Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chaeyoung được trở về nhà cùng Lisa với một chiếc nạng, một bên tay vẫn phải bám vào vai cô để có thể bước từ bên ngoài vào trong xe, từ xe ra ngoài và từ thang máy vào nhà. 

Lisa để Chaeyoung vào trong phòng em, cô ra ngoài để nấu cháo, càng nghĩ càng chỉ thấy đau lòng khi biết Chaeyoung đã không ăn uống đầy đủ suốt mấy ngày qua, cô càng cảm nhận được rõ ràng hơn khi dìu em. Cơ thể em vốn đã gầy guộc giờ lại càng mỏng manh hơn, gương mặt xanh xao bị che đi bởi lớp trang điểm nên cô không thể nhận ra được. Và cô càng thấy giận em hơn vì điều đó.

Nhưng đành kiềm chế lại nỗi giận hờn, giờ đây Lisa phải gạt bỏ lòng tự trọng và sự hèn nhát sang một bên để dốc tâm chăm sóc cho Chaeyoung. Một phần vì là tại cô mà em tự hủy hoại bản thân thành như vậy, một phần vì cô thật sự vẫn còn yêu em, tình yêu đó chưa từng thuyên giảm.

Chaeyoung cũng biết rằng mình đang ở trong tình thế hiểm nghèo nên cũng ngoan ngoan để cho Lisa chăm sóc. Cô đã tưởng em sẽ lại bướng bỉnh đẩy cô ra mỗi khi cô định đỡ lấy em. Chaeyoung ăn xong thì uống thuốc giảm đau rồi đi ngủ, hôm nay đã quá đủ mệt mỏi rồi.

Lisa cũng hoàn thành nốt những việc mình chưa kịp làm, thay vì ngủ trong phòng, cô mang chăn gối ra nằm trên ghế sofa, đề phòng Chaeyoung cần sự giúp đỡ của cô, thì cô sẽ luôn ở trong trạng thái sẵn sàng.

-

Chaeyoung như một con mèo bị cắt mất bộ móng, Lisa cảm thấy sai trái khi so sánh như vậy nhưng đúng là em gợi nhớ cho cô về con mèo Leo của mình.

Lisa xin nghỉ cho cả mình và Chaeyoung vài ngày, một tuần thì quá nhiều, cho nên Chaeyoung buộc phải "hồi phục" thật nhanh, theo ý em.

Toàn bộ đồ ăn Lisa làm và chỗ thuốc được bác sĩ kê đơn, Chaeyoung phải nhắm mắt nhắm mũi cố tiêu hóa hết, đã lâu lắm rồi không ăn nhiều nên lúc nào ăn xong cũng cảm thấy như bị bội thực vậy. Sau khi ăn no thì Lisa sẽ giúp em tập luyện phục hồi chức năng. Chaeyoung chống một tay vào tường, tay còn lại bám vào tay Lisa và cô sẽ giúp em đi vài vòng quanh căn hộ.

-Tôi cảm thấy như một đứa trẻ con vậy... -Chaeyoung than vãn, đôi lông mày nhíu chặt từ lúc em đứng dậy.

-Trông giống người già hơn. -Lisa nhìn mái tóc vàng của Chaeyoung, đổi lại một cái quắc mắt từ em. 

Tất nhiên căn hộ không đủ rộng để tập luyện thường xuyên nên Chaeyoung đề nghị hôm sau cả hai ra công viên, em cũng không quen ở lì trong nhà suốt nữa. 

Đi lại chỉ là một vấn đề nhỏ đối với Lisa, điều khiến cô phải đánh vật với chính mình đó là lúc Chaeyoung phải đi tắm. 

-Cậu mở mắt ra là tôi sẽ đổ dầu gội đầu vào mắt cậu. -Chaeyoung đe dọa, nhìn vẻ mặt em thì Lisa e rằng em không đùa. 

Vậy là cô phải nhìn chằm chằm lên trần nhà khi đỡ Chaeyoung vào bồn tắm, em gác chân bị thương lên thành bồn, xả nước cùng bọt xà phòng lên tận cổ. Xong công đoạn cấp độ trung bình, Lisa thay sang một chiếc áo phông và quần đùi để đề phòng bị ướt, lại nữa, y hệt như cái hồi cô phải tắm cho Leo.

Hai người chìm vào im lặng khi Lisa lau tay và vai cho Chaeyoung, em nhìn chằm chằm xuống nước, bị lạc trong dòng suy nghĩ, Lisa cũng không đánh thức em. Cô làm xong việc của mình, để Chaeyoung ngâm trong bồn vài phút trước khi phải đỡ em dậy để xả sạch bồn xà phòng.

-Đừng đi vội. -Chaeyoung đột ngột lên tiếng khi Lisa chuẩn bị rời khỏi phòng. 

-Cậu cần gì à? -Lisa quay lại nhìn em.

Chaeyoung bặm môi, gần như đang suy xét lại yêu cầu của mình trước khi nói.

-Cậu ở lại đây được không? -Em không nhìn thẳng vào cô. 

-Sao vậy? Có chuyện gì à? -Lisa khó hiểu nghiêng đầu, vẻ hoang mang càng khiến cho Chaeyoung cảm thấy hối hận về yêu cầu của mình, tất nhiên là muốn té nước về phía Lisa nhiều hơn.

-T-tôi buồn ngủ, tôi muốn chợp mắt một lúc, nên... -Chaeyoung tặc lưỡi. -Tôi không muốn chết đuối, nên cậu phải ở đây để đánh thức tôi dậy.

Ánh nhìn Lisa trao cho em không khác gì như thể em đang mặc trang phục hề rạp xiếc. Nhưng cô cũng bán tín bán nghi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

-Thế cậu ngủ mười phút thôi nhé. -Chủ nhân của cái câu này dường như ngớ ngẩn đến mức Chaeyoung thật sự nhắm mắt vào để ngủ luôn thật, em cũng mong mình chết đuối xừ đi vì xấu hổ.

Lisa lấy điện thoại ra bật một bản nhạc nhẹ khiến Chaeyoung giật mình, nhưng cũng đành tựa đầu vào thành bồn tắm. Làn nước ấm cùng âm nhạc du dương thật sự đưa em vào giấc ngủ, chắc cũng bởi em đã thấm mệt sau khi tập đi cả buổi sáng. 

Chưa một lần nào Chaeyoung nghĩ tới việc ngủ trong bồn tắm, chứ đừng nói là ở bên cạnh một ai đó trong tình trạng thương tích. Chỉ cần sơ suất một chút thôi là mất mạng như chơi, hoặc kẻ trông nom không đáng tin cậy. Chưa một lần trong đời Chaeyoung lại buông lơi bản thân đến mức này.

Có lẽ là bởi vì em biết, người đó nhất định sẽ đỡ lấy em, kể cả ép buộc hay tự nguyện.

Em sẽ là một kẻ không đáng tin cậy khi phải trông nom ai đó đang ngủ, em sẽ bỏ đi, hoặc đánh thức họ dậy. Trước giờ em đã luôn chọn cách bỏ đi, nhanh như cách em bước ra khỏi cuộc đời ai đó.

Như hồi em đã bỏ Lisa một mình trong lớp học năm đó. Một lần là khi cô ngủ, một lần là khi cô tỉnh táo. Trước kia thì em chưa từng mảy may hồi tưởng, vậy mà giờ thì những kí ức đó chẳng nói chẳng rằng mà ồ ạt quay lại, em chết chìm trong đó trước cả khi chết chìm trong bồn tắm.

Mười phút trôi qua, Chaeyoung chậm rãi mở mắt khi kết quả đã rõ ràng. 

Lisa không hề rời đi.

Trái tim dường như vì ngâm trong nước mà nhũn ra, buộc Chaeyoung phải hạ thấp bức tường phòng vệ của mình xuống, em quay mặt lại.

-Cậu có nhớ cái ngày tôi bỏ cậu trong lớp học năm đó không? -Chaeyoung lên tiếng trước cả khi Lisa nhận ra em đã dậy. -Tôi đã chần chừ, chỉ để đợi cậu níu kéo tôi. Tôi biết cậu không ngủ. Nhưng tôi đã rời đi trước khi cậu kịp làm vậy, bởi vì tôi sợ rằng nếu như cậu cho tôi hi vọng và tôi dấn vào sâu hơn, thì tôi sẽ không thể vượt qua nổi nỗi đau khi cậu lấy lại được trí nhớ. 

Lisa nhìn em không đáp, bàn tay nới lỏng trên thành bồn tắm, bàn tay đã từng lén lút nắm lấy tay Chaeyoung lúc đó. 

Những tâm sự chôn giấu bấy lâu của Chaeyoung được đà tuôn ra, không một chút hối hận nào nữa.

-Tôi thú nhận, tôi đau đớn vì năm đó cậu không yêu tôi hơn là việc cậu lừa dối tôi.

Bởi chấn thương tâm lý không chỉ đến từ những thứ đã xảy ra, mà còn xuất phát từ những điều chưa bao giờ xuất hiện.

-Tôi tưởng chúng ta đã có gì đó thật lòng, chứ không phải là thuần giả dối. Là thành viên đoàn kịch, chúng ta quen diễn là đúng rồi, nhưng tôi không nghĩ rằng kể cả khi bước xuống khỏi sân khấu, chúng ta vẫn "diễn" trước mặt nhau. -Chaeyoung buông một tiếng thở hắt. -Lisa, tôi ở trên sân khấu là diễn, nhưng khi nhìn về phía cậu, thì là thật lòng hoàn toàn, tôi vì cậu mà thoát vai, vì cậu mà quay trở lại làm Park Chaeyoung. 

Lisa nín thở khi nhớ đến những lần chạm mắt Chaeyoung trên sân khấu, suốt nhiều năm kể từ khi gặp em.

-Nên đừng hận tôi vì đã từ chối tình cảm của cậu, vì so với cậu có thể nói ra được lời tỏ tình, thì tôi chỉ có thể âm thầm trao đổi bằng ánh mắt suốt bốn năm qua. 

-

Từ sau khi Chaeyoung thổ lộ toàn bộ tâm tình, mối quan hệ giữa hai người không còn căng thẳng như ban đầu nữa, dù rằng Lisa vẫn cảm thấy như mình nợ Chaeyoung rất nhiều lời xin lỗi, nhưng cô vẫn chưa tìm được thời điểm để nói ra, cô đang e sợ một điều mà cô chẳng thể lí giải.

Sau ba ngày, Lisa đã có thể dìu Chaeyoung tới chỗ làm, em ngồi trên ghế ở một góc sân khấu để tập luyện cùng mọi người. Ai cũng cảm thấy bớt lo lắng vì trông sắc mặt Chaeyoung có sức sống hơn trước kia, nếu chăm chỉ luyện tập thì có thể cái chân của em sẽ khá hơn rất nhiều.

Vì vậy nên Lisa cũng quay lại với thói quen đưa đón Chaeyoung đi làm, mọi thứ dường như quay lại quỹ đạo vốn có. 

Chaeyoung tập kịch bù cho ngày thứ bảy để có thể được nghỉ ngơi toàn bộ ngày chủ nhật, nhờ việc thỉnh thoảng nhờ bạn bè trong đoàn hỗ trợ mà em có thể đi lại trong phòng tập, cho dù vẫn còn tập tễnh.

Tới tuần sau nữa, thì Chaeyoung đã có thể đi lại được bình thường, vài bước chân bị hụt nhưng không còn là cản trở đối với em. Lisa quyết định ăn mừng bằng cách đưa Chaeyoung tới một nhà hàng trong thành phố.

-Cứ đà này thì có lẽ tôi sẽ đi lại được bình thường vào đêm diễn. -Chaeyoung thở phào. -Còn một tuần nữa thôi, chắc cậu đang lo lắng lắm nhỉ.

-Cậu thì không lo? -Lisa nhướn mày. -Đây là Broadway ở con mẹ nó Manhattan, ai không lo thì tôi gọi bằng cụ.

Từ những chuyện tầm phào, cả hai chuyển sang những chuyện nghiêm túc hơn khi thời gian trôi qua.

Lisa kể lại về những tháng ngày ở Mỹ, rằng cô thật sự chẳng có bạn bè nào ngoài Stacy, kẻ mà nếu không học cùng lớp cô thì coi như cô sẽ không có bạn. Chaeyoung thì kể về cuộc đời sau khi Lisa rời đi, thậm chí cũng nhắc qua loa về những mối tình cũ, không thật sự có mối tình nào đáng nhớ.

-Thật ra là có một người, nhưng dần dà thì tôi nhận ra tôi không thật sự ở bên người đó vì tình cảm. -Chaeyoung chống cằm khi nhớ về quá khứ. -Cái người mà tôi hẹn hò khi lên lớp mười một ý, ngay sau khi việc cậu giả mất trí bại lộ.

Lisa cảm thấy như có kiến bò trong người, cô nhớ rằng mình đã hụt hẫng đến mức nào khi nghe tin Chaeyoung đã có người yêu sau một mùa hè không gặp.

-Người đó lớn tuổi hơn, chúng tôi gặp nhau ở một trại hè ở Úc. Tôi thì đang chật vật để cố vượt qua cậu, còn người đó thì đủ trưởng thành để tôi dựa dẫm. -Chaeyoung kể như không có vấn đề gì nghiêm trọng. -Người đó giúp tôi vượt qua chấn thương tinh thần và giúp tôi có được một cái đầu lạnh.

-Cậu và người đó hẹn hò được bao lâu? -Lisa cố nuốt xuống cảm xúc cá nhân để tỏ ra khách quan.

-Tầm vài tháng, chúng tôi vẫn ổn, cho tới khi tôi nhận ra người đó cũng có những vấn đề riêng nên tôi không thể dựa dẫm vào được nữa. -Mi mắt cụp xuống, Chaeyoung nhớ lại khoảng thời gian khó khăn khi phải chăm lo cho người cũ. -Luôn phải duy trì thành tích tốt, luôn phải hoàn hảo, luôn phải đứng đầu, đến mức ám ảnh cả vào trong mơ... có gì khá giống cậu đấy, Lisa.

Lisa nghiêng đầu, không biết phải đáp lại như thế nào. 

-Tóm lại là trong những năm đầu đại học chúng tôi vẫn còn liên lạc, nhưng bây giờ người ấy rất bận, nên tôi cũng không gọi hay nhắn tin nữa. -Chaeyoung bổ sung thêm. -Chính thức là một năm gần đây, chúng tôi không liên lạc nữa. Đôi lúc tôi vẫn thấy lo lắng, vì người ấy rất bất ổn, tôi sợ rằng đã có gì đó xảy ra... tôi mong rằng mình không phóng đại mọi việc.

-Không... tôi hiểu mà. -Lisa nuốt nước bọt, chẳng hiểu sao lại cảm thấy đồng cảm với người lạ kia. -Tôi cũng từng bất ổn, mà nói thật thì, tôi không biết bây giờ mình đang ở đâu nữa, nếu như không gặp lại cậu.

Chaeyoung nhếch môi cười.

-Vậy ra tôi là bác sĩ tâm lý miễn phí cho mấy người hả? 

-Không... cậu hiểu ý tôi mà. -Lisa thở dài.

Chaeyoung thôi đùa cợt, cả hai cùng đứng dậy để tới quầy thanh toán. Vì có người ở phía trước nên hai người cùng xếp hàng chờ, Lisa lấy sẵn ví tiền ra còn Chaeyoung thì nhìn ngang ngó dọc quanh nhà hàng.

-Cảm ơn cô Manoban, chúc cô một ngày tốt lành. -Nhân viên đứng quầy bỗng dưng lên tiếng khiến cả Lisa lẫn Chaeyoung đều giật mình quay ngoắt lại.

Người đứng trước gật đầu lịch sự rồi quay lại, bất chợt chết sững khi chạm mắt với hai người đứng sau, mái tóc nâu dài rủ xuống vai, đôi mắt to tròn quen thuộc đến đáng sợ.

-C-chị... Kalaya...? -Lisa há hốc miệng.

Đối phương đã nhanh chóng rời mắt khỏi hai người, vội vã quay đầu bước ra khỏi nhà hàng.

Khi chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Lisa đã bị kéo giật lại bởi Chaeyoung.

-Sao cậu quen chị ta? -Giọng gấp gáp, đôi mắt của Chaeyoung trăm phần hoảng loạn khiến Lisa cũng cảm thấy bất an theo.

-Đó... là chị họ tôi. -Lisa mấp máy môi.

-Đó là người yêu cũ tôi. -Chaeyoung nhấn mạnh từng chữ.



.

Nếu không nhớ thì Kalaya lần đầu được nhắc tới trong chap 37. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top