Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 37 : HÔN MÊ

Lục Tư Thành choáng váng, anh bị thương không nặng đứng dậy quay qua xem Nguyễn Văn Toàn thế nào:“Tòn Tòn! Tòn Tòn!"

Quế Ngọc Hải thấy cô không phản ứng anh lo lắng bế thốc cô chạy nhanh vào trong bệnh viện,vừa chạy vừa liên tục gọi kêu:“Bác Sĩ! Bác sĩ! "

Tiểu Ân nhìn thấy người anh bế là cô liền lập tức đem băng ca đến, anh đặt cô nằm xuống, Tiểu Ân cùng một số y tá khác đẩy cô vào phòng cấp cứu, bác sĩ cũng nhanh chóng chạy vào, cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại anh cùng Lục Tư Thành và những người khác ngồi ở bên ngoài.

Hai người các anh ruột gan nóng hết cả lên, tay của Quế Ngọc Hải đan chặt vào nhau, anh quay sang nhìn thấy mọi người mệt mỏi liền lên tiếng:

“Tử Quyên! Nếu em thấy mệt thì hãy quay về Quế Gia nghỉ ngơi đi, đừng ở đây, mọi người cũng vậy hãy về đi."

Bọn người Phương Thần đứng dậy quay người đi, Hạ Tử Quyên cũng đứng dậy rời khỏi không phải cô rời đi dễ dàng như vậy mà là cô muốn quay về để có thời gian suy nghĩ cách hãm hại Nguyễn Văn Toàn muốn dồn Nguyễn Văn Toàn vào con đường chết.

Bây giờ chỉ còn Quế Ngọc Hải, Lục Tư Thành và bọn người Hạo Tư, hay tin Phạm Nhã Băng cùng Tô Vũ và Clara nhanh chóng chạy đến, Clara nhìn thấy Lục Tư Thành đang ngồi đó liền vội vàng hỏi han:“Thành Ca! Tòn Tòn sao rồi? Cậu ấy không sao chứ?"

Lục Tư Thành gương mặt nhợt nhạt, đau lòng, lo lắng:“Anh cũng không biết hiện tại cô ấy đang ở bên trong."

Clara tức giận, dậm chân một cái, hậm hực nói:“Bọn họ nhanh tay thật, cả gan dám hãm hại Tòn Tòn."

Lục Tư Thành nghe cô nói thế thì nhíu mày hỏi:“Ý em nói là mụ phù thủy và ả giả mạo kia sao?"

Clara khoanh tay, mặt mày nhăn nhó:“Chứ còn ai nữa."

“Mụ phù thủy và ả giả mạo kia là ai?" Giọng nói lạnh lẽo, đáng sợ của Quế Ngọc Hải vang lên.

“Anh không cần biết, chuyện này anh không xử lý được đâu." Vừa nói Clara vừa lườm Quế Ngọc Hải.

Tô Vũ bỗng rùng mình một cái:“Vậy là giấc mơ đó đã thành sự thật, chị ấy thật sự đã gặp nguy hiểm. Đáng sợ thật."

Nhắc đến Phạm Nhã Băng và Clara cũng có chút ớn lạnh, rùng mình một cái. Hơn một tiếng trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu cũng đã được mở bác sĩ bước ra, Quế Ngọc Hải nhanh chóng bước đến hỏi:“ Cô ấy sao rồi? Không sao chứ?"

Mọi người cũng nhanh chóng đi đến mặc ai náy cũng đều rất lo lắng.Sốt ruột, bác sĩ liền nói cho mọi người biết:

“Bác sĩ Nguyễn không sao nhưng do phần đầu của cô ấy va đập mạnh nên hiện tại cô ấy sẽ không tỉnh lại, có lẽ gần một tháng sau cô ấy mới có thể tỉnh lại."

Nguyễn Văn Toàn được y tá đẩy ra, mọi người đi theo cô vào phòng bệnh VIP, nằm trên giường đầu cô quấn băng khắp người cô đều đầy vết thương. Lần đầu tiên, anh và mọi người thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, trắng bệch, như vậy không còn là gương mặt trắng trẻo hồng hào tràn đầy năng lượng.

Ngày hôm sau, kết quả xét nghiệm đã có Clara cầm trên tay bảng xét nghiệm mà run run, nước mắt ngấn lệ, chạy nhanh vào phòng bệnh, lúc này bên cạnh cô chỉ còn có Lục Tư Thành, Phạm Nhã Băng và Tô Vũ, Clara một tay cầm bảng xét nghiệm tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay của Nguyễn Văn Toàn, xúc động nói:

“Tòn Tòn! Đã có kết quả xét nghiệm rồi cậu thật sự chính là chị gái của tớ, là em gái ruột của anh Galvin. Cậu chính là công chúa đó, cậu chính là công chúa nước L.E là người có quyền thừa kế ngôi vị xếp thứ hai đó."

Tô Vũ cầm lấy bảng xét nghiệm xem, Phạm Nhã Băng cùng Lục Tư Thành cùng bước đến xem quả thật cô chính là công chúa, con gái của đức vua Elmer.

Sau giờ làm việc, Quế Ngọc Hải lại đi đến bệnh viện thăm Nguyễn Văn Toàn đến khuya anh mới quay về Quế Gia, cứ như thế từ sáng sớm anh đã đến bệnh viện thăm cô đến giờ đi làm thì anh rời đi đến chiều anh lại vào bệnh viện chăm sóc cô.
Hạ Tử Quyên cảm thấy ghen tức, căm phẫn nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ rộng lượng, hiền lành, dịu dàng khiến cho thuộc hạ của anh và bọn người Hạo Phú ngoại trừ Hạo Tư đều cảm thấy yêu mến, luôn cho rằng Hạ Tử Quyên là một người rất tốt, rất rộng lượng, hiền lành.

Đã nữa tháng kể từ ngày Nguyễn Văn Toàn hôn mê bất tỉnh, hiện tại căn phòng bây giờ chỉ có anh và cô, Quế Ngọc Hải tay nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của cô, giọng nói dịu dàng:“Văn Toàn! Em đã nằm đây nữa tháng rồi đó em hãy tỉnh lại đi chứ? Mọi người ai cũng lo lắng cho em hết, em hãy mau tỉnh dậy để tôi còn dẫn em đi ăn nữa chứ, nếu như em còn không tỉnh lại thì sau này tôi sẽ không dẫn em đi ăn những món ngon nhất đâu. Văn Toàn! Tôi rất nhớ giọng nói của em, nhớ những cử chỉ đáng yêu của em. Em hãy mau tỉnh lại đi, tôi cầu xin em đó. Tòn Tòn! Anh nhớ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top