Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.3. Ngắm Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dụ Ngôn! Ngươi vì cái gì lại tòng quân?! Có phải khi đó ta đã nói gì quá đáng?? Ngươi hẳn biết rằng những gì ta nói không phải là thật lòng! – Kỳ thật ta..."

"Tiểu Công Chúa, người đã nhận nhầm rồi." Dụ Ngôn nói.

"Ta nhận lầm người?" Tiểu Công Chúa đột nhiên bật cười, nụ cười tràn đầy hàn ý, nàng ta giữ lấy mặt Dụ Ngôn, "Ngươi mới vừa nói, bản cung đã nhận nhầm người?!"

Dụ Ngôn mím môi không nói lời nào, tầm mắt va chạm cùng Châu Tứ Thiến, xé ra tia lửa. Khổng Tuyết Nhi thở dài rồi chậm rãi đi tới, thanh âm nàng không lớn nhưng cũng đủ uy nghiêm: "Tứ Thiến, đủ rồi."

"Tuyết Nhi tỷ tỷ! Rõ ràng là nàng ..."

Dụ Ngôn quay đầu sang chỗ khác, có chút thất thần, suy nghĩ của nàng bị lôi về nhiều năm trước, rồi lại bị kéo trở lại hiện tại, thân ảnh hồng y vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Châu Tứ Thiến đá đá vào hài của nàng: "Ngẩn người làm gì? Hành lễ đi!" Khóe mắt Dụ Ngôn co giật, như có thứ gì đó vỡ vụn, từ dạ dày truyền đến, đầu gối không tự chủ được mà mềm nhũn. Nàng ôm bụng ngã quỵ xuống mặt đất, vừa vặn ngã ngay bên chân Khổng Tuyết Nhi.






Dụ Ngôn thăng quan, được điều tiến cung làm tiểu thị vệ. Ngày đó Phong Đô Vệ cùng Dụ Đô Thống gật đầu khích lệ nàng, khen nàng hiểu chuyện, quy củ, ổn trọng. Dụ Ngôn chỉ lạnh nhạt rũ mắt, ôm đao không nói lời nào.

Dụ Đô Thống về nhà ngày càng ít. Hai phụ tử chỉ tình cờ gặp nhau trong cung, phụ thân hạ giọng nói với nàng: "Khả năng chúng ta sẽ phải chiến đấu cùng Hung nô phương Bắc..."

"Nếu không khai chiến, có thể phải đưa một công chúa sang hòa thân..."

Dụ Ngôn 21 tuổi, Khổng Tuyết Nhi hơn nàng 2 tuổi, Châu Tứ Thiến năm nay vừa tròn 20. Dụ Ngôn run giọng hỏi phụ thân nàng, "Thánh Thượng trong lòng đã có chọn lựa sao?"

Phụ thân nàng hướng về phía viện Hoàng Thượng ôm quyền, nhỏ giọng nói: "Không được tự mình đoán bừa Thánh ý... Nhưng mà..."

"Tám phần sẽ là Tuyết Nhi Công Chúa."






Dụ Ngôn quỳ gối trước thư phòng của Hoàng Thượng đã một ngày một đêm. Mọi người đều biết chuyện xảy ra, nhưng không ai dám nhiều lời, huống chi là can thiệp.

Gần vua như gần cọp. Hoàng Thượng ngày thường gương mặt hiền từ, đối đãi với hạ nhân đều rất thân thiết, hắn được ca tụng là Quân Vương hòa ái nhất từ cổ chí kim. Mặt trời hé dạng, đầu gối của Dụ Ngôn cơ hồ không còn tri giác, lưng nàng gần như không thể thẳng được. Châu Tứ Thiến khoác lên áo choàng, phong trần mệt mỏi chạy đến, đẩy vai nàng đứng dậy.

"Dụ Tổng!" Một tên tiểu thái giám tương đối thận cận với Dụ Ngôn lảo đảo chạy tới. Châu Tứ Thiến quay đầu lại, tức giận mà mắng: "Hoảng cái gì mà hoảng!

"Dụ Tổng." Hắn thực sự hoảng loạn, mồ hôi che mờ ánh mắt. Hắn chớp mắt điên cuồng, lắp ba lắp bắp, "Có chuyên lớn, có chuyện lớn rồi. Tuyết Nhi Công Chúa sáng nay cầu kiến Bệ Hạ, nàng chủ động muốn hòa thân... Hoàng Thượng không có lập tức đồng ý... Nhưng mà..."

Nhưng mà, mọi người đều biết, liền sẽ là nàng ...

Dụ Ngôn gắt gao nắm lấy vai Châu Tử Thiến, nàng ta đau đớn hét lên, nhưng Dụ Ngôn vẫn không buông tay. Nàng như lang sói liều mạng nhìn chằm chằm Châu Tứ Thiến. Nhất thời, Châu Tứ Thiến trong lòng lại có chút run rẩy, còn có một tia chột dạ.

"Nàng đã hướng Bệ Hạ cầu tứ hôn?"

"Cái... Cái gì...?"

"Để ta, cưới nàng?"

Dụ Ngôn bật cười, hai chân mềm nhũn ngồi xuống đất.






Khổng Tuyết Nhi nhìn vào chân Dụ Ngôn được thoa đủ loại cao dược.

Dụ Ngôn nhất thời có chút hoảng loạn mà rũ mắt xuống, thản nhiên ngã người vào gối dựa. Khổng Tuyết Nhi bật cười: "Tại sao lúc nào cũng như vậy, nếu không phải là lúc ngươi sinh bệnh nằm trên giường, cũng là lúc ngươi bị thương nằm trên giường."

Dụ Ngôn hỏi nàng: "Vì cái gì lại chủ động hòa thân?"

Khổng Tuyết Nhi hỏi ngược lại: "Vậy ngươi vì cái gì dù đã biết tâm ý của Hoàng Thượng, lại còn hướng Người xin cưới ta?"

Dụ Ngôn không nói nên lời.

"Quỳ một ngày một đêm như vậy, tốt lắm sao?" Khổng Tuyết Nhi ấn ấn vào chân Dụ Ngôn, Dụ Ngôn đau đến run rẩy. Khổng Tuyết Nhi lại ấn thêm mấy lần, đều mang mấy phần tức giận, dùng một chút sức, Dụ Ngôn đau đến mức nghĩ muốn rơi nước mắt.




Ngày hôm đó, Hoàng Đế còn lạnh hơn băng hai phần mà nhìn một kẻ gần như phát điên như Dụ Ngôn. Dụ Ngôn bất động thanh sắc, môi mỏng của Hoàng Đế khẽ mở, trong lời nói tràn đầy nghi hoặc:

"Ngươi nói muốn cưới nữ nhi của Trẫm, là bởi vì ngươi cùng nàng tình căn thâm chủng...?"

"Ngươi đến tột cùng là cùng bao nhiêu nữ nhi của Trẫm tình căn thâm chủng?"

"Tứ Thiến mấy ngày trước đến cầu Trẫm, muốn Trẫm đem nàng gả cho ngươi... Ngươi dứt khoát là muốn đem hết nữ nhi của Trẫm cưới về nhà phải không?"

Dư Vấn mím môi quật cường nói, "Không phải, thần chỉ cần Tuyết Nhi.".

Hoàng Đế phất tay áo bỏ đi, Dụ Ngôn quỳ gối ở nơi này một ngày một đêm. Cho đến khi trời còn chưa sáng Khổng Tuyết Nhi liền quỳ trước tẩm cung của Phụ Hoàng, hét lên ba lần rằng nữ nhi nguyện ý hòa thân, muốn vì Phụ Hoàng phân ưu.

*Phân ưu: sẻ chia lo lắng.

Phụ từ nữ hiếu, quốc thái dân an.

Tất cả mục đích Hoàng Đế đều đạt được, đều do người khác nguyện ý. Là một Hoàng Đế thưởng phạt phân minh, và là một phụ thân bảo vệ tốt nữ nhi của mình. Ái nữ chủ động đi sứ tái ngoại, dùng hòa thân đổi lấy 10 năm thái bình, hắn không cách nào đành nhịn đau đáp ứng. Vẫn là hiền đức Quân Vương, hiền từ phụ thân.






Vết thương ở chân của Dụ Ngôn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, khi Hoàng Đế truyền đến, nàng vẫn còn khập khiễng chống nạng. Nàng quỳ xuống, run rẩy vì đau, câu đầu tiên chính là: "Thỉnh Bệ Hạ tha thứ thần trước điện thất lễ."

Hoàng Đế cười vang nói không sao, còn cúi người tự tay đỡ nàng đứng lên.

"Dụ khanh," Hoàng Đế nâng lên khóe miệng, "Trẫm muốn ngươi hộ tống Tuyết Nhi đi sứ tái ngoại."

Từ cổ chí kim, khẩu Phật tâm xà, thật biết thế nào khiến người khác chết tâm.

Dụ Ngôn vắt hết óc, vừa định nói chân mình không thuận tiện, Hoàng Đế híp mắt cười nói: "Trẫm phải nhắc nhở ngươi, ngươi không có quyền cự tuyệt."

"Dụ Gia các ngươi muốn chơi đùa cùng Trẫm sao? Nghĩ rằng Trẫm cái gì cũng không biết?" Hoàng Đế đột nhiên nổi lên nồng đậm sát khí, Dụ Ngôn cuống quýt lại quỳ xuống mặt đất, một câu cũng không dám nói. Hoàng Đế nâng lên tách trà trên bàn, tức giận ném xuống chân nàng, nước trà nóng ngấm vào vết thương còn chưa lành miệng.

Dụ Gia chủ chiến. Kể từ khi phụ thân Dụ Ngôn được thăng lên chức Đô Thống, vẫn luôn tăng cường quân phí, tăng cường huấn luyện binh mã để chuẩn bị khai chiến.

Về điểm này hắn và Hoàng Đế vẫn luôn không hài lòng, bắt đắc dĩ hắn mang năng lực điều binh không kẻ nào sánh được, Hoàng Đế cũng liền mắt nhắm mắt mở.

"Nữ nhân kia, ngươi đối với nữ nhi của Trẫm là cái gì tâm tư?!" Hoàng Đế cười lạnh hỏi nàng. Dụ Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt vẫn bình tĩnh không chút kinh sợ, nhưng trong lòng đã nổi trống liên hồi, không biết rốt cuộc bậc Đế Vương này có ý đồ gì. Việc nàng phẫn nam trang tòng quân thực tình là lén lút đi cửa sau. Nhưng nàng làm việc liều mạng không sợ chết, năng lực cũng được mọi người công nhận, càng không phải là kẻ gà mờ tiến quân.

Hoàng Đế cũng không tiếp tục chủ đề, nàng hiểu, đây là lời cảnh cáo sau cùng của Đế Vương. Nàng không còn cách nào khác. Nếu ngay bây giờ Hoàng Đế có muốn nàng đem hai cái chân gần như tàn phế này lập tức xuất phát, nàng phải không nói hai lời lập tức lên ngựa.






Vết thương ở chân của Dụ Ngôn gần như đã lành. Nàng mặc chiến giáp, cưỡi chiến mã, hướng thần dân nâng cao đại kỳ, tâm tình phức tạp. Khổng Tuyết Nhi khoác lên hồng y, ngồi trong Hỉ kiệu xa hoa trên xe ngựa. Đoàn xe chở hồi môn nối bước theo sau, ước chừng mười xe ngựa. Thần dân cúi đầu cung tiễn Tuyết Nhi Công Chúa. Dụ Ngôn khẽ quát, đoàn mã xa tiến về phía trước. Nàng muốn hộ tống đoàn người, ngựa này một cách an toàn băng qua rừng rậm, sông núi cùng bùn lầy... Thẳng đến đại mạc. Thẳng đến lúc đưa nàng ấy vào tay nam nhân khác. Nam nhân kia là một con đại bàng trên sa mạc, nham hiểm và xảo quyệt, đối Trung Nguyên như hổ rình mồi.

Nàng đã sớm quyết định, sau khi đưa người đi, liền trở về trấn thủ biên cương. Nàng muốn ở địa phương gần với Khổng Tuyết Nhi nhất, trông coi nàng ấy, bồi tiếp nàng ấy. Không chỉ bảo vệ nàng, mà còn là bảo vệ quê hương của mình và nàng, không để xâm phạm.

Dụ Ngôn ngồi trên tảng đá lớn, không rời tay khỏi chiến đao. Nàng ăn cơm, ngủ, đọc sách, vẫn luôn ôm nó, phảng phất muốn cùng nó hòa làm một. Cả người toát ra vẻ sắc bén, giống như lưỡi đao cắm trên mặt đất, ánh mắt như cung tên đảo qua khiến đầu người tê dại.

Khổng Tuyết Nhi lại thực khác thường.

Lên đường về sau tuyệt nhiên không thể tránh khỏi hiềm nghi. Rõ ràng là mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào nàng cùng nàng ấy. Nhưng nàng ấy lại không để tâm chút nào, đối với nàng lại dị thường chủ động. Nhận biết nàng ấy nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên nàng ấy chủ động nắm lấy bàn tay bị bỏng của nàng, đỏ mắt cùng nàng kêu đau.

Dụ Ngôn chỉ hỏi nàng: "Vì cái gì lại chủ động hòa thân?"

Khổng Tuyết Nhi đối với vấn đề này của Dụ Ngôn là coi như không nghe thấy, nhưng Dụ Ngôn cũng chỉ muốn hỏi nàng vấn đề này.

Dụ Ngôn không muốn nói chuyện cùng Khổng Tuyết Nhi nữa, mọi người đều nói Dụ Tướng Quân lãnh khốc, nói nàng là băng sơn, là thanh đao vô tình. Đều được, Dụ Ngôn thầm nghĩ, nàng có thể là bất cứ thứ gì, chỉ cần không có tâm thì tốt rồi. Dụ Ngôn dùng đạo lý tự huyễn hoặc mình hàng vạn lần, "Không lưu luyến những gì không nên lưu luyến." Nhưng đạo lý này dù nàng có nhắc vạn lần cũng không thành thể hiện thực. Khổng Tuyết Nhi là người không nên lưu luyến sao? Dụ Ngôn tự làm mình mắc kẹt, vô pháp thuyết phục bản thân. Thuở còn niên thiếu, nàng cưỡi ngựa đem nàng ấy ra ngoài thành du ngoạn, nàng ấy từ phía sau dần dần siết chặt vòng tay ôm eo nàng, quá đỗi ấm áp cùng ôn nhu. Khổng Tuyết Nhi chưa khi nào đối nàng nói nàng ấy thích điều đó, nhưng nàng vẫn luôn cứng đầu tự luyến cho rằng Khổng Tuyết Nhi chính là yêu mình.

Dụ Ngôn đột nhiên nghĩ đến.

Hình như bản thân nàng cũng như vậy.

Chính nàng cũng chưa bao giờ nói với nàng ấy một câu thích cùng bên cạnh, lại không biết vì lý do gì lại một mực tin rằng đối phương hiểu rõ tâm tư của mình.

"Lão đại, lão đại, cứu cứu chúng ta đi!" Thủ hạ cuống quýt chạy đến.

"Chuyện gì?"

"Tuyết Nhi Công Chúa lại gọi người... Khuyên bảo thế nào nàng cũng không nghe..."




Dụ Ngôn xốc lên tấm chắn gió của lều vải, một hơi rượu xộc thẳng vào mặt, khó tránh bốc lên một chút lửa giận. Nàng chuẩn bị quay đầu đi ra ngoài huấn người, là ai mang rượu cho Công Chúa?! Thân thể mềm nhũn của Khổng Tuyết Nhi từ phía sau quấn lên bộ chiến giáp, hơi thở nóng hổi của nàng phả vào gáy, từ cổ áo bằng da tiến vào trong, mang theo chút ẩm ướt mơ hồ.

Khổng Tuyết Nhi thầm nghĩ, bộ giáp thật lạnh, thật lạnh. Đem tất cả ôn nhu cùng nóng bỏng của Dụ Ngôn ngăn cách khỏi nàng, làm nàng một chút cũng không thể chạm đến nửa phần.

Tiếng nức nở khe khẽ của Khổng Tuyết Nhi từ sau tai vang lên, giống như móng vuốt của động vật nhỏ, liên tục cào xé trái tim nàng, rỉ máu cùng đau đớn. Nàng vỗ vỗ đôi tay đang ôm lấy eo mình của Khổng Tuyết Nhi, nhưng Khổng Tuyết Nhi lại càng thêm siết chặt chúng, không có một chút ý muốn buông tay. Dụ Ngôn vô lực cười, ngữ khí vẫn như cũ chậm rãi ung dung, nhưng không còn sủng nịnh cùng bất đắc dĩ, lại mang theo lạnh nhạt tận lực kéo ra khoảng cách: "Khổng Tuyết Nhi, làm sao vậy?"

"Dụ Ngôn, ngươi... về sau, muốn đi đâu?"

"Trở lại doanh trại."

"Doanh trại nào?" Khổng Tuyết Nhi lo lắng hỏi, "Trở lại Kinh Thành, hay là... Bắc nhạc quan?"

*Bắc nhạc quan: biên giới phía Bắc.

Dụ Ngôn không nói gì.

"Là Bắc nhạc quan sao?" Khổng Tuyết Nhi hỏi.

"Nàng không cần biết những điều này."

"Đừng đi Bắc nhạc quan!"

"Vì cái gì lại chủ động hòa thân?" Dụ Ngôn chỉ lạnh lùng hỏi, ngữ khí lại nhẹ nhàng ôn hòa.

Bàn tay Khổng Tuyết Nhi quấn quanh hông Dụ Ngôn dần dần buông lỏng, nàng yếu ớt ngồi trở lại trước bàn, lại rót thêm một bát rượu trắng. Dụ Ngôn đoạt lấy bát rượu trên tay nàng, một hơi xuống bụng. Nàng trước kia điên cuồng ăn chơi, có thể uống đến không ngừng, trực tiếp nâng lên vò rượu lớn cùng nhỏ cạn sạch, ngay cả một lần nấc cũng không có.

Dụ Ngôn hít sâu một hơi rồi thở dài thườn thượt. Nàng bắt đầu giải khai chiến giáp.

Tiếng kim loại va chạm đinh đinh đang đang, tấm giáp ngực nặng nề dọa người bị Dụ Ngôn quăng xuống đất, lộ ra lớp vải bông mềm mại bên trong.

Dụ Ngôn từ trong ngực lấy ra một cái hộ tâm kính, "lách cách" một tiếng.

Một khe nhỏ hiện ra, Dụ Ngôn từ bên trong rút ra một trương giấy xếp gọn.

Hơi rượu bắt đầu xông lên, Dụ Ngôn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đặc biệt cao. Nhưng đúng là rượu vào càng thêm can đảm, nếu không có mấy ngụm này hôm nay, phỏng chừng thứ này sẽ vĩnh viễn không đến được tay người. Khổng Tuyết Nhi chần chừ mà tiếp nhận trang giấy, đó là bức họa cuộn tròn mà Dụ Ngôn đã không thể đưa ra năm nàng ấy 16 tuổi. Trên giấy họa cũng là Tuyết. Nhưng là Tuyết có khuôn mặt giống nàng, chỉ là trên mặt biểu tình ôn nhu như tắm mình trong gió xuân, không mang gánh nặng cùng son phấn. Khổng Tuyết Nhi đã sớm đem mặt này của mình quên đi, theo năm năm tháng tháng trôi xa.

Bút pháp mang theo non nớt, Khổng Tuyết Nhi nhận ra, là của Dụ Ngôn năm 16 tuổi.

Dụ Ngôn đã sớm buông xuống giáp ngực cùng chiến đao. Nàng lặng lẽ nâng lên màng chắn gió. Làn gió đêm hung mãnh quật tung mái tóc, môi nàng mấp máy một chút. Cuối cùng, nàng chỉ nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, Tuyết Nhi Điện Hạ."

_____

(Còn tiếp.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top