Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4

#PSOD
Mọi người ạ " lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy" thật vậy!... nếu không có mưa!. Và vâng! Sau đây là phần tiếp của series dài tập: nó có người yêu ngay khi tôi crush.🙂 Thực ra không đọc mấy phần trước cũng được nhé hiu hiu

  Câu chuyện bắt đầu khi tôi vừa lên cấp! Ngay từ câu đầu đã có cảm giác văn phong đéo ổn rồi, nhưng không sao! Vì tác giả mạnh mẽ khẳng định câu chuyện còn đéo ổn hơn cả đứa viết văn:D
——————————————————————-

   Đó là thời điểm cuối hạ đầu đông, thời điểm thích hợp để làm một nhà văn có phong cách buồn. Tôi đi trên hành lang dài và lạnh lẽo, lòng thầm nghĩ: phải chi lúc này bên cạnh có thêm một người bạn thì mình sẽ bớt cô đơn hơn nhường nào. Nhưng cuộc đời nào có dễ dàng với ai bao giờ, giống như lần này vậy. Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, chỉ đợi một cái gật đầu từ người ấy. Nhưng rồi nhận lại được cái gì? Chỉ có ánh nhìn sắc mỏng và câu nói lạnh lẽo đầy vẻ châm biếm:
  
  - Các chị đi vào nhà vệ sinh để đái chứ chứ có phải vào đấy để uống trà chanh đâu mà cứ phải tụm năm tụm bảy mới đi được!

  Nói rồi cô giáo ngồi bịch xuống ghế. Còn chúng tôi chỉ có thể đứng đấy oan uổng:

- Bọn em chỉ có hai đứa, lấy đâu ra mà năm với bảy chứ cô

     Nhưng cô nào hiểu được nỗi buồn ấy của tôi. Cô chỉ thờ ơ ngồi đấy, bầu không khí bắt đầu căng thẳng, tôi liền lên tiếng :

    - Nhưng em đi ẻ còn bạn Thái mới là đứa đi đái cô ạ!

  Đáp lại câu nói của tôi chỉ có tràng cười của lớp và sự khinh nhẹ của cô giáo, thế rồi cô tuyên bố:

  - Thế thì chị đi trước đi, bạn chị đi sau cũng được. Đi nhanh lên chứ tôi thấy không ổn rồi đấy.

   Thế là chúng tôi chính thức chia tay nhau từ đây, đường đến WC dài hơn bao giờ hết. Trong lúc đang còn bận suy nghĩ: nên tạp vào căng tin ăn bánh mì hay ăn xôi sáng thì... Ối! Tôi va phải ai đó theo đúng dự kiến của logic ngôn tình nhưng rất phù hợp với hướng gió Đông nam chiều từ trái qua phải, phương nằm ngang, song song với mặt đất và với một lực đủ đề sút bóng vào gôn. Ừ! Đẹp mặt từ đây, khi mà thói quen của tôi là hốt hoảng gào lên: "ối đjt mẹ!" mỗi khi gặp chuyện bất ngờ. Và đâm vào Long cũng không phải là ngoại lệ!:))

     Rồi tôi đau đớn mở một con mắt ra để ngắm nhìn dung nhan của đứa đầu trâu mặt ngựa nào dám đâm vào body cao quý của tôi.

    Và Ôi! Đó là một bạn nam!Vâng! Thân hình khá cao và gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần âu và đôi giày Balenciaga. Trời ơi! Đúng chuẩn soái ca học đường rồi. Vừa nghĩ thế tôi liền vùng dậy định dìu bạn ấy lên. Nhưng đọc đến chữ 'định' là hiểu âm mưu của tôi éo thể được thực thi rồi. Bởi Long lại tử tế vl ra khi cũng định kéo tôi dậy. Nhưng Long ơi là Long! Như thế là Long đéo hiểu lòng tôi rồi. Vậy nên đương nhiên khi cả hai đứa đều muốn đỡ nhau thì mũi tôi đã đập mẹ vào cằm Long. Và lại "Ối đm!" Tôi gào mồm lên. Và thế là thôi rồi! Còn đâu hình tượng của tôi. Ấn tượng đầu mà thế này thì nát rồi còn đâu. Thôi Long ạ! Long thì đẹp trai đấy nhưng tôi là con người, mà con người thì có sĩ diện Long ạ! Nên Long bốc hơi khỏi trái đất luôn đi cho tôi đỡ nhục chứ tôi lấy đâu ra mặt mũi mà nhìn Long. Ôi buồn quá! Người đâu! Hồi cung.

  Và thế là buổi đi dẩy đầm ở căng tin diễn ra trong sự dằn vặt giữa việc ăn bim bim ngô, ăn sữa chua hay là ăn quỵt

  Sau đó đáp về lớp, tôi hồi tưởng lại khuôn mặt của Long và kể cho lũ con trẻ nghe về một giai thoại. Giãi bày xong về tiếc nuối cuộc đời tôi lại cùng với lũ bạn ăn chơi trác táng, rồi hình ảnh của Long cũng theo cơn gió nhẹ hoà vào mùi mì tôm ngoài cửa sổ rồi chìm vào hồi ức của tôi.

   Nhưng các bạn ạ! Khoa học đã chứng minh là ghét của nào trời trao của đó. Ngay từ phần 2 của câu chuyện nó điều đó đã được chứng thực rồi. Và chuyện gì đến rồi cũng đến, mùa event của cũng vậy. Tôi danh dự được làm một vị trưởng ban hằng ngày đi họp cùng những bạn tuổi trẻ tài cao, môi trường rất healthy còn wifi của phòng đoàn thì rất mạnh. Những cuộc họp cứ liên miên, deadline dí tôi và Hường:D_phó ban liên tục. Và rồi chỉ còn một tuần nữa là event diễn ra, công tác chuẩn bị rất chân thực, không biết mọi người thì sao chứ tôi thấy máy tính của trường rất nét ngoài việc cứ đến cảnh nóng là màn hình lại nháy khiến tôi và Hường phải đập bôm bốp (khổ thân cái máy), còn giấy A4 thì chưa bao giờ thiếu dù ngày nào cũng bị tôi dùng chùa.

   Chỉ còn một ngày nữa là event diễn ra, ban tôi phụ trách hạng mục khá được yêu thích nên ngày nào cũng có những bạn nhỏ lon ton đến giúp. Và buổi chiều định mệnh ấy cũng đến, khi ánh dương le lói sắp tắt nắng sau rặng tre làng nào đấy mà tôi không biết, Long xuất hiện với biết bao suy tư trong lòng tôi.  Nhưng lòng tôi lúc ấy thì có gì? Đương nhiên là dựng xong rạp cho event chứ hơi đâu mà chạy lại đỡ Long như lần trước. Thấy có vật thế sống nhưng đéo làm việc xuất hiện trong địa bàn, tôi ra cục súc gào lên:

   - Ê, áo trắng, ê, hú hú, mày đấy! Mày ban hậu cần phải không? Cầm đống vải này lại đầu kia cho thằng Minh hộ tao với rồi tí qua ban mày lấy hộ tao cuộn băng dính nhá. Nhớ đấy, tao bận tí, đi đây!

   Nói rồi tôi đi lo bao việc, nào là thiếu cái này thừa cái kia, may mà lúc ấy có thằng Minh- một đứa bạn ất ơ nhưng được cái to cao, dễ sai bảo. Rồi rạp cũng dựng gần xong nhưng do tính toán của một đứa chuyên xã hội, là tôi, ừ! Nên đã thiếu gần hết nguyên vật liệu. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng tôi hoảng vcl ra. Sợ bị cô và các bạn đấm vl. Thế là Long xuất hiện, ư.. ư.. Long tính toán hết mọi thứ hộ tôi, chuyển cái này xuống, đưa cái kia lên... Ôi! Lúc ấy Long vĩ đại lắm luôn. (Nhưng giờ nhớ lại thấy Long tự tiện vc) Không những thế, Long còn ân cần hỏi ý kiến tôi mọi việc. Chỉ cần tôi đề xuất, Long đều cố gắng giúp tôi hoàn thành. Vận dụng hết sự sáng tạo của một đứa chuyên khối D, và khả năng tính toán thực tế của A1, cộng với sức lực và nhiệt huyết của vô số bạn kể cả Hường và Minh. Thế là kiệt tác của chúng tôi ra đời. Rạp được dựng xong trong sự ngưỡng mộ của mọi người, lúc ấy tôi cảm động biết bao nhiêu, vì trước khi kế hoạch được phê duyệt tôi đã bị rất nhiều ý kiến trái chiều đe doạ, nhưng không sao, thực tiễn đã chứng minh rằng tôi tốt số vl ra vì cũng có rất nhiều người ủng hộ, giúp đỡ và yêu quý.

    Trước event vài tiếng, tôi quay lại xem công trình lần cuối và phát hiện ra đoạn trên thiếu một tấm vải che ánh sáng, nhưng muốn treo được vải lên cần có chiều cao và trí tuệ để tìm được chỗ móc vải, ầu dê, đúng hai cái tôi không có, chetme rồi. Vừa mới vui sướng hét hò xong chắc giờ đột quỵ vì tức mất. Tôi cật lực nhảy nhót nhằm với tới đoạn nối vải, nhưng đéo có hi vọng thì (chiều cao có hạn:((), vâng, một bàn tay thon dài đẹp đẽ từ phía sau xuất hiện chạm nhẹ vào tay tôi rồi cầm lấy mảnh vải treo lên. Còn ai khác ngoài Long chứ. Ôi! Đm chết vì sướng :))) thề là trái tim thiếu nữ của tôi nhảy nhót tưng bừng luôn, rung động vcl ra, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế, lạnh lùng bảo:

   - Treo giúp tao hai tấm vải là được nhá, tao về thay đồ đã, .. cảm ơn mày!!

  Rồi tôi lao về, mặc đồ lồng lộn các thứ,  tô son trát phấn uốn tóc đầy đủ, lúc ấy trời vừa tối, rồi tôi lao lên trường như điên. Tưởng chừng việc của tôi đến đây là hết, nhưng không, thì ra chức trưởng ban đéo phải trò đùa, dương vô cực việc xảy ra, nào là đánh nhau, chen hàng vân vân và mây mây các thứ khiến tôi có thêm nghề mới, dẹp trật tự! Và đoán xem trong lúc dẹp trật tự tôi thấy gì? Đương nhiên là Long và bạn Long và một đứa nữa đứng cạnh Long. Nhưng đứa đấy là đứa nào? Một đứa con gái?? Ôi thôi xong rồi. Thế đéo nào mà Long lại chơi với một đứa con gái trong khi Long khẳng định là Long thẳng. Chỉ có 3 lí do, một, đứa đấy là chị hoặc em có huyết thống với Long, mong là thế! Hai là bạn thân khác giới của Long, hơi buồn nhưng có thể xử lí và pha chế. Ba, người yêu của Long, ừ! Boss cuối thế này thì tôi chỉ biết cắm cmn đầu xuống đất chứ làm được gì nữa!:)) Thấy tôi từ xa, Long thân thiện nở nụ cười và ra dấu chào xã giao, tôi cũng nông nhiệt chào xã giao lại để xem phản ứng nhưng thấy cô bạn kia kiểu đéo care làm tôi bỡ ngỡ vl. Nhưng qua đây tôi biết rằng có vẻ mình không có duyên lắm với mấy bạn khác giới. Thế là từ đấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lí chói trong tim. May mà dừng kịp chứ không là lại có thêm một mối nghiệt duyên nữa được ghi danh vào lịch sử những mối tình vật vã của tôi. Nhưng suy cho cùng thì cũng khá buồn, bởi bản thân cũng có hai ba phần rung động, bảo ghét cũng đâu phải nói là làm được liền, huống hồ Long cũng chưa làm gì khiến tôi phải nhếch mép lên gáy bậy.

    Nhưng rồi chuyện gì qua cũng qua, một tuần sau, cuộc sống của tôi trở lại quỹ đạo bình thường. Và thế là mấy chuyện buột miệng tâm sự với vài người đồng chí đã diễn ra. Tôi lỡ cmn miệng gáy cho bọn kia biết về Long. Và đm đoán xem bọn nó bảo gì:

    - Mẹ con ngu, có thế mà cũng bỏ cuộc à, bọn nó đi cả đám chứ có phải đi chẵn với nhau rồi hôn hít các thứ đéo đâu.

    - Thật đấy, yêu mà không nói, đồ hèn!

Tôi: ' Hèn con bà mày! Ai yêu ai -_-_-'_ đấy là tôi nghĩ thôi, ai lại bậy thế!

    - " Yêu cái tiên sư nhà mày chứ ý tao bảo là rung động, rung động kiểu sinh học ấy, tức là tâm sinh lí phát triển tiết ra hormone khiến mày dễ đổ mấy đứa khác giới vô điều kiện dù nó có móc cứt mũi ấy nhưng kiểu này đéo phải nứng với yêu đâu mà đi làm đứa tuesday. Với lại tao thà làm đứa đéo có hormone chứ cũng đéo thèm làm đứa đi quấy rối tình yêu nhà bọn nó nhé, ở với tao lâu thế là không biết tao có hai lít nhân phẩm à! "

Bạn tôi :" Thôi đi ẻ nào! Chúng ta đéo có đứa bạn chuyên giáo dục công dân thế này đâu! "

Còn tiếp:D
#Penser #Dinh
Ảnh: Pinterest
———————————————————————-
P/s: Sau những tháng ngày bận bịu ăn chơi phè phỡn với lũ bạn thì cuối cùng cũng có phần mới cho mọi người đọc rùi nè. Ôi vừa viết mà tác giả vừa muốn đánh nhau :vvv

**Mọi người có thể like page để cập nhật truyện nhanh hơn, mình cảm ơn nhiều nhé ❤️❤️**
Đây là link ạ 🥰 :
https://www.facebook.com/penserteam/
Hoặc mọi người có thể dựa và hình bìa của truyện để tìm page🥰🥰 mãi yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top