Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Sooyeon thật là rồi loạn, quay sang Taecyeon nói:

- Quản lý, thật xin lỗi, hình như là con tôi đang bị bệnh…....

- Thật sự? - Taecyeon không lo lắng gì, trực tiếp thay cô đưa ra quyết định: - Vậy cô mau về nhà xem cháu đi.

- Nhưng còn có công việc…...

- Đừng nói gì công việc. - Anh đánh gãy lời cô, nghiêm mặt nói: - Không có gì là quan trọng hơn người nhà, cô về đi, nhớ gọi taxi, lúc này không cần tiếc tiền.

Quản lý thực sự là một người tốt, Cô rất cảm động cúi đầu nói:

- Cảm ơn quản lý… có cơ hội tôi sẽ bồi thường anh.

- Lần sau mời tôi ăn cơm là được rồi, thôi mau đi đi. - Anh cũng không khách khí với cô, dù sao thì cô mời anh trả tiền là được rồi.

- Không thành vấn đề, cứ quyết định vậy đi, xin phép quản lý tôi đi đây. - Cô rút cuộc cũng yên tâm một chút, cầm lấy túi xách đi ra.

Vội vàng rời công ty, Sooyeon bắt taxi, nói địa chỉ Park gia, cảm giác quen thuộc ngoài ý muốn, đã rời đi ba tháng rồi vậy mà vẫn quen thuộc trong đầu. Có một điều nhỏ thôi đã nhớ kỹ như vậy, đối với bảy năm ký ức làm thế nào phai nhạt.

Vừa xuống xe cô liền nhìn thấy ông quản gia đang đứng chờ cạnh cửa

- Phu nhân tốt lành.

Sooyeon cũng không có tâm trạng sửa cách xưng hô của ông, vội vàng hỏi:

- Chan Min, bây giờ sao rồi?

Ông quản gia cũng rất lo lắng, trả lời:

- Bác sĩ đã đến rồi, cho uống thuốc và tram cứu , nhưng mà vẫn thấy cậu chủ có vẻ không được thoải mái.

- Thằng bé ở trong phòng sao, cháu muốn nhìn nó?

Vừa bước vào phòng, Sooyeon chỉ muốn khóc, nằm ở trên giường là thân thể bé nhỏ, mặt mũi tái nhợt, trán đổ mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, trông rất khổ sở.

- Chan Min con có khỏe không? - Cầm tay con lên, cô phát hiện cậu bé đang phát sốt, ngủ không được yên.

- Mẹ, mẹ..... - Trong cơn mê man, Chan Min nhẹ nhàng gọi mẹ, dù cha không thích cậu gần gũi với mẹ, nhưng ở trong đáy lòng vẫn khát vọng có sự dịu dàng của mẹ.

Con vừa mới gọi cô! Nghe được tiếng gọi này hốc mắt của cô liền đỏ

- Mẹ ở đây, mẹ về thăm con đây, Chan Min con phải cố lên. 

Trong mơ hồ Chan Min nghe được tiếng nói của mẹ, cho dù là mơ cũng không sao cả, cậu bé cứ như vậy mà yên tâm. Ở phương diện nào đó cậu và mẹ cũng tương tự nhau, vì niềm vui của cha mà miễn cưỡng bản thân mình, trong cuộc sống chỉ cần một chút niềm vui là có thể thỏa mãn.

Lúc này Jiyeon đi vào phòng, ho khan một tiếng không biết thế nào đành hỏi:

- Con có khỏe không?

Đột nhiên lại gọi vợ cũ về nhà, thật là nó không còn có phương pháp nào khác, con bị bệnh không được thoải mái, còn luôn miệng gọi mẹ, nó không thể không thỏa hiệp, không thừa nhận cũng không được, tình mẫu tử của bọn họ quả thật là không thể chia cắt.

Người phụ nữ này cho dù có trăm ngàn cái chỗ hỏng, lại làm cho cha con bọn họ đều khó có thể quên, cuộc đời đúng là lắm cái trêu ngươi, còn có càng nhiều thứ không tự chủ được.

Sooyeon ngẩng đầu, lo lắng lo lắng

- Bây giờ vẫn còn sốt, quản gia nói là đã cho uống thuốc, giờ chỉ còn chờ thằng bé tự hạ sốt thôi.

- Bởi vì thằng bé cứ luôn gọi mẹ… cho nên… cho nên tôi mới gọi cô trở về. - Nó quá là không biết dịu dàng trong lời nói, chỉ biết lạnh lùng đưa ra kết luận: - Tôi còn có công việc bề bộn, cô chăm sóc con là được rồi.

- Tôi sẽ... - Cô tuyệt đối sẽ không rời đi, cho dù Jiyeon có bảo cô đi, cô cũng muốn ở lại bên con.

Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng mang theo ưu thương cùng kiên nghị, Jiyeon lẳng lặng nhìn trong chốc lát, muốn nói rồi lại thôi. Chung quy cũng xoay người rời đi, ở phòng làm việc vẫn còn núi công việc đợi nó.

Đêm nay nó lại mất ngủ, nghĩ đến việc cùng vợ cũ đang ở cùng dưới một mái nhà, rất nhiều ý nghĩ mơ màng nãy lên trong đầu nó, đây rốt cuộc là tại làm sao? Người phụ nữ kia rốt cuộc đã làm gì nó?

Buổi sáng ngày hôm sau, Chan Min đã giảm sốt, trên người đầy mồ hôi, vẫn còn đang yếu nhưng đã dễ chịu hơn. Khi cậu mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của mẹ.

Người cả một đêm ở bên cạnh chăm sóc cậu, không phải là người cha mà cậu luôn sùng bái, mà là người mẹ luôn có cảm giác xa cách. Trong mắt cậu không thể không có một dòng nước âm ấm chảy ra, rất nhanh chính mình chớp mắt vài cái, không để nước mắt chảy ra.

Sooyeon ngồi chồm hỗm bên giường, hai tay gối lên mép giường, miễn cưỡng nhắm mắt lại lơ mơ ngủ, nghe tiếng động của con liền thức giấc.

- Chan Min, con tỉnh? Thế nào, có thấy chỗ nào không thoải mái không? - Cô đột nhiên bừng tỉnh, cầm tay con hỏi dồn.

- Con đỡ rồi….. - Chan Min càng muốn khóc, nhưng cậu sẽ không để cho mình có dịp khóc được, trong phương thức giáo dục nghiêm khắc của cha không được phép khóc, đặc biệt là vừa làm nũng vừa khóc.

Cô không chú ý ánh mắt kỳ lạ của con, cầm lấy nhiệt kế ở tai con ra kiểm tra nhiệt độ

- Mẹ xem nhiệt độ nào, thật là tốt, nhiệt độ đã hạ rồi.

Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn đồng hồ báo thức thì đã chin giờ rồi....

- Không xong rồi, đã muộn thế này rồi sao, mẹ phải đi làm, mẹ sẽ gọi bác quản gia đến chăm sóc con.

- Mẹ. - Chan Min nghẹn ngào gọi lên một tiếng.

- Làm sao vậy?? - Cô nghĩ con than thể không được khỏe, liền vội vàng xem xét con.

- Mẹ … không cần đi…. - vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.

Ở trong sâu thẳm tâm hồn cậu bé vẫn là khát vọng tình yêu thương của mẹ, chính là ba tạo áp lực lên tính cách của cậu, mà cậu bé cũng từng nghĩ đến là không cần, nhưng cơ thể ở lúc bệnh tật yếu ớt, cần được quan tâm, hơn nữa đây mới là đứa bé có bảy tuổi.

- Chan Min…...- Cô lau đi giọt nước mắt của con, đau lòng đến mức cả mình cũng muốn khóc.

- Mẹ ở lại với con được không?

- Được. - Cô không có khả năng sẽ trả lời bằng một câu khác, trên thế giới này có người mẹ nào lại cự tuyệt yêu cầu như vậy của con mình.

Chan Min lập tức nín khóc mỉm cười, ở tuổi này của cậu bé nên cười, nên có những niềm vui hồn nhiên con trẻ.

Ông quản gia thấy Sooyeon vẫn còn đang ở trong phòng, ngay một chút nhíu mày cũng không có, phảng phất như đây là một điều vô cùng tự nhiên.

- Chào buổi sáng phu nhân, cô cần gì, xin phân phó.

- Ah......... - Cô không xác định lắm hỏi: -Tiên sinh có nhà không?

- Tiên sinh đã rời nhà rồi.

Sooyeon nhẹ nhàng thở ra, Jiyeon không ở nhà thực sự tốt quá, nếu không cô đây là "tiền nữ chủ nhân" ở lại trong nhà, thật sự là việc kỳ lạ. Cô đối với chính mình nay cũng chưa tin tưởng, nhưng vì Chan Min, hôm nay cô phải kiên trì mới được.

- Như vậy… tôi muốn nấu ít cháo cho Chan Min ăn.

- Tốt, tôi sẽ bảo đầu bếp nghỉ ngơi một chút. - Ông quản gia gật đầu một chút, lập tức theo lời cô.

Cứ như vậy, Chan Min trải qua một ngày thích thú, không cần phải học bài, cũng không cần phải đến lớp, lười biếng nằm trên giường, để mẹ bón thức ăn cho, lại còn kể truyện cổ tích cho cậu nghe, giọng nói mềm mại kia làm cho cậu muốn ngủ, lại thấy luyến tiếc không muốn ngủ.

Buổi chiều mẹ còn nắm tay dẫn cậu ra vườn hoa phơi nắng, bao nhiêu cảm giác xa cách đều biến mất cả, cậu đã quên khoảng cách mà cha buộc cậu tạo ra. Tình mẫu tử vốn là trời sinh, cho dù có tạm thời bị cắt đứt, thì cũng sẽ lại được nối lại.

-Mẹ.

- Sao

- Không có gì. - Cậu chính là chỉ muốn gọi mẹ thôi, chuyện gì cũng không có.

- Tiểu Min, tiểu Min....... - Cô cũng chỉ muốn gọi con, chuyện gì cũng đều không có.

Hai mẹ con cùng nở nụ cười, không vì nguyên nhân gì cả, chỉ vì có thể ở chung một chỗ cùng nhau.

Buổi tối về, Jiyeon phát hiện vợ cũ vẫn còn đang ở trong nhà, đang nấu bữa tối cho con.

- Cô như thế nào còn ở đây? -  Trên thực tế anh rất mừng lại vừa sợ, nên dùng giọng nói lạnh nhạt nói chuyện, một người không biết biểu đạt tốt tình cảm của mình, căn bản không biết cái gì gọi là ân cần thăm hỏi.

- Thật có lỗi….

Sooyeon gục đầu xuống, không dám nhìn thái độ gay gắt của chồng cũ, đó là khuôn mặt đã quá quen thuộc với cô, mỗi khi có chuyện gì phá vỡ quy củ của nó, nó sẽ nhíu chặt đôi mày, dùng ánh mắt đủ để cắt được kim cương mà nhìn người kia.

Không khí giằng co, Chan Min nhích thân ra để bảo vệ mẹ

- Là con bảo mẹ ở lại.

Jiyeon trừng mắt nhìn con, này đứa trẻ con còn chưa thoát khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn, lại có thể toát ra khí khái đàn ông đến thế? Sooyeon cũng không dám tin nổi, con vì cô mà dám chống đối lại cha.

Jiyeon trầm ngâm trong chốc lát

- Hôm nay coi như ngoại lệ, về sau không được phép làm như thế nữa, thả lỏng một ngày sẽ làm tiến độ học tập chậm lại, con có biết không?

- Con mặc kệ, con muốn mẹ, con muốn mẹ. Chan Min ngửng đầu nhìn thẳng mắt cha, dũng cảm nói ra ý nghĩ của mình.

Đây là lần đầu tiên cha con họ xung đột, trước kia cậu bé luôn nghe theo lời cha, mà nay vì mẹ, cậu đã thay đổi.

- Chú ý lễ tiết của con! - Jiyeon chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng, đã nói lên tất cả.

Chan Min biết cha sẽ không dễ gì dao động, cậu cái gì cũng không thay đổi được, cảm giác không thể làm được gì làm cậu rơi nước mắt, mà nước tất cả nước mắt trước kia được giữ lại, tất cả cùng trào ra.

Một đứa trẻ không được thể hiện cảm xúc bình thường, đột nhiên học được cách khóc, không thể dừng lại được.

Jiyeon nhìn lại càng thêm bốc hỏa

- Con khóc cái gì? không được phép khóc! Con về sau sẽ là người thừa kế sự nghiệp của cha, khóc sướt mướt thì ra cái thể thống gì.

- Chan Min đừng khóc, mẹ còn ở đây, mẹ nhất định sẽ thường xuyên về thăm con. - Sooyeon một bên an ủi con, một bên quay sang chồng cầu xin: -Con đang ốm, thả lỏng nó một chút, chắc là không ảnh hưởng gì đâu. Con còn nhỏ như vậy, đừng tạo cho nó nhiều áp lúc, nó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

- Không cần phải nói. - Jiyeon cực kỳ không kiên nhẫn, con dám chống đối nó, vợ cũ lại cho thể xác và tinh thần nó không thể phối hợp, nó đúng là bị phiền đến chết.

Chan Min thở sâu, sự tủi thân hiện hết lên trong mắt, đi về phía phòng của mình.

Sooyeon nhìn chồng cũ nói:

- Unnie không thể đối xử với con nhẹ nhàng hơn sao?

- Con là người thừa kế của tôi, các loại tôi luyện đều phải trải qua. - Jiyeon vẫn thái độ ngang ngược, trong đáy lòng lại âm thầm kinh ngạc, từ khi nào con lại có ý nghĩ của chính mình.

- Em… em thật không hiểu phải nói với unnie thế nào mới tốt nữa" cô không thể cùng người này nói chuyện nổi, đành phải chuyển hướng đi về phía phòng con, ít nhất phải an ủi con cái đã, có gì để tối nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top