Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - 2 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ba năm sau, Sooyeon đã lấy được bằng đại học như mong muốn, năm đó do mang thai và kết hôn mà cô bỏ tất cả, bằng tốt nghiệp đại học, bạn đại học, tất cả nhưng thứ cô theo đuổi đều đã lấy lại được rồi, thậm chí còn có cả chứng nhận thành tích ưu tú nữa.


Ngày tốt nghiệp hôm đó, chồng trước và con trai đều tham dự, ngoài chúc mừng cô tốt nghiệp thuận lợi, và vì tối hôm đó là hôm cử hành hôn lễ của họ, Jiyeon sợ cô lại lấy cớ thoái thác, mang con trai đến "hộ tống" cô đến đám cưới.


"Mẹ, chúc mừng mẹ tốt nghiệp!" Chan Min tặng một bó hoa, bây giờ biểu cảm của cậu phong phú hơn rất nhiều, hiểu cách biểu đạt cảm xúc, chơi với rất nhiều bạn, còn tham gia dội bóng chuyền của trường, không còn hay ngày học thêm nữa.


"Cám ơn Tiểu Min Min!" Sooyeon vui mừng ôm con trai.


"Mẹ, con đã 10 tuổi rồi, đừng gọi con là Tiểu Min Min nữa được không?" Chan Min le lưỡi, tự cảm thấy có đôi chút xấu xa.


Sooyeon mặc kệ, nói với con trai hư hỏng: "Mặc kệ, con mãi mãi là Tiểu Min Min trong lòng mẹ!"


"Thế còn unnie thì sao?" Jiyeon tự chỉ vào mình hỏi.


Cô cố ý trêu chọc nó, nghĩ một chút mới nói: "Unnie mãi là... chồng trước trong tim em!"


"Sau tối nay thì không phải là vậy nữa!" nó lập tức tuyên bố vị trí của mình.


Cô cố làm ra vẻ không hiểu. "Em thật sự không hiểu, chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn, unnie hà tất phải để ý như vậy?"


"Lúc lần đầu kết hôn, sao em kiên trì thế!" mọi thứ đã đảo lộn, lúc đó cô muốn nắm giữ nó, còn bây giờ nó lại muốn tóm lấy cô, đây là thể loại gì thế?


Cô nhún vai, ra vẻ không quan tâm. "Lúc đó em còn quá trẻ, không hiểu sự, bây giờ em lớn rồi, không có hứng thú kết hôn lần hai."


"Sooyeon, em bây giờ muốn lấy unní làm trò đùa phải không?"


Rõ ràng hai người cùng sống trong một mái nhà, từ hai phòng chuyển thành còn một phòng, cùng nhau đi ngủ, cùng nhau thức dậy, người phụ nữ này lại muốn sống chung là được rồi, kết hôn không có ý nghĩa gì, bảo nó làm sao yên tâm được?


Nhất là sau khi cô tan ca, quen biết nhiều khách hàng, cũng có người đối xử với cô rất lịch sự, càng làm nó lo sợ, may mắn thay giám đốc Ok đó đã kết hôn năm ngoái rồi, nếu không lại nảy sinh tình yêu công sở không chừng?


"Ai bảo unnie yêu em chứ? Sớm chấp nhận số phận đi!" cô vui vẻ cười với nó, làm nó như bị mê hoặc lại vừa tức giận.


Mặc dù cô đã chuyển về Park gia, thậm chí còn sinh một đứa con gái với chồng trước, cô vẫn từ chối kết hôn với nó, trước khi cô tốt nghiệp, hôn nhân chỉ là chuyện nhỏ có thể có có thể không.


Cô vẫn tiếp tục làm việc ở công ty kiến trúc công trình SH, chuyển từ trợ lý sang tổ trưởng, chịu trách nhiệm thu ngân và đấu thầu.


Ba năm trước, sau buổi tiệc đó, Tiffany đã giúp trưởng bối tìm đối tượng, cũng thuận lợi trở thành bạn gái của Taecyeon, năm ngoái hai người đã hoàn thành việc chung thân đại sự, đang chờ sinh Tiểu Taecyeon!


Tất cả đều tốt như vậy, còn hôn lễ của Sooyeon với chồng trước nữa, bạn bè thân thiết đều đã chuẩn bị phong bì đỏ, đợi uống rượu hỉ nữa thôi.


Chan Min cười tủm tỉm nhìn 2 người đấu khẩu, trong lòng cậu đã quan với việc bố mẹ thương thương yêu yêu điều này với nhận thức của cậu bé 7 tuổi trước đây có sự khác biệt rất lớn, nhưng cậu lại cực kỳ thích chuyển biến như này.


"Sooyeon, bố mẹ đến rồi!" Ông bà Parkcùng xuất hiện, họ đẩy một chiếc xe nôi, nằm bên trong có một cô bé hồng hào mũm mĩm.


"Bố, mẹ, cảm ơn bố mẹ đã mang giúp Tiểu Yoong tới ." Sooyeon cảm ơn bố mẹ chồng, ngồi xổm xuống, lấy một bông hoa tặng con gái. "Tiểu Yoong, chào mừng con đến lẽ tốt nghiệp của mẹ, sau này con lớn cũng sẽ có ngày như hôm nay đó!"


Tiểu Yoong mới vừa tròn một tuổi như hiểu như không, chỉ có thể cười ha ha với mẹ, lúc này Jiyeon mới nói với con gái: "Không sai, không chỉ có lễ tốt nghiệp, còn có lễ kết hôn nữa, con đều phải tham gia."


"Vâng~~" Sooyeon nhìn chằm chằm nó, hoàn toàn không đồng ý


"Em không thể chạy mất nữa rồi, nhiều người làm chứng như vậy, không sợ em thoái thác nữa." Jiyeon tự tin, đêm nay phải động phòng hoa trúc, nếu không nó sẽ trói cô lại.


Xem đôi oan gia này đấu khẩu với nhau, ông bà Park đều cười. Tuy nói rằng làm việc tốt thì mất nhiều công sức, nhưng khi làm thì cảm thấy hăng say, không phải sao?


Buổi tối, tại khách sạn Park Gia.


Chủ tịch muốn tái hôn, các vị khách quý đã đến, chú rể cũng cầm tay cô dâu xuất hiện, hai người là kết hôn lần 2, đối tượng lại là người trước, có thể nói là thiếu tiến bộ, cũng có thể nói tình cũ là đẹp nhất, quay lại không muộn.


Mấy vị trưởng bối phát biểu trên khán đài, lấy việc tái hôn làm trò vui, nhưng cũng chúc phúc nhiều nhất. "cứ cho là kết hôn lần thứ 3 cũng không sao, chỉ cần vẫn là hai người họ kết hôn tôi sẽ mang hồng bao đến."


Jiyeon và Sooyeon ngồi dưới khán đài, nhịn cười nghe mọi người nói chuyện, đây đều là họ tự tìm lấy cả!


"Tiếp theo, chú rể phải hát 1 bài, tặng cho cô dâu." Chủ hôn vừa nói vừa cười, thấy mình cũng cảm thấy ấm áp. "còn nữa, hoa đồng (chỉ người nâng váy cô dâu và tung hoa là trẻ em) sẽ đệm bằng đàn violon, cậu bé là con trai yêu quý của cặp cô dâu chú rể đêm nay!"


Tất cả đã yên vị, khách quý đều cảm thấy thích thú, chú rể muốn hát bài gì đây? Đến Sooyeon cũng không biết, nó giữ bí mật rất giỏi.


Dưới sự chú ý của mọi người, Chan Min mang violon lên khán đài, cúi đầu, tư thế sẵn sang, chờ bố bắt đầu hát.


Sooyeon ra hiệu chiến thắng với con trai, cô tin là cậu sẽ biểu diễn rất tuyệt vời, nhưng cô lại không tin tưởng vào giọng của Jiyeon, người này có thể hát sao?


Jiyeon ung dung lên khán đài, cầm lấy micro, nói trước mấy câu: "lúc lần đầu tiên nghe bài hát này, cảm thấy ca từ rất xuẩn ngốc, sau này nghe rất nhiều lần rồi, cuối cùng mới hiểu xuẩn ngốc chính là tôi."


Mọi người đều hiếu kỳ, muốn biết rốt cuộc là bài hát nào, làm chủ tịch tập đoàn Park cảm thấy mình rất ngốc nghếch? Jiyeon nháy mắt với con trai, sau đó tiếng đàn violon truyền đến, sau đó là một giọng hát chân thành:


"Giữa mông lung, dường như anh đã nhìn thấy khuôn mặt của em...


Tuy nhiên đôi mắt ánh lên tia buồn bã, lung linh...


Tất cả chỉ là một giấc mơ, sai lầm của anh khoogn cần phải che đậy...


Thua em, thắng thế giới làm gì?


Em là khát vọng, anh muốn anh không bao giờ hiểu...


Anh mất em rồi, thắng tất cả nhưng vẫn cô đơn...


Ai có thể làm anh chân thành, ngoại trừ em..."


Ly hôn đã hơn 3 năm, nó không thích than phận độc thân chút nào cả, mất vợ rồi mới biết rõ thứ mất đi không chỉ là người phụ nữ nó muôn che chở nhất, càng là đối tượng nó muốn yêu nhất.


Hát thầm bài hát này cũng đã hơn 3 năm rồi, từ trước đến giờ nó chưa từng hát cho cô nghe, song hôm nay công khai hát tặng, nó kiêu ngạo lại không ngần ngại, chỉ muốn có thể chiến thắng trái tim cô, hát hò gì chứ? Kể cả chơi với lửa nuốt kiếm tung hứng cũng phải làm.


Vừa mới bắt đầu, Sooyeon chỉ cảm thấ giộng hát của chồng cũng không tồi, so với tưởng tượng của cô hơn rất nhiều, tiếng đệm đàn của tron trai cũng cực kỳ xuất sắc, lắng nghe, đột nhiên rơi nước mắt, không có bất cứ một cảnh báo nào, nước mắt đã rơ lã chã.


Đã 13 năm, cô từ một thiếu nữ ngây thơ 15 tuổi biến thành ngườ phụ nữ trưởng thành 28 tuổi, đã sinh với người phía trước 2 đứa con, nhưng tim cô vẫn đập nhanh giàu tình cảm, thậm chí rơi nước mắt vì nó.


Kiếp này đã định cô phải yêu nó? Nếu vậy, thì cô không đấu tranh cũng không phản kháng, chấp nhận sự an bài của số phận.


Phụ nữ trong hội trường, không phân bệt già trẻ, đã kết hôn hay chưa, độc thân hay đã có người bên cạnh, tất cả đều cảm động đến rơi nước mắt, kiếp này nếu có một người hát cảm động như vậy với mình, thì tuyệt đối là không có gì đáng tiếc, cực kỳ có giá trị.


Tiffany rất muốn khóc, nhìn thấy bạn thân cuối cùng cũng trở thành như vậy, cả đoạn đương đi cũng không phải là bất công.


Cô đẩy đẩy tay chồng. "Chồng người ta hát tặng bản tình ca rồi, anh cũng học thêm chút đi!"


Ngoài chồng cô, không ít nam nhân cũng được yêu cầu, sau này lãng mạn hơn chút, tình cảm vợ chồng sẽ tăng thêm một bậc.


Jiyeon vừa hát xong, nhận được tràng pháo tay như sấm, nhưng trong mắt nó chỉ nhìn thấy một người, dang rộng hai tay đi về phía vợ, miệng cười nhìn nước mắt cô.


"Đây là nước mắt vì vui mừng, phải không?" nó chỉ cho phép cô khóc vì vui, không cho phép cô khóc vì đau buồn.


"Không phải đều do unnie hại hả!" Sooyeon vùi vào lòng nó.


Lúc này, trong lòng nó có con quạ đang gào thét thắng lợi, chiến thắng tình yêu chính là thắng toàn thế giới...


END


XL~ đã để mn chờ lâu. Mèo đang up 2 fic mới 1 Minyeon 1 Hajung. Bạn nào hứng thú đọc thì xin mời ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top