Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Đụng độ trên xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Dương khẽ cau mày nhìn hành động của Mặc Tiên. Đôi mắt màu hổ phách híp lại, lạnh nhạt gạt tay cô ra. Hắn liếc nhìn cô rồi dưới ánh mắt của người khác bước qua cô, đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.

"Chuyện gì vậy? Không phải Quan lão đại chẳng phải rất yêu thương Lâm Tố Như hay sao?"

"Chẳng lẽ tin đồn sai rồi..."

Bàn tán, chế giễu, thương hại,...Mặc Tiên cười khổ. Người bọn họ nhắc là Lâm Tố Như như đâu phải cô, người lão đại yêu thương là Lâm Tố Như chứ đâu phải cô.

Nực cười, thật nực cười.

Buổi lễ vẫn tiếp tục, chỉ tiếc là không có chú rể, chỉ tiếc là cô dâu phải tự đeo nhẫn, chỉ tiếc là...cô không phải Lâm Tố Như.

__

Quan gia.

Bóng tối bao trùm căn biệt thự to lớn, Mặc Tiên ôm mình nằm trong bồn tắm. Cô đơn bao trùm lên thân thể ngọc ngà của Mặc Tiên. Những thứ này đều không thuộc về cô, dù giờ ai cũng gọi cô là Quan phu nhân, nhưng cô lại có cảm giác không thật.

"..." Có lẽ hôm nay lão đại không về.

Từ nay cô phải làm gì đây...

Tiếng mở đột ngột vang lên làm Mặc Tiên khẽ giật mình. Cô vội mặc áo choàng tắm vào chạy ra ngoài.

"L..lão đại"

Mặc Tiên nắm chặt tay, cô có chút hoảng hốt không biết làm sao.

Quan Dương lạnh lùng nới lỏng cà vạt, sát khí từ người hắn tỏ ra. Trên người hắn toàn là mùi rượu.

Mặc Tiên nhìn chằm chằm vào Quan Dương. Gương mặt hút hồn này của hắn quả thật rất thu hút, cộng thêm vẻ phong lưu của hắn lúc này chưa thấy bao giờ khiến Mặc Tiên ngây người. Mặc Tiên không rõ cảm xúc lúc này của cô là gì, chỉ thấy tim đập loạn nhịp.

"Ai cho cô vào đây?"

"Hả..."

Mặc Tiên giật mình. Không phải đã vợ chồng thì nên ở chung phòng sao.

"Người hầu đã đưa em lên..."

Quan Dương hít sâu một hơi, lời nói phát ra như gầm lên. Khu vực mười mấy mét quanh hắn nhiệt độ đều như  giảm xuống.

"Cút"

Mặc Tiên cứng người, hoảng loạn, đến cả giọng nói cũng lắp bắp.

"Nhưng...em..."

Quan Dương nhắm mắt lại, tiết chế cảm xúc. Cuối cùng hắn mở miệng nói:

"Đợi tôi phải nói lại lần nữa? Căn phòng này là của tôi và Tố Như"

"..."

Mặc Tiên cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát, mọi cảm xúc đau đớn dồn nén cả ngày hôm nay như bị tuôn trào. Hai tay cô bấu chặt vào da thịt cố gắng giữ sự bình tĩnh. Mặc Tiên cuối đầu, ngăn dòng lệ nơi đáy mắt. Cô quay lưng với Quan Dương, lặng lẽ bước ra ngoài.

Sao cô lại quên cơ chứ, dù sống với danh phận Quan phu nhân nhưng thực chất cô chỉ là một thuộc hạ không hơn không kém của hắn.

Mặc Tiên thở dài, đồ đạc của cô chuyển hết vào trong phòng chắc không lấy ra được rồi. Đành quay trở về căn phòng ở trụ sở phụ lúc trước vậy.

Mặc Tiên mượn tạm của người hầu một bộ đồ sau đó lái xe đi ngay trong đêm. Mặc Tiên có chút buồn cười, đêm tân hôn của cô bị chồng đuổi ra khỏi phòng, phải rời biệt thự ngay trong đêm.

Cơn gió lạnh phả vào từ chiếc xe mui trần làm tóc Mặc Tiên tung bay. Mái tóc đen được xả tùy ý bay bay trong gió. Cảm giác lành lạnh khiến Mặc Tiên cảm thấy thoải mái hơn phần nào, nó làm vơi bớt đi ức chế, bực bội cả một ngày hôm nay của cô. Mặc Tiên thả chậm tốc độ, thư giãn một chút.

Ngay lúc Mặc Tiên đang tận hưởng cảm giác thoải mái này thì một bóng người đột nhiên lao nhanh ra, tay chống vào thành kính để bật lên tạo thành một vòng cung tuyệt hảo. Người đó điêu luyện ngồi vào ghế phụ, trong tay cầm một khẩu súng ngắn dí sát vào đầu Mặc Tiên. Hắn ta cất giọng khàn khàn:

"Lái nhanh lên"

Mặc Tiên hít một ngụm khí lạnh, ở đâu chui ra tên côn đồ này, sát khí của hắn ta thật nặng. Mặc Tiên đạp mạnh chân ga, khẽ liếc sang người bên cạnh. Người đàn ông bên cạnh không quá cao to nhưng lại nhìn rất điển trai, có chút phong lưu đào hoa, yêu nghiệt. Tuy nhiên Mặc Tiên không bị vẻ bề ngoài này đánh lừa, sát khí nồng nặc tỏ ra từ hắn ta không thể xem thường được.

Phía sau vang đến tiếng súng nổ lớn, tiếng xe ầm ầm nghiến ken két trên mặt đường. Mặc Tiên trong lòng hiện lên hai chữ "không ổn". Cô đụng phải tên tổ tông gì rồi!

"Mẹ kiếp, nhanh lên bọn nó đuổi kịp bây giờ"

Mặc Tiên tức giận, đi nhờ xe người ta mà còn đòi hỏi.

"Biết rồi. Im miệng đi. Anh giỏi thì tự lái đi này"

"Chậc"

"Á"

Hắn ta chắt lưỡi, đưa tay nhấc bổng người Mặc Tiên lên, đồng thời nhanh chóng lấy đà nhảy sang ghế lái. Nhanh đến mức Mặc Tiên không kịp làm gì, chính cô cũng bất ngờ.

Hắn đưa cây súng ngắn trong tay cho Mặc Tiên, nhanh gọn nói:

"Bắn nổ lốp bọn chúng"

Mặc Tiên há mồm trợn mắt. Tên này điên à, không sợ cô cầm súng rồi thủ tiêu hắn luôn sao. Với cả hắn và cô mới gặp nhau, sao hắn biết cô biết bắn súng hay không chứ.

Vũ khí Mặc Tiên sài tới thời điểm bây giờ chính là nhan sắc và dao, cô làm con mẹ gì biết bắn súng!

Mặc Tiên quay đầu nhìn phía sau, chiếc xe mô tô phân khối lớn lao vụt đuổi theo với tốc độ khủng khiếp, người ngồi trên xe có súng. Hắn ta đang liên tục nhả đạn vào xe của Mặc Tiên, cũng may là tên ngồi cạnh cô lái xe rất đỉnh.

Mặc Tiên chửi thầm trong bụng.

"..." Mẹ nó, xong đời mĩ nhân ta đây rồi.

Nam nhân ngồi kế cô đột nhiên đánh tay lái, chiếc xe xoay vòng trên mặt đường tạo ra một đường xẹt lửa phát ra âm thanh chói tai. Mặc Tiên bất ngờ xém chút văng khỏi xe. Chiếc xe mui trần màu đỏ rượu cứ vậy mà lao thẳng vào đoàn người đang đuổi theo. Đại khái là mấy tên phía sau cũng không nghĩ đến là hắn sẽ có động tác này nên gấp gáp thắng lại, vài tên bị nhào ra khỏi xe.

Mặc Tiên mím chặt môi, gấp gáp nói:

"Anh làm gì vậy!"

Hắn ta cười khẩy một tiếng:

"Hừ! Bỏ trốn không được thì quay lại trực tiếp đối mặt"

Mặc Tiên đông cứng, cô chỉ biết cười một cách vô tri.

"Hơ hơ" Điên hết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top