Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 --> 5


Chương 1: Đêm Trước Sinh Nhật

“Đậu Đậu-"

“Ừm?” Cô gái thanh xuân tên Đậu Đậu đang tập trung tinh thần ăn kem, miệng mập mờ đáp lời cô gái mặc đồng phục giống như mình ở phía đối diện – Thi Vân Hân!

“Nói cho cậu biết nhé…” Bộ dạng Thi Vân Hân thần thần bí bí, khuôn mặt trái xoan cô khẽ cong khóe môi, sau đó không nhanh không chậm nói tiếp: “Ông chú 30 tuổi rồi mà chưa kết hôn của tớ từ Paris trở lại.”

“….”

Tô Đậu hơi ngạc nhiên, lập tức lấy lại tinh thần tiếp tục ăn kem không sợ nó tan ra, gương mặt trái xoan không chút nào vui vẻ yêu thích, ngược lại ông chú trong miệng Thi Vân Hân không hấp dẫn cô bằng kem ở trên tay. lequydoon

“Đậu Đậu, cậu nghe tớ nói không?”

“Có mà!” Tô Đậu trả lời rất hùng hồn, chỉ là ánh mắt của cô hoàn toàn không rời khỏi cây kem trên tay, cho nên Thi Vân Hân nghe giống như đó là một câu trả lời cho có lệ.

“Vậy cậu biết tớ vừa mới nói gì sao?”

“À!” Tô Đậu hơi bối rối, sau đó mới nhớ lại, Thi Vân Hân lập tức bày ra bộ dạng: “Á, cậu vốn không nghe gì cả.”

“Tớ nói lại với cậu lần nữa, chú tớ chú ấy…”

Thi Vân Hân còn chưa nói hết, một chiếc xe thể thao màu đen cao cấp ngừng bên cạnh hai người, cửa sổ xe quay xuống, một gương mặt tuấn tú đẹp trai cương nghị đập vào tầm mắt hai người –

“Ầm!”

“Chú!”

“Á, kem của tôi!”

“…..”

…..

Cô, có làn da trơn mềm như đậu hủ, da thịt trắng như tuyết, vóc người hơi tròn nhưng không mất vẻ xinh đẹp, vô cùng đáng yêu mê người, vì vậy lại gặp đàn ông tới cửa quấy rầy, rình cô như hổ rình mồi.
phong an tien ton

Cô đáng thương lại trở thành bữa ăn của đàn ông.

--- --------- Đây chính là cô, Tô Đậu!

“Đậu Đậu!”

“Hả?” Tô Đậu liếm kem tan rơi xuống tay, đôi mắt phượng biết cười không rời khỏi cây kem hấp dẫn cô dù chỉ một giây.

“Tuần sau sinh nhật ông nội tớ, cậu nhất định phải tới chúc thọ ông nhé!” Thi Vân Hân một vai đeo túi xách, tay kia ôm hai quyển sách giáo khoa dày cộm nặng trịch trước ngực, tiếp tục dặn dò Tô Đậu bên cạnh.

“…..”

Đáp lại Thi Vân Hân không phải là một câu ừ thờ ơ, mà là sự im lặng.

Đối với Tô Đậu mà nói, chuyện lớn thế nào cũng không quan trọng bằng ăn kem, cho nên kem không liên quan tới thứ gì khác, cô lấy im lặng để bày tỏ.

“…..”

Thi Vân Hân không khỏi dừng chân xoay người đối mặt với Tô Đậu, giận dỗi phồng má nhìn chằm chằm que kem trên tay Tô Đậu.

“Tô Đậu, rốt cuộc cậu có nghe tớ nói gì không?” Giận quá mà! Mỗi lần tan học trước tiên là mua kem ăn đã, ăn ít đi một que thì sẽ chết à?

Nói cũng kỳ lạ, từ khi còn bé Tô Đậu đã thích ăn kem, ăn mười lăm năm, vóc người ngoại trừ hơi phúng phính (vì đang tuổi dậy thì), hoàn toàn không bị béo phì, cô có thể chất tốt như vậy ư? Ngẫm lại, Thi Vân Hân cũng giận đỏ mắt.

“Nghe được mà!” Mỗi lần Thi Vân Hân không gọi cô bằng nhũ danh, Tô Đậu biết cô ấy thật sự giận, cho nên vội lấy lòng nói: “Vân Hân, ăn kem ngon lắm, cậu có muốn ăn một miếng không?”

“Tô, Đậu!”

Một tay Thi Vân Hân chống eo, mặt trái xoan lập tức phồng lên, giận dỗi nhìn chằm chằm Tô Đậu không biết mình sai ở đâu còn bày ra bộ dạng lấy lòng cô: “Cậu cố ý hả?”

Cố ý?

Vẻ mặt Tô Đậu mờ mịt, vẻ mặt vô tội không hiểu chuyện gì.

Chương 2: Tuyệt Giao

“Cậu biết rõ tớ ăn cái gì cũng sẽ bị béo phì, bây giờ cậu còn bảo tớ ăn kem, có phải cậu muốn tớ không được trai đẹp cua phải không?” Nhớ tới thể chất cô chỉ uống miếng nước cũng có thể mập, trai đẹp trong trường học, học trưởng đều nói cả người cô là nước, cô muốn làm bạn gái toàn lắc đầu thở dài!

Cô đáng thương lắm, đường đường là thiêm kim Thi thị, cô vẫn bị đàn ông ghét bỏ!

“Vân Hân, thật xin lỗi! Tớ…” Tô Đậu giương đôi mắt sáng chói đầy nước nhìn que kem trên tay, sau đó lại nhìn chị em tốt trước mặt, cuối cùng cô đau lòng quyết định lựa chọn, vứt bỏ kem thích ăn nhất.

“Đậu Đậu, cậu….”

Chứng kiến hành động Tô Đậu vứt bỏ que kem, Thi Vân Hân không khỏi cảm động muốn khóc!

“Đậu Đậu, cậu thật đúng là chị em tốt của tớ, tớ yêu cậu chết mất.”

“… Đúng vậy!”

Tô Đậu chực khóc, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm không rời que kem trong thúc rác, vì không muốn làm chị em tốt tổn thương, cô… Nhịn thôi!

Chỉ là, que kem đáng thương của cô! Ô ô…

“Đậu Đậu, chúng ta đi chọn quà được không?”

Sau khi cảm động, Thi Vân Hân lập tức buông Tô Đậu đang âm thầm đau khổ vì vứt kem đi, vui vẻ hỏi, hoàn toàn không phát hiện Tô Đậu đang âm thầm rơi lệ.

Chọn quà? Chọn quà gì?

Tô Đậu mờ mịt, hoàn toàn không phản ứng kịp, nét mặt cô thể hiện đầy đủ cho Thi Vân Hân biết, lời lúc nãy cô nói, Tô Đậu hoàn toàn không nghe vào trong tai.

“Tô Đậu, cậu rất quá đáng!”

Phản ứng của Tô Đậu làm Thi Vân Hân không vui lần nữa, giọng to hơn, thậm chí mang cả tên Tô Đậu ra gọi.

“Tớ….”

“Tớ nói nhiều như vậy, câu một câu cũng không nghe lọt, tớ muốn tuyệt giao với cậu!”

“….”

Ặc… Tuyệt, tuyệt giao!

Có… Có nghiêm trọng như vậy không? Tô Đậu nhíu đôi mày thanh tú, mặt trái xoan co quắp, tay trắng nõn hoảng sợ đưa ra bắt lấy ống tay áo của Thi Vân Hân, đáng thương nói: “Vân Hân đừng như vậy nữa! Không phải tớ cố ý không nghe…..”

Không phải Tô Đậu cố ý, nhưng nghe vào tai Thi Vân Hân thì là cố ý, cho nên cô ấy hoàn toàn không chịu Tô Đậu xuống nước.

“Vân Hân, cậu đừng tức giận nữa được không?” Cô sợ nhất là Thi Vân Hân giận cô, một khi cô ấy tức giận thì chưa tới một tuần sẽ không hết giận, cho nên cô rất sợ cô ấy giận!

“Không được!” Thi Vân Hân nói như đinh chặt sắt, trong giọng nói không có chút thương lượng nào.

“Vậy cậu muốn như thế nào?” Vì chuyện của chị em, cô đã hy sinh que kem cô thích ăn nhất rồi còn gì!

“….”

Thi Vân Hân liếc Tô Đậu một cái, cô phồng má cuối cùng cũng chờ được câu nói này của Tô Đậu, mặc dù chưa hết giận nhưng vì những lời này cô sẽ tha thứ câu “Không phải tớ cố ý” của cô ấy.

“Có phải tớ muốn như thế nào, cậu cũng sẽ đồng ý?”

“Đúng…. Đúng vậy!” Tô Đậu trả lời có chút không cam lòng, nhưng hơn hết là có cảm giác bị người khác tính kế.

“Cậu nói đấy nhé, không được đổi ý đâu!”

“Được! Vậy cậu nói mau, chỉ cần không giận tớ là được rồi.” Rụt đầu một đao, đưa đầu ra cũng một đao, Tô Đậu vội vàng thúc giục hỏi.

“Thứ ba tuần sau, sinh nhật ông nội, cậu nhất định phải tới.”

“….” Việc này…. Tuần trước Thi Vân Hân đã lẩm bẩm nhắc nhở bên tai cô, muốn cô quên cũng khó. Nhưng Tô Đậu không bác phản bác, bĩu đôi môi ướt át xinh đẹp ý bảo Thi Vân Hân tiếp tục nói.

“Hôm đó chú ba tớ sẽ về, cậu tới sân bay đón chú ấy thay tớ.”

Gì cơ?

Chương 3: Đón Người Hộ 1

Đó là chú hai Thi Vân Hân cô, tại sao phải người ngoài như cô đi đón? Còn nữa, cô và chú hai cô ấy không quen, lần nào đến nhà họ Thi cô cũng chưa từng gặp chú hai trong miệng cô ấy.

“Không được đâu! Tớ không quen chú hai cậu, chuyện đón người tự cậu đi đi!” Tô Đậu lùi về sau hai bước, nói với Thi Vân Hân đang dần nghiêm mặt lại.

“Tớ mặc kệ, cậu đã nói tớ muốn sao thì vậy mà, nếu như cậu không đồng ý, chúng ta tuyệt giao!” Thi Vân Hân nghiêm mặt nhấn mạnh, cuối cùng hạ xuống bốn chữ, ôm bài thi trực tiếp xoay người rời đi, để mặc Tô Đậu đứng tại chỗ.

“…”

Sao Vân Hân có thể uy hiếp người ta như vậy chứ?

Tuyệt giao! lequydoon

Đón hộ!

Ô ô…. Vậy cô đi đón người là được chứ gì?

…….

Trung tâm sân bay.

Tô Đậu lê bước chân nặng nề đi vào trong sân bay, đứng ở lối ra, nhìn xung quanh tìm chú hai mà Thi Vân Hân đã miêu tả, nhưng trái phải chẳng thấy chú hai Thi Vân Hân – Thi Cảng Bác đâu!

“Vốn Vân Hân thối đang đùa mình sao!”

Lúc Tô Đậu lẩm bẩm, đầu rũ xuống thì cô lại thấy một đôi giày da sáng bóng đập vào mi mắt, một giọng nói trầm ổn từ tính bay qua đỉnh đầu.

“Tiểu Đậu Nhi!”

Tiểu, Tiểu Đậu Nhi!

Giọng nói xa lạ khiến Tô Đậu ngạc nhiên, nhưng ánh mắt cô vẫn rời đôi giày đen sáng bóng kia, sau đó liếc lên trên, cuối cùng dừng lại khuôn mặt đẹp trai, cương nghị.

“….”

Hừm, người đàn ông này rất đẹp trai!

Người đàn ông chậm rãi cong khóe môi, tay đút trong túi quần vươn lên đặt trên khuôn mặt trơn mềm trắng mịn như tuyết của Tô Đậu, bắt đầu nhẹ nhằng vuốt ve, cảm giác trơn mềm này chẳng những muốn cắn một cái, mà càng muốn đè cô xuống dưới người hơn.

Đối với người trước mặt Thi Cảng Bác không hề xa lạ chút nào, nhưng Tô Đậu thì ngược lại, cô hoàn toàn không biết người trước mặt này là ai, chứ đừng nói có thể để cho đàn ông động tay động chân.

“Anh, anh là ai?”

Tô Đậu lấy lại tinh thần đập tay người đàn ông, đề phòng lùi về sau, giữ vững khoảng cách an toàn với người anh.

“Tiểu Đậu Nhi, tôi là chú hai Vân Hân, nó không nói cho em biết sao?” Thi Cảng Bác không nhanh không chậm mở miệng nói, tròng mắt thâm sâu bắn ra ánh sáng cưng chiều.

Sao cơ?

Anh ta chính là chú hai của Vân Hân? Cái người 365 ngày đều ở Paris chính là người đàn ông trước mắt này?

Tô Đậu vô cùng kích động, chú hai Vân Hân trẻ tuổi như vậy, đẹp trai nữa, hoàn toàn không giống với hình ảnh ngày hôm qua cô hình dung, quả thực là hoàn toàn trái ngược!

“Tiểu Đậu Nhi, em mà còn nhìn tiếp nữa, tôi sẽ ăn em.” Thi Cảng Bác không chút giấu giếm ý muốn độc chiếm Tô Đậu, Tô Đậu đối với anh mà nói, chính là anh nhìn cô lớn lên.

Từ năm nhất tiểu học Tô Đậu và Thi Vân Hân đã bắt đầu chung lớp, lên trung học và cùng học cao trung, từ nhỏ tới lớn đều ở chung một chỗ, ngồi cùng một bàn, vì thế tình cảm rất tốt.

Còn Thi Cảng Bác anh mặc dù đang ở nước ngoài, nhưng mỗi một chuyện của Tô Đậu cũng như quá trình lớn lên anh đều biết rõ nhờ vào tấm hình của người khác gửi cho anh mỗi tháng, gián tiếp tham dự một phần.

Năm nay Tô Đậu tròn mười tám tuổi, còn anh ngây ngô ở nước ngoài cũng đủ lâu đủ dài rồi, cho nên anh quyết định trở về nước tiến hành kế hoạch cướp vợ của mình.

Nói đến anh, đường đường là tổng giám đốc đương nhiệm của Thi thị, sao lại có hứng thú với một cô nhóc, nói ra người nhà họ Thi cũng không tin, Thi Cảng Bác anh lại thâm tình như thế, thâm tình đến mức khiến người ta rơi tròng mắt.

Ái chà, có trách thì trách Tô Đậu thích ăn kem từ nhỏ, nếu như không phải cái lần từ nước ngoài trở về Đài Loan làm việc đó, sao anh có thể bắt gặp điệu bộ ăn kem đáng yêu của Tô Đậu chứ?

Đây có thể chính là số mệnh sắp đặt! Chạy không thoát, cũng không tránh đi được!

Ăn… Ăn cô?

Tô Đậu hơi hoảng, hai chân tự chủ quay ngược hướng ngược lại, cho đến khi đụng vào lưng du khách Tô Đậu mới dừng lại. Còn Thi Cảng Bác cong môi, cánh tay vươn ra kéo Tô Đậu – người mà đụng vào người khác về, ngã vào lồng ngực chắc chắn.

Hai tay Tô Đậu đặt trước ngực Thi Cảng Bác, mặt dựa vào ngực cứng cỏi, trong đầu không hiểu sao sinh ra sự ấm áp, khóe môi nhếch lên hài lòng.

Thi Cảng Bác lại cong môi nở một nụ cười rất xảo quyệt, trong đầu bắt đầu xoay quanh ý nghĩ đè Tô Đậu xuống thưởng thức hết mùi vị của cô.

Chương 4: Đón Người Hộ 2

Vẻ mặt thâm tình như chim ưng đói khát, Thi Cảng Bác không chút nào giấu diếm khát vọng với Tô Đậu, chính xác bắt được cánh môi yêu kiều trơn nhẵn mềm mại của Tô Đậu, trằn trọc mút. lqdion
Skip ad
00:32 / 00:34
: Ad ends in 00:01

“….”

Mắt phượng sáng ngời trố mặt trợn tròn, Tô Đậu ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn nuốt nước miếng mình, trong đầu trống rỗng, nhất thời không kịp phản ứng.

Anh hút hết mật ngọt trong miệng Tô Đậu, ngọt ngào như trong tưởng tượng làm Thi Cảng Bác say sưa giữ chặt đầu cô hôn, nụ hôn này sâu hơn đúng tiêu chuẩn nụ hôn nóng bỏng.

“Ưm…”

Tô Đậu bị hôn thở không nổi, giơ hai tay yếu ớt ra đánh vào ngực Thi Cảng Bác, trong miệng ưm, a phản đối.

Đối mặt với ba cái đánh nhẹ hều Thi Cảng Bác xem thường, chỉ để mình tiếp tục đắm chìm trong vẻ ngọt ngào của cô.

“Tiểu Đậu Nhi, em ngọt quá, khiến tôi hận không được muốn em ngay bây giờ.” Trong đôi mắt chim ưng tràn đầy đói khát khiến Tô Đậu ngây ngẩn u mê gần như không chống đỡ được.

Về phương diện này, mặc dù Tô Đậu cô chưa từng trải qua, cũng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cô không hoàn toàn ngu ngốc nhìn mà không biết ham muốn nóng bỏng trong mắt người đàn ông này.

“Anh… Mau buông tôi ra đi!” Tô Đậu mở to đôi mắt giống như thỏ trắng, sợ hãi rụt rè nhìn đám người đến người đi, sau đó trong lòng thầm nói: Muốn về nhà quá! Rất muốn ăn kem!

Đối với Tô Đậu mà nói, kem là đồ ăn ngọt không thể thiếu trong cuộc sống của cô, tuyệt đối không thể bỏ nó!

Nếu như vào giờ phút này Thi Cảng Bác biết được khát vọng trong lòng Tô Đậu, anh nhất định sẽ khiến tất cả kem biến mất trước mắt Tô Đậu.

… Anh nghĩ được nói được, càng làm được!

“Không buông!” Hai chữ chắc như đinh đóng cột hàm chứa đầy độc chiếm. Sau khi Thi Cảng Bác dùng tốc độ sấm không kịp che tai hôn trộm lên môi Tô Đậu, một tay ôm vai cô, một tay kéo hành lý đi ra phía cổng.

“Này, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Nhìn hướng ngược lại đường cao tốc, Tô Đậu hoảng hốt mở miệng hỏi.

“Về nhà!”

Từ trong miệng Thi Cảng Bác phun ra hai chữ, ánh mắt không rời tập tài liệu trên tay nửa giây.

Về nhà! Nhưng… “Đây không phải là đường về nhà!” Cô mới không ngốc đến mức ngay cả hướng nhà mình cũng không phân biệt được.

“Là trở về nhà tôi!” Bất đắc dĩ, Thi Cảng Bác từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn cô gái hoảng hốt, không nhanh không chậm nói.

“Tại sao phải về nhà anh?” Vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt mũm mĩm của Tô Đậu xem ra không giảm mà lại tăng lên: “Hôm nay tôi chỉ thay mặt Vân Hân đi đón người, tôi không có ý định tới nhà anh đâu!”

Không hiểu vì sao Tô Đậu lại quên hướng về nhà họ Thi, hoàn toàn không hiểu hướng phía trước là ở chỗ nào.

“Vân Hân không nói cho em, bị lừa sao?”

Bị lừa?... Ý gì đây?

Nhất thời không suy nghĩ ra được, Tô Đậu ngây ngốc quan sát Thi Cảng Bác nở nụ cười xảo quyệt trước mắt, bốn mắt sững sờ nhìn nhau.

“Không hiểu hả?”

“….”

Tô Đậu không trả lời, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu!

“Ý là em bị bán đứng, tôi không muốn nó tới đón mà là muốn em… Hiểu không?” Thi Cảng Bác không nhìn tài xế ngồi ở ghế lái phía trước, trong đầu vẫn đang suy nghĩ tới chuyện đè Tô Đậu dưới thân mình.

“Anh…!”

Nhìn khuôn mặt đẹp trai dần dần áp sát mình, Tô Đậu hoảng hốt để hai tay trước ngực anh, duy trì khoảng cách nhất định với anh.

“Ở đây là đang trên xe, anh… Anh không thể làm loạn với tôi!”

“Thật sao?” Thi Cảng Bác hết sức xem thường, sau đó cong môi cười một tiếng, tà mị nói: “Em xem tôi có thể hay không….”

Chương 5: Chú hai là con sói

Môi Tô Đậu mềm giống như thoa mật ong khiến Thi Cảng Bác vừa hôn thành nghiện, lưỡi dài đảo quanh khoang miệng cuốn lấy lưỡi cô chơi đùa, dây dưa, Tô Đậu bị hù ngây người, đôi tròng mắt mở lớn, đồng thời quên cả đẩy Thi Cảng Bác ra. Không khí mập mờ tản ra ở ghế sau, Tô Đậu bị hôn có chút hít thở không thông cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ au phồng lên, hoảng sợ lùi về sau. Đáng tiếc không gian có hạn, Tô Đậu muốn lùi cũng không thể lùi được nữa, chỉ còn cách tựa vào cửa xe, đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông cười vô hại.

Sao Thi Cảng Bác để Tô Đậu trốn mình được chứ, anh duỗi tay dễ dàng kéo được Tô Đậu quay về, tay giơ lên, một lần nữa môi mềm của Tô Đậu lại bị sói xám lớn nuốt mất. Ô…ô, chú hai của Vân Hân là sắc lang, còn cô lại nhảy vào trong móng vuốt của con sói đó, lúc Tô Đậu buồn bã suy nghĩ, cái lưỡi giống như bị hút chặt, tránh thế nào cũng không được!

Mật ngọt trong miệng Tô Đậu làm Thi Cảng Bác thưởng thức một lần lại một lần, cứ không chịu buông cô ra, trận hôn lưỡi này kéo dài đến dưới lầu tiểu khu, hơn nữa tài xế nhắc nhở Thi Cảng Bác mới thỏa ước mong nguyện buông cô ra. Tô Đậu bị hôn đầu trống rỗng, sau khi xuống ngây ngốc bị đàn ông lừa vào nhà, lúc tỉnh táo lại thì đã quá muộn, cô bây giờ hoàn toàn vào trong hang ổ sói xám lớn rồi!

“Tôi phải về!” Cô nam quả nữ (Trai đơn gái chiếc) sống chung một nhà, sói xám lớn không bị thiệt hại gì mà là cô con tiểu bạch thỏ vừa ngu ngốc lại còn ngây thơ này…. Tổn thất vô cùng nặng nề, nói không chừng khó mà giữ được trung tiết!

Tô Đậu suy nghĩ, hai chân bước tới cửa phòng, lúc ngón tay gần chạm vào cái nắm tay cửa, thân thể cô bị kéo lại, lần này bị giam trong đôi tay có lực, “Buông tôi ra, tôi phải đi về!” Tô Đậu giãy dụa nhưng chỉ phí công, sức yếu hèn sao là đối thủ của sói xám lớn được, song không thoát được thì không có cơ hội rời đi!

“Yên tâm, tối nay tôi sẽ đưa em về!” Thấy đôi môi khẽ chớp mở, Thi Cảng Bác không nhịn nổi sức hấp dẫn mãnh liệt nên cúi người xuống ghé sát vào hương vị cam ngọt ngào, Tô Đậu không né kịp, môi mềm lại bị đánh lén thành công một lần nữa, trong nhà chỉ có hai người, không có người thứ ba, Thi Cảng Bác cũng không đè nén dục vọng của mình, vừa hút mật trong miệng Tô Đậu vừa vuốt ve bên ngoài quần áo.

Động tác này dọa Tô Đậu giật mình mở to mắt, phòng bị từ chối: “Đừng, mau buông tôi ra!” Mười tám năm qua chưa từng gần gũi đàn ông như vậy, Tô Đậu bị dọa hỏng cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cô ngây thơ thanh thuần, đối với chuyện tình yêu nam nữ chưa hiểu rõ lắm, chỉ bị hôn cũng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi rồi, muốn trốn tránh sói xám lớn. Tất nhiên những thứ này đều chỉ dám nghĩ mà không dám làm, một khi làm thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn tiểu bạch thỏ bị dọa hoảng sợ, sói xám lớn biết mình có chút gấp gáp, không muốn để tiểu bạch thỏ có ý nghĩ rời đi, Thi Cảng Bác đành dừng động tác, ôm cô ngồi trên đùi mình, kéo cô dựa vào ngực mình, nói: “Trước tiên theo tôi đã, tối nay tôi đưa em về nhà!”

Tô Đậu thấy sói xám lớn không làm gì nữa cũng ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực ấm áp, vành tai truyền đến hơi thở đè nén mà lại mãnh liệt, vô tình tạo thành khúc hát ru. Trong nháy mắt Tô Đậu đã ngủ say, Thi Cảng Bác nhất thời bật cười, sau đó ôm cô đi vào phòng ngủ chính, đặt cô xuống chiếc giường mềm mại. Anh ngồi ở mép giường, đầu gần như ghé sát cô, Tô Đậu ngủ rất sâu, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại nên đành chịu. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, sợ làm Tô Đậu thức dậy, Thi Cảng Bác đi ra khỏi phòng ngủ nghe máy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top