Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gánh hàng ngoài vỉa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nhìn thấy  mẹ bị người khác khinh miệt, chế giễu, mẹ ngã khuỵa vì cơn bệnh, nhưng tôi đã không làm gì ngoài việc đứng nhìn mẹ"

Sau ngày mưa như thác đổ hôm đó, mẹ bệnh mấy ngày liền, do dầm mưa quá lâu, gánh hàng hôm đó cũng ướt cả.

  Tôi thấy mẹ xanh xao, gầy gò hơn, nhưng đôi chân lều khều, yếu ớt vẫn đều đặn quãi gánh ra vỉa hè, suốt mấy ngày bệnh, vì nếu một ngày nghỉ là một ngày đói, mẹ bảo vậy khi tôi lầm bầm hỏi

Bệnh sao không ở nhà?

  Tôi vẫn còn dăng dẳng cái cơn giận hôn trước với mẹ, mẹ thừa biết điều đó, nhưng phận con cái, tôi cũng ngậm giận rồi thôi, không nói gì về chuyện hôm đó nữa
 
  Tôi nấu cho mẹ được 2 ngày cháo, sau thì mẹ nói không cần nữa
mẹ khỏi bệnh rồi
nhưng trong câu nói còn kèm theo cả tiếng nước mũi và tiếng ho khều khào, mẹ nói để thời gian học bài, nghỉ ngơi, không cần lo cho mẹ, mẹ còn khỏe.

Gần 50 tuổi đời,lăn lộn,  vậy mà vẫn chưa ngày nào thảnh thơi, hưởng thụ, ba đi bỏ lại tất cả, bỏ lại cuộc sống đơn độc khốn khổ cho mẹ, ba ra đi vì 1 cơn bạo bệnh năm tôi được 3 tuổi, mẹ tầng ấy năm mang gánh hàng rong nuôi tôi lớn khôn, chợt thấy có lỗi nhiều với mẹ, tôi hối hận, rất muốn xin lỗi mẹ, nhưng vì hổ thẹn nên không dám...

Mấy ngày sau đó, trời nắng đẹp, nắng vàng tươi xen qua kẻ lá, rọi nhẹ vào góc sân trường, mùa hè tươi đẹp lại về, ve sầu thi nhau kêu vang khắp nơi, Phượng thay lá, chồi non, búp Phượng lú nhú xanh rờn góc trời, cũng là vào mười mấy năm trước tôi được chào đời, trong vòng tay có ba có mẹ, có gia đình hạnh phúc...
  Tiếng trống đập tan tất cả, chen nhau qua phía cổng trường, đi bộ dọc theo vỉa hè, vẫn lối cũ, quanh co, khó nhớ, cùng với mấy cô bạn luyên thuyên, chuyện trò, đến ngã quẹo tôi bắt gặp hình dáng quen thuộc, ngồi trả lại tiền dư cho một nhóm học sinh, ho, tiếng ho dồ dập, liên tục, tiếng chửi rủa của đám học sinh
 
Này có đưa tiền nhanh đi không? Ho gì mãi thế hả bà cụ, tởm chết đi được..
Đoạn vừa dứt lời, 1 đứa cao to bự con vung tay giật mớ tiền thừa rồi xô mẹ tôi ngã, tôi từ đằng xa đứng nhìn, đám bạn vỗ vay
 
Này nhìn kia, bà già với gánh hàng, ho sặc ho sụa, tay chân lắm bẩn, thật.. hạng nào của xã hội đây?

  Tôi định phản bát nhưng kịp nói thì 1 đứa khác lại chen nhanh vào

  Mà này Phúc An, hình như người đàn bà này có vẻ quen mặt nhỉ? Hình như...
 
Tôi giật mình, hoảng sợ

KHÔNG QUEN bà ta đâu ! Chỉ là một người bán dạo, mình đi thôi, nắng lên đỉnh đầu rồi!

Tiếng quát lớn của tôi làm mẹ nhìn sang, tôi vội bỏ đi cùng đám bạn, quay nhìn mẹ vội 1 cái rồi đi thật nhanh, để cho rằng mẹ không nhìn thấy đứa con bất hiếu, hỗn xược này..
 
  Một lần nữa, cùng với vô vàng lần khác, lại cảm thấy hối lỗi, nhưng do cái tôi, cái sĩ diện nên không dám nói lời xin lỗi, để rồi chưa bày tỏ được gì thì tôi lại phủ nhận mẹ thêm lần nữa, từ bỏ người cực nhọc nuôi tôi ăn học, yêu thương tôi hết mực..

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top