Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

extra: in another life

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin ngã thụp xuống trong phòng họp khi cơn đau đầu mạnh bạo đến tê liệt bất ngờ ập đến dày vò anh, đau đớn đến mức anh có cảm giác như đầu mình có thể vỡ ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào. Thật đau đớn! Cứ như vậy suốt mấy tháng nay rồi, số lần nhập viện của anh vẫn cứ tăng dần lên một cách đáng lo ngại.

Người trợ lí đứng bên cạnh giường bệnh, run rẩy báo về cho gia đình của anh. "Giám đốc điều hành lại đau đầu, thưa phu nhân."

Thần sắc của bà Park bên đầu dây có chút tái xanh. Sau khi kết hôn, sáu tháng nay những cơn đau đầu đã hành hạ anh không dưới hai mươi lần. Cứ mỗi lần như vậy bà lại hoảng sợ, liệu trí nhớ của Jimin...?

Không, vụ tai nạn đã xảy ra gần một năm rồi, và dù sao thì Jimin và Annie cũng đã kết hôn 6 tháng, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra được đâu.

Bà Park tự trấn an lồng ngực đang run rẩy của mình, nén hết sự lo sợ xuống để ổn định giọng nói.

"Tình hình của nó vẫn ổn chứ...?"

"Thật ra..."

Tình hình nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của bà, Jimin vì làm việc quá sức dẫn đến thần kinh suy nhược, cộng thêm trước đây đã từng bị chấn thương nên có chút ảnh hưởng, chưa biết là ảnh hưởng tốt hay xấu, đội ngũ bác sĩ hiện đang tiến hành kiểm tra.

Khóe mắt bà đỏ hoe, cổ họng nghẹn cứng. Bà biết "ảnh hưởng tốt" bác sĩ nhắc đến là gì, và bà mong nó sẽ không xảy ra, không bao giờ xảy ra.
-------------

Jimin đập nát lọ hoa sứ trắng trên bàn, gào lên.

"Tôi nói anh gọi T/b, gọi T/b. ANH CÓ NGHE TÔI NÓI GÌ KHÔNG VẬY ? TÔI MUỐN ANH GỌI T/B TỚI ĐÂY!"

Trợ lí đứng lặng ở một góc phòng, cắn răng nghe anh gào thét mà không dám nói gì, cũng không dám nhúc nhích, lòng cầu cho mau mau có ai đó tới cứu mình. Mười phút sau đó, bà Park chạy vào phòng bệnh, nhào đến và cản anh lại.

"Jimin..." - Bà chạy đến ôm con trai, nhìn anh đang run lên trong vòng tay của mình mà chợt thấy đau xót. Con trai của bà lẽ ra không nên trải qua những chuyện thế này...

"Mẹ, con muốn gặp T/b, mẹ đừng ngăn cản con và cô ấy nữa. Xin mẹ để cô ấy đến gặp con đi, con muốn nói chuyện với T/b..." - Anh thảm thiết ôm lấy cánh tay mẹ, anh thật sự chỉ muốn gặp T/b ngay lúc này.

Jimin không thể ngăn được những cơn run rẩy, anh đã trải qua một cơn ác mộng rất kinh khủng. Trong cái giấc mơ đáng sợ dài dằng dẵng ấy, Jimin đã thấy T/b bỏ anh lại để kết hôn cùng một người khác, cô đã không còn hướng về phía anh nữa. Jimin không nhớ mình đã sợ hãi đến mức nào, giấc mơ ấy thực tế đến nỗi anh chẳng thể thoát ra được, nên bây giờ sau tất cả mọi chuyện tồi tệ như vậy, anh chỉ muốn gặp cô.

Đáp lại lời cầu xin thành khẩn ấy, bà Park chỉ lạnh lùng đẩy anh ra.

Anh có thể thấy đôi môi mẹ anh run rẩy, mồ hôi nhỏ thành giọt trên trán. Đặt anh nằm xuống giường bệnh, bà uống một ngụm nước, lãnh đạm quay lưng về phía anh.

"Jimin, con đã kết hôn rồi, đừng nghĩ đến T/b nữa."

"Kết hôn?" - Jimin nhíu mày. Chuyện ngu ngốc gì vậy? Nó giống hệt giấc mơ của anh, chỉ khác vai thôi... rõ ràng anh đã tỉnh lại rồi mà, sao anh vẫn nghe người ta nói mình đã kết hôn? - "Con kết hôn với ai cơ ?"

"..." Bà Park im lặng không đáp, liền sau sự im lặng đó là một tiếng xoảng khác kêu lên, ba mảnh sành văng đến gần chân bà.

"Mẹ không nói ? Được, con tự mình đi tìm T/b để hỏi cô ấy." - Jimin giật mạnh các dây dẫn lằng nhằng trên người mình, bám vào giường hung hăng muốn bỏ đi. Mẹ anh quay người lại ấn mạnh anh nằm xuống, đôi mắt bà hằn lên những vệt đỏ.

"Con và Annie Hwang đã kết hôn rồi, kết hôn được 6 tháng rồi, đừng có gây chuyện nữa."

Từng lời của bà lọt vào tai Jimin bỗng biến thành những tia sét giữa trời quang. Sáu tháng? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

"Sáu tháng ? SÁU THÁNG ? Con chỉ mới vừa tỉnh lại đây thôi mà ? Chẳng lẽ... V-vụ tai nạn, con đã bị tai nạn, đúng không? Chẳng phải con vừa mới tỉnh lại sau vụ tai nạn đó sao? Mẹ xem, chân tay con vẫn còn rất đau, chắc chắn là do vụ tai nạn, gì mà sáu tháng chứ...?"

"Jimin, vụ tai nạn đã trôi qua gần một năm rồi."

"Không... tại sao lại vậy được ? Con không nhớ gì hết, con không tin."

"Tất nhiên là con không thể rồi, sau khi tỉnh lại, con đã bị mất trí nhớ."

Jimin có thể thấy cơ thể mình như đông cứng. Mất trí nhớ? Anh đã từng mất trí nhớ sao? Lại còn kết hôn khi thần trí không ổn định như thế?

"Nếu vậy T/b thì sao? T/b có biết chuyện này không ? Cô ấy hẳn là đã lo cho con lắm, tụi con đã không gặp nhau lâu thế rồi mà... Con đi tìm cô ấy."

Ngay khi anh vừa định ngồi bật dậy, một cái tát mạnh bạo đánh vào mặt anh, đau đến bỏng rát. Mẹ anh lại trừng mắt lên, nước mắt chảy dài xuống má.

"T/b biết con bị tai nạn, nó biết tất cả, và nó đã chọn từ bỏ con. Khi con kết hôn, nó thậm chí còn đến đám cưới của con và chúc mừng con nữa. Mẹ đã nói rồi đấy, giờ con vui chưa ? Jung T/b đã rũ bỏ con, bây giờ Annie mới là vợ của con. Jung T/b đã rời bỏ con."

Jimin thấy trái tim mình như rơi xuống vực thẳm.

"Mẹ nói, T/b đã rời bỏ con ?"

"T/b đã rời bỏ con."

"Không..."

"Từ bỏ đi, Jimin."

Mẹ Jimin quay người bước ra khỏi phòng bệnh, nước mắt chảy dài. Bà là một người mẹ tồi tệ, tới cả điều cơ bản nhất là để con trai mình sống trong hạnh phúc, bà cũng không làm được.

Khuôn mặt hiền hậu của T/b lại xẹt qua trong tâm trí bà. Cô là một cô gái tốt bụng, nhưng bà không thể chấp nhận cô được. Mỗi khi nhớ đến T/b, bà lại nhớ đến lúc bà cầu xin cô rời xa Jimin, khi ấy cô đã hỏi rằng.

"Nếu anh ấy nhớ ra cháu là ai thì sao ?"

"Thì bác sẽ để nó đến gặp cháu."

Khoé môi bà khẽ run lên. Xin lỗi cháu nhé T/b, bác đành phá vỡ lời hứa này với cháu vậy. Ngay từ đầu, bác đã không phải một người mẹ tốt rồi, nay đến nước này, bác vốn không thể quay đầu được nữa.

"Tăng cường lực lượng y tá và bảo vệ, túc trực phòng bệnh của giám đốc điều hành thật chặt chẽ, nhất định không để người lạ vào cũng như không để giám đốc ra ngoài nếu không có sự đồng ý của tôi."
--------------

Jimin bị giam cầm, giam cầm thật sự. Ngoại trừ mỗi bữa có người đem thức ăn và hồ sơ vào cho anh, thì không một ai đến thăm anh.

À không, có một người, Annie Hwang.

Jimin đã quên gần hết những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi bên Annie, ấn tượng về cô trong đầu anh bấy giờ thật sự rất mơ hồ. Anh chỉ nhớ mang máng được lần gặp đầu tiên của hai người khi anh vẫn còn là một sinh viên mà thôi, nhưng dù cho xa cách như vậy anh vẫn thừa nhận Annie là một cô gái tốt. Mặc kệ cho thái độ lạnh nhạt xa cách của Jimin đối với nàng, nàng vẫn chỉ cười.

"Không sao đâu Jimin. Em sẵn lòng chờ anh bình tĩnh lại, đừng lo, em không phiền gì đâu."

Jimin nhìn cái nhẫn lấp lánh trên tay nàng, trong lòng xót xa.

"Cô ơi, tôi xin lỗi vì nói ra những lời này, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ chúng ta có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này được đâu thể. Tôi thật sự vẫn yêu T/b lắm, yêu đến nỗi không thể chấp nhận ai khác ngoài cô ấy được cả."

"Em biết."

Cái mỉm cười ngọt ngào của Annie càng làm nỗi buồn trong lòng Jimin trĩu nặng.

"Ừm... Annie này... Tôi tin thời gian qua chúng ta đã có một cuộc hôn nhân rất hạnh phúc, và tôi không bao giờ hối tiếc quãng thời gian đó đâu, thật đấy. Tôi thật sự ước gì mình có thể yêu cô, nhưng cô cũng biết mà phải không, trái tim con người là không thể ép buộc. Xin lỗi đã làm lỡ một lần đò của cô, tôi nghĩ... chúng ta nên li hôn..."

Nụ cười của Annie hơi cứng lại, nhưng không một sự bực tức nào được bộc lộ ra ngoài.

"Thật ra, em cũng biết nếu không phải vì chuyện làm ăn của hai bên gia đình thì chúng ta sẽ chẳng thể lấy nhau được đâu, bởi ngay từ đầu chuyện này đã đến một cách quá nhanh. Em cũng có những suy nghĩ của mình, dù bây giờ là hơi muộn, nhưng ít nhất em cũng đã biết rằng em chính là người đã phá vỡ mối quan hệ của anh và cô ấy."

"Không, không phải lỗi của em đâu." - Jimin ngắt lời nàng, trong lòng lại cảm thấy xót thương cho cô gái này vô cùng. Vốn dĩ nàng không có lỗi, những chuyện thế này chính nàng cũng là người bị ép buộc. Nhưng Annie lắc đầu, khoé mắt chợt long lanh.

"Em sẽ giúp anh gặp lại T/b. Nếu như anh và cô ấy quyết định ở bên nhau một lần nữa, em sẽ tự làm giấy li hôn trước."

Jimin nhìn người con gái yêu kiều trước mặt, khoé mắt đột nhiên cay cay. Cả anh và Annie đều đã bị cuốn vào những sắp đặt nghiệt ngã của người khác, trong khi anh ích kỉ muốn trốn đi tìm hạnh phúc của riêng mình, nàng lại vì muốn anh hạnh phúc mà hi sinh cả hôn nhân vừa mới chớm nở của bản thân.

"Nhưng... tôi không thể làm vậy được, còn em thì sao... Dù sao chúng ta cũng đã kết h-"

Hai chữ "kết hôn" còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Annie chặn lại, nàng lắc đầu, mỉm cười trong khi nước mắt lăn xuống má.

"Em không thể sống cả đời với một người không yêu mình được. Em yêu anh, nhưng là yêu anh của khoảng thời gian không nhớ về T/b. Anh của thời gian đó chắc chắn cũng yêu em, nên em mới quyết định kết hôn với anh. Nay anh đã tìm lại được tình yêu với cô ấy, vậy nên em còn níu kéo làm gì nữa ? Nếu anh muốn đi, em sẵn lòng để anh ra đi. Em chỉ xin anh hãy nhớ một điều, ngoài T/b, còn có em luôn luôn ở phía sau anh. Có thể em chưa thể yêu anh lâu dài và đậm sâu như cô ấy, nhưng em cũng rất yêu anh."

Jimin có thể cảm nhận được những giọt nước mắt mặn chát đang run rẩy rơi ra từ khoé mắt của anh, vội đưa tay kéo cô gái trước mặt ôm chặt vào lòng.

Annie, dù cho sau này có ra sao, tôi nhất định cũng mong những điều tốt đẹp và hạnh phúc nhất sẽ đến với em.

----------------

Annie đã thành công trong việc giúp đỡ Jimin trốn ra khỏi bệnh viện. Anh ngồi trong một cửa hiệu Starbucks, nhanh tay bấm dãy số quen thuộc anh đã ghi nhớ suốt bao nhiêu năm dài.

Ba hồi chuông reo lên, đầu dây bên kia nhấc máy, có vẻ rất ngập ngừng.

"Alo?"

Cổ họng Jimin đột nhiên khô khốc, lời nói trong họng như nghẹn cứng lại, mãi mới thốt lên được một tiếng "T/b..."

"..." Người bên kia bất ngờ im lặng một thoáng, trái tim Jimin cũng theo đó mà trống rỗng đến mơ màng.

"Ừm... T/b, anh có thể gặp em chút được không? A-anh rất nhớ em."

"..." Có trời mới biết T/b vừa bất ngờ đến mức nào, cây bút chì đang cầm trên tay cô rơi xuống đất, đầu chì gãy nát. Anh ấy nhớ cô sao? Rốt cuộc là kiểu nhớ nào đây...?

"Anh nhớ em, anh muốn nhìn thấy em, dù chỉ một chút thôi cũng được. Làm ơn, hãy đến gặp anh đi."

Giọng nói thành khẩn của Jimin đánh mạnh vào lớp tường băng giá T/b xây dựng trong lòng, làm nó đổ sập xuống. Cô khẽ cất giọng gọi lấy cái tên thân thuộc của anh.

"Jimin..."

"Anh cầu xin em, làm ơn, đến gặp anh đi. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em."

Jimin có vẻ thành khẩn lắm rồi. Một tiếng thở dài thườn thượt phát ra từ trái tim cô. Khẽ gật nhẹ đầu, T/b ngắt máy đứng dậy, thay vội bộ quần áo rồi chạy đến Starbucks.

Jimin ngồi bên vách tường kính của cửa tiệm, áo sơ mi trắng xanh với quần âu quen thuộc, nét mặt còn hơi xanh xao. T/b vừa bước vào đã nhận ra, thậm chí còn nhìn thấu được sự bồn chồn trong mắt anh.

Cô ngồi xuống cái ghế đối diện anh, vuốt nhẹ mái tóc vì gió thổi mạnh mà rối tung, chột dạ gãi tai khi thấy anh mỉm cười mở lời.

"T/b, lâu quá không gặp em..."

"Ừm, cũng gần 8 tháng rồi nhỉ."

Một khoảng không gian im lặng kéo dài giữa hai người, chỉ có những tiếng thở dài nặng nhọc khe khẽ vang lên. Jimin ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của T/b, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an đến kì lạ.

Cô không có bất kì phản ứng gì với anh cả, không ôm chầm lấy anh, không hỏi han anh, không đáp lời anh, hay thậm chí là còn không thèm nhìn anh...

Đây là bầu không khí của một cặp đôi đã xa cách nhau lâu ngày nên có vào ngày hội ngộ hay sao?

"Em này." - Jimin nuốt nước bọt, cố gắng gọi cô một tiếng để phá vỡ bầu không khí ngu xuẩn đang bao trùm, và điều đó cuối cùng cũng có thể làm cho đôi mắt T/b dao động.

Cái cách anh gọi cô ngọt ngào và ôn nhu như vậy, đã lâu lắm rồi cô chưa được nghe, đến hôm nay nghe thấy rồi, lại thấy trong lòng xao xuyến biết bao.

Anh nắm lấy đôi tay còn dính chút than chì của cô, cảm nhận được tay cô như đang run lên khe khẽ rồi nhanh chóng vùng vẫy thoát ra, nhất thời là phản ứng không kịp.

Cô đã rút tay mình ra khỏi tay anh. Cô chưa từng làm như vậy bao giờ cả, ngay cả khi hai người đang cãi nhau to...

"E-em xin lỗi..."

Bây giờ giọng của cô lại còn có vẻ sợ sệt nữa kìa. Jimin trầm ngâm nhìn cô một lúc lâu, giọng nói chân thành mãi mới chịu cất lên.

"T/b, em về với anh nhé?"

"Dạ?" - T/b khẽ nhíu mày, hình như cô không hiểu ý Jimin đang muốn nói gì.

"Ý anh là... tụi mình hãy quay lại với nhau đi nha... Anh đã nhớ lại rồi này, nhớ lại tất cả rồi, thậm chí còn biết được những chuyện tồi tệ em phải trải qua nữa. T/b, anh hứa sẽ không để em đi như vậy nữa đâu, anh hứa sẽ luôn luôn bên cạnh em, không để ai bắt nạt em nữa, quay lại với anh được không T/b?"

T/b mở to mắt, tâm tình đột nhiên chấn động mạnh.

Anh đã nhớ ra cô là ai rồi sao ?

Trái tim cô run lên, ngón tay mấp máy muốn đưa lên chạm vào mặt anh anh, nhưng ngay khi vừa giơ lên đã nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay anh đập vào mắt mình. Ánh sáng lấp lánh của viên đá quý trên đó làm T/b như bừng tỉnh. Cô khẽ bặm môi, nhè nhẹ lắc đầu.

"Jimin, anh đã kết hôn rồi. Annie là một cô gái tốt, anh đừng làm vậy với cô ấy."

"Không, không..." - Jimin tháo vội chiếc nhẫn cưới ra đặt lên mặt bàn - "Annie sẽ hiểu cho chúng ta mà, cô ấy cũng biết anh rất yêu em. T/b, em làm ơn, anh sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để ở bên em mà thôi."

T/b im lặng, khoé mắt đau đau. Cô đã mong đợi khoảnh khắc này biết bao lâu rồi. Cái khoảnh khắc anh nhớ ra cô là ai, chạy đi tìm cô và nói yêu cô, cuối cùng, cũng đến rồi.

Jimin ôm lấy khuôn mặt gầy gò của cô. Đã lâu không gặp, cô ốm đi nhiều quá, sắc mặt cũng mất dần đi vẻ vô tư hồn nhiên ngày nào, chắc cô đã phải trải qua nhiều chuyện khó khăn lắm. Anh tự nói với bản thân rằng anh, chính anh, sẽ làm cô cảm thấy hạnh phúc một lần nữa.

"T/b, em đừng lo nghĩ gì cả. Về bên anh, hai chúng ta sẽ cùng bắt đầu lại, cùng nhau vun đắp một niềm hạnh phúc mới còn đẹp đẽ hơn cả trước kia, nhé?"

Đôi vai gầy của T/b run lên, cô ngẩn người một lúc lâu, rồi gỡ tay anh ra khỏi mặt mình.

"Xin lỗi, Jimin. Chúng ta đã không thể quay trở lại được nữa rồi. Anh có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em, chúng ta vốn dĩ đã không còn đi chung một con đường nữa, không thể nữa..."

Sắc mặt Jimin vì câu nói của cô mà trở nên khó coi, ánh mắt đặt lên người cô thoáng chốc tối lại. Lẽ nào... những gì mẹ anh nói là thật sao? Cô thật lòng có thể bỏ anh mà đi sao ?

"T/b, ý em là sao? E-em không cần anh nữa sao? Em nỡ rũ bỏ tình yêu của chúng ta thật sao?"

"Jimin, anh đã kết hôn rồi. Em không muốn phá vỡ cuộc sống của anh lần nữa. Anh về đi."

T/b gấp gáp đứng dậy, cánh tay Jimin phải cố gắng lắm mới níu được cô lại, cả người anh run lên trong nỗi bất an.

"Không, đừng làm vậy với anh. Anh không thể từ bỏ em thế này được. Nếu vấn đề là mẹ anh, anh sẽ sẵn lòng nói chuyện với mẹ và tìm cách giải quyết ổn thỏa. Cả Annie nữa, cô ấy cũng hiểu cho chúng ta mà. Chỉ cần em đừng rời bỏ anh thôi, anh rất cần em, T/b."

T/b nghe trái tim mình vỡ ra một mảng lớn, nhưng lúc này cô còn có thể làm gì kia chứ ? Ngay từ lúc đầu, cô đã chọn làm việc này vì tương lai của anh, nay chuyện đã tới nước này, cô không thể quay đầu được nữa, đành gỡ nhẹ tay anh khỏi tay mình.

"Vấn đề không phải ở mẹ anh, mà là ở anh và em. Em chỉ mong anh hiểu rằng, có những chuyện khi đã trôi qua rồi thì không thể giữ lại được nữa, có những quyết định khi đã đưa ra rồi thì không thể sửa chữa được nữa, hơn nữa còn có những chuyện không phải chỉ cần chúng ta cố gắng là thay đổi được. Em và anh, chúng ta đã từng là những người hạnh phúc nhất, nhưng rồi cũng chỉ có vậy. Chuyện tới nước này, không ai trong số chúng ta là người có lỗi cả, chỉ là cuộc đời này buộc chúng ta phải như thế thôi. Anh đừng cố gắng níu giữ nó lại nữa, bởi dù cho có là ai cũng không thể đưa chúng ta về những ngày hạnh phúc ban đầu được đâu."

Ngoài trời bất ngờ đổ mưa, cơn mưa nặng hạt như đang rơi lên những nỗi buồn của anh. Jimin thấy cổ họng mình nghẹn lại, giọng nói khản đặc khó khăn lắm mới thốt ra được.

"Vậy còn những hẹn ước của chúng ta, những lời hứa chúng ta đã từng nói với nhau thì sao ? Anh đã hứa rằng mai sau này anh nhất định sẽ lấy em, nhất định sẽ lo cho em một cuộc sống thật tốt, nay anh đã có thể thực hiện được lời hứa đó rồi, lẽ nào em lại muốn bỏ anh mà đi ?"

"Jimin..." - T/b hít thở một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh đang cố xoáy sâu vào mình - "Có những lời hứa ngay từ khi nói ra vốn dĩ đã là một lời hứa không thể thực hiện được. Em không trách anh không giữ lời hứa với em, bởi em tin chúng ta gặp được nhau là do duyên số, giữ được nhau đến cuối cùng hay không cũng là do duyên số. Có lẽ duyên của anh và em đến đây đã cạn, nên chẳng thể để chúng ta bên nhau được nữa. Anh biết không, nếu chúng ta đã không có duyên cùng nhau như vậy, có quay về bên nhau lần nữa cũng không thành được đâu."

Đau lòng lắm đúng không? Nhưng sự thật chính là như thế...

"Anh không tin, chẳng lẽ em lại có thể từ bỏ tình yêu của chúng ta dễ dàng đến vậy hay sao?"

"Em không từ bỏ, anh cũng không từ bỏ. Chỉ là chúng ta buông nhau ra để đi tìm tình yêu thật sự của mình thôi. Em không phải bến đỗ cuối cùng của anh, em thật sự rất tiếc, nhưng như vậy có lẽ sẽ tốt cho anh hơn. Vì em tin dù có chuyện gì xảy ra, vẫn còn một người con gái tuyệt vời như Annie luôn ở bên cạnh anh."

T/b mỉm cười, mọi cảm xúc đều như tan ra thành nước, vội vàng bốc hơi.

Phải, cô ấy sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, chứ không nhu nhược quay đi như em.

Jimin đờ đẫn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen yên bình như hồ nước mùa thu của T/b. Đôi mắt ấy vẫn luôn tĩnh lặng và êm đềm như dáng vẻ của nó bấy lâu nay, nhưng anh biết nó không còn hướng về phía anh nữa.

Điện thoại trong túi T/b reo lên. Ngay lúc ấy, anh không biết có phải bản thân nhìn lầm hay không, nhưng anh thấy đôi mắt T/b đang cười.

Tâm hồn cô đang cười, trái tim cô đang cười một cách rất hạnh phúc, hệt như nụ cười của cô cách đây mười năm khi anh nói yêu cô lần đầu tiên.

T/b liếc qua dòng chữ trên màn hình, vội vàng nhấc máy. Bên đầu dây ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm bình tĩnh vang lên.

"Mưa rồi, anh tới đón em."

Ngày hôm đó, T/b rời đi, để lại cho anh một hộp giấy chứa đầy những kỉ vật của hai người. Cô đã ôm anh một cái rất chặt, rất lâu, ôm cho thỏa nỗi thương nhớ của mình suốt bao lâu nay.

"Jimin, anh nhất định phải sống thật hạnh phúc, hạnh phúc đến cuối đời, như vậy mới giống như lời chúc phúc của em trong hôn lễ của anh. Em có thể không phải là người cùng anh đi đến những bước đi cuối cùng, nhưng em luôn luôn yêu anh, yêu hơn cả cách một cô gái thường yêu một chàng trai."

Tình cảm ấy bây giờ không chỉ là tình yêu, mà còn là sự hi sinh pha với chút nuối tiếc và tổn thương.

Tình yêu của hai người cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết rồi, tuy không thể ở bên cạnh nhau, nhưng vẫn chẳng thể nào lãng quên được nhau, hệt như những điều hoa mĩ người ta vẫn hay nói về "mối tình đầu".

Thật sự rất đúng. Tình yêu đầu là một mối tình đẹp đẽ, chân thành, nhưng chẳng đến được với nhau.

T/b buông nhẹ anh ra, quay lưng nhìn về phía chiếc Porsche vừa chạy đến, ánh mắt không giấu được tia mong đợi. Từ sau cánh cửa xe sang trọng, một nam nhân với tướng mạo và khí chất xuất chúng nhanh nhẹn bước xuống, lặng lẽ cầm ô đến che cho cô.

T/b khẽ mỉm cười với anh ta, ngay cái khoảnh khắc đó Jimin cũng nhận ra rằng anh đã không còn là người đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho cô nữa rồi.

Jimin mỉm cười chua xót, thì ra trong những tháng ngày anh làm tổn thương cô đến tận cùng, còn có rất nhiều người tốt hơn anh sẵn sàng dang rộng vòng tay để bảo vệ cô. Anh cuối cùng cũng đã hiểu tại sao số phận lại độc ác với anh như vậy, bởi lẽ anh không xứng đáng với một cô gái thánh thiện như cô.

Cảm ơn em đã trao tặng những năm thanh xuân tươi đẹp nhất cho anh. Thật buồn em nhỉ... Có lẽ là ở một thế giới khác, anh đã có thể giữ em lại bên mình rồi.

Mưa lộp bộp rơi, gột rửa hết những tạp nham bụi bặm của Seoul, nhưng không thể xoá đi nỗi buồn trong lòng con người. T/b nhìn những giọt nước mưa rơi ngoằn ngoèo trên cửa kính, nước mắt tự dưng cũng trào ra từ khoé mắt.

Xin lỗi vì đã làm xáo trộn cuộc đời vốn dĩ rất bằng phẳng của anh. Thật buồn anh nhỉ... Có lẽ là ở một thế giới khác, em đã là cô gái của anh rồi.

Thôi thì chúng ta hãy cùng nói lời tạm biệt nhé, và cả lời cảm ơn nữa.

Cảm ơn anh, cảm ơn em, cảm ơn chúng ta của những năm tháng đó đã cùng nhau hạnh phúc.
---------


Hai năm sau đó, T/b gọi điện cho Jimin với chất giọng tuy đã chững chạc hơn nhưng vẫn tươi vui hệt như những năm trung học khi ấy.

"Jimin, ngày mai là đám cưới của em và Taehyung rồi, anh nhớ phải đến đấy nhé ?"

Chàng trai đang ôm đứa con gái bé bỏng trong tay khẽ mỉm cười, ôn như gật đầu với người con gái bên kia.

"Tất nhiên rồi, anh nhất định sẽ đến gặp cô dâu nhỏ của anh."

Jimin ngắt máy, ánh mắt khẽ nhìn sang tờ lịch với một dấu khoanh tròn đỏ chói.

Em biết gì không T/b? Ngày mai là ngày chúng ta cắt đứt mối duyên tình dang dở của mình, vừa vặn hay cũng là ngày mà 11 năm trước em đã chấp nhận làm người con gái của anh...

Kiếp này không thành, thôi thì, hẹn em ở một cuộc đời khác vậy...



"In another life, I would make you stay.


In another life, I would be your girl."





----------------

A/N: Aaaa truyện đã chính thức end rồi này, cảm ơn tất cả mọi người đã đọc đến tận dòng này nha. Như mọi người đã thấy là mình vẫn còn rất nhiều lỗi trong cách trình bày, miêu tả và diễn đạt nữa TvT mong mọi người có thể lượng thứ bỏ qua, hoặc nếu có thể thì mong mọi người để lại vài lời khuyên là mình vui lắm rồi :>. Thành thật cảm ơn mọi người nhiều lắm, cảm ơn rất nhiều ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top