Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.2. Ngắm Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Gia Đại tiểu thư đối với nàng là tình sâu nghĩa nặng, điều này Triệu Tứ cùng Phàm Tử không khoác lát chút nào. Dụ Ngôn cũng đã khéo léo cự tuyệt nàng ta. Nữ tử dịu dàng nọ ngay tại thời điểm Dụ Ngôn say khướt, xuất hiện trước mặt nàng không khỏi ủy khuất mà trách móc: "Dụ Ngôn tỷ tỷ, ta biết ngươi đùa bỡn tình cảm không biết bao nhiêu người. Ngươi có thể hay không cũng đùa bỡn tình cảm của ta một chút? Có là chơi đùa cũng chẳng hề gì..."

Dụ Ngôn bị dọa sợ đến thanh tỉnh hơn phân nữa, quần áo chưa kịp chỉnh tề đã thất kinh chạy khỏi Nhạc phường. Từ đó lại lan truyền thêm một "chiến tích": "Ma nữ Dụ Gia nữa đêm canh ba chỉ mặc trung y chạy ra đường". Triệu Tứ phe phẩy chiếc quạt xếp, không che dấu kinh ngạc cảm thán, Dụ Ngôn ngươi thật đỉnh a ~ Dụ Ngôn một cước đạp vào mông nàng ta, tống ra khỏi Dụ Phủ.

Bà mối từ đó cũng không bước chân vào cổng Dụ Gia nữa, mẫu thân so với nàng coi ra còn cao hứng hơn: "Quá tốt rồi, lão nương rốt cuộc cũng được an nhàn."

Dụ Ngôn trong lòng cũng đắc ý: "Hắc, đúng thật rất tuyệt." Nàng bắt đầu chìm trong men rượu, lôi kéo theo hai cái Hỗn thế ma vương Triệu Gia cùng Ngu Gia bồi nàng, còn xắn tay áo đập bàn lớn tiếng tuyên bố không say không về. Triệu Gia kia vốn cũng tùy tiện cẩu thả, cùng thét gào không cần lo lắng chuyện đó! Phải như thế! "Kinh Thành nhị thiếu" không ngừng đối bát, cuối cùng lại ôm nhau nôn mữa. Ngu Gia một bên ghét bỏ, một bên lại phải phân phó người đem họ trở về.

Danh hiệu "Ma nữ Dụ Gia nữa đêm đập phá tửu quán" cũng bị truyền ra ngoài. Nàng tức giận đập bàn chất vấn Triệu Tiểu Đường, phải chăng nàng ta dùng ngân lượng che đậy, vì cái gì chỉ mình nàng bị nhắc tên? Triệu Tiểu Đường mạnh miệng phủ nhận, nói rằng nàng ta là người có nghĩa khí, tất cả là do giang hồ đồn bậy đồn bạ. Các nàng còn không hề động thủ, còn bảo là cái gì đập phá tửu quán, đều là đồn nhảm.






Vài ngày sau một tin tức mới bùng nổ, không còn ai quan tâm đến mấy tin về bọn quý tử nhà phú quý Kinh Thành các nàng nữa - Công Chúa được Hoàng Thượng sủng ái nhất, Châu Tứ Thiến, muốn mở phủ đệ và có ý chiêu mộ cao thủ khắp vương quốc.

*Phủ đệ: dinh thự.

Bá tánh yêu nhất so với chuyện bát quái của giới quý tộc, tất nhiên chính là chuyện bát quái của hoàng gia. Ai ai cũng tấm tắc ngạc nhiên, vị Công Chúa này còn chưa tuyển phò mã, thế nhưng lại muốn xây dựng phủ của riêng mình. Dụ Ngôn nữa điểm hứng thú cũng không có, vẫn như cũ buông thả bản thân, nàng ở tửu phường không ngớt cười đùa tỷ tỷ này là đẹp nhất, tuyệt nhất, mị nhất. Bên cạnh chợt có một tiếng cười lạnh chế nhạo, nha, những điều này ngươi cũng dám nói ra.

Nàng cùng Châu Tứ Thiến chính là không đánh không quen nhau. Công Chúa có Công Chúa bệnh, Châu Tứ Thiến lại không thiếu xót một cái nào. Dụ Ngôn đối với Châu Tứ Thiến là tận tình khuyên bảo nàng ta nên thu liễm một chút, vạn nhất kiếp sau không có Công Chúa mệnh, lại có Công Chúa bệnh, sẽ rất thảm nha.

Châu Tứ Thiến liền cầm chổi lông gà đuổi theo nàng.

Dụ Ngôn rất thích chơi cùng tiểu Công Chúa, nàng cho rằng mình và tiểu Công Chúa rất hợp nhau. Tiểu Công Chúa lắm chiêu làm nũng cùng chơi xấu, người Kinh Thành như Dụ Ngôn đặc biệt thích bộ dạng này. Nàng cười mắng tiểu Công Chúa là đại ngốc, tiểu Công Chúa sẽ kẹp cổ nàng uy hiếp không cho nói. Việc tuyển chọn cao thủ trong phủ cũng ngưng trệ, lão bách tính lại được dịp bàn tán chuyện bát quái, "Không biết là ma nữ Dụ Gia mê hoặc tiểu Công Chúa, hay là tiểu Công Chúa đã hàng phục ma nữ Dụ Gia a~"

Không hổ danh là Công Chúa được sủng ái nhất, Hoàng Đế thế mà lại mắt nhắm mắt mở trước mọi lời đồn thổi về tiểu Công Chúa trên giang hồ.

Bá tánh mỗi ngày buôn chuyện bát quái, từ khi tiểu Công Chúa gặp được ma nữ Dụ Gia, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Kinh Thành đều thái bình không ít.

Cũng chỉ có tiểu Công Chúa mới có thể khuất phục được vị cô nương nhà họ Dụ.

Vì muốn mua tân phẩm của hỉ trà phường cho tiểu Công Chúa, ma nữ đã ngoan ngoãn xếp hàng dài 2 tiếng. Tiểu Công Chúa trúng phong hàn, ma nữ nữa đêm lẻn ra khỏi Dụ Phủ để gặp nàng. Tiểu Công Chúa cưỡi ngựa không may té gãy chân, ma nữ lo lắng đến rơi nước mắt.

"Thế sự khó đoán, thiên hạ khó lường a..."

Dụ Ngôn cùng Châu Tứ Thiến đang ngồi tại quán trà nghe kể chuyện, không nghĩ tới lại nghe thấy những điều này.

Đều là quá phóng đại. Dụ Ngôn gõ bàn mất kiên nhẫn, thế nhưng Châu Tứ Thiến lại có chút đắc ý. Nàng ta duỗi ngón tay chọt chọt má Dụ Ngôn, nói nàng rằng đây không phải đều là sự thật sao.

Dụ Ngôn nhướng mày không lên tiếng, miệng người kể chuyện này còn phóng đại hơn cả Triệu Tứ, ba hoa chích chòe. Người này nói rằng Dụ Ngôn đối với tiểu Công Chúa chính là nhất kiến chung tình, quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ có vị Công Chúa được hết mực sủng ái này mới nắm được trái tim của ma đầu, họ thật xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.

Dụ Ngôn nắm chặt nắm đấm, mím môi trắng bệch. Châu Tứ Thiến nghe được tâm tình lại cực kỳ vui vẻ, đến đoạn cao trào thậm chí nàng ta còn vỗ tay tán thưởng. Dụ Ngôn nếu nhìn không hiểu thì chính là đại ngốc, nàng tâm tình không tốt, đứng dậy muốn rời đi.

Châu Tứ Thiến liền đuổi theo nàng.

Dụ Ngôn hỏi nàng ta không phải muốn tuyển chọn cao thủ sao? Không phải muốn từ trong số họ chọn ra một hôn phu thích hợp, để hắn trở thành phò mã tôn quý?

Châu Tử Thiến nói, "Đúng vậy, nhưng ta không chọn cao thủ, kỳ thật ta muốn chọn ngươi. Những lời đồn đại trong giang hồ đều là ta cố tình lan rộng ra ngoài, mà ta hi vọng chúng đều trở thành sự thật."

"Thật xin lỗi." Dụ Ngôn trầm mặc hồi lâu.

Nàng vẫn là cự tuyệt, nàng nói, "Nàng quả thật rất tốt, cũng rất hợp với ta. Nhưng ta đã có người trong lòng, ta không cách nào khắc chế được nghĩ đến nàng, cũng vô pháp đem nàng quên đi."

Tiểu Công Chúa lại hỏi, nếu như gặp nhau sớm hơn mấy năm, nàng ta có thể hay không là người trong lòng nàng?

Dụ Ngôn nói rằng nàng không biết, có thể có, cũng có thể không.

Vì đâu mà tiểu Công Chúa lại phải chịu những ủy khuất như vậy?

Nàng ta bật cười, nói rằng vừa rồi tất cả là trêu đùa nàng thôi. Nàng ta là tôn quý thẳng nữ, tương lai sẽ gả cho nam nhân, phò mã của nàng ta nhất định phải là một kẻ đầy kiêu hãnh, dùng kiệu tám người nâng, đường đường chính chính hỏi cưới mới có thể rước người về dinh.

Dụ Ngôn sửng sốt một hồi, có chút chua xót mà ừ một tiếng.

Bá tánh đều biết, tiểu Công Chúa cùng ma nữ Dụ Gia tan rã không mấy vui vẻ.

Dụ ma nữ có thể là thương tâm đến cực điểm, nàng kéo đến Tướng Quân Phủ, đem vị Lý công tử vì mình làm cho mất hồn kia đánh cho một trận, nàng dùng tay không mà đánh vị công tử nọ thành cái đầu heo, đối hắn mà mắng: "Đồ hèn nhát?! Ngươi chính là đồ hèn nhát! Nhấc lên thanh kiếm của ngươi! Ngươi đã luyện nó hai mươi năm rồi, vì cái lý do nhàm chán như vậy mà ngươi liền đem nó vứt bỏ sao??"

Công tử kia khóc đến hoa lê đới vũ. Cuối cùng, mười mấy gia nhân chen chúc lên mới có thể kéo hai người đang ẩu đả ra. Dụ Phó Đô Thống mới vừa được thăng chức thành Dụ Đô Thống. Nữ nhi của ngài lại đánh quý tử của đồng liêu. Ngài tức giận đến mức mắt trừng râu dựng, tự thân đến cửa phủ Tướng Quân nhận lỗi, xách theo cổ áo nữ nhi, giống như một con hổ dữ đang ngoạm cổ đàn con.

Dụ Ngôn vẫn nhớ dáng vẻ nổi giận đó của phụ thân mình đến tận giờ.

"Có phải ta chiều con quá rồi không? Hả? Phải không?"

Kinh Thành Dụ ma nữ truyền kỳ đột ngột kết thúc sau khi chuyện này xảy ra. Mỗi khi có huynh đệ tò mò hỏi tiểu muội Dụ Gia bây giờ đang làm gì, Dụ Ngôn chỉ nở một nụ cười ngượng nghịu, không nói một lời.

Có vị huynh đệ kéo kéo cánh tay Dụ Ngôn, để nàng mau nói, bị Dụ Ngôn linh hoạt tránh đi, trên mặt hiện lên tia khó chịu.

Những huynh đệ trong doanh trại không câu nệ tiểu tiết, họ nắn bóp khớp tay, hỏi Dụ Ngôn đi đâu đấy.

Dụ Ngôn nói, đi luyện võ.

*Giải thích chỗ này một chút, sau sự việc kia thì Dụ Ngôn giả trai tòng quân, mấy huynh đệ trong quân ngũ không biết Dụ ma nữ là Dụ Ngôn.

Đối với người giữa chừng bỏ dỡ thì việc luyện tập lại võ thuật càng phải thêm cần cù, Dụ Ngôn không nghi ngờ chính là người liều mạng nhất trong quân doanh. Đầu hạ nóng như lửa đốt, mồ hôi trên đầu, trên cổ Dụ Ngôn rơi như mưa. Từ khi nhập ngũ, nàng và phụ thân càng ít có cơ hội gặp mặt. mà mỗi lần gặp mặt đều là vì chuyện công vụ. Dụ Ngôn nghiêm trang cùng ngài báo cáo công việc, cha nàng cũng nghiêm túc nói với nàng một câu: "Chú ý thân thể."

Ở Kinh Thành không có cơ hội lập công, có thể nói công việc bình thường của Dụ Ngôn là tuần tra, bắt trộm, thủ thành. Trong dịp Tết Nguyên đán, Hoàng Đế có ý muốn ra khỏi thành để tế Thiên, Dụ Ngôn dẫn theo tiểu đội hộ tống. Nàng mặc một bộ chiến giáp hiếm khi có cơ hội mặc, tay cầm đao đứng ở hành cung. Ở nơi xa Hoàng Đế cùng Phi Tử trêu đùa, Dụ Ngôn nghiêm trang đứng thẳng bên hồ sen kết băng.

Một bóng hình xuất hiện ở chỗ rẽ, không xa không gần, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, là người đã xuất hiện trong giấc mơ của Dụ Ngôn không biết bao nhiêu lần.

Hoàng Đế đến hành cung tế Thiên, mang theo vài vị Hoàng Tử và Công Chúa. Tỷ như, Tuyết Nhi Công Chúa và tiểu Công Chúa.

Hành cung mùa xuân, trên mặt đất không có tuyết đọng, trong không gian cũng không có một mảnh màu trắng, chỉ có chút sương mù xám xịt. Dụ Ngôn mặt không đổi sắc quay lưng đi, chiếc mữ giáp che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi đỏ bừng vì lạnh. Nàng nhếch môi, vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt ung dung phóng tới từ phía sau. Một loạt tiếng bước chân từ xa chạy tới, một thân thể quấn lấy lưng nàng như gấu túi, tay chân bám chặt vào nàng.

"Dụ Ngôn!! Ta biết là người mà!! Sao ngươi lại ở đây!!!"

"Châu Tứ Thiến?" Dụ Ngôn hạ giọng, "Mau đi xuống! Công Chúa, thỉnh tự trọng!"

"Ta không!!"

"Nhanh xuống!"

"Ta sẽ không!!!"

Bóng dáng hồng nhạt từ xa nhìn hai người xô đẩy. Châu Tứ Thiến không kìm được nước mắt, Dụ Ngôn đau đầu luống cuống tay chân an ủi nàng ta, nói rằng nàng ta đang làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình. Nhìn Châu Tứ Thiến khóc trên bộ chiến giáp bằng sắt thép, Khổng Tuyết Nhi trong lòng không khỏi ưu thương: "Muội ấy không cảm thấy sắt thép rất lạnh sao...?" Đột nhiên, dòng suy nghĩ mơ hồ của nàng quay trở lại ngày Dụ Ngôn đang kéo tay nàng đi dạo quanh khu chợ sầm uất. Đầu ngón tay của Dụ Ngôn rất lạnh, nhưng lòng bàn tay nàng ấy lại ấm áp, quanh chóp mũi nàng còn đọng hương quế hoa ngào ngạt từ mái tóc người kia.

Vì cái gì lại là quế hoa nhỉ...?

_____

(Còn tiếp.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top