Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11: Miko - Năng lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộp bộp bộp...

Kuroko bước dọc theo hành lang dài, ánh nắng mai dịu dàng trượt trên từng miếng gỗ nâu bóng tạo cảm giác thật ấm áp, cậu không cần nhìn cũng biết thời tiết hôm nay chắc chắn rất đẹp, là một ngày thích hợp để ra ngoài và nhìn ngắm phong cảnh.

[Hình như bắt đầu từ hôm nay Akashi-kun sẽ học điệu múa dâng thần, có lẽ mình nên đi theo để xem một chút...]

"Akashi-kun, chào buổi sán-? Akashi-kun?"

"Ah, là anh à, Kuroko-san?"

Akashi ngước lên nhìn Kuroko, trên tay và mặt bàn là những tấm ảnh chụp Akashi lúc nhỏ, đa số người đứng chung đều là ông nội của cậu ta chứ không hề thấy ai giống như ba hoặc mẹ chụp cùng.

Kuroko biết ba mẹ Akashi đều đi làm xa nhưng đến mức không có được một tấm ảnh chụp chung thì có hơi...

"... À, lúc lau chùi đột nhiên phát hiện ra album hồi nhỏ nên tôi muốn xem một chút." Akashi dọn gọn đống ảnh trên bàn lại bỏ vào cuốn album rồi đứng dậy đem nó để lên kệ tủ, xong xuôi mới quay qua nói với Kuroko: "Hôm nay sư trụ trì của Thần Xã vẫn chưa có thời gian trống nên buổi học sẽ bắt đầu vào ngày mai."

"Vậy à?" Kuroko đảo mắt nhìn quanh phòng khách lớn rồi nhìn Akashi một lần nữa: "Đã có chuyện gì xảy ra sao, Akashi-kun?"

"... Anh nói vậy là sao? Không lẽ trong không khí có bụi?"

Akashi quay đầu nhìn xung quanh: "Lạ thật, sao tôi không cảm giác được vậy? Để tôi đi mở cửa cho thông gió trước rồi chúng ta cùng dùng bữa sáng."

Kuroko nhìn theo Akashi, khẽ nhăn mày một chút nhưng rồi quay người đi, thân thể từ từ tan biến.

Vi vu-

Gió dịu lướt qua mặt Akashi làm cậu quay đầu lại nhìn thử, Kuroko đã không còn đứng ở đấy nữa.

"... Kuroko-san?"

{Cái thứ đang ở bên cạnh ngươi, càng gắn bó với nó thì ngươi càng rời xa cuộc sống của một người bình thường đấy.}

"..... Không phải vậy."

Akashi mím môi, buồn bực thở ra một hơi dài: "Cái khả năng này càng lúc càng phiền phức rồi..."

Chiếp chiếp... Chiếp chiếp.....

"Nắng mai, ngày hạ, lá xôn xao, hoa đua thắm."

Akashi rời mắt khỏi quyển sách, Kuroko đã ngồi cạnh từ lúc nào, đối phương lẩm bẩm câu từ vừa quen vừa lạ đối với một thanh thiếu niên như cậu.

"Liệu ngày mai tôi vẫn sẽ được nhìn thấy bầu trời xanh kia chứ? Hay vẫn sẽ là một ngày hạ u ám đầy mây giông và mưa bão?"

Akashi chớp mắt, đưa ra phỏng đoán: "Cổ tích về chú chim xanh?"

Kuroko mỉm cười, gật đầu: "Phải, chính là nó. Người ta nói rằng chỉ cần nhìn thấy chú chim ấy thì chắc chắn bạn sẽ có được hạnh phúc."

Akashi nheo mắt lại.

Lúc còn nhỏ cậu đã được ông nội kể cho nghe cổ tích về chú chim xanh này rồi, thậm chí có khá nhiều dị bản của nó. Có bản ghi chú chim xanh đó là hoá thân của một tinh linh, có bản lại ghi nó là chú chim báo hiệu cho cái chết vì bất kì ai nhìn thấy cũng đều qua đời ngay sau đó, thậm chí có bản còn ghi rằng chỉ có linh hồn và những sinh vật ở 'bờ bên kia' mới có thể nhìn thấy nó,...

"Nhưng đó chỉ là truyện cổ tích thôi."

Akashi đóng quyển sách trong tay lại, ánh mắt dời lên người người ngồi trước mặt mình: "Anh lớn đến chừng đó vẫn tin câu chuyện giả tưởng ấy là thật sao, Kuroko-san?"

Kuroko hơi nghiêng đầu sang trái một chút, chớp mắt ngơ ngác: "Nó có thật mà, chính mắt tôi đã nhìn thấy rồi. Mặc dù chỉ là thoáng qua..." Nói đến đây Kuroko lại cúi mặt xuống, trông có vẻ buồn buồn.

"... Haizz..." Akashi thở ra một hơi dài: "Cứ cho là nó có thật đi nhưng chưa chắc là nó vẫn còn ở đây đâu. Năng lực của tôi không cảm nhận được bất kì sự hiện diện nào ngoại trừ anh mà."

Người đó chớp chớp mắt nhìn Akashi, môi nâng lên một nụ cười tràn đầy tự tin và khẳng định.

"Nó ở đây, tôi chắc chắn đấy, chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy thôi."

[Nếu tìm thấy nghĩa là anh sẽ có hạnh phúc, đúng không? Nếu vậy anh sẽ rời khỏi nơi này ư? Hay là...]

"... Khi nào tìm thấy thì hãy rời khỏi đây đi, anh không thuộc về thế giới này, kẹt lại càng lâu thì càng phát sinh vấn đề đấy."

Kuroko ngây ra một lát rồi mới gật đầu: "Tôi biết. Thời gian này vẫn phải làm phiền cậu tiếp rồi, Akashi-kun."

"Tôi biết rồi, vì anh ở đây nên..." Akashi trả lời đến đây thì ngừng lại, cậu suy nghĩ về những ngày tháng hai người đã cùng trải qua, về sự quan tâm nhẹ nhàng mà Kuroko đem đến, thậm chí là...

"... Bỏ đi, anh muốn ở lại đây bao lâu đều được."

Kuroko ngạc nhiên: "Akashi-kun?"

"Ngôi nhà này quá rộng đối với một người." Akashi đứng lên, cầm theo bình trà và sách: "Có thêm một người sống cùng và lo ăn uống cho người đó vẫn nằm trong khả năng của tôi."

"....." Kuroko ngỡ ngàng nhìn Akashi, những lời đó như thể...

"Nếu tôi ở lại đây mãi mãi... cậu vẫn sẽ lo cho tôi suốt cả quãng đời còn lại sao?"

"Cái này còn phải hỏi nữa à?"

Akashi hơi nhướng mày lên, có vẻ khó hiểu: "Anh ở đây, không lo cho anh thì tôi lo cho ai giờ?"

Nói xong câu này cậu quay người đi về phía bếp, định bụng sẽ pha thêm trà và lấy chút điểm tâm ăn kèm, dù sao hôm nay cũng là một ngày đẹp trời, ngồi ngoài hiên ăn bánh uống trà vừa khéo rất thích hợp.

{... Càng gắn bó với nó thì ngươi càng rời xa cuộc sống của một người thường.}

Akashi nhìn ấm nước được đun trên bếp lửa, cậu dựa lưng vào bàn chế biến trong lúc chờ nước sôi, tâm trí nghĩ về những lời mà cáo trắng đã nói.

[Nếu năng lực này là chúc phúc mà cái người được gọi là Mikoto trao cho mình-]

Akashi không tin là mình sẽ quên bất kì ai có dáng vẻ kì lạ mà bản thân đã gặp qua dù chỉ một lần, từ nhỏ trí nhớ của cậu vốn rất tốt vậy mà lục lọi kí ức lẫn album lúc nhỏ đều không hề phát giác được bất kì thứ gì khác thường.

Không lẽ năng lực này được ban tặng khi mình còn ở trong bụng mẹ?

Akashi nhìn qua điện thoại trên bàn, nếu muốn thì ngay bây giờ cậu chỉ việc cầm máy lên, mở danh bạ tìm kiếm và nhấn nút gọi là có thể bắt liên lạc được ngay với mẹ của cậu để hỏi về chuyện này.

... Nhưng cậu không muốn.

Mỗi một việc cậu muốn làm cậu đều phải trình bày nguyên nhân rõ ràng cho cha hoặc mẹ nghe, kể cả khi hai người họ không hề ở cạnh cậu thì việc yêu cầu giáo viên, bảo an khu nhà, hàng xóm xung quanh,... chú ý đến sinh hoạt thường ngày của cậu.

Tựa như một vật trưng bày dù được thả ra ngoài nhưng vẫn bị giám sát và kiểm soát.

[Nếu mình hỏi gì đó kì lạ chắc chắn hai người họ sẽ không để yên đâu.]

Trở về quê của ông nội là cách giúp cậu chạy trốn khỏi lồng giam của ba mẹ.

"... Nếu cái năng lực này không thể tự biến mất..."

Akashi nhìn vòi ấm nước, những làn khói hơi nóng mờ mờ ảo ảo bắt đầu gia tăng, bắt đầu bốc lên càng lúc càng nhiều.

"Mình chỉ việc thích nghi với nó là được, đúng không?"

So với nỗi đau đánh mất thứ quý giá thì việc phải nhìn thấy một chiều không gian khác vừa vặn vẹo vừa kì dị chẳng hề đáng sợ chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top