Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Vũ lâm xuân triều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 奥利奥大学荣誉学士

Cre: https://m.weibo.cn/6390161107/4562408864219999

Rating: PG-16

Warning: Edit chưa có sự cho phép của tác giả.

_____




1.

Thời điểm Dụ Ngôn tỉnh dậy trên xe, trời đã sụp tối.

Con đường thẳng tắp bị nhuộm thành một màu xanh đậm, đèn pha cũng không thể chiếu được xa. Bụi trong không khí lơ lửng bất quy luật, bị chùm ánh sáng giới hạn trong một phạm vi, giống như một đám khói không bị ảnh hưởng trọng lực. Bụi bay từ dưới lên trên, sau đó bị chiếc xe khởi động đâm tản đi. Cơn gió chiều vây quanh thân xe, luồn qua những khe hở của khung cửa sổ mà len vào trong.

Người đồng hành cùng em đều đã ngủ gật từ lâu, nghiêng trái ngã phải, miệng hé mở, nước bọt lấp lánh nơi khóe môi. Ngoại trừ một người, Khổng Tuyết Nhi.

Thân thể nàng thu lại trên ghế da, đầu nàng thân trọng dựa vào tấm kính cửa sổ, giống như một pho tượng trầm tĩnh lại mỹ lệ.

Một tia sáng từ bên ngoài xe lóe lên quét qua khuôn mặt nàng, nhưng đột nhiên dừng lại, vỡ tan thành những chấm sáng, rải rác trên mí mắt và lông mi, rồi tan vào lớp trang điểm của nàng.

Nàng dường như bị ánh sáng xẹt ngang này quấy rầy, khẽ nghiêng đầu để tránh nhưng không thành công, nàng miễn cưỡng mở mắt, động tác thong thả như cây cỏ đang vươn mình trong nước.

Bộ dáng xuất thần của Dụ Ngôn rơi vào tầm mắt của đối phương, em không khỏi giật mình.

Như một con ốc sên bị chạm vào, em nhanh chóng rụt người lại, tự mình ôm chặt lấy thân thể. Tựa như một kẻ rình trộm bị bắt gặp, hiện nguyên hình từ chính sai lầm nhỏ của bản thân.

Bên ngoài cửa sổ đã đen đặc, không có một chút minh bạch. Em hoảng sợ trốn trong bóng đêm, bịt tai trộm chuông cố giữ cho mình chút thể diện.

*Bịt tai trộm chuông: có thể hiểu như "Lừa mình dối người".

Khi hai tay nàng phủ lên trên vai em, Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy may mắn vì khi nãy bản thân đã kéo cổ áo có chút lộn xộn, nếu không sẽ vô pháp mà trừ bỏ cảm giác mềm mại, da thịt ấm áp của đối phương tiếp xúc với mình không chút trở ngại.

"Dụ Ngôn?"

Khổng Tuyết Nhi không biết từ lúc nào đã nghiêng người lại gần, giọng nói đè nén của nàng cùng hơi thở ấm áp phả bên tai em, giống như một âm trầm vô tình bị nhạc công nhấn vào.

"Em không ngủ được sao?"

Hơi thở từ âm cuối lời nói biến thành một con mãn xà, leo lên vành tai Dụ Ngôn theo đúng nghĩa bóng. Lưỡi rắn tinh tế mà liếm láp qua từng tuyến tri giác trên da, độc tố không gây chết người, nhưng sẽ khiến người ta rơi vào biển lửa mà phát hỏa.

Dụ Ngôn cảm thấy sống lưng mình đang đổ mồ hôi, vết chai trên đầu ngón tay em do chơi guitar dường như cũng đang mềm đi. Động tác tiếp cận của Khổng Tuyết Nhi khiến em thoát ra khỏi phòng tuyến đang xây dựng vội vàng. Cơ thể bao bọc trong sự mát lạnh ẩm ướt khiến Dụ Ngôn cảm thấy lo lắng, đành vội vã không dám nhìn vào nguồn nhiệt đang kề sát mình.

"Không phải". Dụ Ngôn nói.

"Chị cảm thấy có chút lạnh thì phải. "

Em nắm lấy tay đối phương kéo khỏi vai mình, nhưng lại không buông ra, bắt lấy lý do trời lạnh mà giữ tay nàng cùng một chỗ, khoanh tay lại, khuỷu tay gắt gao để sát bên hông. Bởi vì góc độ, Khổng Tuyết Nhi chỉ có thể nghiêng trọng tâm của cơ thể dựa vào em, điều này vừa lúc phù hợp với tâm ý của Dụ Ngôn. Em hơi hạ thấp thân thể, đầu của người kia liền tựa trên vai. Tầm mắt em chiếu xuống đỉnh đầu nho nhỏ của nàng, rồi lan ra bốn phương tám hướng, ánh nhìn chuyển dời một tấc, lại một tấc ngứa ngáy trong lòng.

Hơi thở bình ổn của nàng mơn trớn cánh tay em, Dụ Ngôn đợi một lúc, xác nhận đối phương lại chìm vào giấc mộng. Hai bàn tay dính chặt nhớp nháp mồ hôi, em cẩn thận từng li từng tí di chuyển ngón tay cái của mình, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay lộ ra của người kia.

Ánh mắt trải dài bốn phía cuối cùng cũng rơi vào hai bàn tay nắm chặt, em nhắm mắt lại, ở trong bóng đem rơi vào mồ hôi tràn thành biển, tay cầm mái chèo dẫn chính mình đến bờ bên kia.






2.

Công việc hàng ngày quay cuồng quá mức căng thẳng, họ liên tục lao vào quay show, chụp hình, tập luyện. Ngựa không dừng vó. Ai cũng mệt mỏi đến độ không kịp tắm rửa, tẩy trang đã lăn ra ngủ.

May mắn thay, đội trưởng thanh thế to lớn đã tổ chức một đợt đoàn kiến, nói là đoàn kiến, chẳng bằng nói là giả danh cho một kỳ nghỉ ba ngày.

"Hai ngày đầu hoạt động tự do, ngày cuối liên hoan. Không ai được phép bỏ lỡ."

Không ngờ lúc này ở Thượng Hải lại đang mưa, bên ngoài sấm sét rất lớn, tiếng gầm rú vang dội bên tai, mang đến một trận choáng váng không thể tin được.

Hứa Giai Kỳ đã đi gặp mặt bạn bè. Lục Kha Nhiên thì về nhà từ mấy ngày trước. Và Dụ Ngôn là người duy nhất còn sót lại trong căn nhà của bọn họ.

Em đang nằm trên sô pha, thẫn thờ nhìn ra thế giới bên ngoài. Mưa bụi dày đặc như cắt đứt mọi thứ, từ nhà cửa, xe cộ, đường xá. Thị giác lệch lạc khiến chúng cũng trở nên nghiêng ngả, giống như một thành phố xây trên biển, lại giống như một ảo ảnh cuối chân trời.

Em trở mình, ngồi dựa lưng vào tay vịn của ghế sô pha, tay chạm xuống sàn, buồn bực chán nản, xoa một vòng lớp bụi.

Chuông cửa của căn nhà trống trải vang lên, Dụ Ngôn vội hoàn hồn, lười biếng mà đứng lên, xỏ dép lê lạch bà lạch bạch, từng bước một đi ra cửa.

Không khí ướt át dính dính trên da, mang theo vị mặn nhàn nhạt.

Khi cánh cửa được mở ra, mùi hương chợt thay đổi, giống như mùa đông đem hoa ủ thành mật.

"Dụ Ngôn?"

Khổng Tuyết Nhi tay vắt chéo sau lưng, lọn tóc nàng ẩm ướt, mặc chiếc áo phông rộng, trên cổ và cả người, phảng phất như đều thấm đẫm nước mưa.

"Em đang ở một mình sao?"

Khổng Tuyết Nhi đương nhiên biết, Dụ Ngôn đang ở một mình.

Nàng ra vẻ thoải mái mà hỏi, cơ thể vừa mới tắm xong phiếm hồng, môi nàng cũng ửng đỏ. Nàng mỉm cười với Dụ Ngôn, người vẫn còn đang núp nửa người sau cánh cửa, rồi tự mình tiến vào.

"Bên ngoài mưa ầm ầm, chị không dám dùng TV. Ở trong phòng rộng lớn một mình thật chán quá."

Tiếng sấm xa xa phối hợp mà vang lên đáp lại, bầu trời bị xé toạc trong vài giây, rồi lại hợp lại thành một.

Nàng từ phía sau lưng đưa tay ra, đặt vào tay người kia một cách tự nhiên, như thể đang ở trong ký túc xá của chính mình mà quen thuộc dẫn em bước vào căn phòng lớn nhất.

Nàng nhớ rằng Dụ Ngôn có một chút bài xích khi tiếp xúc thân thể với người khác. Môt câu em nói "Làm cái gì mà ôm ôm ấp ấp?" làm nàng nhất thời sửng sốt thay đổi chủ ý, từ R&B All night chuyển sang Thập diện mai phục. Cho đến lượt chọn ca khúc cuối cùng lần đó, thời điểm chọn xong Dụ Ngôn đã kéo tay nàng ngồi xuống, một tay uốn thành góc vuông, lấy khuỷu tay làm điểm tựa đỡ lấy người, tay còn lại nắm lấy tay nàng. Năm ngón tay, trần trụi chạm đến.

Ánh mắt đằng sau cặp kính dán chặt vào người nàng không chút cố kỵ, Khổng Tuyết Nhi dần trở nên cảnh giác khi ngồi bên cạnh em, bị sự khác thường này làm cho không khỏi nghi hoặc, bị sự lộ liễu truy đuổi này làm cho không khỏi có cảm giác e lệ.

Giống như một con côn trùng đang bay gặp được mùi ngọt, dính chặt vào nước đường dính nhớp lúc hút mật hoa, không thể vãn hồi.

"Trận mưa này giống như sẽ còn tiếp tục không ngớt."

Nàng cố tình cất tiếng, dư quang thoáng thấy hai má Dụ Ngôn chậm rãi đỏ lên, vẻ mặt em như đang cười, cái loại cười lại muốn ẩn ẩn giấu đi. Khóe miệng không khép chặt được, hơi nhếch lên, chân mày khẽ nhướng, con người lấp lánh ánh sáng, giống như tia lửa lóe lên lúc ma sát.

Khổng Tuyết Nhi bưng đống đồ ăn nhẹ mình đem đến đặt lên trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, một quả táo lăn từ trên xuống, lăn đến chỗ Dụ Ngôn, bị em nhặt đưa lên miệng.

Hương trái cây phả vào chóp mũi khiến người ta cảm thấy có chút choáng váng.

Dụ Ngôn cắn một miếng, vị chua ngọt tràn ngập tràn trong khoang miệng, tiết ra rất nhiều dịch vị.

"Ăn ngon không?"

Em đã nghe Khổng Tuyết Nhi hỏi như vậy.

Da thịt ấm áp hiện ra trước mặt Dụ Ngôn, nàng nghiêng người về phía trước, môi và răng rơi xuống quả táo trong tay em.

Mưa càng lúc càng lớn, tràn ngập, đem một giây trước một giây sau thời gian chồng chéo, đẩy ngã.

Họ đều biết, sẽ như thế nào nếu như mưa cứ tiếp tục rơi.






3.

Dụ Ngôn cảm thấy mình như đang lạc trong rừng mưa.

Màu xanh cùng bóng cây vô tận, cành dây leo quấn quanh thân, con rắn cuộn mình núp kỹ dưới những chiếc lá, cuộn tròn thành một hình dạng hoàn hảo.

Những con chim đầy màu sắc ẩn sâu trong khu rừng rậm, chúng rúc vào nhau thành từng cặp. Chim non cất cao tiếng hót, khát cầu được nuôi dưỡng bởi rừng mưa, hòa với dịch thể mà chúng cần để sống, tràn đầy khắp thân thể.

Dụ Ngôn bước đi chậm rãi trong khu rừng mưa mang tên Khổng Tuyết Nhi, như con ốc sên bị bỏ rơi, ướt át nhu tình tại trên người đối phương lưu lại dấu vết của chính mình, mang theo vụng về thăm dò cùng tin cậy rõ ràng.

Dụ Ngôn đè thân xuống, chạm môi vào gáy đối phương, em cảm giác được nàng nghiêng đầu cọ xát với cổ mình, chuẩn xác bắt môi lưỡi của mình, sau đó ăn ý trao đổi dưỡng khí với nhau, hô hấp như tiếng thì thầm nhỏ giọt.

"Dụ Ngôn. Dụ Ngôn."

Nàng nhắm mắt lại và kêu tên em.

"Nóng quá."

Người được gọi liền ngoan ngoãn giúp nàng cởi bỏ áo trên. Em nhìn tấm lưng mềm mại và bả vai trần của nàng, hồ điệp cốt như mở rộng đôi cánh, mang theo em cùng một chỗ bay lượn trong rừng mưa.

Dụ Ngôn ngậm lấy tai của nàng, đầu lưỡi ở vành tai chậm rãi liếm láp. Nửa người em dán sát lưng người kia, nửa còn lại nằm trên giường, như một con cá voi mắc cạn, chờ đợi từng đợt sóng vỗ kéo trở về. Trong khu rừng mưa này, em buông xuống hết mọi câu nệ cùng cẩn thận duy trì khoảng cách, chỉ cảm thấy máu được bơm từ tim đang dồn về tứ chi với tốc độ gấp đôi, nóng bỏng và đau nhức, đem huyết mạch của mình hòa tan, đúc thành binh sĩ cứng rắn cùng trung thành, vì vương quốc đốt lên từng chùm pháo hoa.

Nàng ôm lấy cánh tay của em di chuyển xuống dưới, dùng sức ôm chặt lấy chỗ sâu nhất trong suối nguồn nơi rừng mưa, sau đó lặn xuống, lặn xuống, đến chỗ nào đó trong cơ thể chưa được chạm tới, liều mạng bắt lấy khoảng cách cùng thiếu sót của nhau, và rồi lấp đầy, đem cánh bướm giam cầm trong khu rừng mưa ôn nhuận và màu mỡ này.

Thân thể Khổng Tuyết Nhi giống như một con trai đang hé mở, dâng lên nhưng hạt châu óng a óng ánh, hoặc như là những chiếc lá chuối bị cơn mưa xối xả đập vào, run rẩy nghênh đón một đợt lại một đợt xuân triều.

Dụ Ngôn cố gắng đón lấy dòng suối phun trào, lại đón hụt, trên đầu ngón tay chỉ để lại tầng tầng lớp lớp gợn sóng cuối cùng, mang theo xấu hổ vui thích, như ẩn sâu trong cốt tủy.

Dụ Ngôn nghe thấy người kia lật người lại, nàng thở ra nhẹ nhõm kèm theo tiếng ngâm nhẹ, chạm đến mặt em, tựa như hương thơm của quả táo kia, lặng lẽ tràn ngập căn phòng, lại ở tại nơi thân thể gắt gao giao nhau kêu gào bùng nổ.

Nụ hôn của Dụ Ngôn rơi xuống khóe mắt ướt át của Khổng Tuyết Nhi, sau đó một tấc lại một tấc đi xuống, rơi xuống bộ ngực mềm mại, xương sườn rắn chắc, đôi chân ghì chặt và đầu gối dần mở ra cho em.

Dụ Ngôn cảm nhận được sự run rẩy của nàng, ngửi thấy mùi mặn nồng khó phát hiện của đối phương, giống như mùi đại dương. Em đem môi hôn của chính mình đặt lên, đầu lưỡi hút lấy từng nguồn nước nhỏ may mắn còn sót lại từ dòng suối. Mồ hôi, máu và nước mắt của nàng hòa cùng dịch thể của đối phương. Tiếng mưa nhỏ dần, thế giới như vì bí mật này của hai người mà nháy mắt ngừng lại.

Mười ngón tay của Khổng Tuyết Nhi xuyên qua tóc em, sống lưng uốn cong thành hình cung duyên dáng trước đầu lưỡi khéo léo, bỗng nhiên bắn ra một mũi tên nở rộ trong rừng mưa, ngay giữa tương lai của Dụ Ngôn.






4.

Dụ Ngôn tự nhiên mà hào hứng ngồi gần sát Khổng Tuyết Nhi, không ai để ý đến đôi tai đỏ bừng của em.

An Kỳ và Lục Kha Nhiên kéo Lưu Vũ Hân xem tập trước của Đoàn tống. Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường đang ầm ĩ phân chia món Da vịt thái lát trứng cá muối. Tạ Khả Dần bị Hứa Giai Kỳ lôi kéo quay trend douyin, lấy bối cảnh nhạc nền "Tôi là đứa nhỏ tuyệt vời nhất trên con phố này".

Khổng Tuyết Nhi vươn tay, cầm lấy hai quả nho, cho vào miệng một quả, má phải liền phồng lên, giống như một con hamster nhỏ bị nhét thức ăn.

Nàng bị vị chua kích thích mà chớp chớp mắt, sau đó quay đầu lại nhìn thấy người kia đang nhìn mình cười, liền đỏ mặt một cái.

Dụ Ngôn thu hồi ánh mắt, nâng cằm hướng về phía quả nho còn lại trong tay nàng.

"Ăn ngon không?"

Dụ Ngôn đã hỏi như vậy.

Em nghiêng người về phía trước, môi và răng rơi vào quả nho trong tay nàng, đầu lưỡi cong lên, cướp lấy quả ngọt.

Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt Dụ Ngôn, véo nhẹ một cái vào địa phương không nhìn thấy được trên đùi em, nhưng tay chưa kịp thu hồi đã bị người kia bắt lấy.

Dưới mặt bàn, hai bàn tay nắm chặt, mười đầu ngón tay xen lẫn bị Dụ Ngôn giấu giữa hai chân, bí ẩn mang đến khoái cảm khác lạ. Khổng Tuyết Nhi cảm thấy ngón tay cái của Dụ Ngôn đang khẽ xoa lên mu bàn tay nàng, thỉnh thoảng còn cố ý ấn ấn một chút, nhưng trên mặt em vẫn như trước không đổi, hoàn toàn là chính trực bộ dáng.

"Này, rốt cuộc ngày nghỉ của mấy người trôi qua như thế nào vậy? Tui cứ tận lực viết Rap hết ngày thôi!"

Tạ Khả Dần, người phía bàn đối diện, thao thao mà đặt ra một loạt câu hỏi.

Dụ Ngôn không muốn nói chuyện với cô, nhưng lại bị cô chỉ đích tên và họ.

"Tui nói cậu đó Dụ Ngôn! Kiki và Lục Kha Nhiên không có ở đó, lại còn đổ mưa to. Làm thế nào cậu ở một mình được vậy?"

Ai nói mình ở một mình.

Dụ Ngôn vừa muốn nói như vậy, bàn tay dưới bàn bị người kia bóp một cái, lời nói chưa kịp ra môi lại phải nuốt vào trong bụng.

Em ậm ừ, rồi bất ngờ nhướng mày và bày ra cho Tạ Khả Dần một vẻ ngoài chân thành.

"Đương nhiên là mình đi ngủ."

Chắc chắn rồi, bàn tay kia lại liều mạng nắm chặt tay em, như thể đang kêu gào em nói chuyện cho đàng hoàng.

Dụ Ngôn cố nén nụ cười, vươn tay còn lại lấy một quả nho từ đĩa hoa quả, nhét vào miệng Khổng Tuyết Nhi một cách rất tự nhiên.

"Em nói đúng không, công chúa đại nhân?"

_____

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top