Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Mộc lư của Ca Lỗ Tát (H, SM)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 10 tháng giêng năm Tân Sửu (2021).

Giờ Thìn (7 giờ sáng theo kiểu Âu).

Tại dinh thự Ước Đốn Ma Tộc, Ca Lỗ Tát đã giam giữ Sung Lưu. Cậu chẳng mặc bộ đồ nào trên người, toàn thân bị trói bằng nhiều đoạn dây chằng chịt, hai cẳng bị ép phải banh ra bằng một cái khung dây móc sau gáy, hai đầu dây là hai cái cùm gắn chặt cổ chân cậu, còn hai tay cậu thì bị còng vào hai cái lan can ở hai bên một chiếc giường. Căn phòng giam giữ Sung Lưu thì chỉ le lói ánh sáng từ vài ba cái đèn cầy màu trắng để rải rác khắp phòng, còn lại thì mười phần tối như mực hết cả tám chín phần.

"Aaaahhhh~~~!!!!! Dừng lại... Đừng mà... Nhột... Aaaahhhh~~~!!!!! Aaaahhhh~~~!!!!! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái~~~!!!!!!" Sung Lưu vừa giãy vừa hét khi bị Ca Lỗ Tát bôi dầu nhờn lên toàn thân mà xoa bóp rồi trêu ghẹo các điểm nhạy cảm.

Ngón tay của Ca Lỗ Tát vừa đâm vào cửa hậu của Sung Lưu, Sung Lưu hét lên một âm thanh chói tai trong khi toàn thân cậu co giật dữ dội và phần thân dưới lại cứng lên như một phản xạ tự động. Ca Lỗ Tát rất thích chơi đùa với Sung Lưu nhưng không hề cười đùa gì vì Sung Lưu rất hay cười trước mọi thứ đến mức Ca Lỗ Tát cười là Sung Lưu cười phụ họa theo. Lấy một cái thông tuyến tiền liệt, Ca Lỗ Tát cắm thẳng vào cửa sau của Sung Lưu rồi vặn cái quai trên tay cầm của nó làm cho cậu rên rỉ vì vừa đau vừa ngứa cộng thêm với chút sướng. Rồi hắn đổ sáp nến nóng lên da cậu.

"Ta sẽ làm nhẹ nhàng thôi." Ca Lỗ Tát cho Sung Lưu hít một chai xuân dược làm cho cậu không thể phản kháng được.

Hít xuân dược đầy hai buồng phổi, Sung Lưu lâng lâng đầu óc rồi lịm đi, cậu nằm yên cho Ca Lỗ Tát cởi trói cho cậu. Vừa được cởi trói xong, Sung Lưu tự nguyện quỳ xuống trước mặt Ca Lỗ Tát rồi ưỡn ngực trước mặt hắn, sau đó lấy hai tay hắn đặt lên ngực mình rồi tự điều khiển tay hắn bóp nắn mình rất dịu dàng, còn hắn thì đứng sững sờ không nói được lời nào.

"Em là con mèo hư hỏng của ngài đây. Ngài dạy dỗ em đi." Sung Lưu chạm môi vào miệng Ca Lỗ Tát.

Ca Lỗ Tát thả lỏng toàn thân nhưng thân dưới lại căng cứng lên. Hắn ôm chặt Sung Lưu và hôn cậu một cái rất sâu, rồi lại đặt tay quanh eo cậu. Hắn bóp chặt hai bên hông cậu rồi vuốt ve từ dưới lên trên, sau đó hôn cậu rất sâu không cho cậu thở, còn hạ bộ cậu thì tự cương lên vì phấn khích.

Rồi Sung Lưu chổng mông cho Ca Lỗ Tát thọc ngón tay vào lỗ cửa hậu, cậu rên rất to khi hai ngón tay của hắn đã chui vào trong cậu, ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn chỉ có những cái móng vuốt nhọn như các ngón tay khác của hắn, nên tiểu đệ cậu cứ co giật liên tục. Nhưng ngay cả khi Ca Lỗ Tát có bàn tay thon mịn của con người, Sung Lưu vẫn rên rỉ vì sung sướng khi bị thọc ngón tay vào cúc huyệt. Nong rộng cúc hoa Sung Lưu chừng 5 phút, Ca Lỗ Tát lấy ngón tay ra khỏi người Sung Lưu rồi đỡ cậu dậy, nhân tiện cũng thọc luôn cây hàng vào miệng cậu cho cậu mút. Sung Lưu chẳng ngại ngần gì nên cũng ngậm mút luôn, liếm từ đỉnh đầu xuống dưới gốc, rồi ngậm nguyên con vào họng mà lấy miệng húp lên húp xuống. Chừng 10 phút khẩu giao là xong, Sung Lưu nhả ra.

"Ngươi không sợ ta sao? Ta là quái vật mà ngươi vẫn chẳng chạy trốn khỏi ta sao? Ngươi không những không chịu chạy trốn mà la hét inh ỏi, trái lại còn ngồi yên cho ta mặc sức làm đủ kiểu với cơ thể ngươi. Bộ ngươi rất khao khát được ân ái đến mức ăn tạp cả người lẫn quái hay sao?" Ca Lỗ Tát nghiêm túc hỏi Sung Lưu.

"Không, thưa ngài. Em không sợ ngài." Sung Lưu cúi đầu đáp.

"Thôi sao cũng được. Ta cũng đang tìm người để giải tỏa bức xúc, ngươi thì đang khao khát ân ái, nên hôm nay sẽ là tình một đêm dành cho ngươi." Ca Lỗ Tát vỗ về Sung Lưu.

"Ngài hứa với em là hãy đến chỉ hôm nay thôi nhé." Sung Lưu dặn dò Ca Lỗ Tát.

"Xong hôm nay, ta sẽ rời đi sau khi cho ngươi hưởng phúc thiên đàng tình ái, nhưng sau đó ta sẽ cho ngươi không còn nhớ gì đến chuyện này nữa. Liệu ngươi có đồng ý không?" Ca Lỗ Tát đáp.

"Vâng, thưa ngài." Sung Lưu tự banh rộng hai chân ra cho Ca Lỗ Tát sau khi ngả lưng trên giường.

Ca Lỗ Tát bắt đầu thao cúc Sung Lưu khi Sung Lưu đang nằm ngửa trên giường. Hai chân Sung Lưu vắt lên cổ Ca Lỗ Tát, toàn thân cậu ngồi đối diện với anh, nhục bổng anh đã cắm vào tiểu huyệt cậu, hai tay cậu chống lên giường.

"Ah... ah... Ca Lỗ Tát... ah... ah... Ca Lỗ Tát... ah... ah... Ca Lỗ Tát... ah... ah... ah... ah..." Sung Lưu rên rỉ.

"Sung Lưu... em khít quá..." Ca Lỗ Tát cũng rên rỉ.

"Nhẹ thôi Ca Lỗ Tát... Ah... ah... ah... ah..." Sung Lưu rên rỉ khi Ca Lỗ Tát đẩy côn thịt anh sâu vào trong cậu.

"Hầy... em khít quá rồi đó Sung Lưu..." Ca Lỗ Tát cũng nhăn nhó không kém.

Sung Lưu khóc thút thít khi cúi xuống dưới chỉ thấy Ca Lỗ Tát đang đẩy ra đẩy vào giữa hai cẳng cậu, tiểu đệ cậu đang cứng hết cỡ.

"Em mệt rồi... em mê anh rồi... ah... cầu anh thao tiểu tao hóa ah... ah... ah... ah..." Sung Lưu thở hổn hển khi Ca Lỗ Tát tăng tốc.

"Thả lỏng lên em... ah... ah... ah... anh thấy thật thoải mái..." Ca Lỗ Tát đáp.

Ca Lỗ Tát chuyển động thân dưới rất mạnh bạo, những cú thúc hông của anh làm thân dưới Sung Lưu đau ê ẩm. Sung Lưu rên rất gợi tình dù có thể thấy cảm xúc đau đớn đang phảng phất trong từng tiếng kêu. Tiểu huyệt màu đỏ hồng của cậu đang co bóp quanh khúc xúc xích của anh liên tục không ngừng, quy đầu màu đỏ của anh như cái mũi dùi cứ công phá cửa sau của cậu rất thô bạo.

"Ca Lỗ Tát... Oái... ôi... ui da..." Sung Lưu ngượng ngùng nhìn Ca Lỗ Tát cường bạo tiểu cúc mình.

"Ôi... em yêu ơi... ah... ah... aaaahhhh.... Sung Lưu yêu dấu ơi... ah... ân... ân..." Ca Lỗ Tát vừa thở dốc vừa nói.

"Ca Lỗ Tát... Oh... anh to quá a... ôi... anh ơi... ôi... ui da... ah... ah... ah ah ah... anh yêu ơi... ah ah ah... lão công... ân ân ân..." Sung Lưu vừa nhìn Ca Lỗ Tát cường bạo tiểu cúc mình vừa kêu rên luôn miệng.

Nhịp đâm của Ca Lỗ Tát tăng không phanh, tiểu cúc của Sung Lưu yếu dần trước những đợt tấn công dồn dập của Ca Lỗ Tát. Toàn thân tiểu mỹ thụ đã đuối sức sau buổi hoan lạc, còn lão công cũng đã dần kiệt sức vì bao nhiêu sinh lực đều dồn hết vào thân dưới để tạo nên một sự sung sướng ở cuối chặng đường.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Sung Lưu thật hư hỏng a~~~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Sung Lưu là tao hóa của Ca Lỗ Tát lão công a~~~!!!! Ah ah ah ah ah~~!!! Sung Lưu thèm được lão công thao a~~!!!!! Lão công thao Sung Lưu mạnh lên a~~!!!!!!" Sung Lưu nằm sấp xuống giường bị Ca Lỗ Tát thao mãnh liệt đến mức rên la ồn ào bất chấp dư luận.

"Sung Lưu, em rên to quá rồi đấy." Ca Lỗ Tát hơi càu nhàu.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Sung Lưu đang rất sướng~~ Sung Lưu muốn được anh Ca Lỗ Tát thao cúc~~ Ah~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah...~~~!!!! Em muốn anh vào sâu hơn~~!!! Em muốn anh yêu em đậm sâu hơn~~!!!!! Sung Lưu muốn anh bắn vào trong tiểu cúc~~~ Oa oa oa oa~~!!!!!! Em cầu anh thao em a~~!!!!!!" Sung Lưu bị Ca Lỗ Tát thao mãnh liệt hơn nữa và tiếng rên của cậu tăng theo tỉ lệ thuận với những cú thúc của anh.

Ca Lỗ Tát càng thúc mạnh, Sung Lưu càng rên to, cứ thế kẻ thúc người rên liên tục đến tận lúc Sung Lưu đuối sức không rên nổi vì hụt hơi sau khi rống quá to. Tiếng thịt đâm vào thịt bình bịch, tiếng rên ướt át, tiếng thở nặng nề, tiếng giường rung rầm rầm, tất cả tạo nên một bản nhạc dân dã nhẹ nhàng nhưng đầy dâm dục ướt át một cách mỹ miều đến lạ. Cổ họng cậu Sung Lưu đã khô đét lại vì gào tới khàn cổ, và Ca Lỗ Tát cũng chẳng mảy may để ý. Ca Lỗ Tát vẫn không dừng mà cứ thúc thúc đẩy đẩy vào tiểu huyệt Sung Lưu làm cậu đê mê trong khoái cảm xác thịt. Anh không dừng cho đến lúc anh và cậu cùng đạt cực khoái.

Sung Lưu: "Em sắp bắn... hah... hah... hah hah hah..."

Ca Lỗ Tát: "Gần tới rồi... hì... hì... hì... phù... phù... phù"

Sung Lưu: "Anh bắn trong em a... ah... ah... "

Ca Lỗ Tát: "Chúng ta cùng sung sướng bên nhau nhé... ah.. ah..."

Sau khi cho Sung Lưu sung sướng đến cực khoái, Ca Lỗ Tát lạnh lùng rời khỏi phòng để mặc cậu bơ vơ.

"Nhà tôi ba đời giảng đạo lý dạy làm người abc biết cách xử sự rất đắc nhân tâm kiểu xyz..." Nhà phản diện cứ ra rả luôn mồm những lời đạo lý vơ vét ở xó xỉnh nào đó, chắc chắn là bọn người nhà Ước Đốn rồi.

Vương quốc của Lạc Kỳ đã hiện đại hóa được 3 năm, nên kinh tế phát triển cao. Mặc dù còn đang ở thời sơ khai của kỷ nguyên hiện đại, vương quốc Lạc Kỳ đã phát triển nhanh thần tốc như một kỳ tích. Một số nhà tiên tri ở vương quốc Lạc Kỳ đã nói về sự tồn tại của các thế giới khác ngoài thế giới theo hiểu biết của vương quốc này. Nguyệt Xà đã lấy chức danh nhà tiên tri cũng được 3 năm, chỉ với một miếng vải bịt mắt và một giờ ngồi thiền định đã mở thiên nhãn thấy được những thị kiến huyền ảo giúp chàng kết nối các thế giới kỳ dị ngoài vũ trụ. Đó là lý do vì sao Nguyệt Xà và Hà My không còn gặp nhau nữa, vì Hà My cũng đã chia tay chàng để cưới một hoàng tử ở vương quốc khác. Từ đó trở đi, Nguyệt Xà đã sống độc thân như vậy, vì theo lời tuyên thệ của một vị chân tu thành thần tiên, ngươi không được thành thân với ai cả.

"Tôi đã thấy mình ở một thế giới khác, một thế giới trong đó tôi rất khác biệt với tôi bây giờ. Thế giới ấy không có chế độ quân chủ kiểu cha truyền con nối và nhà vua nắm quyền hành mọi sự. Bản thể khác của tôi mặc những bộ đồ rất kỳ lạ và rất khác biệt so với tôi ở thế giới này." Nguyệt Xà có nói một lời sấm truyền.

Thực ra, lời sấm truyền ấy được chính chàng viết trong quyển nhật ký của mình. Mỗi lần thấy một điều gì đó có liên quan đến các thực thể ngoài vũ trụ, Nguyệt Xà đều ghi chép lại vào quyển nhật ký bằng lời văn của chính mình. Chàng sẽ đem quyển sổ ấy đi trao đổi với triều đình.

"À, thuyết phục đấy." Lạc Kỳ có đọc qua hồi ký của Nguyệt Xà vài lần nên đã chấp thuận.

Ngày 11 tháng giêng năm Tân Sửu (2021).

Giờ Mùi.

Tại dinh thự Ước Đốn Ma Tộc, Xạ Đốn đã giam giữ Xạ Thủy Vĩ Triều (Imizu Tametomo), một học sĩ luyện tập thuật bắn cung thân thiết với Sung Lưu và là tình nhân của cậu ấy. Cậu Vĩ Triều chẳng mặc bộ đồ nào trên người, toàn thân bị trói bằng nhiều đoạn dây chằng chịt, hai cẳng bị ép phải banh ra bằng một cái khung dây móc sau gáy, hai đầu dây là hai cái cùm gắn chặt cổ chân cậu, còn hai tay cậu thì bị còng vào hai cái lan can ở hai bên một chiếc giường. Căn phòng giam giữ Vĩ Triều thì chỉ le lói ánh sáng từ vài chục cây nến để rải rác khắp phòng, còn lại thì mười phần tối như mực hết cả tám chín phần.

"Aaaahhhh~~~!!!!! Dừng lại... Đừng mà... Nhột... Aaaahhhh~~~!!!!! Aaaahhhh~~~!!!!! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái~~~!!!!!!" Vĩ Triều vừa giãy vừa hét khi bị Xạ Đốn bôi dầu nhờn lên toàn thân mà xoa bóp rồi trêu ghẹo các điểm nhạy cảm.

Ngón tay của Xạ Đốn vừa đâm vào cửa hậu của Vĩ Triều, Vĩ Triều hét lên một âm thanh chói tai trong khi toàn thân cậu co giật dữ dội và phần thân dưới lại cứng lên như một phản xạ tự động. Xạ Đốn rất thích chơi đùa với Vĩ Triều nhưng không hề cười đùa gì vì Vĩ Triều rất hay cười trước mọi thứ đến mức Xạ Đốn cười là Vĩ Triều cười phụ họa theo. Lấy một cái thông tuyến tiền liệt, Xạ Đốn cắm thẳng vào cửa sau của Vĩ Triều rồi vặn cái quai trên tay cầm của nó làm cho cậu rên rỉ vì vừa đau vừa ngứa cộng thêm với chút sướng. Rồi hắn đổ sáp nến nóng lên da cậu.

"Ta sẽ làm nhẹ nhàng thôi." Xạ Đốn cho Vĩ Triều hít một chai xuân dược làm cho cậu không thể phản kháng được.

Hít xuân dược đầy hai buồng phổi, Vĩ Triều lâng lâng đầu óc rồi lịm đi, cậu nằm yên cho Xạ Đốn cởi trói cho cậu. Vừa được cởi trói xong, Vĩ Triều tự nguyện quỳ xuống trước mặt Xạ Đốn rồi ưỡn ngực trước mặt hắn, sau đó lấy hai tay hắn đặt lên ngực mình rồi tự điều khiển tay hắn bóp nắn mình rất dịu dàng, còn hắn thì đứng sững sờ không nói được lời nào.

"Em là tiểu nô tài ngỗ nghịch của ngài đại nhân đây. Đại nhân dạy dỗ tiện tì đi." Vĩ Triều chạm môi vào miệng Xạ Đốn.

Xạ Đốn thả lỏng toàn thân nhưng thân dưới lại căng cứng lên. Hắn ôm chặt Vĩ Triều và hôn cậu một cái rất sâu, rồi lại đặt tay quanh eo cậu. Hắn bóp chặt hai bên hông cậu rồi vuốt ve từ dưới lên trên, sau đó hôn cậu rất sâu không cho cậu thở, còn hạ bộ cậu thì tự cương lên vì phấn khích.

Rồi Vĩ Triều chổng mông cho Xạ Đốn thọc ngón tay vào hậu huyệt, cậu rên rất to khi hai ngón tay của hắn đã chui vào trong cậu, ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn chỉ có những cái móng vuốt nhọn như các ngón tay khác của hắn, nên tiểu đệ cậu cứ co giật liên tục. Nhưng ngay cả khi Xạ Đốn có bàn tay thon mịn của con người, Vĩ Triều vẫn rên rỉ vì sung sướng khi bị thọc ngón tay vào cúc huyệt. Nong rộng cúc hoa Vĩ Triều chừng 5 phút, Xạ Đốn lấy ngón tay ra khỏi người Vĩ Triều rồi đỡ cậu dậy, nhân tiện cũng thọc luôn nhục bổng vào miệng cậu cho cậu mút. Vĩ Triều chẳng ngại ngần gì nên cũng ngậm mút luôn, liếm từ đỉnh đầu xuống dưới gốc, rồi ngậm nguyên con vào họng mà lấy miệng húp lên húp xuống. Chừng 10 phút khẩu giao là xong, Vĩ Triều nhả ra.

"Ngươi không sợ ta sao? Ta là quái vật mà ngươi vẫn chẳng chạy trốn khỏi ta sao? Ngươi không những không chịu chạy trốn mà la hét inh ỏi, trái lại còn ngồi yên cho ta mặc sức làm đủ kiểu với cơ thể ngươi. Bộ ngươi rất khao khát được ân ái đến mức ăn tạp cả người lẫn quái hay sao?" Xạ Đốn nghiêm túc hỏi Vĩ Triều.

"Không, thưa ngài. Bổn tiện tì không sợ ngài." Vĩ Triều cúi đầu đáp.

"Thôi sao cũng được. Ta cũng đang tìm người để giải tỏa bức xúc, ngươi thì đang khao khát ân ái, nên hôm nay sẽ là tình một đêm dành cho ngươi." Xạ Đốn vỗ về Vĩ Triều.

"Ngài hứa với nô tì là hãy đến chỉ hôm nay thôi nhé." Vĩ Triều dặn dò Xạ Đốn.

"Xong hôm nay, ta sẽ rời đi sau khi cho ngươi hưởng phúc thiên đàng tình ái, nhưng sau đó ta sẽ cho ngươi không còn nhớ gì đến chuyện này nữa. Liệu ngươi có đồng ý không?" Xạ Đốn đáp.

"Vâng, thưa ngài." Vĩ Triều tự banh rộng hai chân ra cho Xạ Đốn sau khi ngả lưng trên giường.

Xạ Đốn bắt đầu thao cúc Vĩ Triều khi Vĩ Triều đang nằm ngửa trên giường. Hai chân Vĩ Triều vắt lên cổ Xạ Đốn, toàn thân cậu ngồi đối diện với anh, nhục bổng anh đã cắm vào tiểu huyệt cậu, hai tay cậu chống lên giường.

"Ah... ah... Xạ Đốn... ah... ah... Xạ Đốn... ah... ah... Xạ Đốn... ah... ah... ah... ah..." Vĩ Triều rên rỉ.

"Vĩ Triều... ngươi khít quá..." Xạ Đốn cũng rên rỉ.

"Nhẹ thôi Xạ Đốn tiên sinh... Ah... ah... ah... ah..." Vĩ Triều rên rỉ khi Xạ Đốn đẩy côn thịt anh sâu vào trong cậu.

"Hầy... ngươi khít quá rồi đó Vĩ Triều..." Xạ Đốn cũng nhăn nhó không kém.

Vĩ Triều khóc thút thít khi cúi xuống dưới chỉ thấy Xạ Đốn đang đẩy ra đẩy vào giữa hai cẳng cậu, tiểu đệ cậu đang cứng hết cỡ.

"Tiểu tiện tì mệt rồi... tiểu tiện tì say mê đại nhân rồi... ah... cầu đại nhân thao tiểu tao hóa ah... ah... ah... ah..." Vĩ Triều thở hổn hển khi Xạ Đốn tăng tốc.

"Thả lỏng lên... ah... ah... ah... ta thấy thật thoải mái..." Xạ Đốn đáp.

Xạ Đốn chuyển động thân dưới rất mạnh bạo, những cú thúc hông của anh làm thân dưới Vĩ Triều đau ê ẩm. Vĩ Triều rên rất gợi tình dù có thể thấy cảm xúc đau đớn đang phảng phất trong từng tiếng kêu. Tiểu huyệt màu đỏ hồng của cậu đang co bóp quanh khúc xúc xích của anh liên tục không ngừng, quy đầu màu đỏ của anh như cái mũi dùi cứ công phá cửa sau của cậu rất thô bạo.

"Xạ Đốn... Oái... ôi... ui da..." Vĩ Triều ngượng ngùng nhìn Xạ Đốn cường bạo tiểu cúc mình.

"Ôi... tên tiểu tử... ah... ah... aaaahhhh.... Vĩ Triều... ah... ân... ân..." Xạ Đốn vừa thở dốc vừa nói.

"Xạ Đốn... Oh... đại nhân to quá a... ôi... anh ơi... ôi... ui da... ah... ah... ah ah ah... đại nhân ơi... ah ah ah... tướng công... ân ân ân..." Vĩ Triều vừa nhìn Xạ Đốn cường bạo tiểu cúc mình vừa kêu rên luôn miệng.

Nhịp đâm của Xạ Đốn tăng không phanh, tiểu cúc của Vĩ Triều yếu dần trước những đợt tấn công dồn dập của Xạ Đốn. Toàn thân tiểu mỹ thụ đã đuối sức sau buổi hoan lạc, còn lão công cũng đã dần kiệt sức vì bao nhiêu sinh lực đều dồn hết vào thân dưới để tạo nên một sự sung sướng ở cuối chặng đường.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Vĩ Triều thật hư hỏng a~~~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Vĩ Triều là tao hóa của Xạ Đốn lão công a~~~!!!! Ah ah ah ah ah~~!!! Vĩ Triều thèm được lão công thao a~~!!!!! Lão công thao Vĩ Triều mạnh lên a~~!!!!!!" Vĩ Triều nằm sấp xuống giường bị Xạ Đốn thao mãnh liệt đến mức rên la ồn ào bất chấp dư luận.

"Vĩ Triều, ngươi rên to quá rồi đấy." Xạ Đốn hơi càu nhàu.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Vĩ Triều đang rất sướng~~ Vĩ Triều muốn được anh Xạ Đốn thao cúc~~ Ah~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah...~~~!!!! Tiểu tao hóa muốn đại nhân vào sâu hơn~~!!! Tiểu nô tì muốn được ngài yêu đậm sâu hơn~~!!!!! Vĩ Triều muốn đại nhân bắn vào trong tiểu cúc~~~ Oa oa oa oa~~!!!!!! Tiểu nô tì cầu hoan a~~!!!!!!" Vĩ Triều bị Xạ Đốn thao mãnh liệt hơn nữa và tiếng rên của cậu tăng theo tỉ lệ thuận với những cú thúc của anh.

Xạ Đốn càng thúc mạnh, Vĩ Triều càng rên to, cứ thế kẻ thúc người rên liên tục đến tận lúc Vĩ Triều đuối sức không rên nổi vì hụt hơi sau khi rống quá to. Tiếng thịt đâm vào thịt bình bịch, tiếng rên ướt át, tiếng thở nặng nề, tiếng giường rung rầm rầm, tất cả tạo nên một bản nhạc dân dã nhẹ nhàng nhưng đầy dâm dục ướt át một cách mỹ miều đến lạ. Cổ họng cậu Vĩ Triều đã khô đét lại vì gào tới khàn cổ, và Xạ Đốn cũng chẳng mảy may để ý. Xạ Đốn vẫn không dừng mà cứ thúc thúc đẩy đẩy vào tiểu huyệt Vĩ Triều làm cậu đê mê trong khoái cảm xác thịt. Anh không dừng cho đến lúc anh và cậu cùng đạt cực khoái.

Vĩ Triều: "Em sắp bắn... hah... hah... hah hah hah..."

Xạ Đốn: "Gần tới rồi... hì... hì... hì... phù... phù... phù"

Vĩ Triều: "Đại nhân bắn trong nô tì a... ah... ah... "

Xạ Đốn: "Chúng ta cùng sung sướng bên nhau nhé... ah.. ah..."

Sau khi cho Vĩ Triều sung sướng đến cực khoái, Xạ Đốn lạnh lùng rời khỏi phòng để mặc cậu bơ vơ.

Một giờ trước khi bị bắt cóc, Vĩ Triều đã ra khỏi nhà để đi mua sắm. Một chiếc kiệu đã đến chầm chậm lại gần cậu. Người ngồi trên kiệu là Ước Đốn Na, nàng ta vạch tấm màn ra và vẫy tay chào Vĩ Triều, sau đó rủ cậu lên kiệu đi du ngoạn thiên hạ. Khi Vĩ Triều đã lên kiệu, Ước Đốn Na biến mất nhưng Xạ Đốn lại xuất hiện trên xe, bởi vì hai người này thực ra chính là Hoàng đế Ước Đốn đang cải trang, và cả hai đều thực ra là một người duy nhất. Xạ Đốn hạ độc thủ Vĩ Triều bằng một cái khăn tẩm thuốc mê, rồi biến mất cùng chiếc kiệu và Vĩ Triều. Từ đó mới bắt đầu câu chuyện của Xạ Đốn và Vĩ Triều.

Một giờ sau khi Vĩ Triều bị giam giữ, Khôi Lợi lên rừng dạo chơi sau khi làm việc nhà xong. Vừa vào sâu trong rừng, cậu đạp phải một cái bẫy và bị dây treo ngược lên.

"Bắt được mi rồi." Gia Mịch bước ra cười lớn.

Nhưng ngay cả khi bị bắt, Khôi Lợi vẫn không hề run sợ. Cậu biết chắc rằng việc lũ quỷ vương bắt được cậu ta là một sự chọn lựa sai lầm nghiêm trọng.

"Nào, có giỏi thì xử ta đi nào." Khôi Lợi lên tiếng thách thức.

Gia Mịch nói: "Tại ngươi đẹp nên ta sẽ không giết ngươi. Mà thay vào đó, ta sẽ cưỡng trinh ngươi."

"Ngươi cưỡng trinh ta à? Sợ gì chứ." Khôi Lợi nghênh mặt lên.

"Hỗn xược." Gia Mịch thổi một làn hơi vào mặt Khôi Lợi khiến cậu ta cay hết cả mắt.

Sau khi bị dính luồng hơi của Gia Mịch, Khôi Lợi ngất xỉu và bị hắn đem vào rừng. Tới khi cậu tỉnh lại thì cậu đã ở trong cung điện Ước Đốn Hoàng Đế. Lũ quỷ vương kéo tay cậu lôi ra giữa phòng trước ngai Ước Đốn Hoàng Đế rồi lột hết xiêm y của cậu.

"Cứ giở trò ép cung ta đi nào." Khôi Lợi thách thức khi đã bị trút sạch xiêm y.

Nhìn thân hình quyến rũ lạ thường của cậu, chẳng có quái vật nào không để ý đến cậu.

"Ơ... Cái quái gì đây?!" Ai nấy đều ngạc nhiên.

"Thế ngươi nghĩ ngươi là cái gì ở đây?" Ước Đốn Hoàng Đế chỉ cất một tiếng gầm khàn đục.

Và thế là Khôi Lợi tự động nằm ngửa, nhấc hai chân lên để lộ tiểu cúc nhỏ bé trước mặt lũ quái vật. Lúc này trông cậu chẳng khác gì một tiểu dụ thụ đang hành động theo bản năng.

"Là do ngươi đòi đấy nhé. Chưa có đứa nào mà gan trời vậy đó. Chẳng phải đợi ép buộc mà tự động dâng cúc lên." Ước Đốn Hoàng Đế cười thoả mãn.

"Vâng ạ." Khôi Lợi tự động hạ giọng với thái độ nhún nhường.

"Biết làm sao đây? Khó xử quá." Cả lũ quỷ vương xầm xì.

"Xuỵt, nhỏ tiếng thôi." Ca Lỗ Tát can ngăn.

Rồi cả đám nhìn Ước Đốn quỷ vương kéo Khôi Lợi lại gần bằng nội lực phát ra từ bàn tay và chạm môi hắn sát môi cậu mà không cần đụng tay vào. Cũng với nội công mà hắn cũng hút một cái dương cụ giả bằng gỗ vào tay trái.

"Ngươi thật sự muốn ta thao ngươi sao? Tiểu quỷ này chắc chán sống rồi." Ước Đốn Hoàng Đế tự mãn khi Khôi Lợi đã nằm gọn trong vòng tay hắn và cứ ôm chặt hắn.

"Mà nếu như tiểu hồ ly này có sức hút dương khí nam nhân rất mạnh như vậy, chúng ta e rằng chúng ta sẽ bị kiệt quệ sức lực mất thôi." Mẫn Kiều nói.

"Thần cũng thấy vậy đó." Gia Mịch nói tiếp.

"Đó chỉ là dành cho những tên phàm nhân bạc nhược mà thôi. Còn như giống nòi ác quỷ chúng ta thì điều đó chẳng là gì cả." Ước Đốn Hoàng Đế nói.

"Để xem sao." Khố Lan Khâu Lạp chống cằm.

Móng vuốt Ước Đốn Hoàng Đế cứ bóp véo hai đầu nhũ của Khôi Lợi và vuốt ve bụng cậu đến mức cậu co giật.

"Đấy, mấy đứa coi có sai không? Đã bảo rồi." Ước Đốn Hoàng Đế nói với quần thần.

"Nó chỉ là một phàm nhân mà thôi." Nỗ Mã Kiều lắc đầu khinh bỉ.

"Nỗ Mã Kiều, nếu ngươi nói thế, ta sẽ cho ngươi được tự tay kiểm chứng, nhưng chỉ sau khi ta xử xong tiểu tử hồ ly này." Ước Đốn lão gia nói.

Làm cho Khôi Lợi kích thích xong, Ước Đốn lão gia đút cự vật vào miệng cậu. Đâu ai dám tin rằng cậu hoàn toàn tự nguyện đưa tay ra nắm lấy trái dưa to tướng của hắn và đưa vào miệng mút liếm rất hồn nhiên, và cả lũ quỷ vương cũng lấy làm bất ngờ về điều này. Ước Đốn lão gia cứ nghĩ sẽ bị Khôi Lợi từ chối, nhưng hắn không dám tin nổi rằng cậu lại rất bạo dạn.

"Con mèo hư hỏng này, thèm sữa lắm chứ gì? Từ từ đi." Ước Đốn lão gia từ tốn.

"Nếu như vậy thì đã có một lọ tinh dầu để lấp đầy cúc huyệt nó rồi." Gia Mịch đưa một lọ tinh dầu cho Ước Đốn lão gia.

Vừa bôi tinh dầu vào cúc huyệt Khôi Lợi, Ước Đốn Hoàng Đế cảm thấy rằng cậu nở cúc rất rộng đến mức thấy được một lỗ to ở bên trong.

"Ta có cảm giác như rằng nó được sinh ra đã như thế rồi. Cơ bụng của nó đẩy mạnh nhỉ." Ước Đốn lão gia nói.

"Chi bằng chúng ta sẽ đem nó về làm tiểu nô lệ cho chúng ta xả giận." Ca Lỗ Tát gật gù.

"Ngươi nói có lý." Khố Lan Khâu Lạp đáp.

Ước Đốn lão gia vừa đụng vào tiểu cúc, Khôi Lợi liền giãy một cái rất mạnh kèm theo một tiếng rên rất to.

"Nghe xong muốn rùng mình luôn à." Hai tròng mắt Ca Lỗ Tát trợn ngược lên.

"Đấy, ai bảo ngươi háo sắc quá." Nỗ Mã Kiều nói.

"Thế ngươi nghe thấy nó ớn chưa?" Ca Lỗ Tát liếc hắn.

"Ta nghe xong còn nổi da gà. Ước Đốn đại nhân vừa bắt phải một con hồ ly thứ thật rồi." Nỗ Mã Kiều gật gù.

"Còn con quỷ nhỏ này là còn có dịp phê pha rồi." Gia Mịch phán một câu rợn người.

Ước Đốn Hoàng Đế cứ thừa cơ bôi trơn tiểu cúc của Khôi Lợi và chọc phá nó bằng cái khúc gỗ đến mức cậu rên la rất to.

"Rên vậy là sao hả?" Hắn hỏi cậu.

"Ui da~" Cậu nghiến răng khi khúc gỗ bò vào trong tiểu cúc thật sâu đến mức chạm tới lòng ruột.

"Ngôn ngữ gì mà lạ lùng vậy?" Ước Đốn gia hỏi.

Mấy trò biến thái của Ước Đốn gia càng như lửa đổ thêm dầu vào cơn hứng tình của Khôi Lợi.

"Rồi ngươi là người phàm hay hồ ly vậy?" Ước Đốn gia hỏi.

Cặp mông dâm mỹ kia vẫn lắc lư liên tục khiến tên quỷ rít lên một tiếng khoan khoái. Hai tay hắn liền chộp lấy hai bên ngực cậu, còn đại dưa của hắn thì khoan vào tiểu cúc cậu.

"AAAAAAAA~" Kairi rên thật to.

Mỗi lần thúc hông của Ước Đốn gia là một lần Khôi Lợi rên ư ử nghe rất ỏn ẻn như tiếng con gái. Cậu đưa bàn tay nhỏ xinh nắm chặt tay hắn, còn môi thì cứ chạm vào môi hắn.

"Anh mạnh bạo quá rồi nha~~" Cậu nói.

"Người ta làm nhẹ thôi mà bé yêu cứ la bài hãi lên. Bộ hứng quá hay sao vậy?" Ước Đốn gia trêu.

Móng vuốt đen xì của hắn vừa ghẹo nhũ hoa vừa vọc dương vật cộng thêm với mấy cú thúc rung chuyển tiểu cúc làm Khôi Lợi rên mãnh liệt hơn.

"Động đất rồi mấy má ơi." Cả đám quỷ vương xầm xì.

"Nghiêm cấm rên dưới mọi hình thức, mất công làm anh thèm." Ước Đốn Hoàng Đế trêu Khôi Lợi.

"Anh đụng nhẹ vào em là cái ấy của em cứng lên rồi, em phê rồi sao em nhịn rên được." Khôi Lợi cười.

"Rên nhỏ thôi em, cái người thì nhỏ mà cái họng thì to, mình em rên thôi là quân địch chưa tới đã chạy mất dép rồi." Ước Đốn gia cười ồm ồm.

"Huynh đùa dai thế~~~ Huynh đâm đệ mạnh thế.... Đệ sắp ra luôn rồi nè~~~ Đệ sắp chết vì sướng rồi nè... Con mèo cưng của huynh mê trai quá trời quá đất mà~~~ Bị đâm cúc muốn đứt hơi vẫn còn cầu hoan đòi thêm~~~ Hết chịu nổi rồi Ước Đốn huynh ơi!!!!" Khôi thiếu hét lên.

"Phải chi tui có cái bịt tai để không nghe con hồ ly này hét. Nó mà hét là coi như tan nhà nát cửa luôn." Ước Đốn gia thở dài.

Sau khi cả hai cùng nhau bắn ra những dòng tinh dịch ướt khắp phần hạ bộ của nhau, cuộc chơi tưởng chừng như kết thúc. Nhìn quả dưa còn rỉ nước của Ước Đốn gia, Khôi thiếu níu chặt vai hắn: "Huynh cho đệ mút nữa đi a~ Đệ còn thèm~"

"Thôi mấy đứa vào xử nốt giùm ta. Ta đi nghỉ đây." Ước Đốn Hoàng Đế nói.

Ngay cả khi bị lũ quỷ vương xông vào cưỡng trinh, Khôi Lợi vẫn không chỉ không sợ mà còn thêm phấn khích. Cậu đưa tay ngoắc cả bọn tới và bắt đầu chủ động làm chuyện mây mưa tập thể với chúng. Mỗi lần chúng động vào những chỗ nhạy cảm trên người cậu là một lần cậu phấn khích, cứ bị bạo cúc là cậu la hét um sùm như được gãi đúng chỗ ngứa.

"Thằng nhóc này đúng là đại dâm đãng." Nỗ Mã Kiều nói.

"Tới giờ này mới biết hả tên đần?" Ca Lỗ Tát hỏi.

Không ai là kẻ đầu tiên lên làm chuyện phòng the với Khôi Lợi trong đám quỷ vương, vì ai cũng nháo nhào lên đòi thử làm với cậu. Mấy cuộc vui nhiều người chắc sẽ không bao giờ làm cậu thoả mãn, và cậu cảm thấy rất vui với cảnh mấy gã quỷ đang chạy đôn chạy đáo vì cậu.

"Riết rồi nó không coi ai ra gì." Nỗ Mã Kiều vừa nói vừa phá cúc Khôi Lợi.

"Giữ nó làm nô lệ suốt đời coi bộ hay à." Gia Mịch đáp.

"Đó là một quyết định sai lầm là đằng khác." Ca Lỗ Tát nói.

"Thôi cứ sai đi. Chỉ là sai với nó thôi nhé." Nỗ Mã Kiều nói.

"Mà nếu nó hạ được lũ tụi mình thì chắc phải phong nó làm quỷ vương quá." Ca Lỗ Tát lắc đầu.

"Phong mình làm quỷ vương à? Làm gì có chuyện đó. Mình chẳng cần chức trọng quyền cao làm gì, chỉ cần được hút dương khí nam nhân là đủ rồi." Khôi Lợi nghĩ.

"Thôi đệ cứ ở lại phục vụ nhu cầu phòng the của bọn ta, và bọn huynh sẽ cho đệ được thoả thích." Mẫn Kiều nói với cậu.

Ngày 11 tháng giêng năm Tân Sửu (2021).

Giờ Dậu.

Những người bị Ước Đốn Ma Tộc bắt cóc đều được tự tay Ước Đốn Ma Tộc trả về. Biết rõ rằng Thời Vũ (Shiguru) và Bảo Lộ (Takamichi) kiểu gì cũng sẽ giải cứu Sung Lưu (Juru) và Vĩ Triều (Tametomo), nhà Ước Đốn trả tự do cho các tù nhân trước.

Nhưng bên Mai Cơ Đa thì không. Mai Cơ Đa đã nhắm vào sư phụ của Nguyệt Xà, một nữ chủ tế tên là Tô Phi A (Sophia), và đã tránh mặt nàng suốt ba năm qua vì bị hội hiệp khách của Tô Phi A vả mặt bầm giập hết lần này tới lần kia.

Tại dinh thự Mai Cơ Đa, Lôi Kiệt Nhĩ đã giam giữ Hiền Nhân. Cậu Hiền Nhân chẳng mặc bộ đồ nào trên người, toàn thân bị trói bằng nhiều đoạn dây chằng chịt, hai cẳng bị ép phải banh ra bằng một cái khung dây móc sau gáy, hai đầu dây là hai cái cùm gắn chặt cổ chân cậu, còn hai tay cậu thì bị còng vào hai cái lan can ở hai bên một chiếc giường. Căn phòng giam giữ Hiền Nhân thì chỉ le lói ánh sáng từ vài chục cây nến để rải rác khắp phòng, còn lại thì mười phần tối như mực hết cả tám chín phần.

"Aaaahhhh~~~!!!!! Dừng lại... Đừng mà... Nhột... Aaaahhhh~~~!!!!! Aaaahhhh~~~!!!!! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái~~~!!!!!!" Hiền Nhân vừa giãy vừa hét khi bị Lôi Kiệt Nhĩ bôi dầu nhờn lên toàn thân mà xoa bóp rồi trêu ghẹo các điểm nhạy cảm.

Ngón tay của Lôi Kiệt Nhĩ vừa đâm vào cửa hậu của Hiền Nhân, Hiền Nhân hét lên một âm thanh chói tai trong khi toàn thân cậu co giật dữ dội và phần thân dưới lại cứng lên như một phản xạ tự động. Lôi Kiệt Nhĩ rất thích chơi đùa với Hiền Nhân nhưng không hề cười đùa gì vì Hiền Nhân rất hay cười trước mọi thứ đến mức Lôi Kiệt Nhĩ cười là Hiền Nhân cười phụ họa theo. Lấy một cái thông tuyến tiền liệt, Lôi Kiệt Nhĩ cắm thẳng vào cửa sau của Hiền Nhân rồi vặn cái quai trên tay cầm của nó làm cho cậu rên rỉ vì vừa đau vừa ngứa cộng thêm với chút sướng. Rồi hắn đổ sáp nến nóng lên da cậu.

"Ta sẽ làm nhẹ nhàng thôi." Lôi Kiệt Nhĩ cho Hiền Nhân hít một chai xuân dược làm cho cậu không thể phản kháng được.

Hít xuân dược đầy hai buồng phổi, Hiền Nhân lâng lâng đầu óc rồi lịm đi, cậu nằm yên cho Lôi Kiệt Nhĩ cởi trói cho cậu. Vừa được cởi trói xong, Hiền Nhân tự nguyện quỳ xuống trước mặt Lôi Kiệt Nhĩ rồi ưỡn ngực trước mặt hắn, sau đó lấy hai tay hắn đặt lên ngực mình rồi tự điều khiển tay hắn bóp nắn mình rất dịu dàng, còn hắn thì đứng sững sờ không nói được lời nào.

"Em là tiểu nô tài ngỗ nghịch của ngài đại nhân đây. Đại nhân dạy dỗ tiện tì đi." Hiền Nhân chạm môi vào miệng Lôi Kiệt Nhĩ.

Lôi Kiệt Nhĩ thả lỏng toàn thân nhưng thân dưới lại căng cứng lên. Hắn ôm chặt Hiền Nhân và hôn cậu một cái rất sâu, rồi lại đặt tay quanh eo cậu. Hắn bóp chặt hai bên hông cậu rồi vuốt ve từ dưới lên trên, sau đó hôn cậu rất sâu không cho cậu thở, còn hạ bộ cậu thì tự cương lên vì phấn khích.

Rồi Hiền Nhân chổng mông cho Lôi Kiệt Nhĩ thọc ngón tay vào hậu huyệt, cậu rên rất to khi hai ngón tay của hắn đã chui vào trong cậu, ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn chỉ có những cái móng vuốt nhọn như các ngón tay khác của hắn, nên tiểu đệ cậu cứ co giật liên tục. Nhưng ngay cả khi Lôi Kiệt Nhĩ có bàn tay thon mịn của con người, Hiền Nhân vẫn rên rỉ vì sung sướng khi bị thọc ngón tay vào cúc huyệt. Nong rộng cúc hoa Hiền Nhân chừng 5 phút, Lôi Kiệt Nhĩ lấy ngón tay ra khỏi người Hiền Nhân rồi đỡ cậu dậy, nhân tiện cũng thọc luôn nhục bổng vào miệng cậu cho cậu mút. Hiền Nhân chẳng ngại ngần gì nên cũng ngậm mút luôn, liếm từ đỉnh đầu xuống dưới gốc, rồi ngậm nguyên con vào họng mà lấy miệng húp lên húp xuống. Chừng 10 phút khẩu giao là xong, Hiền Nhân nhả ra.

"Ngươi không sợ ta sao? Ta là quái vật mà ngươi vẫn chẳng chạy trốn khỏi ta sao? Ngươi không những không chịu chạy trốn mà la hét inh ỏi, trái lại còn ngồi yên cho ta mặc sức làm đủ kiểu với cơ thể ngươi. Bộ ngươi rất khao khát được ân ái đến mức ăn tạp cả người lẫn quái hay sao?" Lôi Kiệt Nhĩ nghiêm túc hỏi Hiền Nhân.

"Không, thưa ngài. Bổn tiện tì không sợ ngài." Hiền Nhân cúi đầu đáp.

"Thôi sao cũng được. Ta cũng đang tìm người để giải tỏa bức xúc, ngươi thì đang khao khát ân ái, nên hôm nay sẽ là tình một đêm dành cho ngươi." Lôi Kiệt Nhĩ vỗ về Hiền Nhân.

"Ngài hứa với nô tì là hãy đến chỉ hôm nay thôi nhé." Hiền Nhân dặn dò Lôi Kiệt Nhĩ.

"Xong hôm nay, ta sẽ rời đi sau khi cho ngươi hưởng phúc thiên đàng tình ái, nhưng sau đó ta sẽ cho ngươi không còn nhớ gì đến chuyện này nữa. Liệu ngươi có đồng ý không?" Lôi Kiệt Nhĩ đáp.

"Vâng, thưa ngài." Hiền Nhân tự banh rộng hai chân ra cho Lôi Kiệt Nhĩ sau khi ngả lưng trên giường.

Lôi Kiệt Nhĩ bắt đầu thao cúc Hiền Nhân khi Hiền Nhân đang nằm ngửa trên giường. Hai chân Hiền Nhân vắt lên cổ Lôi Kiệt Nhĩ, toàn thân cậu ngồi đối diện với anh, nhục bổng anh đã cắm vào tiểu huyệt cậu, hai tay cậu chống lên giường.

"Ah... ah... Lôi Kiệt Nhĩ... ah... ah... Lôi Kiệt Nhĩ... ah... ah... Lôi Kiệt Nhĩ... ah... ah... ah... ah..." Hiền Nhân rên rỉ.

"Hiền Nhân... ngươi khít quá..." Lôi Kiệt Nhĩ cũng rên rỉ.

"Nhẹ thôi Lôi Kiệt Nhĩ tiên sinh... Ah... ah... ah... ah..." Hiền Nhân rên rỉ khi Lôi Kiệt Nhĩ đẩy côn thịt anh sâu vào trong cậu.

"Hầy... ngươi khít quá rồi đó Hiền Nhân..." Lôi Kiệt Nhĩ cũng nhăn nhó không kém.

Hiền Nhân khóc thút thít khi cúi xuống dưới chỉ thấy Lôi Kiệt Nhĩ đang đẩy ra đẩy vào giữa hai cẳng cậu, tiểu đệ cậu đang cứng hết cỡ.

"Tiểu tiện tì mệt rồi... tiểu tiện tì say mê đại nhân rồi... ah... cầu đại nhân thao tiểu tao hóa ah... ah... ah... ah..." Hiền Nhân thở hổn hển khi Lôi Kiệt Nhĩ tăng tốc.

"Thả lỏng lên... ah... ah... ah... ta thấy thật thoải mái..." Lôi Kiệt Nhĩ đáp.

Lôi Kiệt Nhĩ chuyển động thân dưới rất mạnh bạo, những cú thúc hông của anh làm thân dưới Hiền Nhân đau ê ẩm. Hiền Nhân rên rất gợi tình dù có thể thấy cảm xúc đau đớn đang phảng phất trong từng tiếng kêu. Tiểu huyệt màu đỏ hồng của cậu đang co bóp quanh khúc xúc xích của anh liên tục không ngừng, quy đầu màu đỏ của anh như cái mũi dùi cứ công phá cửa sau của cậu rất thô bạo.

"Lôi Kiệt Nhĩ... Oái... ôi... ui da..." Hiền Nhân ngượng ngùng nhìn Lôi Kiệt Nhĩ cường bạo tiểu cúc mình.

"Ôi... tên tiểu tử... ah... ah... aaaahhhh.... Hiền Nhân... ah... ân... ân..." Lôi Kiệt Nhĩ vừa thở dốc vừa nói.

"Lôi Kiệt Nhĩ... Oh... đại nhân to quá a... ôi... anh ơi... ôi... ui da... ah... ah... ah ah ah... đại nhân ơi... ah ah ah... tướng công... ân ân ân..." Hiền Nhân vừa nhìn Lôi Kiệt Nhĩ cường bạo tiểu cúc mình vừa kêu rên luôn miệng.

Nhịp đâm của Lôi Kiệt Nhĩ tăng không phanh, tiểu cúc của Hiền Nhân yếu dần trước những đợt tấn công dồn dập của Lôi Kiệt Nhĩ. Toàn thân tiểu mỹ thụ đã đuối sức sau buổi hoan lạc, còn lão công cũng đã dần kiệt sức vì bao nhiêu sinh lực đều dồn hết vào thân dưới để tạo nên một sự sung sướng ở cuối chặng đường.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Hiền Nhân thật hư hỏng a~~~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Hiền Nhân là tao hóa của Lôi Kiệt Nhĩ lão công a~~~!!!! Ah ah ah ah ah~~!!! Hiền Nhân thèm được lão công thao a~~!!!!! Lão công thao Hiền Nhân mạnh lên a~~!!!!!!" Hiền Nhân nằm sấp xuống giường bị Lôi Kiệt Nhĩ thao mãnh liệt đến mức rên la ồn ào bất chấp dư luận.

"Hiền Nhân, ngươi rên to quá rồi đấy." Lôi Kiệt Nhĩ hơi càu nhàu.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Hiền Nhân đang rất sướng~~ Hiền Nhân muốn được anh Lôi Kiệt Nhĩ thao cúc~~ Ah~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah...~~~!!!! Tiểu tao hóa muốn đại nhân vào sâu hơn~~!!! Tiểu nô tì muốn được ngài yêu đậm sâu hơn~~!!!!! Hiền Nhân muốn đại nhân bắn vào trong tiểu cúc~~~ Oa oa oa oa~~!!!!!! Tiểu nô tì cầu hoan a~~!!!!!!" Hiền Nhân bị Lôi Kiệt Nhĩ thao mãnh liệt hơn nữa và tiếng rên của cậu tăng theo tỉ lệ thuận với những cú thúc của anh.

Lôi Kiệt Nhĩ càng thúc mạnh, Hiền Nhân càng rên to, cứ thế kẻ thúc người rên liên tục đến tận lúc Hiền Nhân đuối sức không rên nổi vì hụt hơi sau khi rống quá to. Tiếng thịt đâm vào thịt bình bịch, tiếng rên ướt át, tiếng thở nặng nề, tiếng giường rung rầm rầm, tất cả tạo nên một bản nhạc dân dã nhẹ nhàng nhưng đầy dâm dục ướt át một cách mỹ miều đến lạ. Cổ họng cậu Hiền Nhân đã khô đét lại vì gào tới khàn cổ, và Lôi Kiệt Nhĩ cũng chẳng mảy may để ý. Lôi Kiệt Nhĩ vẫn không dừng mà cứ thúc thúc đẩy đẩy vào tiểu huyệt Hiền Nhân làm cậu đê mê trong khoái cảm xác thịt. Anh không dừng cho đến lúc anh và cậu cùng đạt cực khoái.

Hiền Nhân: "Em sắp bắn... hah... hah... hah hah hah..."

Lôi Kiệt Nhĩ: "Gần tới rồi... hì... hì... hì... phù... phù... phù"

Hiền Nhân: "Đại nhân bắn trong nô tì a... ah... ah... "

Lôi Kiệt Nhĩ: "Chúng ta cùng sung sướng bên nhau nhé... ah.. ah..."

Sau khi cho Hiền Nhân sung sướng đến cực khoái, Lôi Kiệt Nhĩ lạnh lùng rời khỏi phòng để mặc cậu bơ vơ.

Than ôi! Hỡi các bằng hữu thiện lành trong bá quan thiên hạ, chư vị có biết Lôi Kiệt Nhĩ (Regiel) và Lôi Huyết Bàng (Ikazuchi) là gì của nhau không? Lôi Kiệt Nhĩ là em trai của Lôi Huyết Bàng, nhưng Lôi Kiệt Nhĩ là kiếm khách mang sức mạnh ma thú hệ rồng chuyên dùng một thanh đại đao to khủng, Lôi Huyết Bàng là anh trai của Lôi Kiệt Nhĩ, trước kia anh ta là ác nhân nhưng đã hoàn lương. Và có ai biết Lôi Huyết Bàng đã ra sao trong thời gian Xạ Đốn bắt cóc Vĩ Triều không? Huynh ấy đã bị chính Lôi Kiệt Nhĩ bắt giữ và giày vò thân xác.

Ngày 12 tháng giêng năm Tân Sửu (2021).

Giờ Tỵ.

Tại dinh thự Mai Cơ Đa, Lôi Kiệt Nhĩ đã giam giữ Lôi Huyết Bàng. Cậu Lôi Huyết Bàng chẳng mặc bộ đồ nào trên người, toàn thân bị trói bằng nhiều đoạn dây chằng chịt, hai cẳng bị ép phải banh ra bằng một cái khung dây móc sau gáy, hai đầu dây là hai cái cùm gắn chặt cổ chân cậu, còn hai tay cậu thì bị còng vào hai cái lan can ở hai bên một chiếc giường. Căn phòng giam giữ Lôi Huyết Bàng thì chỉ le lói ánh sáng từ vài chục cây nến để rải rác khắp phòng, còn lại thì mười phần tối như mực hết cả tám chín phần.

"Aaaahhhh~~~!!!!! Dừng lại... Đừng mà... Nhột... Aaaahhhh~~~!!!!! Aaaahhhh~~~!!!!! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái! Biến thái~~~!!!!!!" Lôi Huyết Bàng vừa giãy vừa hét khi bị Lôi Kiệt Nhĩ bôi dầu nhờn lên toàn thân mà xoa bóp rồi trêu ghẹo các điểm nhạy cảm.

Ngón tay của Lôi Kiệt Nhĩ vừa đâm vào cửa hậu của Lôi Huyết Bàng, Lôi Huyết Bàng hét lên một âm thanh chói tai trong khi toàn thân cậu co giật dữ dội và phần thân dưới lại cứng lên như một phản xạ tự động. Lôi Kiệt Nhĩ rất thích chơi đùa với Lôi Huyết Bàng nhưng không hề cười đùa gì vì Lôi Huyết Bàng rất hay cười trước mọi thứ đến mức Lôi Kiệt Nhĩ cười là Lôi Huyết Bàng cười phụ họa theo. Lấy một cái thông tuyến tiền liệt, Lôi Kiệt Nhĩ cắm thẳng vào cửa sau của Lôi Huyết Bàng rồi vặn cái quai trên tay cầm của nó làm cho cậu rên rỉ vì vừa đau vừa ngứa cộng thêm với chút sướng. Rồi hắn đổ sáp nến nóng lên da cậu.

"Ta sẽ làm nhẹ nhàng thôi." Lôi Kiệt Nhĩ cho Lôi Huyết Bàng hít một chai xuân dược làm cho cậu không thể phản kháng được.

Hít xuân dược đầy hai buồng phổi, Lôi Huyết Bàng lâng lâng đầu óc rồi lịm đi, cậu nằm yên cho Lôi Kiệt Nhĩ cởi trói cho cậu. Vừa được cởi trói xong, Lôi Huyết Bàng tự nguyện quỳ xuống trước mặt Lôi Kiệt Nhĩ rồi ưỡn ngực trước mặt hắn, sau đó lấy hai tay hắn đặt lên ngực mình rồi tự điều khiển tay hắn bóp nắn mình rất dịu dàng, còn hắn thì đứng sững sờ không nói được lời nào.

"Em là tiểu nô tài ngỗ nghịch của ngài đại nhân đây. Đại nhân dạy dỗ tiện tì đi." Lôi Huyết Bàng chạm môi vào miệng Lôi Kiệt Nhĩ.

Lôi Kiệt Nhĩ thả lỏng toàn thân nhưng thân dưới lại căng cứng lên. Hắn ôm chặt Lôi Huyết Bàng và hôn cậu một cái rất sâu, rồi lại đặt tay quanh eo cậu. Hắn bóp chặt hai bên hông cậu rồi vuốt ve từ dưới lên trên, sau đó hôn cậu rất sâu không cho cậu thở, còn hạ bộ cậu thì tự cương lên vì phấn khích.

Rồi Lôi Huyết Bàng chổng mông cho Lôi Kiệt Nhĩ thọc ngón tay vào hậu huyệt, cậu rên rất to khi hai ngón tay của hắn đã chui vào trong cậu, ngón trỏ và ngón giữa tay phải của hắn chỉ có những cái móng vuốt nhọn như các ngón tay khác của hắn, nên tiểu đệ cậu cứ co giật liên tục. Nhưng ngay cả khi Lôi Kiệt Nhĩ có bàn tay thon mịn của con người, Lôi Huyết Bàng vẫn rên rỉ vì sung sướng khi bị thọc ngón tay vào cúc huyệt. Nong rộng cúc hoa Lôi Huyết Bàng chừng 5 phút, Lôi Kiệt Nhĩ lấy ngón tay ra khỏi người Lôi Huyết Bàng rồi đỡ cậu dậy, nhân tiện cũng thọc luôn nhục bổng vào miệng cậu cho cậu mút. Lôi Huyết Bàng chẳng ngại ngần gì nên cũng ngậm mút luôn, liếm từ đỉnh đầu xuống dưới gốc, rồi ngậm nguyên con vào họng mà lấy miệng húp lên húp xuống. Chừng 10 phút khẩu giao là xong, Lôi Huyết Bàng nhả ra.

"Ngươi không sợ ta sao? Ta là quái vật mà ngươi vẫn chẳng chạy trốn khỏi ta sao? Ngươi không những không chịu chạy trốn mà la hét inh ỏi, trái lại còn ngồi yên cho ta mặc sức làm đủ kiểu với cơ thể ngươi. Bộ ngươi rất khao khát được ân ái đến mức ăn tạp cả người lẫn quái hay sao?" Lôi Kiệt Nhĩ nghiêm túc hỏi Lôi Huyết Bàng.

"Không, thưa ngài. Bổn tiện tì không sợ ngài." Lôi Huyết Bàng cúi đầu đáp.

"Thôi sao cũng được. Ta cũng đang tìm người để giải tỏa bức xúc, ngươi thì đang khao khát ân ái, nên hôm nay sẽ là tình một đêm dành cho ngươi." Lôi Kiệt Nhĩ vỗ về Lôi Huyết Bàng.

"Ngài hứa với nô tì là hãy đến chỉ hôm nay thôi nhé." Lôi Huyết Bàng dặn dò Lôi Kiệt Nhĩ.

"Xong hôm nay, ta sẽ rời đi sau khi cho ngươi hưởng phúc thiên đàng tình ái, nhưng sau đó ta sẽ cho ngươi không còn nhớ gì đến chuyện này nữa. Liệu ngươi có đồng ý không?" Lôi Kiệt Nhĩ đáp.

"Vâng, thưa ngài." Lôi Huyết Bàng tự banh rộng hai chân ra cho Lôi Kiệt Nhĩ sau khi ngả lưng trên giường.

Lôi Kiệt Nhĩ bắt đầu thao cúc Lôi Huyết Bàng khi Lôi Huyết Bàng đang nằm ngửa trên giường. Hai chân Lôi Huyết Bàng vắt lên cổ Lôi Kiệt Nhĩ, toàn thân cậu ngồi đối diện với anh, nhục bổng anh đã cắm vào tiểu huyệt cậu, hai tay cậu chống lên giường.

"Ah... ah... Lôi Kiệt Nhĩ... ah... ah... Lôi Kiệt Nhĩ... ah... ah... Lôi Kiệt Nhĩ... ah... ah... ah... ah..." Lôi Huyết Bàng rên rỉ.

"Lôi Huyết Bàng... ngươi khít quá..." Lôi Kiệt Nhĩ cũng rên rỉ.

"Nhẹ thôi Lôi Kiệt Nhĩ tiên sinh... Ah... ah... ah... ah..." Lôi Huyết Bàng rên rỉ khi Lôi Kiệt Nhĩ đẩy côn thịt anh sâu vào trong cậu.

"Hầy... ngươi khít quá rồi đó Lôi Huyết Bàng..." Lôi Kiệt Nhĩ cũng nhăn nhó không kém.

Lôi Huyết Bàng khóc thút thít khi cúi xuống dưới chỉ thấy Lôi Kiệt Nhĩ đang đẩy ra đẩy vào giữa hai cẳng cậu, tiểu đệ cậu đang cứng hết cỡ.

"Tiểu tiện tì mệt rồi... tiểu tiện tì say mê đại nhân rồi... ah... cầu đại nhân thao tiểu tao hóa ah... ah... ah... ah..." Lôi Huyết Bàng thở hổn hển khi Lôi Kiệt Nhĩ tăng tốc.

"Thả lỏng lên... ah... ah... ah... ta thấy thật thoải mái..." Lôi Kiệt Nhĩ đáp.

Lôi Kiệt Nhĩ chuyển động thân dưới rất mạnh bạo, những cú thúc hông của anh làm thân dưới Lôi Huyết Bàng đau ê ẩm. Lôi Huyết Bàng rên rất gợi tình dù có thể thấy cảm xúc đau đớn đang phảng phất trong từng tiếng kêu. Tiểu huyệt màu đỏ hồng của cậu đang co bóp quanh khúc xúc xích của anh liên tục không ngừng, quy đầu màu đỏ của anh như cái mũi dùi cứ công phá cửa sau của cậu rất thô bạo.

"Lôi Kiệt Nhĩ... Oái... ôi... ui da..." Lôi Huyết Bàng ngượng ngùng nhìn Lôi Kiệt Nhĩ cường bạo tiểu cúc mình.

"Ôi... tên tiểu tử... ah... ah... aaaahhhh.... Lôi Huyết Bàng... ah... ân... ân..." Lôi Kiệt Nhĩ vừa thở dốc vừa nói.

"Lôi Kiệt Nhĩ... Oh... đại nhân to quá a... ôi... anh ơi... ôi... ui da... ah... ah... ah ah ah... đại nhân ơi... ah ah ah... tướng công... ân ân ân..." Lôi Huyết Bàng vừa nhìn Lôi Kiệt Nhĩ cường bạo tiểu cúc mình vừa kêu rên luôn miệng.

Nhịp đâm của Lôi Kiệt Nhĩ tăng không phanh, tiểu cúc của Lôi Huyết Bàng yếu dần trước những đợt tấn công dồn dập của Lôi Kiệt Nhĩ. Toàn thân tiểu mỹ thụ đã đuối sức sau buổi hoan lạc, còn lão công cũng đã dần kiệt sức vì bao nhiêu sinh lực đều dồn hết vào thân dưới để tạo nên một sự sung sướng ở cuối chặng đường.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Lôi Huyết Bàng thật hư hỏng a~~~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Lôi Huyết Bàng là tao hóa của Lôi Kiệt Nhĩ lão công a~~~!!!! Ah ah ah ah ah~~!!! Lôi Huyết Bàng thèm được lão công thao a~~!!!!! Lão công thao Lôi Huyết Bàng mạnh lên a~~!!!!!!" Lôi Huyết Bàng nằm sấp xuống giường bị Lôi Kiệt Nhĩ thao mãnh liệt đến mức rên la ồn ào bất chấp dư luận.

"Lôi Huyết Bàng, ngươi rên to quá rồi đấy." Lôi Kiệt Nhĩ hơi càu nhàu.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Lôi Huyết Bàng đang rất sướng~~ Lôi Huyết Bàng muốn được anh Lôi Kiệt Nhĩ thao cúc~~ Ah~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah...~~~!!!! Tiểu tao hóa muốn đại nhân vào sâu hơn~~!!! Tiểu nô tì muốn được ngài yêu đậm sâu hơn~~!!!!! Lôi Huyết Bàng muốn đại nhân bắn vào trong tiểu cúc~~~ Oa oa oa oa~~!!!!!! Tiểu nô tì cầu hoan a~~!!!!!!" Lôi Huyết Bàng bị Lôi Kiệt Nhĩ thao mãnh liệt hơn nữa và tiếng rên của cậu tăng theo tỉ lệ thuận với những cú thúc của anh.

Lôi Kiệt Nhĩ càng thúc mạnh, Lôi Huyết Bàng càng rên to, cứ thế kẻ thúc người rên liên tục đến tận lúc Lôi Huyết Bàng đuối sức không rên nổi vì hụt hơi sau khi rống quá to. Tiếng thịt đâm vào thịt bình bịch, tiếng rên ướt át, tiếng thở nặng nề, tiếng giường rung rầm rầm, tất cả tạo nên một bản nhạc dân dã nhẹ nhàng nhưng đầy dâm dục ướt át một cách mỹ miều đến lạ. Cổ họng cậu Lôi Huyết Bàng đã khô đét lại vì gào tới khàn cổ, và Lôi Kiệt Nhĩ cũng chẳng mảy may để ý. Lôi Kiệt Nhĩ vẫn không dừng mà cứ thúc thúc đẩy đẩy vào tiểu huyệt Lôi Huyết Bàng làm cậu đê mê trong khoái cảm xác thịt. Anh không dừng cho đến lúc anh và cậu cùng đạt cực khoái.

Lôi Huyết Bàng: "Em sắp bắn... hah... hah... hah hah hah..."

Lôi Kiệt Nhĩ: "Gần tới rồi... hì... hì... hì... phù... phù... phù"

Lôi Huyết Bàng: "Đại nhân bắn trong nô tì a... ah... ah... "

Lôi Kiệt Nhĩ: "Chúng ta cùng sung sướng bên nhau nhé... ah.. ah..."

Sau khi cho Lôi Huyết Bàng sung sướng đến cực khoái, Lôi Kiệt Nhĩ lạnh lùng rời khỏi phòng để mặc cậu bơ vơ.

Cùng lúc đó, tại nhà của Gia Nã Lượng (Canalo), hiện giờ Bảo Lộ (Takamichi) đang quan hệ với Lạc Kỳ (Lucky) và Gia Nã Lượng (Canalo). Cả ba người đều khỏa thân hoàn toàn trong phòng ngủ. Gia Nã Lượng và Lạc Kỳ bắt đầu hôn Bảo Lộ vài giây sau khi ba người gặp nhau. Hai chàng trai nắm lấy ngực cậu mà bóp nắn cậu cho đến khi tiểu đệ cậu cương lên. Sau đó họ mò tay bóp tiểu đệ cậu thật chặt. Bảo Lộ không tài nào chống cự vì đã quá đắm chìm trong khoái cảm.

"Ah ah ah ah... Chết tiệt..." Cơ thể Bảo Lộ giật qua giật lại khi bị chạm vào.

Trong khi Bảo Lộ chờ đợi với vẻ lo lắng, Lạc Kỳ và Gia Nã Lượng lần lượt cắm những que thịt của họ vào miệng Bảo Lộ. Đầu tiên, Lạc Kỳ đã để Bảo Lộ thực hiện một màn khẩu giao khi Bảo Lộ đi vuốt trụ cho Gia Nã Lượng. Sau đó Lạc Kỳ và Gia Nã Lượng hôn nhau trong khi Bảo Lộ liên tục làm việc mút chuối cho từng người một. Vùng kín của cậu cương cứng hẳn lên, sống lưng bắt đầu ớn lạnh, toàn thân rạo rực với những mùi hương nam tính từ hai chàng người yêu. Sau đó, Bảo Lộ nằm trên ghế banh rộng háng nhấc cẳng lên. Bảo Lộ biết mình đang ân ái với hai người cậu yêu thương. Cho nên cậu nằm yên cho họ bôi trơn cúc huyệt, lúc họ lấy ngón tay thâm nhập vào thì cậu rên to.

"Này bảo bối, chúng ta sẽ cùng vui vẻ với nhau nhé?" Lạc Kỳ hỏi Bảo Lộ.

"Hmm, vâng... ah..." Bảo Lộ rên rỉ đáp lại.

Nửa tiếng sau, Lạc Kỳ và Gia Nã Lượng thay phiên nhau phục vụ tử tế cho Bảo Lộ. Trong giai đoạn đầu, Lạc Kỳ đâm côn thịt xuyên qua cúc huyệt Bảo Lộ từ sau lưng khi cậu đang ở tư thế bò bốn chân kiểu cún, trong khi Gia Nã Lượng mớm cho cậu mút cây côn thịt to cứng của mình.

"U-U-U-Uuugh... Ngon... Uh huh ha ha... ha-huh... uh..." Cổ họng Bảo Lộ thắt lại khi cậu vừa kêu rên vừa nuốt côn thịt thô to của Gia Nã Lượng tới ngạt thở.

"Ngoan nào bé yêu, yên nào, yên nào." Lạc Kỳ nói.

Sau đó, Lạc Kỳ để Bảo Lộ nằm nghiêng về bên phải và đưa nhục bổng vào miệng cậu để cho cậu khẩu giao với anh, trong khi Gia Nã Lượng đẩy hông cậu từ phía sau với chiếc gậy thịt đã cắm vào trong cậu.

"Được, ngồi dậy đi em yêu." Gia Nã Lượng để Bảo Lộ ngồi dậy khi anh bóp ngực cậu từ phía sau.

Sau đó Lạc Kỳ đẩy vật cương cứng của mình vào cúc huyệt của Bảo Lộ, nơi đã bị chiếm bởi côn thịt của Gia Nã Lượng.

"Hãy bình tĩnh và tận hưởng hạnh phúc." Lạc Kỳ động viên Bảo Lộ.

Một màn song long nhập nhất động nảy lửa dài 30 phút từ hai anh soái ca làm Bảo Lộ lên mây sung sướng đến điên dại. Kết quả là tiếng rên của cậu từ nhỏ nhẹ bỗng tăng âm lượng lên thành những tiếng la hét chói tai, nhất cử nhất động của cậu càng hỗn loạn hơn. Cậu thích được Gia Nã Lượng và Lạc Kỳ chơi đùa, tiếng rên la của cậu càng lúc càng dâm đãng hơn.

"Em... em không tự kiểm soát được... Muốn được thao nữa a... ah... ah..." Bảo Lộ kêu rên liên tục.

Sau khi bị hai nam thần đâm thọc cúc hoa nhiều lần, Bảo Lộ lên đỉnh đến bắn tinh, cùng lúc với hai chàng trai cũng đang lên đỉnh và xuất dịch vào cúc huyệt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top