Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào m.ng, Mèo đã trở về, chắc không có ai hóng fic này đâu ha. Nhưng cũng phải ra chứ. chúc m.ng đọc vui vẽ

======

Chờ Jiyeon hôn xong, buông lỏng sự kiềm chế đối với cô, phát hiện ra hai tròng mắt cô ẩm ướt đầy nước mắt, lập tức cảnh cáo "Không cho phép khóc, em nghe thấy không? Em dám rơi ra một giọt nước mắt, unnie liền đem em nhốt ở căn phòng này ba ngày ba đêm, hơn nữa không cho phép mặc quần áo!" (...)

- Unnie…

Nhìn cô bị nó dọa tới mức không nói nên lời, thật ra trong lòng nó đang nở nụ cười "Nước hết ấm rồi, em không lạnh sao? Lại đây, unnie giúp em lau khô người".

Vì sao? Sự tàn bạo và dịu dàng của nó lại xuất hiện cùng lúc? Làm cô vừa cảm thấy rét lạnh vừa cảm thấy ấm áp.

Chẳng lẽ cả đời này cô nhất định phải bị nó ăn triệt để sao? Cô không muốn thừa nhận việc này là sự thật, nhưng lại trở nên yếu đuối trong đôi tay nó.

- Mặc áo sơ mi của unnie vào trước, unnie gọi phục vụ mang lên, vẫn là nên bảo thủ một chút, unnie không nghĩ cho em ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Sau khi nó gọi điện một lát, ngoài của liền có tiếng gõ cửa, đây đúng là sức mạnh của đồng tiền cùng quyền lực.

Sooyeon được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, giống như một ngồi trên giường, trơ mắt nhìn chồng cũ đang chọn quần áo cho cô.

Nếu là lúc trước, cô sẽ cảm động đến nước mắt rơi đầy mặt, Jiyeon lại có thể mua quần áo cho cô! Nhưng hôm nay cô chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cảm giác thê lương, cô nói chung là bất lực, không thoát khỏi vương quốc của nó.

Vừa mới hít thở được một chút không khí của tự do, bây giờ lại bị đôi tay nó kìm kẹp.

Giữa trưa, Jiyeon lái xe đưa vợ trước đi vào công ty thiết kế SH, nhìn cô mặc quần áo mới nó chọn đi vào cửa, rõ ràng là một bộ quần áo công sở bảo thủ màu xám, như thế nào mặc trên người cô lại có thể gợi cảm như vậy?

Ngoại trừ điểm đó làm nó không hài lòng, nó phát hiện mình không có thích cái từ "vợ trước", dù sao vẫn là nên sớm một chút làm cho cô khôi phục thân phận "Jung phu nhân", có như vậy mới dễ nghe.

Ba mươi năm sống trên đời, nó muốn cái gì là có được cái đó, không biết cái gì gọi là không thể, trừ khi là nó không muốn có.

————————————————� �

- Cậu nói cái gì? Cô ta lấy đứa nhỏ ra uy hiếp cậu? Đồ đầu heo!

Giữa buổi đêm, âm thanh cao vút của Fany bay lượn giữa nhà ăn, gây chú ý cho không biết bao nhiêu khách ăn.

- Nhỏ giọng chút, mọi người đều đang nhìn chúng ta.

Sooyeon da mặt mỏng, sợ nhất là những tình huống xấu hổ.

Fany ho khan vài tiếng, tầm mắt xẹt qua một lượt, ám chỉ mọi người không có gì hay ho, mọi người cũng thức thời đem sự chú ý của mình trở lại với thực đơn, cũng không cố vểnh tai nghe lén.

Fany nắm giơ hai nắm đấm lên, hỏi bạn tốt:

- Cậu sẽ không để cho cô ta thực hiện được đấy chứ?

- Không có biện pháp, unnie ấy như vậy hung, lại bá đạo như vậy…

Sooyeon đối với bản thân mình cũng thật ảo não, vì sao Jiyeon đối với cô vẫn có những ảnh hưởng mãnh liệt như vậy? Chỉ cần nó chau mày, giận dữ hét cô liền không có khả năng phản kháng.

Độc lập tự chủ sau khi ly hôn, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của cô? Cô thật sự không thể làm một người phụ nữ hiện đại sao?

- Cậu thật sự là có thói quen bị ngược mới không thể phản kháng, nếu mà là tớ, lập tức đá cô ta bật rễ!

Fany nghe xong thiếu chút nữa hất đổ bàn, cô và chồng sống chung, tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau, đều là người đương nhiên phải có nhân quyền, có thể dùng thủ đoạn uy hiếp vậy sao?

- Cậu nói đúng, tớ thật vô dụng…- Sooyeon cúi gằm mặt, giống như một bông hoa héo rũ, uổng phí bao nhiêu sự cổ vũ của Fany đối với cô, uổng phí cô lúc trước hạ quyết tâm, những điều này thật không có ý nghĩa…

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của người đối diện, Fany thấy chính mình nếu trực tiếp quá cứ trách móc sẽ làm cho người này càng uể oải, nên cô đổi phương thức mới.

- Tớ hơi phóng đại, thật ra thì cậu cũng đã tiến bộ rất nhiều, đừng hà khắc với chính mình quá.

- Cảm ơn. - Sooyeon cười khổ một chút, hét lên hơi thở toàn mùi trà sữa - Còn có, unnie ấy nói muốn cùng tớ tái hôn, thật là kỳ quái…

- Hả? Cô ta nói như thế nào? - Fany trợn to đôi mắt, chẳng lẽ hai vợ chồng bất hòa có khả năng hợp lại? Cô biết Sooyeon từng yêu chồng trước, lại không biết người kia có hiểu hay không biết quý trọng cô?

- Vẫn là dùng kiểu nói ra lệnh, giống như tái hôn là việc nhỏ vậy.

- Quả nhiên là bản tính không thể thay đổi, làm tớ còn nghĩ… -  Hai con ngươi Fany đảo qua đảo lại, bỗng nhiên nghĩ đến một điều "nếu cô ta muốn kết hôn, không thể dễ dàng như vậy được, bảo cô ta một lần nữa theo đuổi cậu!"

- Bảo unnie ấy theo đuổi tớ?

Sooyeon có nằm mơ cũng không nghĩ đến tình huống này, Jiyeon là một người cao ngạo như thế, sao có khả năng đi theo đuổi phụ nữ, huống hồ người đấy là vợ trước.

- Đúng vậy, cái gì dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, bản tính của con người chính là như thế, đặc biệt là cô, cậu trước tiên phải biết coi trọng bản thân, cô ta có thế mới biết nên quí trọng cậu như thế nào. - Fany không phải khuyên bạn nên nên chấm dứt hay nên hợp lại, chỉ cần bạn tốt có thể vui vẻ, cho dù đã ăn xong cũng không có sao, nhưng điều kiện kiên quyết là người đó nhất định phải thực sự yêu cô.

- Trước khi kết hôn có người thích tớ, nhưng unnie ấy chưa từng theo đuổi tớ.

Thời trung học cô học trường nữ sinh, nhưng Sooyeon tính có khí chất ôn nhu điềm tĩnh, vẫn hấp dẫn không ít "chàng" ở bên ngoài.

- Vậy thì sao! Nếu quan trọng thì hoàn toàn có thể làm, nếu cô ta muốn cậu trở lại bên cạnh, thì phải xuất hết chiêu thức của bản thân ra!

- Unnie ấy sẽ chấp nhận yêu cầu này sao? Tớ cảm thấy thật là khó…

- Có cái gì khó? - Fany có thể nói là chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, hoàng đế không vội cấp thái giám chết bầm. - Cậu phải mạnh mẽ lên, nếu không vẫn sẽ bị cô ta áp bức, cậy cả đời này đừng nghĩ thay đổi!

- Đúng rồi, tớ có cắn unnie ấy một cái! - Sooyeon nghĩ đến chuyện đó, chính mình cũng thấy buồn cười.

- Cắn cô ta? Ha ha ~~  Fany sửng sốt, ngửa đầu cười to - Cậu thực sự, có một chút khí phách, tiếp tục.

Hai người phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau say sưa, còn gọi bánh ngọt để chúc mừng trước, cho tới tận lúc ông xã của Fany đến đón cô, cả hai mới chào tam biệt nhau.

Nhìn bóng dáng vợ chồng bọn họ hai người tay trong tay, trong đáy lòng Sooyeon thầm hâm mộ, cái cảm giác thân mật này là điều cô hướng tới, không biết đến ngày nào đó mới có khả năng xảy ra giữa cô và chồng cũ? Phải đợi unnie thông suốt, có lẽ là một điểm đích thần kỳ.

Ba ngày sau, Jiyeon cho anh lái xe nghỉ ngơi, tự mình lái xe đưa đón người phụ nữ của mình tan tầm, nó thầm nghĩ muốn cùng một chỗ với cô.

Kỳ thật qua ba ngày này, nó ngày nào cũng đều muốn nhìn thấy cô, nhưng mà cô lại lấy cớ "ăn cơm cùng bạn", "đến trường để học" lý do không thể không cự tuyệt nó.

Người phụ nữ này ăn phải gan hùm gan báo gì đây? Buổi tối hôm đó cô ở trong lòng nó cầu xin tha thứ, mảnh mai như một đóa hoa bách hợp nhỏ, nó nghĩ đến hình ảnh đó máu trong cơ thể như sôi trào, ai ngờ hiện tại cô lạnh như băng, một con người dáng vẻ như xa cách nghìn dặm, quả nhiêm là một người phụ nữ không thể nhìn rõ.

Lúc trước chính là nó bị vẻ ngoài ngây thơ của cô lừa gạt, nghĩ đến cô ngoan ngoãn hiến thân về sau sẽ càng ngoan ngoãn uống thuốc, không nghĩ tới cô lại gây cho nó một tin vui động trời, gắt gao dùng hôn nhân cùng đứa con đưa anh vào lao tù, đây là cái nhìn sai lầm đầu tiên của nó, dù sao sau khi kết hôn nó cũng không để cô lừa gạt nữa.

Ai mà biết được người tính không bằng trời tính, sau khi ly hôn nó lại nhớ đến cô, khát khao có cô, hay là nó chính là thiên vị người phụ nữ có tâm địa rắn riết? Từ mười năm trước cho đến mười năm sau, nó không biết gì về cô, chỉ cảm thấy cô mâu thuẫn lại phức tạp.

Nhưng mà mặc kệ có như thế nào, nó cũng phải mau chóng tóm cô quay về, nếu không chứng mất ngủ về đêm của nó sẽ thật là gian nan.

Xe mới chạy đến nơi cần đến. Jiyeon lập tức phát hiện, người phụ nữ của anh cũng một người đàn ông đang nói chuyện ở cửa lớn, xem ra không khí rất vui vẻ, cười cười nói nói, một lúc lâu thì mới vẫy tay tạm biệt nhau.

Sooyeon không biết được màn vừa rồi đã bị chồng trước nhìn thấy, ngồi lên xe, cô phát hiện Jiyeon vẻ mặt nghiêm trọng, như là vừa mới ăn vài tấn thuốc nổ, tùy thời có thể phát nổ.

- Tên kia là ai? - Tiếng nói của nó chui ra qua hai kẽ răng.

- Tên kia? - Cô nghĩ hoạc nhìn theo hướng mà nó chỉ mới giật mình nói: - Anh ấy là sếp của em, Ok quản lý".

- Hắn ta muốn theo đuổi em có phải không? - dựa vào trực giác của mình, Jiyeon xác nhận là có vấn đề.

Sooyeon ngạc nhiên một chút, không hiểu nó sao lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ này?

- Làm gì có chuyện đó, unnie đừng có nói bậy.

- Chỉ có mắt mù mới không nhìn ra được, vẻ mặt của hắn ta nhìn em thèm nhỏ dãi.

- Cái gì mà thèm nhỏ dãi? - cô bị cách dùng từ của nó chọc giận: - cho dù có chuyện như thế thì cũng không liên quan gì đến unnie.

- Chẳng lẽ tên kia quan trọng với em thế? - nó đem phản ứng của cô đọc theo một lý giải khác, bỗng nhiên có một khối tức giận bốc lên nghi ngút, hoàn toàn không nhớ là hai người đã ly hôn, trong nhận thức của nó, cô vĩnh viễn là người thuộc về mình.

- Đừng có nói tên này tên nọ nữa đi, anh ấy là quản lý rất thân thiện và nghiêm túc, em rất cảm ơn anh ấy. - Ở công ty cô đã nhận đủ những lời xì xầm to nhỏ của đồng nghiệp rồi, bây giờ lại phải chịu đựng sự nghi ngờ của chồng trước, thật không thể chịu đựng được nữa.

- Bắt đầu từ ngày mai không phải đi làm nữa, mau từ chức đi! - nó làm sao có thể ngồi yên chứ, nó không những không giữ được người phụ nữ của mình, ngay cả phải bị người đàn ông khác đem đi, nó quyết không cho phép.

- Unnie là gì của em, đừng có giúp em quyết định, cảm ơn đã hợp tác. - cô chẳng muốn cãi nhau với nó, so về to tiếng có thể cô không bằng nó, nhưng xét về bình tĩnh bây giờ cô đã học được cách bình tĩnh hơn

- Em thay đổi rồi. - nó nhìn chằm chằm cô, chỉ cảm thấy không thể tin được, cô bình tĩnh như vậy, con thỏ nói lắp ngày xưa đâu mất rồi?

- Bất cứ ai đều thay đổi, chỉ có unnie là không thay đổi. - người cứng rắn như đá, nghìn năm không thay đổi.

- Unnie tại sao phải thay đổi? Unnie thấy rất tốt." từ khi biết nhận thức đến nay, đến đâu cũng được khẳng định, việc học, công việc đều ổn, đến cả con đường tình yêu cũng thuận buồm xuôi gió, đương nhiên Sooyeon là đặc biệt, làm xáo trộn cuộc sống của nó. Tóm lại, nó kiệt xuất như vậy, hà tất phải thay đổi?

Hay thật, cô không muốn nói chuyện nữa, , tỏ rõ vẻ bất mãn.

Nó đờ người ra, rồi ngay lập tức cười lớn, người phụ nữ này thay đổi thật nhiều, rõ ràng đang nhăn mặt với nó, thật quá đáng yêu đi.

Cô không hiểu nó cười gì, tóm tại mau nói rõ đi.

- Lần trước unnie nói muốn tái hôn với em…

Cô vẫn chưa nói hết nó đã kết luận, quá đơn giản, anh làm việc rất có hiệu suất.

- Em nghĩ thông rồi phải không, bây giờ unnie gọi điện cho bố mẹ, ngày mai cả nhà chúng ta cùng ăn cơm rồi nói cho họ biết về chuyện này.

- Ý em không phải vậy! - cô liền ngăn nó lại, người này thường tự cho mình là đúng, toàn tự ý kết luận, cô thật không biết làm việc gì đúng mới yêu nó.

Thấy cô lấy điện thoại của mình, nó hỏi:

- Nếu không thì ý của em là gì?

- Ý em là… - Sooyeon cúi đầu, lấy điện thoại nó chơi, cô đột nhiên như thiếu nữ, e lệ nói: - Nếu…nếu thật sự unnie muốn kết hôn cùng em, thì hãy theo đuổi em đi, đợi đến khi em chấp nhận rồi, unnie hãy đến cầu hôn em…"

- Hả?! - Câu trả lời làm nó hết sức ngạc nhiên, không nói lên lời.

Nó khó mà tin nổi, phải chăng từ trước đến giờ nó chưa theo đuổi cô? Việc này với nó rất khó, rất khổ? Phụ nữ có lòng tự trọng, càng có sự hy vinh, cô muốn nếm thử niềm vui được theo đuổi!

- Unnie không đồng ý thì không kết hôn nữa. - cô cũng không có lòng kiên trì, không phải chỉ nó mới có thể tạo điều kiện, nói lời tàn nhẫn, nó muốn tái hôn với cô như này, sợ là phải đợi 100 năm nữa đi!

Trong xe yên tĩnh 1 hồi, Jiyeon dừng xe ở bãi đỗ, mới quay đầu sang cô hỏi:

- Jung Sooyeon, em có phải là đã uống nhầm thuốc không?

- Em không có! dù sao unnie hãy tự xem đi, không thì không phải níu kéo nữa. - lòng cô đã quyết, phải làm như vậy, Fany nói không sai, phải tự yêu mình trước, người mới yêu mình, phải dạy cho người này 1 bài học.

Trước mặt là khách sạn Park, nó lại muốn đưa cô đi ăn, đặt phòng? Tên này coi cô quá dễ dãi rồi! bài học sáng giá lần trước, cô không biết nó…

- Là ai bảo em làm vậy? - với cô rõ ràng là một ý tưởng điên rồ, nó không tin là cô tự mình nghĩ ra.

- Là em tự thấy là đúng, em mới nghĩ đến, xin unnie tôn trọng ý kiến của em.

- Em không sợ unnie đem con ra doạ em sao?

Lại nữa! Cô ghét nhất nó đem chuyện này ra, bất cứ việc gì cũng chỉ có nó làm chủ cô chỉ có thể làm bóng hình không có tiếng nói phải không? Không, cô sẽ không chịu đựng nữa, cô là người phải có quyền của con người chứ!

Sooyeon lạnh lùng nhìn nó, đôi mắt sắc lạnh.

- Unnie thích làm thế thì cứ tự nhiên! Unnie chỉ làm ChanMin thêm hận unnie, làm em oán hận unnie, nếu đây là điều unnie muốn làm thì nhất định unnie sẽ nhận được những thứ đó.

Nó giật mình một chút, bàn tay vuốt ve đôi môi mọng đỏ của cô.

- Nói giỏi lắm, lúc trước sao unnie không biết em có cái miệng lợi hại như vậy?

- Đừng đụng vào em!

Cô đẩy tay nó ra, quay người định mở cửa xe, nhưng nó đã kịp nắm lấy tay cô, thở hắt ra miễn cưỡng trả lời.

- Được, unnie sẽ làm như em nói, nhưng em cũng phải bồi thường cho unnie một chút chứ.

Đáng ghét, nó tại sao phải đáp ứng cái yêu cầu ngu ngốc này chứ? Trước giờ chỉ có phụ nữ theo đuổi nó, nó cần gì có nấy, bây giờ nó phải theo đuổi vợ cũ, há thật buồn cười đi? Nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của cô, nó cũng mềm lòng phải suy nghĩ lại, mà thôi, để cô làm vậy cũng không sao, ai bảo nó khao khát có cô như vậy chứ?

- Unnie theo đuổi em, còn em phải bồi thường unnie? - cô thấy như đàn gảy tai trâu, não người này như đá vậy, cứng đầu cứng cổ, đàm phán với nó chỉ tổ phí công.

- Em rõ ràng là của unnie, không được chạm vào, việc này với unnie thật không công bằng. - đã hơn ba tháng ngủ không ngon, không được làm chuyện đó, làm sao làm tốt công việc được?

- Unnie thật ngang phè phè ý! - gượm đã, nó dựa vào gần như vậy định làm gì chứ? trong bãi đỗ xe còn có người đi lại, không phải nó đang nghĩ đến…

- Trước tiên hãy hôn unnie 1 cái, unnie muốn sắp chết rồi! - ba ngày trước vừa mới ăn, hôm nay nó đã đói bụng rồi.

- Không được… - chưa kịp nói xong, môi cô đã bị nó khoá chặt, phát ra 1 tiếng khe khẽ, tay đẩy nó cũng vô ích, không lâu sau thì mềm nhũn ra.

Quá đáng sợ! Nó chưa bao giờ hôn cô ngoài ở phòng ngủ, bây giờ ở trong xe cũng gọi là nơi công cộng đi, người tinh mắt là nhìn thấy ngay!

Nhiệt độ trong xe ngày một nóng lên, Jiyeon mặc mọi chuyện, bây giờ quan trọng nhất là ăn trước đã, nó đọc qua mấy món khai vị, nếu không ăn no thì thật khó chịu.

Sau nụ hôn cháy bỏng, nó nhìn cô với anh mắt đầy đen tối (có âm mưu không trong sáng ^^), mặt đỏ thiếu chút là ăn tươi nuốt sống cô rồi, hỏi một cách mất bình tĩnh:

- Theo đuổi em phải mất bao lâu mới đươc? Unnie đã đặt phòng rồi. Lên đó cùng unnie trước rồi ngày mai bắt đầu nhé.

- Unnie....unnie đừng có mà mơ!

Đêm đó, Jiyeon lại phải qua một đêm dài 1 cách cô đơn, trằn trọc nằm trên giường vợ cũ, xem ra vì sức khoẻ, nó phải bỏ chút công sức theo đuổi vợ cũ của mình rồi!

hè hè. Mèo lặng típ đâyyyyyyy

bái bai m.ng, ns chứ dc 9 vote Mèo ra típ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top