau của chàng. Mộc lư được để lên một con ngựa gỗ với bốn cái bánh xe có thể chạy được, và con ngựa này có hình dạng gần giống như một con ngựa thật.

"Dậy đi em." Huyết Xà vỗ mặt Lạc Kỳ để lay chàng dậy.

Lạc Kỳ mở mắt ra nhìn xung quanh mà toàn thân run rẩy. Hai chân chàng bị cùm vào hai bên thành ngựa gỗ, toàn thân chàng không có chỗ nào là có vải che. Miệng chàng bị nhét một miếng vải quấn quanh miệng, còn nam khí của chàng có mấy cái đai bó xung quanh thân và lỗ niệu đạo bị nhét một cái que bằng tre được mài láng hết thân sao cho nó có hình dáng tròn thuôn.

"Chào mừng em đã đến với địa ngục." Huyết Xà nói.

Rồi mấy tướng quỷ cứ đi vòng quanh con ngựa gỗ mộc lư và múa may quay cuồng mặc cho Lạc Kỳ đưa mắt ra nhìn trong vô vọng. Chàng muốn thoát khỏi cái thứ dụng cụ tra tấn này, nhưng chỉ tiếc rằng nếu chàng đẩy người thì con ngựa sẽ chạy không kiểm soát được, khi đó nếu bị vấp một thứ gì đó như một hòn sỏi vào bánh xe thì cả con ngựa sẽ ngã xuống làm chàng bị thương.

"Ôi trời, toàn là một đống thịt dai nhách." Dạ Bức bĩu môi khi sờ ngực và bụng Lạc Kỳ.

"Dai cái gì mà dai." Bạch Lôi vỗ bốp bốp cái mông của Lạc Kỳ.

"Ngồi yên đó đi nha, đi xuống là gõ sưng chân bây giờ." Bích Phong chỉ khúc gậy gỗ vào mặt Lạc Kỳ.

Cả dàn tướng quỷ đứng xúm xít quanh Lạc Kỳ, cố gắng nói khẽ cười duyên để được dịp tán tỉnh chàng. Kẻ nào kẻ nấy đều muốn được chạm vào chàng như thể chàng là một pho tượng rất đẹp.

"Hoàng tử ơi là hoàng tử, trời sinh ra cho em một thân hình rất cường tráng và ưa nhìn để làm gì chứ? Ai mà ngờ rằng em làm bọn anh chịu không nổi rồi đấy." Một tiếng nói vang lên.

Nhìn lại xung quanh, ai cũng thấy được sự hiện diện của một tên yêu quái nhện màu đỏ rực pha với màu đen huyền. Hắn là một gã có nọc độc sát thương cao dù có khả năng giết 20 mạng người chỉ trong đúng 9 tiếng đồng hồ nếu không được điều trị kịp thời. Tên hắn là Huyết Chu (Killbas), nghĩa là là nhện đỏ máu. Người ta đồn rằng hắn là anh em họ của Huyết Xà và Nguyệt Xà, nhưng chính hắn đã tự khẳng định rằng hắn chỉ là anh em kết nghĩa không cùng huyết thống với hai nhân vật này.

"Lại một người mới sao?!" Đôn Ác Mặc hỏi.

Thế là các tướng quỷ liền lấy con ngựa gỗ đẩy qua đẩy lại khiến Lạc Kỳ ngồi trên đó phải rung rinh theo. Lạc Kỳ chỉ có thể cắn răng chịu đau khi con ngựa lắc lư đưa mộc lư nhảy lên nhảy xuống làm hậu huyệt chàng thiếu điều muốn rách toạc ra. 

"Bây giờ còn ai muốn ăn roi gân bò không?" Bích Phong và Bạch Lôi hỏi.

"Roi gân bò thì không có. Nhưng thôi đừng đánh." Oán Chiến Kỵ đáp.

"Quả lê sắt thì sao?" Gia Mịch đại gia hỏi.

"Xứ mình đâu có cái thứ điên khùng này." Dạ Bức nói.

Và thế là cả đám tướng lĩnh của Đôn Ác Mặc lão gia ai nấy đều vừa cãi nhau ầm ĩ vừa lắc ngựa gỗ khiến Lạc Kỳ vừa chóng mặt vừa đau hông. Cả đám tướng của Đôn Ác Mặc gồm Cuồng Nhân Lãng Tử (Mad Gallant), Huyết Xà (Blood Stalk/Evolt), Huyết Chu (Killbas), Dạ Bức (Night Rogue), Bích Phong (Remocon Bros Kaiser), Bạch Lôi (Engine Bros Kaiser), Oán Chiến Kỵ (Endolf), Gia Mịch Tuyết Lục Ma (Zamigo Delma), Mặc Ngư Bách Nhãn (Ikargen), Hắc Yết Nhân (Scorpio), Thiết Điểu Long Đế (Kukuruga), Huyết Tế Chung Khốc (Chimatsuri Doukoku), Phủ Phá Thập Tạng (Fuwa Juzo), Nha Quỷ Huyễn Nguyệt (Kibaoni Gengetsu), Nga Mi Lôi Tàng (Gabi Raizo),... cứ thế mà la hét um sùm đến mức Đôn lão gia chẳng còn nghe được gì. Còn Đôn lão gia thì đã ngủ gục trên ngai ngáy khò khò rất to như tiếng lợn, và lão ta chẳng quan tâm ngoài kia có làm gì đi nữa.

"Thôi chúng ta tự xử với nhau." Cuồng Nhân Lãng Tử đáp.

Rồi có những tiếng quát tháo rõ to đến mức trong rừng còn nghe được, và Lạc Kỳ chỉ có thể hứng đầy hai tai với đủ thứ lời lẽ khiếm nhã mất vệ sinh mà chẳng làm được gì. Mọi chuyện càng tệ hại hơn khi chàng bị đám điên khùng kia bắt đầu hành hạ thân xác vô cùng thậm tệ. Chúng thả chàng xuống khỏi ngựa gỗ và bắt đầu đánh đập chàng một cách tàn tệ.

"Giờ coi đứa nào dám cứu ngươi ra đây?" Có một tiếng hét.

"Đúng là trắc nết mà." Một tiếng chửi vang lên.

"Ai mà tin nổi rằng có một tên công tử bột yếu đuối hèn mọn thế này mà đi làm vua." Một tiếng khác xầm xì.

"Truất phế cái tên này ngay và luôn." Một tiếng ậm ừ từ ngóc ngách nào đấy phát ra.

Và thế rồi Lạc Kỳ bị đánh bầm dập đến mức không thể chống cự nổi, và rồi bị tháo bịt miệng trước khi bắt đầu bị kẻ địch cưỡng bức một cách rất tàn nhẫn.

"Cái này là bọn ta cho mi ăn hành ngập họng luôn." Dạ Bức nghiến răng.

Cả một đám quỷ chen nhau giành phần để nhét cái thứ của nợ tòn ten lủng lẳng đàn ông nào cũng có vào miệng Lạc Kỳ, rồi nắm tóc chàng giật qua giật lại để bắt chàng làm chuyện dơ dáy. Hàng loạt những bàn tay thi nhau tát lên mặt chàng hoàng tử đến mức mặt chàng đỏ lên. Chàng bị sặc đến mức suýt ho, nhưng chẳng ai thèm quan tâm đén chàng.

"Trời ơi, không ngoan một chút là không được hả?" Bích Phong xí phần trước với Bạch Lôi.

"Nói ai vậy hả ông anh?" Bạch Lôi hỏi.

"Lạc Kỳ. Không phải đệ." Bích Phong điềm tĩnh.

Chẳng mấy chốc, Lạc Kỳ đã bất đắc dĩ trở thành ngân khố chứa tinh khí của lũ binh ma tướng quỷ, hết bị xả tinh vào miệng rồi bị xả lên mặt. Chàng bị ép phải nằm sấp xuống cho bọn kia đút vào cửa hậu rồi đâm phành phạch liên tục đến mức kêu ra tiếng.

"Ư... đau quá... nhưng mình không thể nào ngã gục như vậy được... Ai cứu tôi đây... Hay là mình nên tẩu thoát..." Lạc Kỳ nén hết nước mắt để cắn răng thật chặt chịu đau.

Mấy phần sau, Lạc Kỳ bị nát cúc tập thể đến mức hai chân chàng không lết nổi. Nếu Thiên Hạo đến cứu chàng, có khả năng anh sẽ bị kéo vào chịu vạ chung. Nhưng nếu phải nhờ mỹ thiếu niên Khôi Lợi đến ứng cứu, đúng là cậu ta sẽ cứu chàng ra bằng cách hấp dẫn hết lũ yêu quái về phía cậu ta để giúp chàng chạy thoát, nhưng nếu chàng chạy không nhanh là cả chàng cũng bị cậu ta đè.

"Đằng nào cũng chết." Lạc Kỳ nghĩ.

Và thế là Lạc Kỳ đành nhắm mắt nhắm mũi chịu mấy cú đâm cúc trời giáng của đám phản diện, còn chàng thì chỉ nín lặng không rên la một tiếng để không bị bè lũ bên kia bắt thóp.

"Tự cấm mình không rên rỉ sẽ càng rên rỉ to hơn đấy." Mặc Ngư và Điểu Long nói với Lạc Kỳ.

Nhưng Lạc Kỳ vẫn bỏ ngoài tai và cứ để đám kia bạo cúc tới khi mệt mới thôi, dù người chàng muốn phải mệt chính là những kẻ bạo hành chàng. Kết quả thật đáng bất ngờ là... không có một tên yêu quái nào nghĩ đến chuyện dừng lại, mà chỉ càng muốn phá cúc chàng nhiều hơn nữa.

"Đành phải hít thở sâu thôi." Lạc Kỳ tự nhủ.

Hít thở sâu được bảy lần, toàn thân Lạc Kỳ mềm nhũn ra đế không bị áp lực từ bên ngoài và bên trong dồn ép, thế nhưng cái kết còn đắng cay bi thảm hơn khi độ hung bạo của cả nhóm yêu quái càng lên cao hơn.

"Rồi mi sẽ chết nếu mi không vâng phục bọn ta." Đám tướng quỷ bảo Lạc Kỳ.

Rồi cả đám kia hết cởi trói cho Lạc Kỳ lại còn tháo đai trinh tiết cho chàng, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì.

"Thôi cứ kìm nén như thế này đi. Có ngày ngươi sẽ nổ tan xác." Huyết Xà thất vọng nói với Lạc Kỳ.

"Vậy đi còn sướng hơn bị cái đám các ngươi hà hiếp hết năm dài tháng rộng." Lạc Kỳ đáp.

"Ồ, cái vụ này làm ta nhớ đến Khôi Lợi. Thằng tiểu tử ấy nhìn ngoan hiền như mèo vậy thôi, chứ nó khốn nạn lắm. Nó là một tay sở khanh số một đấy, hết quyến rũ người này rồi tán tỉnh người kia. Cả bọn ta cũng phải đau đầu với nó, vì cứ mỗi lần làm chuyện ấy với nó xong là nó đòi làm tiếp, mệt đứt hơi luôn." Dạ Bức nói.

Lạc Kỳ: "Thế có cần ta gọi đệ ấy ra không?"

Ngay lập tức cả đám liền dạt ra thật xa và cuốn gói bỏ chạy thật nhanh. Quả nhiên lúc ấy cậu tiểu hồ ly dụ thụ Khôi Lợi đã đến thật. Cậu ta đến cứu Lạc Kỳ và đưa cậu ra khỏi dinh thự ác quỷ.

"Này Khôi tiểu đệ, bớt tán tỉnh nam nhân bừa bãi đi." Lạc Kỳ nhắc nhẹ Khôi Lợi.

"Xuỳ, huynh tưởng đệ thích nằm trên mấy chàng kia à? Đệ luôn thích nằm dưới nhé, nhưng đệ chủ động đến với người ta. Mấy chàng thích nằm dưới như đệ thì đệ cũng làm tới bến luôn." Khôi Lợi đáp.

"Huynh có phu quân rồi nhé." Lạc Kỳ nói.

Khôi Lợi cười toe toét: "Vậy thì đệ cũng sẽ dụ huynh lên phòng đè đệ hết đêm luôn."

Lạc Kỳ nghĩ thầm: "Ôi thôi thế là xong, công thì ít mà thụ thì nhiều. Gặp phải cái loại ăn tạp này có nước thăng thiên sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top