Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11. Bước nhảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 乌茶

Cre: https://m.weibo.cn/status/JDX88h9pp?jumpfrom=weibocom

Rating: G

Warning: Edit chưa có sự cho phép của tác giả. Fanfiction chỉ là Fanfiction.

_____





1.

Sau khi lê bước ra khỏi phòng tập nhảy, Khổng Tuyết Nhi uể oải giương mắt, nàng không ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc xe đạp điện ngừng ở ven đường, trước lối vào tòa nhà đối diện. Người trên xe đội mũ bảo hiểm, kính bảo hộ được kéo xuống thấp, thoạt nhìn rất ngầu. Bất quá, Khổng Tuyết Nhi biết, người nọ đang ngẩn người.

Dù sao cũng chẳng có ai đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính bảo hộ cả, nhìn chằm chằm qua lớp sơn đen thì cũng có nhìn được cái gì đâu.

"Dụ Ngôn."

Cuối cùng, nàng cũng đi qua, nhấc chân dài ngồi lên ghế trống phía sau xe đạp điện. Tay nàng duỗi ra, người dựa vào em ấy. Nhiệt độ còn sót lại sau khi tập luyện từ má và tay nàng truyền đến đầu vai và bụng người phía trước, rốt cuộc cũng đem tâm hồn đang du hành nơi phương trời nào của em kéo trở về.

"Tập nhảy có tốt không?"

"Ừm, rất tốt."

"Vậy thì về thôi." Dường như em cố ý dừng lại một chút, "Về ký túc xá hay là nơi nào?"

Chà.

"Em hi vọng chị quay về nơi nào?" Trong giọng nói của Khổng Tuyết Nhi có xen lẫn ý cười, nàng cúi đầu xuống một chút, đem tai tựa lên lưng của Dụ Ngôn. Nhịp tim vững vàng, mạnh mẽ, có xu hướng tăng tốc dần dần.

Nàng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngượng ngùng của Dụ Ngôn dấu dưới chiếc mũ bảo hiểm, má em chắc hẳn cũng đang dần ửng hồng.

Bất quá vẫn không cần trêu chọc em ấy.

Vòng tay quanh eo càng thêm thít chặt, Khổng Tuyết Nhi nhắm mắt lại, đầu dựa vào vai Dụ Ngôn. An tâm như thể tìm được một khúc gỗ vững chắc có thể chống đỡ nàng giữa dòng sông chảy xiết.

"Về nhà em đi."

Nàng nói.







2.

Dụ Ngôn bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, vừa mở miệng định gọi người nọ đi ăn cơm, tầm mắt đảo qua qua liền thấy Khổng Tuyết Nhi đang nằm ôm gối trên ghế sa lông, hô hấp vững vàng như đã ngủ say.

Như thế nào còn chưa tẩy trang mà đã ngủ quên rồi.

Em đem đĩa đồ ăn đặt lên bàn, trở về phòng lấy túi mỹ phẩm của Khổng Tuyết Nhi. Từ trong đống lộn xộn cuối cùng cũng tìm được nước cùng bông tẩy trang. Kéo một chiếc gối kê ở đầu gối, sau đó em để nước tẩy trang thấm vào miếng bông, thật cẩn thận lau lên mặt của Khổng Tuyết Nhi.

Quả thực nàng rất mệt mỏi, Dụ Ngôn nghĩ khi nhìn vào quầng thâm dưới mắt Khổng Tuyết Nhi. Một tháng này, Khổng Tuyết Nhi bận rộn đến mức gần như chân không chạm đất, bay đến chỗ này xong lại bay đến chỗ kia, cuối năm mới có cơ hội được nghỉ ngơi vài ngày. Mà trong kỳ nghỉ ngắn ngủi này, còn phải bắt nhịp vũ đạo của bài hát mới sẽ được diễn trong bữa tiệc đêm giao thừa cùng với bảy thành viên khác, còn có tập luyện cho màn solo đầu tiên quý giá.

Mệt mỏi là chuyện tốt, đối với nghề nghiệp của bọn họ, thì chính là như vậy.

Chỉ là nhìn từ góc độ của một người bạn gái, đau lòng vẫn lấn át nhiều hơn một chút.

Dụ Ngôn thở dài, trên tay cũng không dám dùng quá nhiều lực, cứ như vậy nhẹ nhàng thong thả giúp nàng, đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần hai mươi phút trôi qua.

Còn nói là bản thân quản lý thời gian rất tốt, em thầm mắng bản thân mình không biết cố gắng. Quay đầu lại nghĩ đây rốt cuộc cũng là bạn gái của mình, tiêu phí thời gian cho nàng đều thuộc phạm vi chấp nhận được.

Rất tốt, em cong khóe môi vì đã cho nguyên nhân mình vừa tìm được một lời khẳng định. Dụ Ngôn thu đồ đạc chuẩn bị đứng dậy, góc áo lại bị nhẹ nhàng giữ chặt.

"Không hôn chị sao?"







3.

Ngày xửa ngày xưa, không nhớ rõ trong truyện cổ tích của một vương quốc nào đó nói rằng, một kỵ sĩ cũng có thể đánh thức nàng công chúa bằng một nụ hôn.

"Vương quốc khác thì chị không biết. Dù sao thì ở Tuyết quốc chính là như vậy." Khổng Tuyết Nhi, người vẫn như cũ nhắm chặt mắt, ngẩng mặt lên, "Cho nên nhanh lên nào."

Không ai có thể cự tuyệt thỉnh cầu của công chúa.

"Được rồi."

Dụ Ngôn quỳ một gối xuống, "Hôn xong phải dậy ăn cơm đó."

"Ừm ừm."

Môi hôn rơi xuống, hô hấp hòa quyện, chạm vào chóp mũi, sau đó dịu dàng đặt lên môi.

Vốn dĩ em chỉ định hôn một chút rồi lùi lại, nhưng đôi tay vòng lên cổ cho Dụ Ngôn biết rằng đó là không thể. Đầu lưỡi mềm mại, ướt át dán lên cánh môi em, nhàn nhạt vuốt ve, phát họa đôi môi đối phương. Dụ Ngôn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, lập tức bị trêu chọc nổi lên lửa nóng, tự nhiên phải đáp trả lại.

*Liễu Hạ Huệ: nổi tiếng vì không nổi tà tâm với nữ nhân.

Căn phòng cũng không lớn lắm, hai người vây lấy nhau trong thế giới bé nhỏ này, âm thanh mút mát bay bổng trong phòng khách, dần dần khiến người ta không khỏi đỏ mặt tía tai.

"Chị phạm quy."

Trước khi rời ra, Dụ Ngôn cắn một chút vào môi Khổng Tuyết Nhi, xem như là trừng phạt nho nhỏ đối với hành vi cường mua ép bán của nàng. Tuy nhiên, đương sự dường như không cảm thấy chính mình đã làm gì sai, thậm chí còn bởi vậy mà cười rộ lên.

"Không có biện pháp mà." Nàng ôm mặt Dụ Ngôn, tiến lại gần hôn lên mắt em, "Ai bảo bạn gái của chị đáng yêu như vậy."

"Ai mà không tham lam khi có bạn gái đáng yêu như thế này chứ."

Dụ Ngôn không biết bộ dáng hiện tại của chính mình như thế nào, làn sương dâng lên trong mắt, đem con người của em nhuộm đen càng thêm thâm sâu. Đôi môi đầy đặn hơi hơi sưng lên vì nụ hôn vừa rồi, ánh đèn vàng ấm áp chiếu từ phía sau, phủ lên người em một quầng mềm mại, cộng với biểu cảm có phần ngốc nghếch. Đáng yêu đến nỗi Khổng Tuyết Nhi cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

Như những lời Tăng Khả Ny đã nói cách đây rất lâu, Dụ Ngôn cái gì cũng tốt, ngoại trừ cái miệng không biết nghe lời.

"Coi như là vì sự đáng yêu của em, có thể nhanh nhanh ngồi dậy ăn cơm được không? Đồ ăn sắp nguội rồi."

"Được, được." Khổng Tuyết Nhi bĩu môi, để Dụ Ngôn đứng lên kéo mình ngồi thẳng dậy.

Bạn gái nhà mình đáng yêu thì đáng yêu đó, đôi lúc lại không hiểu phong tình thật khiến người ta chán ghét.







4.

Nhanh chóng bước ra sau khi tắm rửa sạch sẽ, thời điểm dùng khăn lau mái tóc ướt của mình, Dụ Ngôn thoáng nhìn Khổng Tuyết Nhi đang dựa vào đầu giường nghịch điện thoại.

Em liếc nhìn đồng hồ.

"Chưa ngủ sao? Ngày mai còn phải tập nhảy mà."

"Không vội, mọi người đều nói buổi chiều mới đến." Nói đến đây, Khổng Tuyết Nhi đặt điện thoại xuống, từ trên giường lạch bạch lạch bạch đi tới, vòng ra sau lưng Dụ Ngôn ấn vào vai em, "Nào, để chị sấy tóc cho."

"Em tự làm được mà. Chị đã bận rộn nhiều ngày như vậy. Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Chị muốn cùng ngủ với em, hiểu chưa?"

Lực đạo ấn trên vai tăng lên, vận mệnh của Dụ Ngôn như bị tóm ở sau gáy, em không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của bạn gái mình.

Cho dù không hiểu phong tình, thì cũng có giới hạn nha.

"Được rồi."

Vì vậy em ngoan ngoãn ngồi xuống. Phích cắm vào ổ điện, tiếng máy sấy tóc ong ong vang lên. Ngón tay quen thuộc luồn vào mái tóc, nhẹ nhàng ấn lên da đầu, thoải mái đến mức làm người ta có chút buồn ngủ.

"Tóc khô hoàn toàn mới được đi ngủ." Giọng Khổng Tuyết Nhi như từ phương trời xa xôi từ từ truyền vào tai Dụ Ngôn, em dụi dụi mắt, miễn cưỡng có thể mở được mí mắt đang sắp dính vào nhau.

"Đổi vị trí không." Em ngáp, "Em muốn ôm chị."

Mặt đối mặt thổi tóc sẽ không tốt bằng.

Nhưng vẫn là cái ôm của bạn gái quan trọng hơn.

*

"Ngày mai em ra ngoài một chuyến, sau đó sẽ đến phòng tập tìm chị."

"Đi đường cẩn thận nhé."

"Được rồi, em tắt đèn đây, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."







5.

Chân của Dụ Ngôn vẫn chưa khỏi hoàn toàn, bất quá mấy ngày nay các thành viên luyện tập vũ đạo em cũng sẽ đến, lý do là để học hỏi quan sát động tác cho bài hát mới.

Tất nhiên, còn có thăm bạn gái.

Khi Dụ Ngôn quay xong Douyin và đi đến phòng tập, trừ Ngu Thư Hân còn đang đóng phim ở ngoài thì tất cả các thành viên còn lại đều ở đó. Người thì tập bài hát mới, người thì luyện ca khúc solo. Bất quá nhìn dáng vẻ bọn họ dường như không vội vàng lắm, Triệu Tiểu Đường còn cùng Lục Kha Nhiên ngồi bên cạnh đùa giỡn.

"Tới rồi."

Khổng Tuyết Nhi nhảy đến, trên mặt nàng mang một tầng mồ hôi mỏng, Dụ Ngôn lấy khăn giấy lau khô cho nàng, sau đó trưng ra một nụ cười ngốc nghếch.

"Em ngồi đây đợi một chút, lát nữa tụi mình đi ăn lẩu?"

"Chị muốn ăn gì cũng được, đi tập đi."

Khổng Tuyết Nhi khiêu vũ, nói như thế nào cũng được coi là cảnh đẹp ý vui, Dụ Ngôn ngồi ở bên cạnh ngẩn người nhìn nàng đến phát ngốc. Ngẫu nhiên nghe thấy mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của Triệu Tiểu Đường bên cạnh, em cười nắc nẻ như đàn ngỗng ngớ ngẩn. Dụ Ngôn ở phương diện cười bị cho điểm rất thấp, còn bị Khổng Tuyết Nhi cười nhạo mấy lần vì lý do này.

Không quá lâu sau, Khổng Tuyết Nhi thu dọn xong đồ đạc và đi đến, kéo Dụ Ngôn đứng dậy chào tạm biệt các thành viên. Hai người trong thang máy thảo luận địa điểm ăn uống, cuối cùng quyết định đi đến quán lẩu cạnh nhà.

"Hôm nay em quay cái gì vậy?"

"Đợi lát nữa ăn tối chị có thể xem."

*

Nhạc nền "Back To Me" vang lên, Khổng Tuyết Nhi sững sốt trong giây lát. Dưới ánh đèn màu cam, mỗi centimet vuông trên thân thể người nàng yêu đều thật ngầu. Nàng lại liếc nhìn Dụ Ngôn đang ngồi ăn dưa chuột ở phía đối diện, bĩu môi, sau đó gõ gõ xuống mấy chữ.

"Chị đã để lại bình luận đó."

Vì thế, quả dưa chuột đang gặm một nữa lại bị ném sang một bên, thoạt nhìn có chút thê lương. Đầu sỏ gây tội thì đang cầm điện thoại, tìm thấy chiếc nick có tiền tố The9 giống mình giữa đống bình luận tràn đầy, "Hảo soái ~ Bài mà chị yêu ~" Mấy từ này đập thẳng vào mắt em, không khống chế được khóe miệng giương lên, dường như muốn kéo đến tận mang tai.

Nhưng mà nhìn đến biểu tình trêu chọc của Khổng Tuyết Nhi, Dụ Ngôn vẫn là phản ứng lại, ho khan hai tiếng để khôi phục hình tượng lạnh lùng cool guy.

Tuy rằng điểm này vãn hồi cũng không mấy hiệu quả.

Vì vậy, em quyết định đáp lại bình luận.

*

Khi câu trả lời bình luận Douyin bắn lên, Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy Dụ Ngôn nở một nụ cười đắc thắng mà trong lòng bốc lên sương mù mờ mịt.

"Em rep chị cái gì, cười vui vẻ như vậy."

Miếng thịt bò trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, nàng phồng má lẩm bẩm, cầm điện thoại lên mở khóa. Bốn chữ "Chị mà em yêu" thẳng tắp vụt ra, miệng Khổng Tuyết Nhi ngừng một giây rồi lại tiếp tục nhai, mặt mày cũng không nâng lên một chút, như thể hoàn toàn không bị lời tỏ tình trực tiếp hiếm có này đả động.

Khuôn miệng hình thang đang nâng lên sụp xuống trong giây lát.

"Dụ Ngôn, qua đây chút nào."

Nhưng mà cho dù không vui thì không vui, tỷ tỷ gọi vẫn phải nghe lời. Dụ Ngôn xụ mặt đứng dậy đi đến vị trí đối diện. Khổng Tuyết Nhi co người lại một chút để nhường chỗ cho em, Dụ Ngôn còn chưa có ngồi xuống hoàn toàn, hơi thở của cả hai đã hòa vào nhau.

"Kêu em qua đây làm-"

Chữ cuối cùng đã bị một nụ hôn nhẹ nhàng chặn lại.

"Thưởng cho em đó." Niên thượng dường như ngựa quen đường cũ không chút nào ngại ngùng, đối lập rõ ràng với niên hạ bị hôn đến đỏ mặt, "Hiếm khi em trực tiếp như vậy nha."

*Niên thượng/niên hạ: người lớn tuổi hơn/người nhỏ tuổi hơn.

"Ngày mai chị lên đường đi Macau rồi, tối nay em muốn làm không?"







6.

Hậu trường rất ồn ào, Khổng Tuyết Nhi đang lướt Weibo trong lúc chờ đợi lên sân khấu, muộn một chút mới nhìn thấy tấm ảnh của mình và em trên Weibo do Dụ Ngôn đăng.

"P cái kiểu gì đây trời?" Nàng nhìn đầu chính mình lộ thêm một tầng tóc mà dở khóc dở cười, nghĩ thầm đợi lát nữa 0 giờ sẽ gọi cho Dụ Ngôn cùng em ấy nói chuyện cho ra ngô ra khoai, nếu đã không biết P thì có thể gửi cho nàng P mà.

Tuy nhiên, đến 0 giờ, nàng phải cùng đồng đội lên sân khấu đếm ngược. Nhớ đến trước lúc đi Dụ Ngôn có nói em sẽ xem chương trình, nghĩ nghĩ một chút, nàng vẫn là ở trong những thanh âm ầm ĩ, hô lên một câu "Dũng cảm tiến tới". Dù sao giọng nàng cũng đủ lớn, thanh âm khẳng định có thể thu được đi.

Dũng cảm tiến tới, vẫn là Dụ Ngôn.

Đương nhiên, sau buổi biểu diễn và trở về khách sạn, nàng vẫn gọi em.

"Em còn chưa ngủ à?"

"Công chúa đại nhân còn chưa gọi, làm sao em dám ngủ."

"Ba hoa." Nàng nói như vậy, thế mà mặt mày vẫn mềm đi, kéo ra rèm cửa nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở dần dần hòa nhịp cùng nàng, Khổng Tuyết Nhi nhắm mắt lại.

"Năm mới vui vẻ,"/"Năm mới vui vẻ."

_____

END.

Không biết còn ai nhớ cái collection này không 😂

Mình định edit cái fic kia, mà sợ đăng lên là ăn chửi no quá =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top