Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Catmint

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 仰泳白熊

Cre: https://junhaobaobeiyuzhouwudikeaibot.lofter.com/post/4b79db6b_1caa72b4f?act=qbwaptag_20160216_05

Rating: G

Warning: Edit chưa có sự cho phép của tác giả.

*Catmint: trong catmint có chứa một chất hóa học tên là nepetalactone, có tác dụng gây ra kích thích tạo ra một trạng thái thăng hoa cực độ cho mèo, và thường chỉ có sức hút mãnh liệt với mèo.

_____








Dụ Ngôn có một bí mật:

Em có thể trực tiếp "ăn" mùi hương mà mình thích.

Tuy nói là bí mật, nhưng kỳ thật Dụ Ngôn chưa bao giờ cố tình che giấu ai.

Em thích tất cả những mùi hương mà người ta cho là hoa mỹ: hương hoa, hương đồ ngọt, hay vị chua chua ngọt ngọt của một người khi thích một người khác. Và so với ăn đồ ăn, Dụ Ngôn thích ăn mùi hương hơn. Điều này khiến em cảm thấy thỏa mãn, cũng nhiều thêm vui vẻ.

Trong lòng Dụ Ngôn có tồn tại một giá trưng bày mùi hương, hương vị của tuyết được đặt ở trên cùng, cẩn thận bảo quản trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt tinh xảo.

Khi còn nhỏ, Dụ Ngôn không thực sự thích mùa đông khô ráo cùng rét buốt ở phương Bắc cho lắm, nhưng em vẫn luôn mong chờ ngày tuyết rơi. Cho dù đôi tay nhỏ bé bị băng tuyết làm cho đỏ bừng, em vẫn chơi đùa thực vui vẻ, ăn thật no hương vị của tuyết. Mặc dù khi lớn lên Dụ Ngôn không còn nghịch ngợm như khi còn thơ bé, nhưng em vẫn thích đi dạo quanh sân chơi nơi không có dấu chân người và thưởng thức hương vị yêu thích của mình khi tuyết rơi.

Vị thế của mùi hương tuyết đã vững vàng xếp hạng nhất kể từ khi Dụ Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy nó, qua nhiều năm vẫn chưa hề thay đổi.

Cho đến khi em gặp được Khổng Tuyết Nhi.

Đó là vào một buổi chiều mùa hè, không có chút gì liên hệ đến tuyết.

Trong cái nắng nóng gay gắt, giảng đường hình bậc thang không có điều hòa, không khí càng thêm oi bức, nóng nực bởi tiếng ve kêu râm rang ngoài cửa sổ. Trong phòng học trống trải có vài người ngồi lác đác, hầu hết đều ngủ gục trên bàn.

Dụ Ngôn tìm thấy một phòng tự học còn trống, em theo thói quen tính ngồi ở góc bên phải của hàng cuối cùng. Mới ngồi xuống đã bị hấp dẫn bởi một mùi hương kỳ diệu khó tả.

"Tuyết đang rơi."

Trong đầu Dư Vấn xuất hiện một ý nghĩ như vậy, rồi lại nhanh chóng bị chính mình chối bỏ - hiện tại đã là cuối tháng bảy, làm sao có tuyết?

Và sau khi nếm kỹ, em thấy hương vị vừa chạm vào như tuyết, xen lẫn chút nồng đậm của hoa hồng, nhẹ nhàng của sương, ngọt ngào của kẹo sữa, và cả vị đắng chát của nước mắt...

Hương vị này giống như tất cả mọi thứ trên thế giới.

Dụ Ngôn chưa bao giờ nếm qua một hương vị phức tạp lại đơn thuần đến như vậy, nó dễ dàng đánh bại bông tuyết rồi len vào trong chiếc lọ nhỏ tinh xảo đó. Dụ Ngôn cẩn thận đứng dậy, theo mùi hương kia đi xuyên qua phòng học, đến hàng đầu tiên bên cạnh cửa sổ.

Có một cô gái ở đó, so với Dụ Ngôn chênh lệch không nhiều, nàng đang gối lên tay trái ngủ say. Dụ Ngôn nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp kính mỏng, rơi trên mái tóc dài bồng bềnh của cô gái, lại không nỡ chạm vào.

Dụ Ngôn cảm thấy mình như đang nhìn thấy một vị công chúa phát sáng, vị công chúa này còn "ăn" rất ngon, đương nhiên, là em đang nói đến mùi hương của nàng.

Dụ Ngôn tham lam nếm hết mùi hương của cô gái, đồng thời cẩn thận đợi nàng tỉnh lại.

Mình phải biết cô ấy là ai, cô ấy làm cho mình vui vẻ, và mình phải làm cho cô ấy càng vui vẻ hơn. Dụ Ngôn vừa đợi vừa nghĩ.

Khổng Tuyết Nhi tỉnh dậy dưới ánh mắt sáng rực của Dụ Ngôn, mơ mơ màng màng đối diện với ánh nhìn chuyên chú của em.

"Xin chào bạn học, mình là Dụ Ngôn." Cô gái đối diện nhìn vào mắt nàng với biểu tình chờ mong, Khổng Tuyết Nhi nhìn ra được cậu ấy không có ác ý.

"... Tên mình là Khổng Tuyết Nhi." Nàng theo bản năng mà trả lời.

Đúng là tuyết thật! Dụ Ngôn kinh hỉ mà nghĩ.

Dụ Ngôn tựa như quen thuộc ngồi vào chỗ bên cạnh Khổng Tuyết Nhi, cố gắng vẫn duy trì một khoảng cách, ngăn bản thân không tiến đến quá gần với bạn học mới quen. Dụ Ngôn luôn đối xử với những người xung quanh một cách tùy tính, mọi người dường như đã quen với cảm giác xa cách như có như không của em. Lần này thì khác, em vô ý thức mà trân quý, coi trọng người trước mặt – em không dám tùy tiện lại gần – em là đang ăn mùi hương của nàng, lại như đứa nhóc con luôn lo lắng sợ hãi sẽ ăn hết chiếc bánh kem, miệng nhỏ chỉ dám ăn từng chút từng chút một.

Dụ Ngôn hài lòng đem hương vị kia cùng Khổng Tuyết Nhi đặt lên cao, sau đó cũng không quấy rầy Khổng Tuyết Nhi đã thức dậy học bài, em chỉ nằm trên bàn nhìn nàng, ánh mắt sẽ không làm người khác khó chịu đâu nhỉ?! Không biết thế nào, Khổng Tuyết Nhi đối với Dụ Ngôn lại không hề phòng bị, mà giống như một kiểu thân thiết đã nhận biết từ lâu.

Nhìn một lúc, Khổng Tuyết Nhi bất đắc dĩ mà dùng ánh mắt dò hỏi Dụ Ngôn đang nhìn cái gì——

"Cậu thật đẹp." Nhận được câu trả lời như vậy, Khổng Tuyết Nhi không biết mình phải biểu hiện như thế nào, nên nàng đành phải quay đầu đi mà làm việc của chính mình.

Thời gian sau, cả hai nhanh chóng quen nhau.

Tất cả bạn bè của Dụ Ngôn đều biết đến sự tồn tại của Khổng Tuyết Nhi, và họ thậm chí còn nhận ra rằng em thích Khổng Tuyết Nhi trước cả em. Nhưng thật ra, nếu để nói mình đã trong nháy mắt thích Khổng Tuyết Nhi từ giây phút nào, Dụ Ngôn cũng xác thực không trả lời được - cảm giác đó có lẽ đã có ngay từ đầu, nhưng em đã phải tiêu phí mất một chút thời gian mới phân biệt được rõ ràng đó là gì.

Dụ Ngôn không bao giờ che giấu bí mật và tình yêu của mình với Khổng Tuyết Nhi, nhưng em cũng chưa bao giờ chính thức nói ra cái nào. Em chỉ thích nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi, thích làm cho nàng vui vẻ hạnh phúc, Dụ Ngôn không bao giờ mong chờ Khổng Tuyết Nhi đáp lại bất kỳ cái gì, chỉ cần họ bên nhau thế này là đủ.

Nhưng liệu ai có thể cưỡng lại một tình cảm thuần khiết không tạp chất như thế?

Tương tự, Khổng Tuyết Nhi cũng không thể nói rõ nàng bắt đầu thích Dụ Ngôn từ khi nào. Ai biết được, có lẽ từ khi nàng vừa tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên liền thấy được cô gái đứng ngược sáng che nắng cho mình.

Thậm chí bao gồm những bí mật của em mà ngay cả bạn bè của Dụ Ngôn cũng không tin, Khổng Tuyết Nhi đều đặt ở trong lòng, ngầm thừa nhận em có thể ăn được mùi hương.

Khổng Tuyết Nhi luôn đợi Dụ Ngôn nói với nàng hai chuyện này, dù nàng đều biết, nhưng chính miệng nói ra điều đó vẫn có ý nghĩa rất lớn, nàng vẫn là đang đợi ngày đó.

Trong nháy mắt đã sang thu, Dụ Ngôn thích nhấm nháp hương vị đương nhiên tay nghề nấu ăn cũng không tệ. Sau khi Khổng Tuyết Nhi dọn ra khỏi ký túc xá và sống một mình, em luôn nói muốn cho nàng xem tài năng của mình, coi như là chúc mừng chuyển nhà.

Khổng Tuyết Nhi không có lý do gì để từ chối, vì vậy nàng đã mời Dụ Ngôn đến nhà mới của mình vào một ngày cuối tuần. Căn nhà một người ở không lớn, tuy là nhà thuê nhưng được Khổng Tuyết Nhi bày biện rất ấm cúng, phòng bếp tuy nhỏ nhưng sạch sẽ.

Dụ Ngôn đến nhà của Khổng Tuyết Nhi với hai tay đầy túi hàng, vô cùng náo nhiệt mà bắt đầu nấu ăn. Dụ Ngôn chuẩn bị các món đều là sở trường, em thực thích quá trình xử lý các loại nguyên liệu khác nhau, trộn các hương vị để chúng trở nên hấp dẫn hơn. Điều này khiến em cảm giác rất thành tựu, cũng rất vui vẻ, chưa kể là đây còn là nấu ăn cho người mình thích.

Khổng Tuyết Nhi dựa vào cửa bếp nhìn Dụ Ngôn đang bận rộn, nàng chợt cảm thấy dường như nàng không cần phải chờ đợi "câu trả lời" nào cả - cảm giác và bí mật này đã được chia sẻ bởi cả hai bên, nếu Dụ Ngôn không nguyện ý nói ra, vậy để chính mình nói đi.

Khổng Tuyết Nhi một bên rãnh rỗi giúp Dụ Ngôn quạt mát, một bên làm bộ tùy ý mà nhắc đến một cái đề tài:

"Dụ Ngôn, chị biết một hương vị mà em chắc chắn sẽ thích nhưng chưa từng nếm qua. Em có muốn thử không?"

Dụ Ngôn vẫn đang chăm chú để ý thức ăn đang nấu chín, thuận miệng hỏi lại đó là gì, nhưng lại không để ý Khổng Tuyết Nhi tới gần.

Cho đến khi một nụ hôn chạm vào môi em.

"Là cái này." Khổng Tuyết Nhi nhìn em, "Chị biết em có thể nếm được mùi hương, cũng biết em thích chị."

Dụ Ngôn không nói gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Dụ Ngôn lấy lại tinh thần hôn trả. Em giống như một chú mèo con cuối cùng cũng nếm được mùi vị của catmint, nũng nịu không biết thỏa mãn.

Hiệp sĩ nhỏ cuối cùng cũng được ôm công chúa của mình.

_____

END.

Fic này cũng không có gì. Ngoi lên chủ yếu lập cái flag siêu to khổng lồ. Chừng nào hai trẻ có ảnh chụp riêng, tui sẽ đi edit cái fic đại khái hơn 100 chương của Dụ thượng tướng và Khổng tiểu thư. Nhưng coi bộ ngày đó xa lắm 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top