Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Những tông màu của gia đình Kobayashi dường như đang thay đổi từng chút một trong tôi.
Nghĩa là đen mà bỗng dưng thành trắng, những chuyện mà tôi tưởng đơn giản, hóa ra lại có vô số mảng màu khác còn ẩn giấu.
Có đen thì cũng có trắng.
Có đỏ thì cũng có xanh và vàng.
Có màu sáng và cũng có màu tối.
Có màu thật đẹp, cũng có màu khó coi.
Tùy theo từng góc độ mà ta có thể nhìn thấy sắc màu nào.
Từ sau chuyến câu cá, tôi không còn né tránh cha nữa. Vốn dĩ hai chúng tôi không nói chuyện nhiều nên không thể đột nhiên nói suốt ngày, được cái là những cuộc trò chuyện đã trở nên tương đối bình thường. Mỗi quan hệ với Mitsuru vẫn y như cũ, chạm mặt là gây sự, nhưng tôi cũng không bực bội với đồ xấu miệng đó như trước kia nữa. Ngẫm lại thì việc cãi nhau với Mitsuru cũng là một cách xả stress khá tốt.
Cứ như vậy, tôi dần quen với gia đình ở trọ của mình, nhưng ác cảm tâm lý đối với chuyện ngoại tình của mẹ vẫn là chướng ngại trong lòng, không sao xóa bỏ được.
Suy cho cùng, ai cũng có lỗi lầm, ngay cả tôi cũng vì tội lỗi ở kiếp trước mà phải sống trong tình trạng thế này. Cứ lải nhải mãi về những chuyện đã qua thì ích kỷ quá. Biết vậy nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy mẹ là tôi lại tỏ thái độ, chẳng hạn như nói những câu móc máy cũ rích, "Quả là người tốt đẹp làm sao," "Đừng nên lừa gạt một người nhẹ dạ như cha chứ." Về phần mẹ, sau khi việc gửi thư thất bại thì bà chỉ còn biết lặng lẽ quan sát thái độ của tôi.
Rắc rối ở chỗ, trong tình trạng khó xử hiện tại, chúng tôi lại có vấn đề vô cùng quan trọng cần trao đổi.
Đó là về kỳ thi vào cấp ba.
Ngày thi càng lúc càng gần trong khi tôi vẫn hoang mang vì mối quan hệ với nhà Kobayashi và chưa ra được quyết định cuối cùng nào về việc chọn trường. Tôi thì khăng khăng, "Con chỉ thi vào trường công lập thôi." Hai bậc phụ huynh thì khuyên, "Nguyện vọng một thì con để trường công lập cũng được, nhưng đăng ký thêm cả trường tư thục để dự phòng nhé." Đến cả Mitsuru cũng bắt đầu lên tiếng, "Tao sẽ đi học Y khoa bằng học bổng nên Makoto cứ chọn nguyện vọng đơn vào trường tư thục đi." Mọi việc càng lúc càng nằm ngoài tầm kiểm soát.
Với thành tích tệ hại của tôi thì mọi người lo lắng không hề thừa, tôi cũng hiểu tư tưởng không muốn con em mình thành một thằng thất học. Nhưng đứng ở vị trí của tôi, nghĩ đi nghĩ lại cũng vẫn thấy việc bỏ ra một số tiền lớn để học trường tư thục trong vỏn vẹn năm tháng là một hành động hết sức ngu ngốc.
Tình hình quá lộn xộn nên tôi vẫn né tránh việc nói chuyện với cha mẹ, nhưng giờ không thể né thêm được nữa.
Giáo viên, phụ huynh và thí sinh dự thi.
Tổ hợp phiền phức này sắp phải đối mặt với ngày xác nhận nguyện vọng sau chót.
"Ừm, cũng hơi trễ nhưng các buổi gặp gỡ trao đổi ba bên sẽ bắt đầu từ tuần sau. Đây là dịp cuối cùng nên phụ huynh của các trò nhất định phải đến đấy."

  Thầy Sawada thông báo trong tiết sinh hoạt chủ nhiệm cuối ngày thứ Hai, 14 tháng Mười hai. Ba ngày nữa là kỳ thi cuối học kỳ hai, và khoảng mười ngày sau sẽ bắt đầu kỳ nghỉ đông.
"Mỗi học sinh có thời gian trao đổi là mười lăm phút, thay đổi tùy tình hình mỗi trò. Thứ tự sẽ được sắp xếp theo danh sách lớp, nhưng do diễn ra trong ba ngày nên phụ huynh của trò nào bất tiện về thời gian có thể báo trước với tôi. Giờ tôi sẽ đọc tên từng trò lên lấy lịch hẹn."
Thầy Sawada vừa đảo mắt nhìn quanh lớp, vừa đọc to từng cái tên.
Tôi được phát một tờ giấy viết tay với dòng chữ: Thứ Hai, chiều, từ 5:30 đến 5:45. Chắc đây sẽ là mười lăm phút cực kỳ căng thẳng, nhưng thôi, mặc kệ.
Điều tôi lo lắng là khi đưa tờ giấy này, thầy Sawada kèm theo một câu khá bí ẩn.
"Ừm, tôi đã trao đổi nhiều lần với mẹ của trò Kobayashi rồi."
Thầy nở nụ cười nhẹ, nhìn gương mặt đờ đẫn của tôi và đột ngột đổi hướng câu chuyện.
"A, nhắc mới nhớ, thầy Amano có nhờ tôi chuyển lời cho trò."
"Thầy Amano ạ?"
"Sau khi tan học, trò đến gặp thầy ấy nhé. Hình như thầy ấy có thứ muốn đưa cho trò thì phải."
"Dạ?"
Cái gì vậy nhỉ, tôi nghiêng đầu tự hỏi.
Thầy Amano - cố vấn câu lạc bộ mỹ thuật - là một ông già ít nói đến mức tôi cảm thấy dường như thầy dùng cọ và màu thay cho miệng. Thỉnh thoảng thầy cũng tư vấn rất xác đáng, nên thật tâm tôi âm thầm tin tưởng thầy. Từ khi không đến câu lạc bộ mỹ thuật nữa, tôi cũng chưa gặp thầy Amano, không hiểu thầy muốn đưa cho tôi thứ gì.
Dù thấy hơi lạ nhưng tôi vẫn đến phòng dụng cụ nằm bên cạnh phòng mỹ thuật. Hầu như lúc nào thầy Amano cũng ở đó, nhưng hôm nay gõ cửa mãi mà không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ thầy đang ở phòng giáo viên?
Tôi bỏ cuộc, quay người đi.
Đột nhiên, tóc như bị kéo giật về đằng sau, tôi buộc phải xoay người lại lần nữa.
Ở phía đó là phòng mỹ thuật.
Mùi sơn dầu xộc vào mũi khiến lòng nôn nao. Bị kéo lại bởi một lực hấp dẫn thần bí, tôi đứng trước cửa phòng mỹ thuật thân quen. Căn phòng tối tăm sau lớp kính mờ không có lấy một bóng người. Nhắc mới nhớ, tất cả các câu lạc bộ đều bị cấm hoạt động trước kỳ thi thì phải. Nghĩ đến đây, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tôi hoan hỉ mở cửa.
Vừa bước vào, cảnh tượng kỳ dị trong căn phòng tưởng như không người khiến tôi giật nảy mình.

Rèm dày buông bốn phía, những tia nắng chiều màu đỏ gạch không thể lọt qua nổi. Ngay giữa không gian trống trải ảm đạm là chiếc giá vẽ duy nhất dựng trơ trọi, có treo một khung tranh. Chỉ cần thoáng nhìn mảng màu xanh mướt trên nền vải, tôi lập tức nhận ra bức tranh của mình. Bức tranh do Makoto bắt đầu và tôi là người tiếp tục. Tôi đã định sẽ hoàn thành nó đàng hoàng sau kỳ thi lên cấp ba kết thúc.

  Một bóng người nhỏ nhắn đứng ngay trước giá vẽ.
Xung quanh người ấy dường như có không khí hắc ám, hẳn là do tuýp màu vẽ đen sì "hắn" đang cầm.
Tuýp không đậy nắp, màu dầu đen bóng mấp mé tràn ra ngoài. "Hắn" từ từ giơ tay, chực tô lên bức tranh của chúng tôi. Gương mặt nhìn nghiêng kia..."
"Hiroka?"
Không thể nào, tôi vừa tự nhủ vừa cất tiếng gọi.
"Hắn" giật mình quay lại.
Quả nhiên là Hiroka, cô đang nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt chất chứa sự căm ghét mơ hồ, tuýp màu trong tay vẫn hướng về phía khung tranh.
"Tại sao..."
Tại sao? Hiroka... và bức tranh của tôi...
Tôi muốn hỏi nhưng không thể thốt nên lời. Ánh mắt tăm tối của Hiroka khiến lòng tôi chùng xuống.
Giữa căn phòng mỹ thuật đắm chìm trong sắc màu u buồn của buổi chạng vạng, dường như Hiroka đang sợ hãi. Tôi bỗng hằn học, bỗng tức giận vô cớ, và đồng thời cũng hoảng sợ với chính những cảm xúc của bản thân.
"Được rồi."
Định thần lại, tôi cất tiếng thì thầm.
"Bức tranh đó tôi vẽ cho Hiroka, Hiroka muốn làm gì cũng được."
Trong khoảnh khắc đó, sinh vật quyến rũ mê hoặc tôi từ trước tới giờ đột nhiên biến thành một cô gái nhỏ vô cùng mỏng manh.
Như được giải tỏa, Hiroka cụp mắt xuống. Và rồi không báo trước, những giọt nước mắt to tướng lã chã rơi, cùng lúc màu vẽ trào ra khỏi cái tuýp không đóng nắp nhỏ xuống sàn phòng.
"Kỳ lạ quá... Hiroka, kỳ lạ quá... Hiroka điên mất rồi..."
Bỏ tuýp màu dầu lên giá vé, Hiroka òa khóc như thể bùng cháy.
"Hiroka rất thích những thứ xinh đẹp, thích lắm, vô cùng thích, nhưng thi thoảng lại muốn phá hủy chúng. Hiroka muốn tự tay phá hủy chúng thật thê thảm. Điên rồi, Hiroka điên rồi."
Tôi bước lại gần Hiroka, đặt tay lên bờ vai run rẩy của cô.
"Không chỉ mình Hiroka đâu..."
...
Sắc màu tươi tắn từ Hiroka đã rọi sáng cho những tháng ngày tăm tối của Makoto. Đáng tiếc tôi không thể nói điều đó cho cô.
Nhiều khi ta không nhận ra, chính bản thân đang vô tình cứu giúp hoặc làm tổn thương ai đó.
Cuộc đời này đa sắc đến nỗi chúng ta luôn lạc lối.
Không biết màu nào mới là màu thật sự.
Không biết màu nào mới là bản thân mình.
"Muốn làm chuyện đó ba ngày một lần rồi lại muốn vào tu viện một tuần một lần. Muốn mua quần áo mới mười ngày một lần rồi lại muốn mua trang sức mới hai mươi ngày một lần. Muốn ăn thịt bò hằng ngày, muốn sống thật lâu, thế nhưng cứ cách một ngày lại muốn chết đi. Hiroka thực sự kỳ lạ lắm phải không?"
Tôi nhìn Hiroka đang bất an điểm lại cuộc sống của mình.
"Hoàn toàn không, như thế là quá bình thường đấy chứ."
Tôi dứt khoát khẳng định, rồi nói khẽ.
"Có điều nên bỏ ngay ý tưởng muốn chết đi."
Không hiểu sao tôi lại lo lắng, nhưng khóc đã đời rồi, Hiroka lập tức khôi phục trạng thái bình thường, hớt hải la lên "Hiroka trễ giờ hẹn mất rồi!" và chạy biến.
"Hiroka không thể nhận bức tranh được, nếu không một lúc nào đó, Hiroka sẽ phá tanh bành cho mà xem. Thế nhưng, Makoto hãy vẽ đến cùng, và trân trọng nó nhé." Hiroka nhắn tôi kèm theo một nụ cười.
Một cô gái nhỏ đầy màu sắc, vừa khóc lại cười ngay, vừa tự làm khổ bản thân lại vừa giày vò người khác. Tôi hứng thú với cô như với một sinh vật bí ẩn hơn là một người con gái, tiếc là chẳng mấy chốc tôi sẽ không còn được nhìn thấy cô nữa.
Băng qua một quãng đường dài để đến phòng giáo viên, quả nhiên thầy Amano ở đó.
"Ôi chao, trò Kobayashi đến trễ vậy."
Thầy nói bằng giọng khàn khàn như mọi khi và trao cho tôi một phong bì khổ lớn.
"Đây là thứ mà mẹ trò đã nhờ thầy đưa cho trò."
Thứ?
"Thầy định nhờ thầy Sawada đưa cho trò vào buổi trao đổi giữa giáo viên và gia đình học sinh, nhưng, ừm, thầy nghĩ thứ như thế này nên đưa sớm thì hơn."
Thứ như thế này?
Không đoán ra được "thứ như thế này" là gì, tôi nhận lấy phong bì, nó không dày, có thể cuộn lại cầm bằng một tay.
"Ừm, việc học cũng quan trọng, nhưng sau kỳ thi, hãy quay lại câu lạc bộ mỹ thuật nhé. Không có trò, dường như nơi ấy không còn được như xưa..."
Thầy Amano cúi xuống nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng, tôi cũng gật đầu ngượng ngùng đáp lại, cảm ơn thầy rồi rời khỏi phòng giáo viên.
Tôi nhanh chóng quay về phòng học, vội vàng mở phong bì ra.

Bên trong là một thứ mà tôi không ngờ tới...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top