Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Gặp gỡ và trò chuyện


Trước mắt Harry bây giờ là một thân ảnh màu đen. Thân hình to lớn, mái tóc đen và dài đến ngang vai ôm gọn khuôn mặt, do không được cắt tỉa gọn gàng nên có vài sợi đâm vào mặt. Làn da nhợt nhạt với cái mũi to. Đôi môi mỏng và đôi mắt đen sắc lẹm như nhìn thấu hết tâm can của cậu vậy.

Người này tầm ba mươi tuổi. Đang khuỵa một chân nhìn đăm đăm vào Harry. Cậu bước ra khỏi căn gác xép, cũng nhìn chằm chằm vào hắn. Trong bóng tối hai đôi mắt nhìn nhau. Đôi mắt xanh lục sáng lóe lên như một viên ngọc sáng chói lòa, không chút tì vết.

Không biết ma xui quỷ khiến gì hay là trong vô thức nữa? Harry đã thốt lên một cách không suy nghĩ.

"Giáo sư."

"Giáo sư?.... Cậu Potter ta chắc chắn rằng đây là lần đầu nhóc gặp ta?" Snape hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

Harry vội lấy tay bụm miệng lại. Trời ạ! Cậu đã nói cái gì vậy nè? Nội tâm Harry gào thét. Gương mặt cậu trở nên bối rối dẫn đến nói lắp vài từ. "Không....không phải....thưa ngài. Con xin lỗi. Con chỉ nói trong vô thức thôi. Khi nhìn thấy ngài không biết vì sao con lại nói đến từ đó. Con xin lỗi." Thật mà nói. Ngay bây giờ, nếu được. Cậu muốn chạy ngay vào gác xép đóng chặt cửa lại. Sao cậu có thể nói ra những lời như vậy?? Gương mặt Harry cũng đỏ lên vì ngượng.

Snape cũng phì cười. Nhìn tiểu cự quái gương mặt đang sắp bốc hơi đến nơi. Hắn trầm giọng nói. "Được rồi! Nhóc nói không sai. Ta là Severus Snape, giáo sư dạy độc dược của Hogwarts."

Harry tròn mắt nhìn. Hogwarts? Giáo sư độc dược? Cậu đánh mũi ngửi được mùi hương độc dược dịu nhẹ thoang thoảng xung quanh. Nói đến mới nhớ! Quả thật người thần bí theo dõi cậu cũng có mùi hương này.

"Tại sao lại theo dõi con?" Harry hỏi. Nhìn thẳng vào thân ảnh cao lớn phía trước.

Snape đứng thẳng người dậy, chỉnh lại một góc áo chùng đã bị nhăn đi. Giọng nói như mệnh lệnh. "Muốn biết sự thật! Thì phiền cậu Potter hãy đi theo ta đến một nơi này. Nơi đó ta sẽ phải đáp hết những thắc mắc của nhóc."

Harry cảnh giác lùi về sau, vẻ mặt nghi ngờ. Tuy người này đã không làm gì cậu nhưng ai biết được chứ? Làm sao cậu tin được!

"Làm sao con có thể tin được ngài? Con sẽ không đi đâu cả."

Snape tiến về phía trước nắm vào bả vai kéo Cứu Thế Chủ lại. Giọng nói mỉa mai châm chọc. "Cậu Potter này! Nếu cái đầu của cậu không chứa đầy cỏ rác và dịch sên trong đó thì hãy mau nghe theo ta." Hắn bổ sung thêm. "Nếu ta muốn làm gì nhóc thì ta đã làm ở những lần trước rồi. Ta không ngu ngốc mà kéo dài thời gian hay chờ đợi thời cơ gì cả."

Snape thấy Harry còn ngơ ngác nghi ngờ thì hắn như nghiến răng nói ra từng chữ. "Cậu Potter! Đừng đứng ngây ra đó mà tốn nhiều thời gian quý giá của ta nữa. Mau nhanh cái chân lên. Ta sẽ cho nhóc biết về cha mẹ của nhóc."

Harry hơi ngời ngợi nhưng vẫn quyết định nghe theo. Không hiểu sao cậu lại có một lòng tin đặc biệt dành cho người này. Có lẽ là vì biết thông tin của ba mẹ cậu chăng?

Snape bế Harry trên tay, ôm cậu vào lòng. Hắn cảm nhận được cậu bé này rất ốm yếu, nhẹ đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc và đau lòng.

Harry cũng giang đôi tay ôm lấy thân hình gày gò này vào lòng. Cảm nhận hơi ấm mà Snape mang lại. Cậu còn ngửi được mùi hương dược liệu thoang thoảng. Đôi mắt xanh lục không tự chủ được mà khép lại. Đầu cậu gục vào vai Snape.

"Ôm chặt vào. Nếu nhóc không muốn khi mở mắt ra đã ở một nơi xa lạ và làm mồi cho lũ quái vật khốn kiếp kia. Cậu Potter."

Snape phun cho cậu một câu. Lời vừa dứt. Harry cảm thấy một trận quay cuồng kéo đến. Cậu bị ép đến khó thở, tay chân run rẩy bất giác ôm chặt người kia.

Trận quay cuồng rồi cũng qua đi. Harry khó chịu và gần như cậu muốn nôn hết những thứ trong bụng ra. Snape cảm nhận được người trong lòng đang khó chịu nên đưa tay vỗ nhẹ sống lưng. Bế cậu ngồi vào chiếc ghế sofa gần đó. Đặt nhẹ cậu xuống còn mình thì đi chuẩn bị nước và dược dinh dưỡng cho cậu.

Harry bình tĩnh lại được một chút, nhìn dáo dác căn phòng. Ngôi nhà này trong có vẽ cũ kỹ. Xung quanh toàn sách là sách, vài chỗ có một lớp bụi bẩn bám vào. Căn nhà hầu như không có người ở thường xuyên nên không được dọn dẹp và tu sửa lại.

"Uống." Snape đặt ly sữa và vài lọ độc dược xuống bàn còn mình thì ngồi vào ghế liếc Harry một cái.

Harry đưa vài lọ độc dược lên mũi ngửi. Cậu suýt ngất do mùi hương kinh khủng của nó. Chỉ mới ngửi thôi nó đã như thế rồi! Cậu không dám nghĩ tới nếu mình uống vào nó sẽ ra sao.

Harry như cầu khẩn nói với Snape. "Con phải uống thứ này thật sao? Con không uống thứ này có được không! Thưa ngài Snape."

"Không có lựa chọn nào khác, cậu Potter. Còn nữa, những lúc như thế này cứ gọi ta là Severus." Snape nhâm nhi tách cà phê trên tay. Gương mặt hả hê nhìn đứa trẻ đang khổ sở uống lọ độc dược của hắn.

Harry hít một hơi bụm mũi uống cạn thứ kinh khủng kia. Mùi vị cũng không khác gì những loại cậu từng uống, đều khó uống và kỳ dị.

Snape đặt tách cà phê xuống bàn. Nghiêm túc hỏi. "Nhóc muốn biết điều gì trước? Về việc ta theo dõi nhóc? Những điều kì lạ ta đã làm hay.... Là về ba mẹ của nhóc? Harry."

"Về ba mẹ của con. Thưa ngài." Harry dứt khoát trả lời. Cậu bỏ lại những thắc mắc trong mấy ngày qua. Ngay bây giờ cậu chỉ muốn biết về ba mẹ mình thôi. Cậu rất muốn biết họ còn sống hay đã chết! Họ ở đâu? Và....tại sao lại không ở cạnh cậu?

"Mẹ của nhóc....là một người con gái rất xinh đẹp. Cô ấy có mái tóc đỏ sẫm và cả cặp mắt xanh lục giống như nhóc. Hoạt bát, tài năng và rất có trách nhiệm." Khi nhắc đến người con gái ấy, đôi mắt âm u không khỏi ánh lên vẻ ôn nhu khó tả. Nhưng cảm nhác yêu say đắm từng có đã không còn nữa rồi.

"Vậy ba của con là người thế nào?" Harry có chút hưng phấn hỏi.

"Ba của nhóc....." Ôi! Hắn thật sự không nhớ và cũng không muốn nhớ đến con nai ngu xuẩn chết tiệt kia! Snape như nghiến răng nói ra từng chữ. Giọng nói có chút miễn cưỡng."Là một người hơi năng động. Tính tình thoải mái và...rất nhiệt tình đối với những người bạn cùng trang lứa."

"Vậy..."

"Họ có lý do riêng của họ. Họ không phải muốn bỏ rơi nhóc. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá Harry." Snape biết rõ cậu muốn hỏi điều gì. Tại sao họ không đến tìm con? Đại loại là thế.

Harry im lặng không trả lời Snape, khuôn mặt có vẻ buồn rầu. Cậu hạ tầm mắt nhìn xuống sàn nhà như đang suy nghĩ thứ gì đó. Chợt! Mắt cậu giật giật, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào người trước mặt như đã nhớ ra.

"Con nhớ ra một chuyện." Harry suy tư nói. "Vài ngày trước con có gặp một người phụ nữ tên Janet Helen. Con luôn cảm thấy.....có gì đó không đúng."

"Có gì đó không đúng?." Snape cau mày hỏi lại.

"Cô ấy rất ôn nhu và diệu dàng với con. Nhưng con cảm thấy cô ấy cũng theo dõi con giống như ngài vậy. Hai người là cùng một bọn à?."

"Vì sao nhóc lại nghĩ một người ôn nhu và dịu dàng với mình lại là người theo dõi nhóc?."

"Vì linh tính nói với con như vậy! Con không hề nói với cô ấy địa chỉ nhà con đang ở. Nhưng cô ấy đã dắt con về đến tận nhà dì dượng. Severus! Ngài nói xem, đây không phải đã theo dõi từ trước thì làm sao cô ấy biết con đang ở đâu được?." Harry hơi kích động. Rướn người về phía trước, giọng nói như hét lên.

"Cảnh giác không tệ nhĩ? Xem ra nhóc cũng có chút đầu óc." Snape đứng dậy. Bước đến phía ngăn tủ tìm thứ gì đó.

Khoảng chừng một phút sau đó. Snape quay người lại tiến đến chỗ Harry. Cúi người xuống và đưa cho cậu  vật đang nằm trong tay hắn.

"Severus? Đây là?." Harry cảm thấy giật mình vì thứ cậu nhận được là một chiếc nhẫn bạc cùng với một sợi dây màu đen. Harry ngơ người ra. Ngước mặt lên nhìn người đàn ông trước mắt.

Snape im lặng không nói gì. Hắn cầm lấy chiếc nhẫn lòng vào sợi dây màu đen đeo lên cổ Harry hạ giọng nói. "Nhóc không cần biết lý do. Giờ vẫn chưa thích hợp để nói ra." Snape khuỵa một chân xuống. Hai tay lắm lấy bả vai cậu. Đôi mắt đen sắc lẹm giờ đã trở nên ôn nhu và dịu dàng." Nhóc phải nhớ giữ nó bên mình dù bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng phải giữ nó bên mình. Đã nhớ chưa Harry."

Harry gật đầu đồng ý dù cậu vẫn còn rất nhiều thắc mắc nhưng Snape nói với cậu rằng ngài ấy đã có hẹn nên kêu cậu ngủ lại đây.

Snape biến chiếc ghế sofa cậu từng ngồi thành một chiếc giường nhỏ vừa đủ cho cậu. Biến tấm áo choàng đen thành một chiếc chăn ấm áp. Snape để Harry nằm xuống rồi đắp chăn ấm cho cậu.

"Những người giống như con với ngài đều được gọi là quái vật phải không? Thưa ngài." Harry thắc mắc hỏi.

"Quái vật?." Snape cứng người lại. Gương mặt kinh ngạc trước câu hỏi của cậu.

"Vâng! Gia đình dì dượng đều gọi con là quái vật."

Cơ thể Snape run rẩy. Không phải vì sợ mà vì hắn đã giận đến run cả người. Đôi mắt đen hằng lên dây tơ máu. Xem kìa! Hắn lại có thêm một lý do nữa để xé xác lũ muggle kia rồi.

Snape thả lỏng người, cố gắng bình tĩnh lại. Bàn tay to lớn xoa nhẹ đầu Harry. "Không phải! Nhóc là một phù thủy. Một phù thủy mạnh mẽ giống như cha mẹ mình. Đừng nghe và để ý những lời nói của lũ muggle kia."

Harry cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu. Không thể mở nổi nữa. Cậu liền mất ý thức mà rơi vào giấc ngủ. Nhưng cậu vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng nói của Snape. Giọng nói trầm ấm như thôi miên cậu. Hơi ấm từ đôi bàn tay vẫn còn vương lại khiến cậu yên tâm đi vào giấc ngủ.

"Ngủ ngon Harry."

Snape thấy Harry đã ngủ. Liền xoay người bước nhanh đến lò sưởi. Nắm một nhúm bột floo hô. "Văn phòng hiệu trưởng Hogwarts."

Ngọn lửa xanh bao trùm lấy thân ảnh màu đen. Từ từ biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top