Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mặt trời dần lên cao, Sashiko cũng tỉnh giấc. Lâu lắm rồi mới được một giấc êm ấm, cho nên cô không nhịn được mà làm tổ thêm một lúc lâu.

Đứa trẻ mười tuổi vẫn như cũ ở đây, thấy cô dậy liền mỉm cười, ngọt ngào nói. "Em ngủ ngon chứ?"

"Hikaru vẫn ở đây mà". Sashiko mỉm cười. "Chỉ cần anh ở đây thì em sẽ luôn được ngon giấc thôi."

Đứa trẻ bật cười, đôi câu trêu ghẹo cô rồi theo Sashiko bước vào nhà vệ sinh.

Vòng thi tiếp theo sẽ diễn ra vào ba ngày tới, từ đây tới đó Sashiko cũng khá rảnh rỗi. Cô cũng chẳng thừa hơi để đi rèn luyện này nọ, thành ra liền chui vào mấy cửa hàng quần áo mua sắm thả ga.

Yukio là người xui xẻo được chọn làm hầu cận của Sashiko, vậy nên cô nàng dù có bất mãn thế nào đi nữa thì cũng phải ngoan ngoãn đi theo làm giá treo đồ. 

Có lẽ định mệnh là một thứ gì đó khá kỳ diệu, cho nên khi Sashiko đang cùng Yukio mua sắm, cả hai đã gặp phải hai trong nhóm ba người của làng Cát.

Sashiko cũng không thân quen với hai người bọn họ xong một nụ cười cô cũng lười cho. Xong, khi ra khỏi cửa hàng mua sắm, cô liền cảm nhận được thứ chakra khủng bố đó.

Tên nhóc này, cũng lười che giấu quá rồi đấy.

"Mang đồ tôi về phòng đi nhé Yukio". Cô nói. "Tôi đây phải đi gặp một người."

Yukio cũng không hỏi, gật đầu rồi mang mấy túi giấy biến mất.

"Đã không còn ai nữa nên cậu có thể xuất hiện được rồi chứ Gaara của sa mạc?". Sashio cười tủm tỉm. "Với cái chakra khổng lồ đó thì tôi thiết nghĩ cậu cũng nên học cách che giấu đi bạn mình à."

Không ngoài dự kiến, Gaara nhanh chóng xuất hiện. Thiếu niên tóc đỏ so với hôm trước càng thêm phần sát khí, đôi mắt thâm sậm hai mí trông càng giống hệt như một con gấu mèo.

Cậu ta vẫn như cũ mà nhìn thế gian bằng một đôi mắt lạnh như băng, hình xăm chữ Ái đỏ sậm như máu đầy quỷ dị trên trán khiến thiếu niên càng trông đáng sợ. Cứ như thể chỉ cần có người dám làm phật ý cậu ta, thì tên nhóc này sẽ lập tức dùng cát bóp chết người đó ngay.

"Tôi đã chỉ đi mua sắm thôi chứ không có đá động gì đến đồng đội của cậu đâu à nha". Sashiko giơ hai tay ra vẻ vô tội. "Nếu muốn đánh nhau thì nên xem xét kĩ tình huống nhé thiếu niên, đời cậu còn dài lắm đấy."

Gaara lẳng lặng nhìn cô, thật ra nếu không phải Shukaku bảo cậu đến tìm hiểu cô thì còn lâu Gaara mới chịu ra ngoài.

Con quái vật trong người cậu, nó đang chú ý đến cô gái này. Có phần e dè, thậm chí là sợ, nhưng nhiều hơn là tò mò. Nhưng vì sao lại tò mò, thì Shukaku lại kín miệng như bưng.

Sashiko cũng đoán được lý do vì sao Gaara tới đây, nhưng lần này cô không giúp cậu che giấu nữa mà trực tiếp vạch trần luôn.

"Cậu muốn tìm hiểu về năng lực của tôi phải không?"

Gaara cũng không nhíu mày, cơ mà cậu ta làm gì có lông mày chứ. Cho nên thay vào đó, Sashiko có thể thấy hình xăm chữ Ái trên trán thiếu niên khẽ nhăn lại.

"Nhưng mà tệ quá". Cô mỉm cười. "Chị đây không kể đâu."

"Cô, có chút thú vị."

Ba trăm năm rồi mới nhận được một câu nói từ gấu mèo lông đỏ, Sashiko liền hơi nhướng mày. Nhưng cô rất nhanh thu lại mà nở nụ cười.

"Thú vị chỗ nào?". Sashiko hỏi.

"Cô không sợ". Gaara nói. 

"Sợ cái gì?"

"Tôi. Mọi thứ. Cô dường như không sợ gì cả."

Nụ cười trên môi Sashiko càng thêm thỏa mãn, khuôn mặt xinh đẹp mỗi khi cô cong môi càng thêm phần quyến rũ. Dù chỉ mới là tuổi mười hai, xong thiếu nữ lại diễm lệ như một đóa hoa cao kiều.

"Như vậy có phải chuyện xấu không?". Sashiko hỏi lại. "Việc tôi không sợ cậu ấy?"

Gaara trầm mặc hồi lâu, rồi lắc đầu.

Không phải chuyện xấu, cũng không hẳn là tốt, chỉ là có chút thú vị mà thôi.

Sashiko lại mỉm cười, không hiểu sao càng lúc cô càng cảm thấy tên nhóc này đang thu hút sự chú ý của mình.

Có lẽ vì cậu ta có một đôi mắt cô độc, cứ như thể cô đang nhìn vào chính mình của một thời điểm nào đó. Hoàn toàn chỉ có hận thù và chán ghét thế gian, tình yêu và sức sống, những thứ đó dường như là quá xa xỉ đối với người con trai này.

"Có muốn ăn gì đó cùng tôi không?". Sashiko hỏi. "Cũng trưa rồi còn gì."

Gaara không trả lời, nhưng lại dùng cát hạ xuống mặt đất và đứng đối diện cùng cô.

Lâu lắm rồi Sashiko không có mặt ở Konoha, mọi thứ thay đổi quá nhanh trong nhiều năm khiến cô cũng không biết nhiều mấy địa điểm ăn chơi lắm. Cũng may là cửa hàng cơm gia đình cô hay ăn lúc nhỏ vẫn còn ở đây, cho nên Sashiko cũng đỡ mất thời gian lựa chọn.

"Cậu muốn ăn gì?". Sashiko nhìn thực đơn và hỏi.

Gaara nhìn cô, không trả lời.

"Gì cũng được à?". Cô mỉm cười. "Vậy có dị ứng gì không? Ý là có gì cậu không ăn được không?"

Gaara lại nhìn cô, vẫn thủy chung im lặng.

Vậy thì hẳn là không rồi.

Sashiko không thích ăn gì cả, cô không có vị giác cho nên việc ăn uống cũng chỉ là để cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể mà thôi.

Gọi bừa vài món rồi chờ đồ ăn giao ra, Sashiko thấy Gaara nhìn mình thì lại mỉm cười.

"Đừng nhìn nữa". Cô nói. "Mặt tôi sắp bị cậu nhìn đến thủng rồi này."

Gaara nghe vậy cũng không thu bớt lại sát khí, sự lạnh lẽ như ác quỷ bò ra từ địa ngục của thiếu niên khiến mấy vị khách xung quanh cũng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm mà lùi ra xa.

"Chúng ta trò chuyện một chút đi nhé?". Sashiko lại hỏi. "Tôi chỉ mới biết tên cậu, còn cậu thì đến từ đâu? Làng Cát phải không?"

Gaara vô thức nhìn chiếc khăn có khắc huy hiệu làng mình, vì cảm thấy đây là một câu hỏi ngu ngốc nên đã từ chối trả lời Sashiko.

Con chó rách này đúng là kiệm lời thật.

À không, cậu ta là gấu mèo lông đỏ mà, có phải chó đâu. Vậy thì phải sửa lại, phải gọi cậu ta là một con gấu mèo rách nát mới được.

"Lần trước ở vòng thi phụ, tôi không có xem trận của cậu". Sashiko chuyển chủ đề. "Nghe nói cậu tàn ác lắm, bóp nát tay chân con nhà người ta luôn mà phải không? Đúng là đỉnh thật đấy."

Nâng niu sợi chỉ trên tay mình, Sashiko khúc khích nói. "Chỉ của tôi thì không nghiền nát người khác được, ghen tị với cậu thật đấy."

Rũ mắt dò xét sợi chỉ đang loe ngoe trên tay cô, Gaara lúc này mới mở miệng.

"Thứ đó rốt cuộc là cái gì?"

"Là gì ấy hả?"

Sashiko vuốt ve sợi chỉ, ngân dài giọng điệu hồi lâu mới trả lời. "Tôi cũng không biết nữa."

"..."

Nghe thấy âm thanh chuyển động của cát, Sashiko thầm bật cười khi thấy tên nhóc kia đang lên cơn điên muốn giết mình.

"Nói thật lòng mà, đừng có giận chứ". Sashiko cười nói. "Nghiêm túc đấy, tôi không biết đây là gì nữa. Chỉ biết từ khi còn nhỏ, nó đã đi theo và bảo vệ cho tôi rồi."

Chưa một lần rời xa, thậm chí là kể cả trong giấc ngủ, thứ chỉ này cũng chưa từng rời khỏi cô.

Nghĩ đến dòng cát của mình và con quái vật khát mau trong người, Gaara không khỏi đưa ra giả thiết đứa con gái này cũng là một Jinchuuriki.

Nhưng Jinchuuriki thường có lượng chakra rất lớn, còn người này, cậu hoàn toàn không thể cảm nhận được chakra bên trong cô.

Tuy nhiên, dù không thể cảm nhận được bất kỳ thứ chakra nào từ Sashiko, xong Gaara vẫn rất rõ ràng người này rất nguy hiểm. Nếu như cậu mà dám manh động, thì cô sẽ lập tức ra tay.

Cứ như đang nhìn thấy một bản thân khác vậy.

Chỉ khác là đứa con gái này hay cười quá thôi.

"Vậy còn cậu?". Sashiko lại chuyển đề tài sang phía Gaara. "Cát của cậu để kết dính được với nhau thì hẳn phải cần nhiều chakra lắm đúng không? Người bình thường thì khó có thể làm được điều đó 24/24 lắm, nhưng mà từng phút từng giờ thì Phòng Thủ Tuyệt Đối của cậu vẫn được kích hoạt, sao chakra của cậu có thể nhiều tới mức đó thế?"

Gaara lại im lặng, công việc mà cấp trên ở làng giao cho vẫn chưa hoàn thành, cho nên cậu không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cô ta được.

Vậy nên bù lại, cậu chuyển đề tài sang cô.

"Thứ chỉ đó của cô cũng bảo vệ cô suốt đấy thôi". Gaara nói. "Xem ra chakra của cô cũng không tồi."

"Ngại ghê nhưng thật ra thứ này không phải là nhẫn thuật đâu". Sashiko cười nói. 

Không phải nhẫn thuật?

Thấy hình xăm chữ Ái trên trán Gaara khẽ nhăn lại, nụ cười trên môi Sashiko càng thêm cong.

Người thông minh chỉ cần nói một thì sẽ hiểu mười, huống chi con gấu mèo lông đỏ này càng là một thiên tài. Sashiko biết cậu ta đã thấm phần lớn lời mình, cho nên cũng không tiết lộ nhiều thông tin hơn nữa.

Bảo sao lại không cảm nhận được chakra từ thứ năng lực này, hóa ra nó không phải là nhẫn thuật.

Nhưng vậy thì thật kỳ lạ.

Gaara càng nghĩ càng rối, đôi mắt màu lục bảo không ngừng dò xét sợi chỉ trên tay Sashiko.

Nếu như không phải là nhẫn thuật, vậy thì rốt cuộc thứ này là cai quái quỷ gì?

"Đồ ăn của quý khách đây ạ."

Đúng lúc này thì đồ ăn được mang ra. Người phục vụ dường như rất sợ Gaara, vậy nên vừa đưa đồ ăn xong đã lập tức chạy vào trong.

"Mời cậu dùng bữa". Sashiko thân thiện nói. "Lúc nhỏ tôi thường ăn cơm ở đây, nhiều năm rồi không ở đây cũng không biết tay nghề của bọn họ có thay đổi không nữa."

Gaara không thích giao tiếp với người khác, vấn đề khiến cậu thắc mắc mấy ngày nay nếu đã không thể giải đáp thì Gaara cũng không muốn tìm hiểu nữa. Con quái vật trong người đã gào thét đòi giết người, xem ra cậu vẫn là phải rời khỏi đây trước thôi.

Ừm tên dùng thể thuật hôm đó, chắc là nên lấy hắn làm nạn nhân thôi.

"Đi đâu thế?". Sashiko khó hiểu nhìn cậu chưa ăn miếng nào đã đứng lên. "Cậu còn chưa ăn gì mà?"

Gaara không để ý cô, thoắt cái đã biến mất.

"Có đoán được cậu ta là ai không?"

Nhìn người đàn ông vừa xuất hiện trước mặt mình, lại còn tự nhiên dùng bữa như thể là thân quen lắm vậy, Sashiko không khỏi nhướng mày.

"Hokage mà lại đi ăn chực đồ ăn của trẻ nhỏ, bộ lương bổng quan chức giờ thấp dữ vậy sao?"

Người ngồi trước mặt cô chính là Hokage đệ Tam, ngài Sarutobi Hiruzen. Chỉ là thân phận Hokage thì quá nổi bật, cho nên ông đã biến thành một bộ dạng khác mà thôi.

"Cháu ăn nói lễ phép vào". Ông lườm cô. "Ta đáng tuổi ông cháu đấy nhé Sashiko."

"Hokage mà lại đi ăn chực đồ ăn của trẻ nhỏ, bộ lương bổng quan chức giờ thấp dữ vậy sao ạ?"

Hokage đệ Tam trừng cô, nhưng cũng chỉ thở dài rồi thôi.

"Thế có đoán được cậu nhóc đó là ai không?". Ông hỏi lại.

"Sao tôi phải nói với ông?". Sashiko vừa ăn cơm vừa thong thả trả lời. "Không thân xin đừng ngồi chung bàn, đây không thừa tiền đến mức mời ngài đệ Tam đáng kính dùng bữa trưa đâu, Ạ."

"Cái con bé này."

Trước cú gõ đầu đầy nội lực của ngài Hokage đệ Tam, chỉ bạc của Sashiko vậy mà lại không cản đòn. Thành ra, cô gái nhỏ cứ thế mà bị đánh đến sưng trán.

"Này". Sashiko tức giận buông đũa. "Sao ông đánh tôi?"

"Ăn nói cho lễ phép vào". Ngài đệ Tam trợn mắt với cô. "Ta đáng tuổi ông cháu đấy."

Đã đi qua giông bão, Sashiko đã sớm không còn biết sợ hãi là cảm xúc gì. Nhưng Hokage đệ Tam hơn cô rất nhiều năm tuổi đời và kinh nghiệm chiến trường, vậy nên dù không sợ gì thì Sashiko cũng phải lui xuống một bước vì khí thế bức người của ông.

Chậc lưỡi một tiếng đầy khó chịu, Sashiko cũng không còn thong thả được nữa. Cô nhấp ngụm trà, buồn bực nói.

"Ông tìm tôi có chuyện gì không, ạ?"

"Chỉ hỏi thăm cháu chút thôi". Sarutobi cũng nhấm ngụm trà và nói. "Nhiều năm không gặp, cháu lớn lên trông xinh đẹp thật đấy."

Nhưng trông lại không giống với Fugaku và Mikoto, thậm chí là đến ông bà nội và mấy họ hàng gần của cô cũng không giống, Sashiko càng lúc càng giống hệt một con cừu đen của dòng tộc Uchiha, một chút cũng chẳng giống ai trong nhà mình.

"Ông gặp tôi chỉ vì muốn khen tôi xinh đẹp à?". Cô tỏ vẻ khó hiểu. "Hokage bây giờ rảnh rỗi vậy sao, ạ?"

"Cháu không thể nào nói chuyện được à?". Ông lại lườm cô. "Với lại đừng có giống như một con nhím như thế, hiền hòa một chút sẽ không chết ai đâu Sashiko."

Tính cách Sashiko từ nhỏ đã khó ưa, nhưng lúc nhỏ cô vẫn là hiền hơn một chút. Xong thời gian mà, ai rồi cũng phải khác thôi.

Thấy cô không muốn tiếp tục chủ đề này, Hokage mới hỏi lại vấn đề cũ.

"Thế cậu nhóc làng Cát đó, cháu có nhận xét gì về cậu ta không?"

Sashiko xoay xoay cái cốc trà trong tay, rồi nói. "Jinchuuriki phải không, ạ?"

Hokage đệ Tam không nghĩ đến cô sẽ đoán ra nhanh như vậy, đôi mắt màu đen liền không khỏi nhìn đứa trẻ này hồi lâu.

"Nhưng tôi có cảm giác đây không phải là vấn đề mà ông muốn hỏi lắm". Cô bỗng nói. "Hình như ngài Hokage đây muốn hỏi thăm về thứ năng lực này của tôi đúng không?"

Nhìn sợi chỉ đang ngọ nguậy trên tay cô, Hokage đệ Tam liền trầm mặc.

Vẫn hệt như vậy, thứ năng lực này trông bình thường như thế, xong tiềm năng của nó vẫn đáng sợ vô cùng.

"Cháu càng ngày càng khó hiểu". Ông nói. "Sao cháu có được nó?"

"Tôi có thể từ chối trả lời câu hỏi này không, ạ?". Sashiko đáp.

Cũng đoán được cô sẽ không trả lời, cho nên ông cũng không ép, mà lại hỏi thăm rằng.

"Bấy lâu nay, cháu vẫn ổn chứ?"

Mất tích nhiều năm như vậy, xong kể từ khi trở về làng, đây là lần đầu tiên Sashiko được nghe một ai đó hỏi thăm về tình trạng của mình.

Thấy cô hơi ngẩn người, ngài đệ Tam bèn mỉm cười.

Cứ tưởng đã là một linh hồn lạc lối, xem ra vẫn chỉ là đứa trẻ đáng thương dại khờ mà thôi.

Trước nụ cười ôn hòa của ông, Sashiko liền giật mình tỉnh táo. Cô hơi nhướng mày, rồi thả lỏng mà nói.

"Nhiều năm không gặp, không hiểu sao tôi vẫn thấy mừng vì ông còn sống đấy, ạ."

Ít ra so với đám người khác, ông vẫn là một người tốt.

Hokage đệ Tam nghe cô bày tỏ mà không khỏi bật cười. Ông nói. "Mãi mới nghe cháu nói được một câu êm tai đấy Sashiko."

"Thôi đi". Sashiko khó chịu xoay đầu đi. "Được rồi thăm hỏi tới đây thôi, ông có thể đi được rồi đấy. Công việc Hokage hẳn là bận lắm phải không, ạ?"

"Thật sự thì ta đã rất vui khi biết cháu còn sống". Sarutobi bỗng nói. "Thân là một Hokage, ta thật sự rất an tâm khi các mầm non như cháu vẫn có thể bình an lớn lên."

Bình an sao?

Cuộc đời Sashiko có thể dính với nhiều chữ, nhưng bình an thì không. Cô đã quá quen với bất hạnh, cho nên khi nghe thấy bình an thì liền không khỏi chạnh lòng.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua thôi, dù sao cũng không phải thân thiết, cũng không cần phải để tâm nhiều.

"Tôi ăn xong rồi, trả tiền đây ạ."

Sashiko đặt tiền lên bàn, rồi xoay đầu nhàn nhạt nói với Sarutobi rằng.

"Mong ngài giữ sức khỏe, ngài đệ Tam."

Xong rồi, lúc này mới đứng lên rời đi.

Ừ, Sashiko ghét làng. Cô ghét Konoha, ghét cả gia tộc mình. Cho nên đối với những thứ ở đây, Sashiko tuyệt đối không muốn có chút liên hệ tình cảm nào.

Cô chỉ có Hikaru, chỉ cần Hikaru mà thôi.

Thấy cô rời đi, Sarutobi Hiruzen chỉ có thể thở dài. Ông uống nốt cốc trà trong tay, rồi lại thầm mắng Sashiko là một đứa nhỏ phung phí khi bỏ thừa cả một bàn đồ ăn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top