Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 --> 10

Chương 6: Người Giám Hộ Của em là tôi

“Không ăn tiểu bạch thỏ hả?” Giọng trêu chọc từ đầu bên kia điện thoại truyền tới làm Thi Cảng Bác bất đắc dĩ mỉm cười. Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Tô Đậu, dục vọng của anh tăng vừa nhanh vừa mạnh, nhưng nghĩ tới năm đó Tô Đậu chỉ là một đứa trẻ Thi Cảng Bác cười ra tiếng, nói: “Không! Còn nhiều thời gian, ăn cô ấy còn nhiều thời gian mà, tôi chờ đã nhiều năm rồi, không sợ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”

Thi Cảng Bác biết phải đợi một đứa trẻ lớn lên là khoảng thời gian khá dài, nhưng người khác có thể đợi còn anh chỉ sợ dục vọng của mình không thể nào kiềm chế được nữa, với lại sau khi được hưởng thụ mật ngọt của Tô Đậu, dục vọng dâng cao khiến anh gần như không khống chế được, muốn phát sinh thú tính một lần!

“Hôm qua tôi đã chuyển cho cậu mấy hộp kem, và mấy món điểm tâm ngọt, những thứ này là đồ mà tiểu bạch thỏ thích ăn.” Đầu bên kia điện thoại giọng người đàn ông như nhớ ra gì đó, nói thêm! Lần đầu tiên Thi Cảng Bác thấy Tô Đậu chính là bộ dáng ăn kem mê người của cô, da trắng như đậu hủ non mềm, vô cùng mịn màng lại trơn bóng, dáng người nhỏ nhắn đã khắc sâu trong lòng Thi Cảng Bác, vì thế lời thề phải chiếm được cô ra đời!

“Cảm ơn người anh em tốt!” 13 năm năm này Tô Thần Tôn vẫn giúp anh chăm sóc Tô Đậu, chỉ vài ba lời không thể nói hết được cảm kích, duy nhất có thể làm là càng nuông chiều tiểu bạch thỏ ngây ngốc kia hơn!

“Anh em tốt không lời nào nói hết ơn nghĩa được!”

Tô Thần Tôn, Thi Cảng Bác hai người đàn ông cùng tắt máy, anh trở về phòng ngủ chính cùng người đẹp. Tô Đậu ngủ một mạch đến 10 giờ tối mà Thi Cảng Bác vẫn không rời phòng ngủ chính. Nhưng anh không nhàn rỗi, lợi dụng thời gian này mở cuộc họp qua video đến ba giờ, sau đó lại duyệt mấy bản kế hoạch, hợp đồng mua bán.

Tô Đậu mờ mịt quan sát phòng ngủ chính xa lạ một lần, trong phòng trang trí những bức tranh nổi tiếng và quý giá, bình hoa cổ có giá trị không rẻ, còn có mấy đồ trang trí tinh xảo, cuối cùng là vật dụng trang trí trên tường, phòng công chúa tràn đầy mộng ảo của cô kém xa, đồng thời cũng nói cho cô biết chú hai Vân Hân và cô chênh lệch một trời một vực!“Tỉnh rồi, đói bụng không?” Phê duyệt nốt bản hợp đồng cuối cùng, Thi Cảng Bác xoa huyệt thái dương, sau đó đưa tay kéo Tô Đậu vào trong ngực.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tô Đậu hỏi một đằng trả lời một nẻo, hoảng sợ đến gần như quên cả đói bụng, bụng không chịu nổi vang lên mấy tiếng kháng nghị.

“10:10!” Thi Cảng Bác quét nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, nói.

“Á – Tôi phải về rồi!” Tô Đậu kêu lên, sợ mang lại phiền phức cho thím, cuống quít rời khỏi ngực Thi Cảng Bác, người đàn ông dễ dàng kéo cô trở lại, nói với cô: “Tôi đã nói với thím em là em ở chỗ này của tôi, không cần để ý!” Anh muốn người mà cô quan tâm sau này sẽ là Thi Cảng Bác anh.

“Anh, sao anh có thể nói với thím tôi?” Phải biết rằng Tô Đậu cô là một học sinh giỏi ba tốt, hết sức khéo léo, không qua đêm bên ngoài, mỗi ngày về nhà đúng giờ, làm xong bài tập lên giường đúng giờ, không ham mê trò chơi bời, không bất lương xấu xa, ngoại trừ tham ăn thì tất cả đều tốt. Nhưng sau khi gặp anh thì cô liền biến thành đứa trẻ hư, nụ hôn đầu đã mất, lại còn ngủ ở nhà anh mấy tiếng đồng hồ, ô ô – cô trở nên hư hỏng rồi!

Lúc Tô Đậu âm thầm rơi lệ, Thi Cảng Bác nâng cằm cô lên, nghiêm túc như nói lời thề nguyền: “Em là của tôi, từ hôm nay trở đi, người giám hộ em… Là tôi!”

Chương 7: Bị bán đi

Đầu Tô Đậu ong ong vang vọng, trong đầu một lần lại một lần vang lên những lời này của Thi Cảng Bác, mặc dù đôi lúc ngây ngốc nhưng phản ứng không tính là chậm, cà lăm nói: “Anh, anh là kẻ điên à? Từ trước tới giờ người giám hộ tôi là chú thím, sao chú lại chuyển quyền giám hộ cho anh?” Ô ô, cô gặp phải người xấu ư?

Thi Cảng Bác cong môi, xảo quyệt cười một tiếng, nói: “Quên nói cho em biết, quyền giám hộ lúc em năm tuổi, anh con bác nhà em tự chuyển sang tên của tôi, những năm này tôi không ở trong nước nên để bọn họ thay tôi chăm sóc em, cái cô gái ngốc nghếch này.” A a… Sao có thể như vậy chứ? Sau khi nghe xong Tô Đậu ngây ngốc giật mình đứng im tại chỗ, bị kéo vào trong ngực anh cũng không phát hiện ra, dáng vẻ ngu ngơ chính là điều dễ khiến người ta phạm tội và thuận tay sỗ sàng. Dĩ nhiên đối với Thi Cảng Bác mà nói, anh không phủ nhận mình là lang sói, móng vuốt lang sói dần dần chuyển về phía cơ thể mềm mại, lúc này Tô Đậu mới giương mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh biết anh họ tôi?”

Anh họ là đồ trứng thối, đồ đểu, đồ đểu….!

Thi Cảng Bác chỉ cười không nói, anh và Tô Thần Tôn đâu chỉ là quen biết đơn giản như vậy, mà thực tế là bạn chí cốt!

“Anh, anh nói dối tôi đúng không?” Tô Đậu vẫn chưa từ bỏ ý định, Thi Cảng Bác cũng lười giải thích, trực tiếp đi tới ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu để cô tự mình xem, còn anh thừa dịp này sờ mò cắn cắn!

Người đàn ông này không chỉ là một con lợn giống mà còn là một con sói háo sắc, hóa thân thành… Sói xám lớn!Tiểu bạch thỏ giống như bản sao của cô bé quàng khăn đỏ, Tô Đậu đáng thương trốn không thoát khỏi bàn tay sói xám lớn, trên tài liệu giấy trắng mực đen có chữ ký của Thi Cảng Bác, cô bị bán đi lúc năm tuổi! Thật ra thì cũng không thể nói bị bán, ngày đó Triệu Tử Bằng tới thăm, có nói qua về chuyện giám hộ, ngay lúc đó vợ chồng nhà họ Tô không quá nguyện ý, hơn nữa cố ý từ chối, nhưng bị Tô Thần Tôn ra tay trước nên chiếm được lợi thế. Một ngày trước khi Thi Cảng Bác tới thăm, tự đổi người giám hộ Tô Đậu thành là Thi Cảng Bác, sau này vợ chồng nhà họ Tô mới biết con lớn mình làm chuyện này, tức giận hơn nửa tháng.

Cuối cùng hiểu rõ mọi việc nên thuận theo; sau khi Tô Thần Tôn đổi người giám hộ cho Tô Đậu thì Thi Cảng Bác chủ yếu ở nước ngoài, vợ chồng nhà họ Tô thấy Thi Cảng Bác không đưa Tô Đậu đi, dần dần cũng quên chuyện người giám hộ này, Tô Đậu vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Tô bọn họ. Cháu gái nhà họ Tô không phải chỉ có mình Tô Đậu, nhưng người nhà họ Tô đặc biệt nuông chiều cô, vì thiên vị quá đáng mấy cô cháu gái nhà họ Tô thường lấy bắt nạt Tô Đậu làm thú vui. Tô Đậu ngây ngốc bị mấy chị bắt nạt vẫn cứ đi theo bọn họ, đuổi cũng không đi, cuối cùng lâu lắm rồi mấy chị không bắt nạt cô nữa, vì lớn lên mấy cô cháu gái nhà họ Tôn tập trung tất cả tâm tư lên người chồng hoặc bạn trai của mình, Tô Đậu là cháu gái nhỏ nhất trong nhà họ Tô, cho nên được yêu thương cưng chiều nhất!

Khuôn mặt Tô Đậu nhăn như ăn mướp đắng khiến người khác yêu thương đồng thời cũng làm sói xám lớn ngã quỵ. Thi Cảng Bác đè Tô Đậu vào bàn làm việc, bộ dạng hoảng hốt lo sợ làm Thi Cảng Bác tỉnh táo trong nháy mắt, nhưng dục vọng dưới thân căng cứng, nhất thời lý trí biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Mặc dù Thi Cảng Bác không cách nào kiềm chế dục vọng mãnh liệt, nhưng lần này trở về sẽ không gấp gáp tiến tới sợ dọa tiểu bạch thỏ.

Lưỡi anh mò thẳng vào trong ôm lấy lưỡi cô mút, Tô Đậu không chịu được sự điên cuồng thở hồng hộc từ chối: “Không, không muốn!”

“Ngoan, hít sâu nào!” Đối với sự trúc trắc của Tô Đậu thì sao hiểu được kỹ xảo hôn, mỗi lần sói xám lớn xâm lược vào trong khoang miệng hô hấp của cô gần như bị hút đi, cả người trở nên mềm nhũn trống rỗng, giống như vũng nước, trôi nổi dập dềnh!

Chương 8: Quản lí phòng này

Từ hít thở sâu biến thành hít từng ngụm từng ngụm không khí, điều này khiến Thi Cảng Bác vừa tức vừa cười, cô gái nhỏ của anh sao đáng yêu vậy chứ, đáng yêu đến mức muốn nuốt cô luôn. Tô Đậu lấy được không khí để thở nên không cảm thấy khó thở nữa, cũng không cảm thấy sẽ bị ngạt mà chết, Thi Cảng Bác dời địa điểm chiến đấu, in một nụ hôn sâu xuống nơi xương quai xanh cô, Tô Đậu kêu đau đưa tay ra cản lại nhưng không cách nào làm được vì hai tay cô bị một đôi tay kìm chặt trên đỉnh đầu, nhất thời không thể động đậy, mặc người ta định đoạt! lê:Quý;Đôn

“Đau…” Không ngăn được, cô dùng miệng kháng nghị, nhưng Tô Đậu vừa kêu đau lại tạo thành tiếng rên rỉ rất nhỏ, thành công ngăn động tác mút vào của Thi Cảng Bác. Nhưng anh chỉ dừng hai giây sau đó lại tiếp tục, lúc này quả thực như được khích lệ, sức mút không giảm mà lại tăng lên, còn có đôi tay kia vốn giữ chặt tay Tô Đậu thì đổi thành vuốt ve qua quần áo.

Tô Đậu hoàn toàn bị hù sợ, gương mặt nhất thời biến sắc, hoảng hốt kêu lên: “Không muốn, dừng tay!” Sao sói xám lớn có thể hôn chỗ đó của cô, Tô Đậu trơ mắt nhìn đôi môi mỏng gợi cảm chuyển từ xương quai xanh xuống bộ ngực cô, quần áo bị anh kéo xuống, áo ngực đáng yêu trần truồng lộ ra dưới mắt anh.

“Đừng nhìn!” Tô Đậu cố gắng giằng cô nhưng sức lực có hạn, càng giãy dụa càng khiến mình vào trong miệng sói xám lớn nhanh hơn, miệng Thi Cảng Bác vẫn lưu luyến nơi ngực của Tô Đậu. Anh không cởi áo ngực cô ra, chỉ đơn giản để lại dấu ấn riêng của anh nơi đó, dục vọng dưới người bị anh đè nén kiềm chế, không thể bộc phát thú tính đối với đàn ông mà nói thật sự rất khổ cực, nhưng tiểu bạch thỏ đáng giá để anh kiên nhẫn, cho nên anh nhịn, nhịn để Tô Đậu quen dần, sau đó….

Tô Đậu nhắm mắt lại, không nhìn Thi Cảng Bác xâm phạm mình, nhưng đợi, đợi mãi… Không có hành động tiếp theo. Cô mở mắt ra thì đối diện với một đôi mắt cười ấm áp dịu dàng, thân thể bị đè trên bàn làm việc cũng được người đàn ông bế lên, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ chính, lần nữa yên vị là ở trong phòng ăn nhỏ.

Thi Cảng Bác soạn bữa ăn khuya, Tô Đậu nhàm chán quan sát bày biện phòng ốc, phòng này thiết kế có ba phòng hai sảnh và một ban công, phòng ốc nhìn qua nếu một người ở thì hơi rộng, đồng thời thấy cô quạnh. Tô Đậu sờ đông sờ tây, cuối cùng trở lại phòng bếp đứng phía sau Thi Cảng Bác, ánh mắt như thấy được vật báu, vội vàng đưa tay mở tủ lạnh ra, bên trong ngoài chút đồ ăn thì rất nhiều kem mà cô thích, còn có ít đồ ngọt. Tô Đậu không chịu nổi hấp dẫn lòng tràn đầy vui mừng lấy một que kem vị sữa ra, bóc hai ba lần lớp bọc bên ngoài, sau đó ăn kem có hương vị thơm ngọt.

Thi Cảng Bác nấu xong bữa tối quay người lại thì thấy Tô Đậu đang hăng say ăn kem, cô gái nhỏ này thật không biết khách khí với anh, hiện giờ xem nhà này như nhà cô, nhưng cũng tốt, sau này cô sẽ ở đây, trước mắt bây giờ để cho cô thích ứng đã!

“Tới đây ăn cơm chiên nào.” Thi Cảng Bác không cất kem trên tay Tô Đậu đi, ngược lại thừa dịp cô không chú ý cắn một miếng, sau đó bưng mâm ra khỏi phòng bếp: “Ăn no xong tắm rửa rồi lên giường ngủ.”

Tô Đậu thả nửa cây kem còn lại vào tay Thi Cảng Bác: “Chú hai cầm giúp tôi, đừng ăn lén đó!” Cuối cùng không quên dặn anh một câu, sau đó tấn công mâm cơm, Tô Đậu ăn hai miếng thì cảm thấy muốn ăn thêm, cơm chiên ngoại trừ trứng gà, còn mấy nguyên liệu khác, mâm cơm đầy trong nháy mắt thấy đã vơi dần, Tô Đậu thỏa mãn nấc lên một tiếng, Thi Cảng Bác cưng chiều vuốt đầu Tô Đậu nói: “Mau tắm rồi lên giường.”

Chương 9: Tiệc mừng thọ 1

“Vâng!” Tô Đậu ăn uống no say nên quên nửa que kem trên tay Thi Cảng Bác, nhảy chân sáo đi về phòng ngủ chính, vào phòng tắm trước rồi lại bật trở ra, đáng thương níu ống tay áo Thi Cảng Bác.

“Xảy ra chuyện gì?” Thi Cảng Bác dừng động tác bưng mâm lại, nhìn Tô Đậu cúi đầu không nói gì, hỏi.

“Tôi không có quần áo thay giặt.” Tô Đậu yếu ớt nói.

“Quần áo ở trong tủ, em xem thử đi, nếu không tìm được thì chờ tôi một lát.”

“Không, không cần, tự tôi tìm!” Áo lót của con gái sao có thể để cho sắc lang tìm chứ, đó là quần áo mặt bên trong người, xấu hổ lắm.

Tô Đậu trở lại phòng ngủ chính mở tủ quần áo ra, quả nhiên có đồ vừa người cô, còn có cả đồ ngủ có hình thù đáng yêu nữa, quần áo lót có họa tiết hoạt hình. Tô Đậu chọn một bộ mình thích nhất sau đó trở về phòng tắm ngâm mình trong bồn, nước ấm chừng 45 độ. Một lúc lâu sau Thi Cảng Bác tưởng cô ngủ quên trong phòng tắm, đang muốn vào xem thì Tô Đậu mặc một bộ đồ ngủ màu hồng đi ra.

Thi Cảng Bác liếc nhìn màu da trơn nhẵn sau khi tắm của Tô Đậu, sau đó vội vọt vào phòng tắm, anh sợ nếu ở lại sẽ trực tiếp muốn cô. Dục vọng mỗi lần đụng phải Tô Đậu đều ùa về, anh thật sự sợ lúc này sẽ không kiềm chế được, không để ý Tô Đậu không bằng lòng mà muốn cô.

Tô Đậu vừa chạm giường liền đi gặp Chu Công, còn Thi Cảng Bác sau khi tắm xong chỉ dùng khăn tắm bao quanh bên dưới người rồi ra khỏi phòng tắm, nhìn khuôn mặt ngủ say trái tim Thi Cảng Bác dâng lên luồng ấm áp, sau đêm nay sẽ có một người tên Tô Đậu cùng anh trải qua cuộc sống mỗi một ngày!

Thi Cảng Bác lên giường nằm bên cạnh Tô Đậu, anh ôm cô để cô gối đầu lên cánh tay mình, anh chưa ngủ được, vừa nghịch tóc Tô Đậu vừa suy nghĩ một số chuyện, lần này trở về chỉ ở lại thành phố này chừng ba năm, sau đó lại quay lại Paris, Paris là nơi Thi Cảng Bác ở quanh năm, nhưng còn Tô Đậu… Sẽ đi cùng anh chứ?

Nếu như Tô Đậu không muốn anh sẽ không ép buộc cô, vì cô gái nhỏ này có thể dời sự nghiệp về nước để phát triển, trong đầu Thi Cảng Bác suy nghĩ một vòng, nghĩ thông suốt rồi ôm Tô Đậu ngủ….

Nắng sớm trải dọc phía chân trời, đêm đen nhanh chóng bị ánh sáng mặt trời thay thể, chim con ngoài cửa sổ như chuông báo thức, đúng giờ đậu trên cành cây hót líu lo, đồng thời Thi Cảng Bác cũng tỉnh lại, cô gái nhỏ bên cạnh vẫn ngủ say, hôm nay là ngày mừng thọ 80 tuổi của ông cụ nhà họ Thi, khách khứa tham gia yến tiệc mừng thọ ngoài thân thích ruột thịt nhà họ Thi, còn có một số chính trị gia và thương nhân nổi tiếng.

Mặc dù nhà họ Tô không thể gọi là giàu có một phương, nhưng dù gì cũng có chút giao tình với nhà họ Thi, cho nên yến tiệc mừng thọ của ông cũng tham gia. Thật ra thì phần giao tình có liên quan tới anh em họ Tô Đậu và Tô Thần Tôn, may mắn hai anh em quen biết bên nhà họ Thi.

Ông cụ Thi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Đậu đã rất thích, làm cháu dâu cũng không thành vấn đề gì, nhưng cuối cùng nên phối hợp Tô Đậu cho đứa cháu nào đây? Xem ra trong bữa tiệc này ông cụ đã có sắp xếp, đồng thời Thi Cảng Bác cũng nghênh đón tình địch….

Đây là kế hoạch sai lầm của Thi Cảng Bác khi không ở trong nước, để mặc ba phối hợp uyên ương bậy bạ, ý nghĩ đêm qua lại càng kiên định hơn sau bữa yến tiệc này.

Tô Đậu ngủ thẳng đến mười giờ mới tỉnh lại, ngủ như cả một ngày dài, từ trên giường bò dậy việc đầu tiên chính là bị xách vào phòng tắm tắm rửa, sau đó thay quần áo, rồi vòng qua khu vực thành phố chọn quà tặng. Cuối cùng là ngồi ô tô chạy thẳng tới nhà lớn họ Thi nằm giữa sườn núi

Dương Minh Sơn.

Chương 10: Tiệc mừng thọ 2

Giữa sườn núi Dương Minh Sơn này chỉ có nhà họ Thi, diện tích rộng rãi, trước sau rộng 30000 mét vuông, nhà lớn là 1800 mét vuông. Dọc theo nhà chính có mấy con đường nhỏ, xung quanh đường trồng các loại hoa nổi tiếng, còn có cả ngô đồng của Pháp. Đối với Tô Đậu, người hay vào ra nhà họ Thi thì miễn dịch rồi, lúc đầu còn hoảng sợ sau thì thành bình thường. Nhà họ Tô và nhà họ Thi vốn không thể sánh ngang nhau, khoảng cách chênh lệch giữa hai nhà khác nhau một trời một vực, cho nên mỗi lần đến nhà họ Thi Tô Đậu không dám ước ao gì, nhưng trong lòng ông cụ nhà họ Thi thì không nghĩ vậy. Ông rất muốn Tô Đậu sẽ gả vào nhà họ Thi, có một cháu dâu xinh đẹp như vậy, trong mơ ông cũng cười mà tỉnh dậy, xem ra nhà ông cụ Thi rất thích cô.

Vào cổng chính nhà họ Thi còn phải đi khoảng 20 phút nữa mới tới chỗ đậu xe, diện tích nhà để xe cũng khiến người ta kinh ngạc, một nhà để xe có thể chứa chừng trăm chiếc. Sau khi Thi Cảng Bác dừng xe, kéo tay Tô Đậu đi vào nhà lớn, nhà lớn cách nhà để xe không xa, đi bộ khoảng 5 phút, hai người vừa tiến vào nhà lớn thì âm nhạc mở như cũ, ngược lại khách khứa tò mò rối rít nhìn về phía cửa tìm kiếm, nhưng không nhìn ra gì.

Thi Cảng Bác thể hiện phong độ thân sĩ, đi tới chỗ đám người buôn bán muốn bám víu quan hệ, Tô Đậu muốn tìm Thi Vân Hân nhưng eo thon của cô bị một bàn tay giữ chặt, bị ép buộc làm thân phận như của nữ chủ nhân.

“Chú hai, tôi muốn tìm Vân Hân.” Tô Đậu nhỏ giọng kháng nghị, nhưng kháng nghị không có hiệu quả, sao Thi Cảng Bác để cô đi tìm Thi Vân Hân được, thả cô ra có cả sẽ một đống ong mật bu vào, nói không chừng những người đàn ông khác đang có chủ ý.

Hôm nay Thi Vân Hân bị ép buộc hóa trang thành một nàng công chúa, mặc trên người chiếc váy công chúa đắt đỏ, không phải là kiểu váy diêm dúa hoa văn bao quanh đường viền thấp kém, mà là một chiếc váy lễ phục công chúa tinh khôi mang theo nét quyến rũ, là sản phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng Đường Dật Sâm. Hôm nay, trong buổi yến tiệc mừng thọ này, nhà thiết kế nổi tiếng Đường Dật Sâm cũng có mặt, nhưng ẩn mình nơi khóc khuất.

Hai tay Thi Vân Hân vén làn váy hơi dài lên, đi giày cao năm phân xuyên qua hành lang lớn tìm kiếm bóng hình xinh đẹp quen thuộc. Ngày hôm qua Tô Đậu đi đón chú hai, hôm nay hai người cùng tới đây, nhưng đã mười một giờ, sao còn chưa gặp được người? Thi Vân Hân tìm một lần lại một lần, lúc cô sắp bỏ tìm Tô Đậu và Thi Cảng Bác thì thấy bọn họ ở trong đám đông, nhưng nhiều người quá cô chen không được, nếu như cố chen qua thì hóa trang công chúa trên đầu nhất định phải làm lại.

“Đang tìm Tô Đậu?” Lúc Thi Vân Hân đang không biết làm sao thì giọng có từ tính trầm thấp lại quá mê người của Tô Thần Tôn vang lên trên đỉnh đầu cô. Tô Thần Tôn ở phía sau Thi Vân Hân, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như bị anh ôm, mặt Thi Vân Hân đỏ như trứng ngỗng sau đó gật đầu, lúc muốn tránh xa Tô Thần Tôn một chút thì chạm phải lồng ngực cứng rắn, cô đây có thể gọi là ôm ấp yêu thương không?Tô Thần Tôn cong môi cười một tiếng, anh thích trêu chọc Thi Vân Hân như vậy, hai người chợt gần chợt xa, thấy bộ dạng cô hoảng hốt rời đi thật đáng yêu, lần nào gặp mặt cũng trêu đùa trước, dần dần thành nghiện, nhất thời không chừa được.

Thi Vân Hân đụng vào không phải là ai khác mà chính là Đường Dật Sâm người thiết kế lễ phục cho cô, sau đó dùng tốc độ như chạy trốn chen vào trong đám người, Tôn Thần Tôn chạm vào khuỷu tay Đường Dật Sâm, cười nhạo nói: “Cậu mà triển khai hành động theo đuổi, cẩn thận trong lòng người đẹp đã có đối tượng.”

“Giống như cậu, ăn xong lau sạch cả người ta?” Đường Dật Sâm không nhanh không chậm trêu lại Tô Thần Tôn.

“Tôi có chịu trách nhiệm không?” Đúng vậy, cái gọi là chịu trách nhiệm chỉ là bao nuôi thôi, ai không làm được!

“….”

Đường Dật Sâm cho anh ánh mắt khinh thường, sau đó đi tới bên cạnh đôi trai xinh gái đẹp, và kỳ đà cản mũi Thi Vân Hân, cô gái nhỏ này khiến Đường Dật Sâm cảm giác nói không nên lời. Nếu nói yêu cũng không phải yêu lắm, nếu nói thích thì cũng không chỉ đơn giản như vậy. Tóm lại, phần tình cảm này rất khó đoán, đối với người không hay biểu đạt như anh ta mà nói, thì cứ để như vậy. Còn Thi Vân Hân muốn tìm kiểu này cũng sẽ không tìm hình mẫu chú như anh ta đâu.

Bởi vì, họ kém tuổi nhau… Quá xa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top