Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




- Mẹ, mẹ, mẹ ở trong đấy à?

Tiếng của Chan Min từ ngoài cửa truyền đến, cậu không biết cậu đã kịp thời giải cứu mẹ.

Khi cậu thấy bố mở cửa phòng, cậu sợ thót tim, hồi ức quay lại, cậu không từng thấy bố đợi trong phòng mẹ, làm sao biết tình cờ gặp cảnh tượng này trong sáng nay chứ? Càng kỳ lạ hơn là bố và mẹ đều mở to mắt, giống như vừa mới phát hiện ra việc hệ trọng gì đấy.

- Tiểu Min, sớm quá!

Sooyeon rất vui khi nhìn thấy con trai, nhất là sau tình trạng khẩn cấp đó.

- Con thấy có người nói trong phòng mẹ, thì ra là bố và mẹ, kỳ lạ quá.

Từ nhỏ cậu cho rằng bố mẹ phải ngủ tách ra, nhìn thấy họ ở cùng nhau lại cảm thấy kỳ quặc.

- Sau này bố và mẹ sẽ cùng ở phòng này, con không được cảm thấy kỳ quặc. - Jiyeon dự báo, còn nháy nháy mắt với con trai.

Người này lại tự nhận rồi. Sooyeon không muốn đôi co với nó trước mặt con trai, chuyển chủ đề mới:

- Tiểu Min, tối qua ngủ ngon không?

- Có ạ! - Chan Min ngồi xuống mép giường, cười hihi - Ông Ông bảo có thể ăn sáng rồi, cho nên con đi gọi mọi người.

- Tốt. - cô xoa xoa má con trai. - mẹ thay quần áo, mọi người đợi mẹ một chút.


- Con quay đi không nhìn là được. Chan Min quay người, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Unnie cũng thế. - Jiyeon lập tức quay theo.

Sooyeon hai tay chống vào eo, không biết là tức hay là buồn cười.

- Hai người đều ra đi!

Không lâu sau, trên bàn ăn của Park gia, có 3 người cùng dung bữa sáng, đây là cảnh tưởng chưa từng có làm mọi người không giấu được sự ngạc nhiên.

Quản gia Ông phục vụ bằng cả trái tim, hỏi:

- Bà chủ, hồng trà của bà nguội rồi, có cần đổi nóng 1 chút không?

- Không cần đâu, cảm ơn, còn nữa... đừng gọi tôi là bà chủ... - cô sớm đã không phải là bà chủ họ Park, gọi như vậy thật kỳ!

Đáng tiếc, tai quản gia Ông như có chức năng tự động lọc, mặt vẫn giữ nụ cười, bưng đĩa hoa quả lên.

- Bà chủ, mời ăn hoa quả, bà đặc biệt thích ăn dâu tây, hãy ăn nhiều một chút.

Thịnh tình khó chối từ, cô chỉ "ừ!" một tiếng, cầm quả dâu tây lên cho vào mồm, trước mặt nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của chồng cũ, người này nhất định đang cười thầm đây, tuy nhiên cách cầu hôn trước đó của nó, không bao giờ cô ngoan ngoãn nói đồng ý.

Không sai, Jiyeon tương đối hài lòng, quả nhiên quản gia Ông không ngoan, hiểu được vị trí của nữ chủ nhân được duy trì, phải tăng lương cho ông ấy mới đúng.

Ăn xong bữa sáng, Jiyeon tuyên bố:

- Hôm nay thứ 7, không nên làm việc hay đọc sách, nên nghỉ ngơi, cho nên chúng ta đi chơi đi!

Chan min kinh ngạc nhìn bố, như thể nghe thấy chuyện cổ tích hơn cả nghìn lẻ một đêm.

- Chúng ta sẽ đi đâu ạ?

- Ở bãi biển ta có một biệt thự, con có muốn đi không? - Trên thực tế, đó là khu nghỉ sinh thái của Jiyeon, ngoại trừ dùng người giúp việc và lái xe ra, nó chưa từng cần bất kỳ ai.(đoạn này t không hiểu lắm)

Sau khi đến biệt thự, Jiyeon mở cửa, trong phòng sớm đã chuẩn bị sẵn, thức ăn, quần áo, sản phẩm giải trí đều không thiếu.

Jiyeon đưa vợ đến sau cửa, thì ra đằng sau biệt thự là bãi biển, tất cả những thứ nhìn thấy đc đều là màu xanh của bầu trời và màu xanh của nước biển.

Chan Min phá vỡ im lặng, hét to:

- Con muốn nghịch nước!

- Không được. - Jiyeon ngăn chặn cậu ngay lập tức.

Chan Min mặt ỉu xìu xuống, đã đến bãi biển rồi mà lại không thể nghịch nước? Đám mây đen đột ngột bao phủ bầu trời, nhăng mặt trời rất nhanh lại lộ ra, bố nói tiếp:

- Con vẫn chưa thay đồ bơi, sao có thể xuống nghịch nước, mau đi thay quần áo đi.

- Vâng! - Chan Min mừng rỡ, tuân lệnh thực hiện.

Đợi hai bố con thay quần bơi, đeo kính bơi, ba người cùng nhau ra bãi biển, để ca ngợi một màn màu trời biển, bất cứ lúc nào, khi mọi người nhìn thấy vẻ lộng lẫy của biển, đều cảm thấy bản thân nhỏ bé, cũng mới hiểu được sự rộng lớn của thế giới.

- Hai người cẩn thận một chút. - Sooyeon chỉ tắm nắng, không dám xuống nước, chỉ ở trên bờ nhắc nhở hai bố con họ.

- Mẹ thực sự không muốn nghịch nước sao? - Chan min tràn đầy kỳ vọng mẹ cũng có thể tham gia.

Sooyeon cười đau khổ nói:

- Mẹ sợ nước, hai người chơi là được rồi.

- Đến đây, chúng ta sẽ chơi trước cho mẹ con xem, mẹ con mới biết là rất vui.

Jiyeon kéo tay con trai 1 cái, dần dần xuống biển.

Sự quan tâm chú ý của Chan Min sau đó lại thay đổi. - wow ~~ lạnh quá! - Nước biển tháng năm vẫn còn lạnh, nắng vàng lấp lánh dưới sự tỏa sáng của mặt trời, cậu nghĩ cậu sẽ nhớ ngày này, mãi mãi ghi nhớ.

- Ngồi xuống! - Jiyeon bế con trai lên, đặt cậu lên vai mình, như vậy mới có thể ra chỗ sâu hơn của biển, khám phá thế giới dưới biển đẹp hơn.

Sooyeon đứng trên bờ, nhìn hai bố con họ chơi rất vui, đôi mắt cô không còn cảm thấy nóng nữa, hạnh phúc giản đơn bao nhiêu lại quý giá bấy nhiêu, ước vọng của cô không phải chỉ thế thôi sao?

Đã từng cho rằng cảnh tượng này cả đời cũng không thể thấy được, cuối cùng ngày hôm nay đã thấy được, cô còn yêu cầu xa xỉ cỡ nào nữa?

Không lâu sau, Jiyeon với Chan Min quay lại bờ, vẻ mặt hai người thật kỳ quái (mờ ám), cô liền đứng dậy hỏi: "Sao thế?" bị chuột rút rồi phải không, hay là dẫm phải thứ gì sắc nhọn?

- Bắt được rồi, haha! - Jiyeon một tay ôm ngang người cô, bước nhanh ra biển.

- Unnie làm gì thế? Bỏ em ra! - cô ôm chặt cổ nó, sợ anh không cẩn thận, hại cô rơi xuống biển chết đuối.

- Mẹ cũng phải xuống nước, haha! - Chan Min dùng lực té nước, chưa đến mấy cái đã làm cô ướt hết rồi.

- Hai bố con các người! thật là... - Sooyeon không còn cách nào khác chộp lấy hai bố con họ, được chồng trước ôm như vậy, bị con trai té nước, tham gia vào trò nghịch nước.

Đùa đi! Chơi đi! Đây là lãng phí cuộc sống, đây là vô nghĩa, nhưng đây là hạnh phúc


Nghịch nước xong, tắm rửa xong, Jiyeonn lại có một điểm làm cho người khác phải ngạc nhiên.

- Tối nay chúng ta nướng thịt được không?

- Được ạ!" Lời đề nghị của nó lập tức nhận được sự tán đồng mạnh mẽ của con trai, với hàng loạt cử chỉ, hò hét, nhảy nhót vui mừng.

Nhìn thấy nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sang trong tủ lạnh, còn có các trang thiết bị nướng thịt trong tủ bếp, Sooyeon phát hiện ra tất cả đều lên kế hoạch hết rồi, Jiyeon còn có sự chuẩn bị gì làm người khác kinh ngạc trong dịp cuối tuần này? Cô không nén nổi mong đợi.

Người nào cũng sẽ thay đổi, nhưng một viên đá lạnh có thể trở nên dao động không? Nhìn những hòn đá cuội trơn nhẵn ngoài biển kia, có lẽ có thể mang đến cho cô một chút hi vọng.

Lúc hoàng hôn, cả bầy trời đầy ắp ráng chiều, tạo hình giống như một bức tranh, hơn nữa là một bức tranh trừu tượng.

Ba người họ nướng thịt trên bãi biển, giữa trời đất dường như chỉ có gia đình họ, tiếng cười của Tề Khắc HiêJiyeon lan tỏa không ngừng, hai ngày này cậu biến thành kẻ lắm lời cũng thích cười, so với khuôn mặt không biểu cảm trước đây, dường như không nhận ra là cùng 1 đứa trẻ.

Ngọn lửa công nghệ của Jiyeon còn giành được cả sự sùng bái của con trai.

- Bố, bố thật lợi hại!

Jiyeon long mày giật giật mỉm cười, phụ họa "Còn phải nói." Điều này dường như so với việc khai phá vùng đất mới trên thị trường càng làm cho anh có cảm giác thành tựu.

- Có thể nướng được chưa? - Sooyeon đã xâu xong ớt và thịt viên, đợi lửa đủ nhiệt.

- Đương nhiên là có thể rồi. - Jiyeonn nhận xâu thị nướng, tiện thể sờ sờ tay cô cả ngày nó đều chơi trò này, cho dù là sờ trộm, hay quang minh chính đại sờ, tất cả có thể sờ triệt để trong thời gian ngắn nhất.

Sooyeon cũng không tính toán với chồng trước, bầu không khí lúc này quá tốt, tùy nó thích sờ gì thì sờ, trên thực tế cô cũng không ghét cái cảm giác này, giống như họ là 1 đôi vợ chồng hạnh phúc, còn có đứa con đáng yêu nhất thế giới, cuộc đời cô còn muốn gì khác nữa, như thế này là chưa đủ sao?

- Mẹ vất vả quá, con sẽ bón để mẹ ăn. - Chan Minn cầm xâu thịt nướng, đem đến bên mẹ.

- Tiểu Min ngoan, mẹ cũng bón cho con ăn. - Bây giờ cô có con tức là có đủ mọi thứ rồi, lòng tràn đầy vui mừng.

Jiyeon bất bình đố kỵ nói.

- Thế ai bón cho unnie ăn đây?

- Tự bón tự ăn. - Cô trả lời 1 cách lười biếng, mặt mày không một chút thay đổi.

Chan Min xin xỏ hộ bố.

- Bố nhóm lửa cũng vất vả lắm rồi, mẹ cũng bón cho bố ăn đi mà!

Con trai có hiếu! Jiyeon tán thưởng trong lòng, không hổ nó mất bao nhiêu tâm lực để dạy dỗ, Chan Min quả nhiên là niềm tự hào của nó, quá hiểu sự rồi!

Mặc dù con trai nói như vậy, biểu hiện mong muốn mãnh liệt của Jiyeon, Sooyeon bất đắc dĩ phải thuận theo số đông, gắp một viên thịt đưa vào miệng nó, nhìn nó thích thú thưởng thức, cô cũng không thể nhịn cười.

Mặt trời lặn phía đằng tây, màn đêm phủ xuống, bức họa từ tịch dương chuyển sang khung cảnh đêm, đem đến cho mọi người một thứ cảm nhận khác, ánh sang huy hoàng cũng sẽ bị đập tắt, trong đêm đen là tĩnh lặng và thần bí.

Jiyeon thắp hai ngọn đèn để chiếu sang, thịt nướng ăn vui vẻ rồi, anh còn chuẩn bị một điều kinh ngạc khác.

- Đốt pháo có thể hơi nguy hiểm, cho nên chúng ta chơi cái này!

- Đây là cái gì ạ? - Chan Min xem xét kỹ lưỡng 1 vật màu đen

Jiyeon trịnh trọng giới thiệu:

- Đũa thần của tiên nữ, đứa trẻ nào cũng phải biết thứ này chứ! Lại đây, để bố giúp con châm lửa.

Lửa vừa châm, đũa thần "chít" (tiếng này giống tiếng chuột kêu k biết dịch như nào ) một tiếng cháy bùng lên, giống như một quả bom màu vàng, trên chiếc gậy nhỏ màu đen bùng cháy.

Chan Min cực kỳ vui mừng, cầm lấy đũa phép chạy qua chạy lại, nhìn ánh lửa từ lúc rực rỡ cho đến lúc tắt lịm, trong tâm hồn nhỏ bé của cậu, phảng phất cũng hiểu rõ tất cả sẽ qua đi, những điều tuyệt vời đều sẽ hướng về yên ổn, nhưng những hồi ức đẹp đẽ này mãi mãi tồn tại trong lòng.

Đũa thần của tiên nữ có phải là cây đũa ma thuật? nếu là như vậy cậu phải cầu xin cô tiên nhân từ, hi vọng bố mẹ cậu mãi mãi ở bên cạnh cậu, mãi mãi hạnh phúc vui vẻ như thế.


Đêm đã khuya, con đã ngủ rồi, nên là thời gian dành cho người lớn, Jiyeon và Sooyeon ngồi ở ban công, gió biển đêm hè vỗ nhẹ vào mặt, như thể 1 hơi thở ấm áp, thì thầm nhắc nhở bên tai họ, không thể bỏ lỡ phong cảnh đẹp đẽ này.

- Chan Min mỗi ngày đều phải viết trải nghiệm, nhưng hôm nay cái con viết không phải là trải nghiệm, mà là nhật ký. - Jiyeon cầm máy tính xách tay của con trai, chữ bên trên giống của trẻ con, nhưng xem ra lại rất cẩn thận, rất nghiêm túc.

Sooyeon mở ra xem, đọc tiêu đề:

- Ngày thứ bảy vui vẻ... - cô ngẩng đầu, nhìn nó một cái với vẻ hoài nghi.

- Đọc tiếp đi! - nó thúc giục cô.

- Hôm nay là thứ bảy, mình không phải đi học, cũng không phải đọc sách. Bố và mẹ đưa mình ra biển chơi, cả nhà ở trong một căn phòng rất to, còn có nghịch nước và nướng thịt ngoài biển. Mình hi vọng ngày nào cũng là thứ bảy, mình sẽ chăm chỉ đi học và đọc sách, chỉ cần bố và mẹ ở bên cạnh, mình sẽ mãi mãi làm một đứa con ngoan...

Đọc đến đây, Sooyeon đã nghẹn ngào, tâm tình của con cô sao không hiểu chứ? Nếu có thể, cô muốn ngày ngày bên cạnh con chăm sóc.

- Cho nên em hãy mau quay về đi, còn nữa mau gả cho unnie đi! - nó đương nhiên nhìn ra tâm trạng dao động của cô, nóng bỏng tấn công, đưa ra yêu cầu nhanh chóng.

- Việc của em với Tiểu Min, và unnie tuyệt đối không liên quan." Ai nói cô muốn làm mẹ của con trai, thì nhất định phải làm vợ của chồng cũ chứ? Cô tin rằng nhất định có mưu kế, ví dụ như nói hai người sống cùng nhau, cùng nhau chăm sóc nuôi nấng con trai, giống nhau nhưng lại chẳng liên quan đến hôn nhân, như này cũng không hoàn toàn, như vậy cũng không hoàn toàn không thực hiện được.

Nó thất vọng tràn trề, cứ cho rằng đây là tuyệt chiêu vạn vô nhất thất (dùng cả chục lần cũng không thất bại). "Em thật cứng đầu, sao ngày xưa unnie không phát hiện ra chứ?"

- Bây giờ unnie phát hiện ra cũng chưa muộn. - cô trả tập ghi chép của con trai, suy nghĩ trong lòng, phải làm thế nào mới có thể làm cho con trai vui vẻ đây?

Không khí có chút bế tắc, nhưng nó không có ý định từ bỏ, lại dựa gần vào cô hỏi 1 chút: 

- Có lạnh không?

- Không lạnh. - Hai người cùng ngồi trên ghế mây, nó cứ dựa gần vào cô thì không gian lại bị rút ngắn lại.

- Cảm lạnh thì thật không tốt. - cánh tay nó quàng qua vai cô kéo cô lại gần mình, làm cô cảm nhận đc hơi ấm nóng bỏng của anh, một tấm lòng son hết sức chân thật.

- Đừng như vậy... - Cô xoay người, không biết là kháng cự nó hay là bản thân.

- Gả cho anh, nói em đồng ý. - Jiyeon lại đặt ra yêu cầu.

- Em không... em không đồng ý... - Nhìn nó vẫn là thái độ kiêu ngạo, cho rằng cô chắc chắn là người phụ nữ của nó, nói cô sao có thể đầu hàng một cách tự nguyện chứ?

- Unnie muốn hôn em, nhắm mắt lại." giọng nó không thay đổi, nhưng tình cảm cô càng ngày càng dao động.

Mắt nhìn mặt nó càng ngày càng gần, lần này không có con trai cứu cô, bốn bề chỉ có gió biển và bọt sóng, ánh trăng và sao, hơi thở đợi môi họ kề sát, đến khi không còn khoảng cách.

Nó không vội vàng tiến sâu vào, chỉ ở trên môi cô hôn liên tiếp, mát xa chỗ luồng điện chạy qua, nghe thấy hơi thở yếu ớt của cô, mới nhẹ nhàng thâm nhập vào miệng cô, từng chút từng chút trao đổi vị ngọt ngào cho nhau.

Nếu nó cuồng hôn, có lẽ cô sẽ phản kháng, nhưng khi nó dịu dàng như vậy, hôn cô một cách mềm mại như vậy, như thể cô là vật quý giá nhất của cả đời nó, cô không thể không dịu đi, bất đắc dĩ đáp lại.

Một tay nó giữ mặt cô, một tay vuốt ve tóc cô, trên môi cô lưu luyến không rời, không khí trở nên quá nóng, cho dù có cơn gió biển mát lạnh thổi qua, vẫn không đủ để thổi hết cái cảm giác mạnh mẽ này.

Cô nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ngực nó, cảm thấy tim nó đang đập rất nhanh, còn truyền đến hơi ấm áp đó, làm cô không kiềm chế được mà run lên.

Jiyeon dùng hết sức mạnh của ý chí, nói mình không nên quên việc quan trọng nhất, cho dù hôm nay nó có được thân thể cô, nhưng lại không nhất định là có được trái tim cô, do vậy nó cố kiềm chế lại xung động, đôi môi này ngoài hôn ra còn phải nói chuyện tình cảm.

Lúc cô dường như không thể hô hấp, nó tạm thời rời khỏi đôi môi hồng của cô, chuyển sang bên vành tai cô, nhẹ nhàng cắn mấy cái, rồi cúi xuống hỏi: "Trước khi kết hôn, em là ngườii yêu unnie phải không?"

Đáng ghét! Tại sao nó muốn hỏi câu này, chẳng phải cô thừa nhận cả trăm lần cô thầm thương trộm nhớ nó sao?

- Unnie muốn cười em hay trách móc em? - Cô đẩy nó ra 1 chút, nhưng nó vẫn ôm cô kiên định, làm cô ngả vào trước ngực nó, nghe cảm nhận chân thực nhất của anhnó.

- Unnie chỉ muốn biết, bây giờ em còn yêu unnie không? - Nó chỉ sợ cô không còn là cô của ngày trước, trường hợp cô không còn mong mỏi nónữa, nóphải làm thế nào để giành lại trái tim cô đây?

- Em không trả lời kiểu câu hỏi như thế này! Dù cho unnie có hỏi gì em nữa." mặt cô từ hồng chuyển sang đỏ, tai và cổ cũng bị, hoàn toàn không có cách nào tự chủ được, làm ơn, đã là người phụ nữ trưởng thành 25 tuổi rồi, sao lại có kiểu phản ứng cuả thiếu nữ thanh xuân chứ?

- Bởi vì unnie muốn biết. - việc này với nórất quan trọng, vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến cả đời nó.

- Em không muốn nói với unnie. - Mặt cô vùi trong ngực nó, nói một cách rầu rĩ.

Hơi thở của nólàm cô lú lẫn, hơi ấm của nólàm cô, hơi ấm của nólàm cô nhớ nhung hoài niệm, nhưng như này vẫn chưa đủ, thứ cô muốn là tình yêu hoàn chỉnh của người đàn ông. Jiyeon âm thầm quyết định, năm đó là cô nói trước, xem ra lần này phải thay đổi là nóchủ động, do vậynóhỏi thăm dò: 

- Nếu unnie nói unnie yêu em, em sẽ có phản ứng gì?

- Unnie nói trước đi, em mới nói cho unnie. - Cô nửa tin nửa ngờ, không thể tưởng tượng nósẽ nói, người này thực sự sẽ đã thông tư tưởng sao?

Hít một hơi sâu, nócuối cùng anh mới hiểu được sự hồi hộp và dũng cảm của cô lúc ban đầu, làm cái thể loại việc này cần phải có một trái tim mạnh mẽ, cho dù người mạnh mẽ nhất cũng sẽ do dự, bởi vì phải bị cự tuyệt mới biết được trái tim vô cùng đau khổ.

Giữ quyết tâm bất thành công tiện thành nhân (thất bại là mẹ thành công), nóhạ giọng nói: 

- Unnie yêu em, Sooyeon, unnie không biết từ lúc nào và vì sao lại yêu em, nhưng đợi đến lúc unnie biết được, unnie đã yêu em rồi."

Cái gì? Nó vừa nói cái gì? Trong khoảnh khắc, dường như trái đất ngừng quay, không khí chuyển sang màu hồng, mắt cô cũng mờ đi, nước mắt rơi lã chã, cảm động mãi không thôi.

Song, cuối cùng cô vẫn giữ được bình tĩnh, thốt ra từ miệng hai chữ lại là: "Lừa đảo!"

Nó suýt nữa nôn ra máu, nó chật vật lắm mới nghĩ ra lời lẽ có chút ác ý mà lại không quá ác ý, cố gắng dũng cảm lắm mới có thể nói ra lời lẽ như vậy, kết quả là cô nói anh là kẻ lừa đảo!

- Đây chính là phản ứng của em?! - nónâng cằm cô, nghĩ thế nào cũng không thông, cô không ... chỗ nào?

Cô tiếp nhận đôi mắt điều tra phán xét của nó. 

- Không sai! Nghĩ như vậy thì có thể dụ dõ em, hãy thay đổi cách thức thông minh hơn đi!

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ cỏ thừng, cô là kẻ hèn nhát, hiện rại không thể tin được hạnh phúc từ trên trời rơi xuống.

Nếu nóchỉ yêu cô một đêm nay, nếu sau khi tái hôn nólại lạnh lung với cô, nếu nótrở lại là anh lạnh lùng ngày trước, những cái "nếu như" này giống như kiến bò trên cơ thể, cô sao có thế cái gì cũng an tâm.

- Unnie đã nói anh yêu em rồi, em vẫn không tin sao? Rốt cuộc unnie phải làm thế nào? - Lần đầu thổ lộ trong đời nó, cô dù sao cũng cho nóchút thể diện chứ?

- Unnie nói một chút thành ý cũng không có, unnie chỉ là đang làm cho có lệ. - Nói như cô phải biết ơn lắm, nónghĩ nólà ai chứ?

- Cái gì gọi là không thành ý? Unnie tốn biết bao công sức mới có thể nói ra được, em lại nói unnie đang chiếu lệ em?"

"Em không tin, không tin!"

Một người hứa hẹn, một người đến chết không từ, hai người không đi đến kết luận, tiếp tục để thời gian tốt đẹp này trôi qua một cách vô ích.

Ánh trăng đang cười, ngôi sao đang cười, trời và biển cũng đang cười, cho đến khi đôi vợ chồng đã li hôn này chìm vào giấc mộng, trời đất vẫn đang nhẹ nhõm cười, tình yêu của hai người quả nhiên càng rắc rối càng đẹp đẽ, ngoài bọn họ ra ai cũng không tìm được đường tắt!

Sau kỳ nghỉ cuối tuần ấm áp nhưng lại kỳ diệu, Sooyeon chia tay chồng trước và con trai, theo lẽ tự nhiên về phòng trọ của mình, từ chối về Park gia, cũng từ chối đáp ứng tái hôn.

Cho dù cô không muốn xa con, thậm chí cũng không muốn rời xa chồng trước, nhưng như thế này là đúng, phải chăng cũng quá vội vàng? Tiếp đó cô phải làm như thế nào? Kỳ thực cô sớm không có ý kiến rồi.

Ông trời như thể biết nỗi khổ tâm của cô, lúc này bỗng nhiên chuông điện thoại reo, thì ra là điện thoại của Tiffany gọi đến, mới mở miệng đã hỏi: 

- Này! Cuối tuần đi đâu chơi vậy? làm thế nào cũng không tìm thấy cậu?

- Tớ... - Sooyeon vốn không muốn che dấu, trả lời một cách rõ ràng đầy đủ.

- Wow~~ tiến triển thần tốc nhỉ! - Tiffany huýt sáo, rất ngưỡng mộ. - Không ngờ chồng trước của cậu rất có Tuệ Căn (Hiểu rõ nguyên lý sinh diệt của sự vật – nhận biết sự vật một cách đúng đắn, chính xác~~>khen PJY thông minh) nghĩ ra được mấy thứ hay ho đó, cuối tuần cả nhà ra bờ biển chơi, những điều đó nhất định làm cho cậu động lòng rồi đúng không?

- Tớ không cự tuyệt nổi... trái tim tớ quá mềm yếu... - Sooyeon dường như không tìm được lời ngụy biện nào, rốt cuộc cũng thú nhận rồi. - Unnie ấy nói unnie ấy yêu tớ, cho đến tận bây giờ tớ vẫn không dám tin.

- Anh ta nói rồi? anh ta thật sự nói rồi?! - Tiffany hét to, lại không ngừng cười lớn, vui như thể trúng sổ xố vậy.

Sooyeon cũng cười, đợi 10 năm mới nhận được câu nói này, không biết là nó quá đần hay cô quá ngốc, vòng qua một đoạn đường lớn, sau khi ly hôn lại yêu, trật tự bị đảo lộn nhưng cũng có hương vị riêng.

- Nhưng, tớ lại đáp lại với anh ấy là... kẻ lừa đảo, em không tin!

- Trời ạ!! Cậu thật sự đã trả lời như vậy? - Tiffany cười không ngớt, lau giọt nước mắt ở khóe mắt nói: - Tớ biết, thực ra cậu vẫn yêu cô ta, nhưng lại không muốn tha thứ cho cô ta, đúng không?

- Vẫn là cậu hiểu tớ. - Sooyeon không thể không thừa nhận, chính là tâm tư mâu thuẫn này làm cho cô tiến thoái lưỡng nan.

- Muốn tớ giúp cậu nghĩ cách trị cô ta không? - cùng là phụ nữ, Tiffany cực kỳ hiểu, làm nhụt tính kiêu ngạo của Jiyeon là điều cần thiết, nếu không họ lại cho rằng phụ nữ chỉ biết đợi chờ một cách ngốc nghếch, không hiểu được phụ nữ cũng biết bước đi.

- Ah... là cách rất đáng sợ phải không? - Sooyeon trợn to mắt, không biết là hoang mang hay là mong đợi.

- Sao? Cậu không muốn chỉnh cô ta à?

- Không, tờ hi vọng càng đáng sợ càng tốt, nhất định phải làm cho cô ta sợ hãi.

- hahaha! - Tiffany cười hả lòng hả dạ, xem ra thỏ trắng cũng có thể biến thành mèo hoang, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể xem nhẹ, ngay cả là ngoan ngoãn, bây giờ cô bắt đầu hơi đồng cảm với Jiyeon rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top