Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4 - Crush

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã được hơn 2 tuần trôi qua từ ngày nhập học chính thức. Diệp Thanh đã quen dần với nhịp điệu vội vã nơi mới lạ này. Hôm nay là ngày 1/9, chính xác 3 tháng kể từ ngày vô chia tay Việt Bân, cô vẫn nhớ đến anh, chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới. Căn bản là cô đã chán yêu đương lắm rồi, ngấy đến tận cổ.

Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày, vào lúc 5 giờ 30 phút sáng. Cô không ngủ được cả tối. Hình ảnh về Việt Bân chợt hiện lên, làm choáng ngợp đầu óc Thanh Thanh. Cô nhớ đến những ngày đầu quen nhau, nhớ đến những lần cậu ấy học cách yêu, học cách để trở nên trải lòng hơn với mọi người. Tiểu Thanh khắc ghi mọi thứ.

Cô với lấy tấm hình đặt trên bàn. Là hình cô và Việt Bân chụp chung khi họ đi dạo quanh khu công viên quốc gia.

"Tách... tách ... tách"

Nước mắt cô rơi xuống, thấm ướt bức hình. Cô vội lấy tay lau đi rồi đặt tấm hình sang một bên. 

"Nhất Thành"

Cái tên này... Chợt hiện ra. Trong vô thức. 

Thanh Thanh vò đầu. 

"Nếu có Nhất Thành ở đây thì tốt biết mấy..." Cái suy nghĩ ấy, chiếm trọn tinh thần Thanh Thanh lúc này. Cô bỗng dưng da diết "nhớ" đến Nhất Thành. Cái cách mà cậu ấy giỡn "nhây quá lố", cách cười, còn cả khuôn mặt ngại ngùng khi được cô "khen" là mỹ nam.

Mãi nghĩ, nghĩ mãi, thì "Tingggggggggg". Chiếc điện thoại reo lên, báo hiệu bây giờ đã là 6 giờ 30 phút sáng.

-D... ~ Mẹ cô bước lên, mở cửa ra. Thấy cô đang ngồi thù lù trên giường bỗng cứng họng. 

-Hôm nay mày bị bệnh à? Sao mà dậy sớm thế hở con?? ~ Mẹ Diệp Thanh vừa nói vừa lấy tay sờ lên trán Tiểu Thanh.

Cô gạt tay mẹ ra.

-Con ổn. Thôi con đi vệ sinh cá nhân đây. Mẹ chuẩn bị cơm cho con nhé. ~ Dứt lời, cô đi thẳng một mạch đến nhà vệ sinh.

-Con bé này hôm nay nó bị làm sao thế nhở?! ~ Mẹ cô hoang mang cực kì, nhất là lúc bắt gặp khoé mắt cô hoen đỏ.

--Trong nhà vệ sinh--

"Splash" 

Cô tạt nước lên khuôn mặt thanh tú đó.

-Mày tỉnh táo lại nào Thanh Thanh. Tỉnh táo lại, phải tỉnh táo lại. ~ Tiểu Thanh như một đứa tự kỉ nói với bản thân mình.

-Mày yêu Việt Bân, có lẽ là thế. Không, phải chắc chắn là thế.

Cô xối nước lên mặt, tới tấp. 

Khi vừa bước ra khỏi nhà tắm, mẹ cô vội chạy đến.

-Sao thế hở con??? Mày làm cái gì mà khóc thế hở? Có chia tay với thằng Việt Bân thì cũng không sao đâu. Đời còn dài, trai còn nhiều. ~ Mẹ cô nói nửa đùa nửa thật.

-Sao...sao...sao mẹ biết? ~ Cô được một phen hoảng hồn.

Mẹ cô không ngăn cấm việc yêu đương, dùng mạng xã hội hay gắt gỏng với chuyện đi hẹn hò. Nhưng để mẹ biết thì vẫn là việc không hay.

-Bỏ đi. Mau ăn sáng, rồi còn đi học.

-Ừm.

--Đến trường--

Thanh Thanh hờ hững bước về phía cầu thang. Nhìn cái bộ dạng "như xác chết trôi sông" của cô nàng, Nhã Tịnh không khỏi băn khoăn.

-Cái gì thế này? Hôm nay vừa bị mẹ mắng à? Hay bồ bỏ? Hửm? Nói coi, sao tơi tả thế này?! 

-Mẹ không mắng, bồ bỏ thì lâu rồi. Đại khái là nhớ kỉ niệm cũ á mà. ~ Thanh Thanh mệt mỏi trả lời câu hỏi ấy.

-Đã hết duyên, thì nhớ làm cái gì? Thôi thôi, lên tiết đầu nào, coi chừng trễ.

Nói rồi Nhã Tịnh cầm lấy cổ tay bé nhỏ của Tiểu Thanh kéo lên lầu 3.

--Tiết Hán Văn--

-Chào. ~ Thanh Thanh uể oải kéo ghế ngồi phịch xuống chỗ.

-Sao thế? Thường ngày năng động lắm mà? ~ Nhất Thành tuy hơi "bất cần đời" nhưng không phải dạng ngu, dễ dàng nhìn thấy nỗi khổ tâm ẩn trong dáng người nhỏ bé ấy.

-Chuyện hổng dui, đừng nhắc lại. ~ Cô gục cả mặt xuống bàn.

Nhất Thành quay sang Tịnh Tịnh. Mắt và lông mày hơi nhướn lên, ý hỏi cô bạn bị làm sao thế. Nhã Tịnh chỉ biết nhún vai lắc đầu. Quay sang Khải Trạch, hắn cũng chả hiểu gì.

-Sao thế nhở?! Mới tối hôm qua còn nhắn tin vui vẻ lắm cơ. Kì lạ.

Nhất Thành nhìn sang cô bạn đang gục đầu kia, ánh mắt khó hiểu. Trong lòng anh hình như cảm thấy chút khó chịu, đau đớn. Quyết không tin vào thứ cảm xúc đó, anh quay người lại, chú tâm vào sách vở.

Diệp Thanh đang úp mặt xuống bàn, bỗng mỉm cười. Cái bộ dạng lo lắng của hắn khiến cô không tự chủ mà vui lên. "Nhất Thành quan tâm mình đến vậy sao? Có chút hạnh phúc a~" Tim cô không còn đau nhói nữa, mà thay vào đó là thứ vị ngọt ngào, xúc động. Phải chăng cô đã rung động?

Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ ửng lên. May là hắn không thấy, không thì không biết trốn đi đâu.

Hình như...cô thích hắn mất rồi!

"Không...không...không thể nào. KHÔNG THỂ NÀOOOO!!!" Diệp Thanh ngẩng mặt, hất mái tóc, liên tục lắc đầu qua lắc lại.

-Cậu... Hôm nay bị chứng tăng động mất kiểm soát rồi à? ~ Nhất Thành đầu năm học cố giấu bớt cái tính thô bỉ ấy, nhưng giờ thì không kiềm chế nổi rồi.

-Ừ đấy! ~ Thanh Thanh đáp lại, có chút ngượng.

Nhất Thành lấy tay véo má Tiểu Thanh một cái. Cô gạt phắt tay hắn ra.

-Điên rồi à?! Giỡn với bà à? Cho rớt đầu nghe chưa con? ~  Thanh Thanh tuy giở giọng gắt gỏng, nhưng lòng vui sướng không ngừng.

-Dạ thôi em không dám chị ơi! ~ Nhất Thành miệng thì nói van xin, khoé môi lại cười tươi như hoa.

-Ấy dà, cậu được! Đang trong lớp học nên tôi không đánh được nhé. Uổng công tôi xem cậu là người nhẹ nhàng ấm áp.

-Tại cậu đấy thôi. Tớ chỉ muốn làm bạn thôi mà. Tính cách thì, từ từ nó lộ ra, ai mà biết được.

Hai người cứ say mê đấu võ mồm. Thầy Ngô đang hí hoáy viết bài giảng hôm nay lên bảng, chợt nghe bên dưới ồn ào. Xoay người lại, thì bắt gặp hình ảnh hai con người ấy đang hì hục cãi qua cãi lại.

-Hai em đứng dậy ngay cho tôi. Ra ngoài đứng! ~ Thầy tức giận quát lên.

Thế là, Diệp Thanh và Nhất Thành cùng nhau đi ra ngoài. Nhã Tịnh và Khải Trạch ngồi dưới khúc khích cười. Đơn giản vì họ đã chứng kiến hết cảnh tượng hồi nãy.

--Tại hành lang--

-Tại cậu hết đấy! ~ Diệp Thanh bĩu môi quay sang hắn.

-Cái gì mà tại tớ?! Tại cậu nhây quá đấy thôi. ~ Nhất Thành cảm thấy vô lý, nhưng... bộ dạng bĩu môi này, dễ thương khó tả.
-Hai em im không hả?! Đứng ngoài này rồi còn không sợ à? Hay thích xuống giám thị? ~ Thầy Ngô bước ra chỗ hai người, hắng giọng.

-Dạ. ~ Cô và cậu đáp, đầu óc vừa bị đánh một phen hoảng hồn, chỉ biết quay sang nhìn nhau mà đấu mắt.

Thật hết cách!

--Giờ ra chơi--

Thanh Thanh ngồi xuống một chiếc ghế, chống tay lên bàn. Vẻ mặt thẫn thờ. Không thể phủ nhận rằng, cô đang thực sự nghĩ tới Nhất Thành. Cái vẹo má ấy, cái cách hỏi han có phần thô đó, ... Có quá nhiều thứ làm cô thất thần nghĩ về hắn một cách "chết mê chết mệt" như hiện giờ.

-Này, đang tơ tưởng anh nào vậy? ~ Nhã Tịnh hỏi xoáy, trúng ngay tim đen của Diệp Thanh.

-Cái gì mà tơ tưởng? Chỉ..chỉ..là đang nhớ.... đến bài tập hôm nay thôi. Đúng vậy, bài tập! ~ Thanh Thanh nói lắp bắp, chỉ thêm phần chứng minh rằng lời nói của Tịnh Tịnh là đúng thôi.

-Đừng giấu nữa. Nhìn qua một cái là biết ngay. Khai mau! Anh nào? ~ Nhã Tịnh nheo mắt lại, đẩy nhẹ mắt kính, mặt áp sát vào Thanh Thanh, cứ như đang tra khảo tội phạm.

-Ừ thì... ~ Diệp Thanh đích thực sợ.

-Ậm ừ cái giề? Nói!

-Không được kể ai cái này, nghe chưa? ~ tuy là không muốn nói là bao, nhưng cô vẫn cần có người "tư vấn" và tâm sự.

-Nghĩ con này bán đứng cô à? Thôi cho tôi xin, bạn bè hơn hai tuần rồi đấy. ~ Nhã Tịnh tỏ vẻ không hài lòng với cái kiểu mất lòng tin vào bạn bè này.

-Hình như tớ...tớ...thích Nhất Thành mất rồi! 

-Cái giề?!!!! ~ Nhã Tịnh khi đó hét lớn cực. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.

-Xin..xin lỗi mọi người nhé. Bạn tôi không kiềm chế được á mà. ~ Diệp Thanh ríu rít xin lỗi họ.

-Làm cái gì mà la lớn dữ vậy? Điên à? ~ Cô hỏi tội Tịnh Tịnh.

-Cậu mới điên ấy! Sao lại là Nhất Thành? ~ Nhã Tịnh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

-Biết nhiêu đấy là được rồi. Hỏi nhiều làm gì.

-Ừ. Để dành sau này hít. 

Nhất Thành từ đằng xa cùng Khải Trạch tiến lại.

-Hai cậu nãy giờ nói chuyện gì vui dữ vậy? ~ Khải Trạch hỏi.

-Bí mật! ~ Tiểu Tịnh đưa ngón trỏ lên miệng, suỵt vài cái.

-Không nói không sao. Nào, đi lên học. Giờ ra chơi sắp hết rồi còn gì. ~ Tiểu Thành nói rồi khoác vai Diệp Thanh đi thẳng về phía cầu thang.

-Hot à nhoa! ~ Nhã Tịnh có cùng suy nghĩ với Khải Trạch.

-Hợp nhao ghê á. ~ Khải Trạch tuy thường ngày ít nói, nhưng cậu cũng khá hứng thú với mấy chuyện này.

--Trên cầu thang--

-Buông tớ ra! 

Nhất Thành cũng buông ra, chỉ là cô hôm nay gắt gỏng quá thể, khiến người ta nhìn không quen mắt.

"Nếu cậu ấy còn thân mật thế này, thì không biết mình có thể chịu đựng đến bao giờ?" Thanh Thanh cúi mặt rảo lên lầu trước.

"Mày thích Diệp Thanh hả Nhất Thành? Sao lại thế?!" Ai biết được trong lúc Diệp Thanh còn nghĩ cách để giấu giếm trọn vẹn nhất, thì Nhất Thành đã rung động rồi.

-Lát cậu với tớ, bày trò sự thật hay mạo hiểm, ép Diệp Thanh nói ra nhé. ~ Nhã Tịnh quả thật chiêu trò, một bên là hứa lèo con bạn để nó nói cho mình crush nó là ai, một bên lại bè lũ với trai hợp tác phơi bày sự thật.

Thế là Khải Trạch gật đầu đồng ý ngay tức khắc.

--Giờ ăn trưa--

Khi Diệp Thanh và Nhã TịnhTịnh vừa xong xuôi bữa trưa mang theo thì Tịnh Tịnh ngoắc Khải Trạch lại, còn nháy mắt một cái. Khải Trạch tức khắc hiểu ý. 

-Nhất Thành đâu rồi? ~ vốn dĩ, Nhã Tịnh định cho Tiểu Thành chơi cùng, cho Thanh Thanh cơ hội tỉnh tò trực tiếp.

-Bận PK vài trận với mấy thằng lớp bên.

-Thôi, nhiêu đây người đủ chơi rồi. ~ Nhã Tịnh đang mất kiên nhẫn, từ sáng giờ chỉ đợi mỗi trò này.

-Mấy cậu định chơi cái gì vậy? ~ Thanh Thanh vẫn chưa hiểu được cái gì đang xảy ra.

-Sự thật hay hành động. Chơi chứ?!

-Ừ, ai sợ ai.

Cây bút được đặt chỉnh chu lên bàn. Nhã Tịnh xoay nhẹ một cái. Vừa vặn như ý cô muốn, đầu bút chĩa về hướng Diệp Thanh.

-Được, tớ chọn sự thật. ~ Hôm nay cô muốn mạo hiểm một tí. Ngày trước, cô chỉ toàn chọn hành động, cô muốn xem xem bọn nó hỏi xoáy cái gì.

-Crush cậu...là ai nào? ~ Nhã Tịnh vừa nghe được Thanh Thanh chọn sự thật, con tim vui mừng muốn rớt ra ngoài, thực hiện nhanh chóng kế hoạch đã bàn trước.

-Cậu...! ~ Thanh Thanh cứng họng, chỉ biết nghiến răng ken két.

-Được được, các người! Hay lắm! ~ Thanh Thanh tức tối đến không nói nên lời.

-Nào, trả lời nhanh! ~ Khải Trạch cũng mất kiên nhẫn theo Diệp Thanh.

-VƯƠNG NHẤT THÀNH! Các người vừa lòng rồi chứ?!

"Hừ, Khải Trạch, hôm nay ngươi cũng phụ hoạ cho bạn ta à? Từ khi nào mấy người quay lưng với tôi vậy?" Tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, hận bản thân không nỡ đánh mắng bọn họ.

-Cảm đao nào mai phờ-ren! ~ Nhã Tịnh vừa thấy hối lỗi vừa hả hê. Hả hê nhiều hơn.

-Vương Nhất Thành nào có ở đây. Chúng tớ giúp cậu giữ bí mật. ~ Khải Trạch lấy tay thề thốt đủ kiểu.

-Mấy người thích nói thì cứ việc phun thẳng ra, chả tin nổi nữa! ~ Triệu Diệp Thanh của lúc đó tức giận khôn xiết.

-Reng...reng.... 

-Lên thôi nàooooo! ~ Nhã Tịnh hối cả nhóm đi lên, sợ Diệp Thanh nóng máu trả thù.

-Một ván nữa. ~ Thanh Thanh nói rồi xoay bút. Là Khải Trạch.

-Khai, crush/bồ có chưa? ~ cô chưa kịp đợi người ta chọn sự thật hay thử thách đã nêu câu hỏi.

-Có rồi, nói ra mấy cậu cũng không biết đâu. ~ Khải Trạch tự cảm thấy bản thân có lỗi nên chả trả treo gì nhiều, một mạch nói thẳng câu trả lời,

-Thôi lên. Trả thù tớ thì cứ đợi lần sau. Mà chắc cũng không có đâu à nha! ~ Nhã Tịnh ráng nhây tới phút chót.

-Á à, cuối cùng cây kim trong bịch có ngày lòi ra rồi. Đối xử với bạn bè tốt ghê ha!? ~ Tiểu Thanh lườm cả hai người bằng cái "ánh mắt hình viên đạn".

-Bạn bè mới đối xử với nhao như dzậy! Tại cậu hổng biết đấy! ~ Tịnh Tịnh cười hề hề.

Khải Trạch bắt gặp lại ánh mắt đó, liền run sợ, miệng tự động im.

--Tua tua tua--

Suốt cả ngày học hôm ấy, Nhã Tịnh và Khải Trạch cứ nhìn Nhất Thành mà cười cười, hàm ý "Chúc mừng cậu rước được con sukvak học giỏi nhất cái khối này. Duyên ghê cơ!!".

--Nhà Diệp Thanh--

Cô vừa ăn xong cơm tối, liền bưng ra sau, rửa gấp rửa gáp rồi chạy ù lên phòng.

Hội mẹ chẻ

Con người zô học :))

Sao hôm nay mấy người chơi cái gì giấu tui dzợ?

Mẹ của các con tui :">

Xin chân thành chúc mừng m! bờ ra vồ

Hongbikdatten

Ghen tị với m ghê luôn á~~~~

                                                                                                                                               Con sukvak ko phải người

                                                                               Các người được lắm, cứ chờ đi, sẽ có 

ngày tôi trả thù!!!!!!!!   

Con người zô học :))

Cảm đao nào các mẹ! có chuyện giề nói nghe nào??????

Mẹ của các con tui :">

Thôi hổng nói! từ từ rồi biết.     

Thanh Thanh tức giận ném điện thoại lên giường, trùm chăn lên cố chợp mắt mà ngủ.

"Từ giờ, người mày yêu sẽ là Nhất Thành!" Đúng, Thanh Thanh tự nói với mình như vậy.

Mơ mộng về hắn rồi cô thiếp đi từ khi nào không hay.                                             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top