Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 110


"Nương nương!" Cung nữ hầu cạnh hoàng hậu trông thấy bà có điều gì đó không ổn, vội vàng đưa tay đỡ lấy bà, "Ngài nên chú ý sức khỏe của mình."

Hoàng hậu nhìn Tưởng Lạc, sau một lúc lâu mới đau đớn nói, "Lạc nhi, con làm cho bổn cung thất vọng vô cùng."

"Mẫu hậu." Tưởng Lạc bị ăn hai cái tát, lúc này hắn đã tỉnh táo hoàn toàn, quỳ gối xuống trước mặt hoàng hậu, "Mẫu hậu, nhi thần...."

"Bản tính của con từ khi còn bé đã rất bồng bột, mẫu thân cứ nghĩ con còn nhỏ, vẫn chưa hiếu chuyện, coi như có chuyện gì vẫn còn Thái tử đứng ra gánh đỡ, hiện nay Thái tử bị bệ hạ giam lỏng ở đông cung, con thay bệ hạ giám quốc, thế nhưng làm việc vẫn không suy nghĩ cặn kẽ trước sau, con muốn ép chết bổn cung sao?" Mấy ngày tới đây, bệ hạ luôn không nồng nhiệt cũng không lạnh lùng với bà, hai người đã nên nghĩa vợ chồng vài thập niên, hôm nay khi đi đến nước này, nếu nói hoàng hậu không đau lòng thì không phải, chỉ là bà không biểu hiện ra cho hai đứa con thấy mà thôi.

Tuy rằng Bệ hạ không coi trọng con vợ kế, thế nhưng điều này không đại biểu hai đứa con trai của bà có thể huênh hoang không kiêng dè điều gì cả.

"Là lỗi của mẫu hậu." Hoàng hậu rơi lệ nói, "Tất cả đều là lỗi của mẫu hậu."

Nếu không phải bà lo lắng hai đứa con trai này sẽ nổi lên tranh chấp quyền lực, cố ý buông lõng đứa con trai thứ để cho nó không có quyền lợi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thì có lẽ hiện giờ sẽ không biến thành thế này.

Bà nhìn đứa con trai thứ đang quỳ trước mặt, lại quay sang nói với Tạ Uyển Dụ đứng ở bên cạnh, "Trữ vuơng phi, đi theo bổn cung."

Tạ Uyển Dụ bước ngang qua người Trữ vương, đi theo bên cạnh hoàng hậu, nhưng nàng không đưa tay đỡ bà. Hoàng hậu thầm chua xót trong bụng, tính tình Trữ vương phi vẫn còn rất trẻ con, năm đó khi bà còn là Thái tử phi cũng thường bị Huệ Vương phi lăng mạ, nỗi nhục nhã này bà nín nhịn nhiều năm, tận đến khi tiên đế băng hà, bà mới dám đứng thẳng người lên. Thời điểm đó, bà đã học được cách nhẫn nhịn hơn so với Trữ vương phi.

Có điều, suy cho cùng thì người sai trong chuyện này là đứa con trai của bà, cho nên bà không nói ra lời trách cứ.

"Nương nương, Phúc Nhạc quận chúa cũng ngông cuông quá mức." Nữ quan bên cạnh hoàng hậu nhỏ giọng nói, "Trữ Vương điện hạ là hoàng tử, là đúng hay sai tự có bệ hạ cùng nương nương đến định luận, nàng ta tưởng mình là cái thá gì mà dám ngông nghênh phách lối."

"Từ nhỏ, Họa Họa và Lạc nhi đã không họp nhau, hai đứa nó hễ gặp nhau là cãi vã đấu đá. Lạc nhi ỷ mình lớn tuổi hơn, thường xuyên bất nạt Họa Họa, cho nên tới bây giờ, hai đứa nó vẫn không ưa gì nhau." Nói đến đây, hoàng hậu lại thầm thở dài trong bụng, con bé Họa Họa nhà họ Ban rất khéo ăn khéo nói, bà rất thích.

Một cô bé như vậy nếu chỉ để yêu thương thì không sao, nhưng nếu mang về làm con dâu thì không ổn thỏa.

"Nô tỳ cảm thấy, nàng ta chỉ ỷ vào chút ân tình của đại trưởng công chúa dành cho bệ hạ, nhờ đó mà hống hách thôi."

"Câm miệng." Hoàng hậu giận tái mặt nói, "Chuyện Quý nhân, các ngươi được quyền xàm tiếu sao?"

'Nô tỳ biết tội!

Tạ Uyển Dụ Theo ở phía sau ngẩng đầu nhìn hoàng hậu một chút, sắc mặt của hoàng hậu quả thực không tốt lắm, nhưng mặc dù bà không hài lòng những lời nữ quan kia vừa nói, thế nhưng cũng không trách phạt vị nữ quan đó.

Nhìn thấy cảnh này, Tạ Uyển Dụ chỉ nhếch môi cười nhạt, người trong cung đều thế này, dối trá đến mức khiến người khác phải buồn nôn Mặc dù hoàng hậu luôn miệng nói mình thích Ban Họa nhiều thế này thế nọ, nhưng thực tế có thích nàng ta đến như thế không? Chắc chấn rằng niềm yêu thích này của bà ít hơn bệ hạ rất nhiều.

Nghĩ đến những lời nhắn nhủ của Ban Họa, tâm tình Tạ Uyển Dụ hết sức phức tạp.

Nàng thật không ngờ, đến lúc này, Ban Họa còn dám làm trò trước mặt Tưởng Lạc cùng hoàng hậu, nói Tưởng Lạc là một tên cặn bã.

Ban Họa thật sự nghĩ rằng hoàng hậu sẽ không nảy sinh bất mãn với nàng ta sao? Hoặc có lẽ.... nàng ta không bận tâm đến chuyện hoàng hậu sẽ nghĩ sao về mình ư?

Ban Họa và Dung Hà đi trên hành cung men theo bờ tường cao cao, Ban Họa chỉ vào một vườn hoa, nói, "Hồi còn bé, lúc thiếp đến khu vườn này chơi đã bị Tưởng Lạc đứng phía sau lưng xô thiếp một cái, làm thiếp ngã nhào vào trong bụi cỏ."

"Sau đó thì sao?" 

"Sau lại thiếp đã đá cho Tưởng Lạc một cú, đạp xong thiếp mới khóc, vừa khóc vừa lăn trên đám cỏ. Sau khi Bệ hạ và hoàng hậu nương nương biết chuyện này đã phạt Tưởng Lạc quỳ một canh giờ, còn thưởng cho thiếp rất nhiều thứ." Ban Họa thu hồi ánh mắt, ủ rủ nói, "Đó là lần đầu tiên thiếp hiểu được, nước mắt cũng có tác dụng."

"Từ đó về sau, Tưởng Lạc chỉ dám gây khó dễ với thiếp, thế nhưng nếu hắn ta đụng chạm đến thiếp, thiếp liền khóc, không những thế mà thiếp sẽ khóc thiệt to để cho mọi người biết hắn ta bắt nạt thiếp." Ban Họa rủ mất xuống, che dấu tâm trạng trong lòng mình, "Có một lần, bệ hạ hỏi thiếp rằng: Bản tính Tưởng Lạc không chững chạc bằng Thái tử phải không?"

Dung Hà bỗng nhiên nhớ lại, chín năm trước, bệ hạ cũng từng hỏi qua hắn như vậy, khi đó hắn mới mười lắm tuổi, hắn đã trả lời rằng: Hắn chỉ thích Thái tử cho nên không hiểu rõ tính cách nhị hoàng tử thế nào."

"Thiếp đã nói thiếp không thích nhị hoàng tử, chỉ thích chơi cùng Thái tử, trong mắt của thiếp, nhị hoàng tử không thể so sánh được với Thái tử." Ban Họa nắm tay của Dung Hà, mỗi một bước đi đều bước rất chậm cũng rất tùy ý, bởi vì bên cạnh có một người đang nắm tay nàng, nàng không cần lo lắng bản thân sẽ sẩy chân, "Sau khi bệ hạ nghe  thiếp trả lời như vậy, người không hề tức giận, còn khen thiếp thẳng thắn."

Có lẽ thời niên thiếu của bệ hạ cũng ngóng trông có người nói với ông rằng họ chỉ thích Thái tử, không muốn chơi cùng nhị hoàng tử.

Thế nhưng khi đó không có ai dám thẳng thắn nói ra như vậy, những lời này của nàng làm cho ông thấy sướng trong bụng.

"Thật trùng hợp." Dung Hà cười, "Năm đó bệ hạ cũng từng hỏi ta như thế."

"Vậy chàng đã trả lời thế nào?"

"Ta nói mình không thân thiết với nhị hoàng tử."

"Hì hì." Ban Họa che miệng cười, "Câu trả lời này thật khéo."

Hai người ra cung, thấy đầu đường treo đầy lồng đèn đỏ, người đi đường tấp nập, Ban Họa nói: "Ngày mai đã là giao thừa rồi."

Dung Hà thấy vẻ cô đơn hiện lên trên khuôn mặt của nàng, hắn bảo phu xe ngừng lại, vội vã nhảy xuống xe ngựa.

"Cái này cho nàng." khi Dung Hà trở lại trong mã xa, tay hắn còn xách theo một chiếc đèn lồng đỏ thật to, trên đèn lồng có viết chữ PHÚC to tuớng, phía bên kia vẽ một đôi chim khách. Chim khách báo xuân, là dấu hiệu tốt.

"Cái này là đồ chơi của con nít mà, phải không?" Ban Họa cầm lấy đèn lồng, tuy ngoài miệng thì nói không thích, thế nhưng tay lại vuốt ve đôi chim khách in trên đèn lồng.

"ừ." Dung Hà nhẹ nhàng hôn một cái lên trên má của nàng, nhỏ giọng nói: "Ở trong tim Ta, nàng chính là người con gái Ta yêu thương nhất, chăm lo cho nàng như trân bảo, không đành lòng để nàng phải chịu khổ sở."

"Hừ." Ban Họa nhỏ giọng nói với hắn, "Thiếp ứ tin chàng đâu." Thế nhưng, nói như vậy không có nghĩa nàng không thích nghe.

Một chàng trai tuấn tú cầm kỳ thư họa đều tinh thông, lại nói ra những lời đường mật, làm sao có thể không động tâm?

Dung Hà ôm chặt nàng vào trong lòng, khẽ cười nói, "Rồi nàng sẽ tin ta thôi."

Mã xa chậm rãi tiến về phía trước, trên tuyết in lại hai hàng bánh xe thật sâu. Giữa thế giới ồn ào, trong xe lại ấm áp tình cảm, giống như là tuyết trong đầu xuân, đẹp đến mức không thật.

Ba mươi Tháng chạp là ngày thứ hai Ban Họa xuất giá, vốn dĩ đây là ngày lại mặt, thế nhưng dựa theo phong tục, con gái đã có chồng thì không được quay về nhà mẹ đẻ vào ngày giao thừa.

Lúc Ban Họa tỉnh lại, bên ngoài tuyết vẫn rơi, nàng khoác áo, nói với nha hoàn bưng nước rửa mặt. "Hầu gia đâu?"

"Hồi bẩm phu nhân, Hầu gia mới vừa đi ra ngoài."

Ban Họa ném khăn lau vào trong bồn, đứng dậy đi tới gương đồng, trời lạnh như thế này, sáng sớm Dung Hà đi ra ngoài làm gì.

"Quận chúa, hôm nay ngài muốn búi tóc kiểu gì?" Ngọc Trúc và Như Ý đi tới phía sau Ban Họa, hai người thấy vẻ mặt cô đơn quạnh hiu của quận chúa, lời nói cũng dè dặt cẩn thận.

"Sao có thể búi tùy ý được." Dung Hà bước vội vào trong, trên áo khoác còn dính những đóa hoa tuyết chưa tan, "hôm nay là ngày lại mặt, ta không muốn để cho nhạc phụ nhạc mẫu nghĩ rằng Ta không chăm sóc cho nàng chu toàn."

Hắn đặt cái hộp gỗ lên trên bàn trang điểm, "Nàng nhìn thử mấy thứ trong hộp này xem, có thích không?"

Ban Họa không nhìn cái hộp gỗ mà kinh ngạc nhìn Dung Hà, "Chàng vừa nói hôm nay sẽ quay về nhà thiếp sao?"

Dung Hà nghe thấy hai chữ "nhà thiếp", biết ở trong lòng Ban Họa, nhà vẫn chỉ có một, đó chính là phủ Tĩnh Đình Công. Hắn cười cười, "Tất nhiên hôm nay cần phải trở về, hành cung lớn như vậy, chỉ hai chúng ta ở trong này thì có gì thú vị? Quay về chỗ của nhạc phụ nhạc mẫu, không chỉ càng đông người càng vui, mà nàng cũng vui vẻ."

"Dung Hà." Ban Họa đưa tay ôm lấy eo của Dung Hà, "Chàng thật tốt, thiếp thấy hơi thích chàng rồi."

"Chỉ hơi thích thôi sao?"

"À... hơi nhiều nhiều."

Vuơng Khúc đi tới bên ngoài thu phòng, nói với gã sai vặt đang đứng thủ ở bên ngoài, "Ta có việc cần gặp Hầu gia, phiền đi vào trong thông báo giúp Ta một tiếng."

"Vuơng tiên sinh." Gã sai vặt kinh ngạc nhìn Vuơng Khúc, "Hầu gia đã đưa quận chúa về nhà mẹ đẻ, ngài không biết sao?"

"Cái gì?" Vương Khúc nhắn mày, "Hôm nay là giao thừa."

Gã sai vặt gật đầu: "Hôm nay là ngày lại mặt của phu nhân, Hầu gia lo lắng phu nhân không tìm được đồ trang sức vừa ý, sáng sớm đã sai đỗ hộ vệ quay về Hầu phủ lấy một hộp trang sức lớn đến đây cho phu nhân chọn đây. Lúc này đã qua nửa canh giờ rồi, tiểu nhân cứ tưởng rằng Vương tiên sinh đã biết chuyện này."

Vương Khúc thầm lo lắng trong bụng, không biết có phải là ảo giác của ông hay không, dạo gần đây dường như Hầu gia không muốn triệu ông yết kiến, rất nhiều chuyện cũng không muốn thương lượng

cùng ông, lẽ nào ông đã làm cái gì để cho Hầu gia bất mãn, Hầu gia đang muợn cơ hội này cảnh tỉnh ông?

Ông hốt hoảng hoang mang bước ra khỏi khuôn viên thư phòng, nhìn thấy hạ nhân chủ viện đang dọn mấy cái rương ở bên ngoài, những cái rương này đều được đánh dấu gia tộc Ban gia, chứng tỏ đây đều là đồ gì đó được Hầu phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ sang.

"Các ngươi dọn mấy thứ này đi đâu?"

"Vương tiên sinh." Gã sai vặt dọn đồ làm một lễ với Vương Khúc, "Hầu gia nói, phu nhân ở trong Hành cung không mấy quen, cho nên dọn mấy thứ này đến Hầu phủ, mấy ngày nữa sẽ quay về Hầu phủ ở."

Vương Khúc nghe vậy cau mày, đối với Hầu gia mà nói, ở trong hành cung được một đế vương khâm ban chắc chắn tốt hơn nhiều so với ở trong Hầu phủ, thế nhưng chỉ vì Phúc Nhạc quận chúa  không quen ở trong này, cho nên Hầu gia phải dọn ra khỏi hành cung?

Có cái gì mà ở không quen, rõ ràng là muốn tìm cách ở gần nhà mẹ đẻ hơn. Một cô gái đã gả theo chồng, không nghĩ cách chăm sóc chồng mình cho tốt, lại ngày ngày nhớ nhung nhà mẹ ruột của mình thì còn ra thể thống gì? Đã vậy còn đầu độc Hầu gia, để Hầu gia phải đi theo nàng ta quay về nhà mẹ đẻ đón năm mới, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bên ngoài sẽ nói cái gì?

Nói Hầu gia sợ vợ, hoặc có lẽ sẽ nói Hầu gia kiêng dè thế lực Ban gia, không ngóc đầu lên đuợc?

Trong mã xa, Ban Họa nằm gác đầu lên trên đầu gối Dung Hà nhắm mắt dưỡng thần, Dung Hà kể cho nàng nghe mấy câu chuyện chiến đấu của giang hồ nữ hiệp.

"Sau đó thì sao?" Ban Họa nghe thấy nữ hiệp cứu niên thú, không kìm được tò mò ngẩng đầu nói, "Niên thú biến thành người, muốn lấy thân báo đáp, hay là lấy oán trả ơn, giết nữ hiệp?"

Dung Hà chỉ chỉ môi của mình: "Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết."

Vì muốn nghe tiếp câu chuyện, Ban Họa không chút do dự quyết định hy sinh nhan sắc của mình.

Dung Hà thỏa mãn cười, hắn tiêp tục kê tiêp câu chuyện, vừa kê vừa quan sát vẻ mặt Ban Họa, căn cứ theo biểu tình trên mặt của Ban Họa mà quyết định chuyển hướng nội dung câu chuyện.

"Hầu gia." gã phu xe ngồi bên ngoài gõ nhẹ một cái lên cửa sổ mã xa, "Đã đến phủ Quốc công rồi?"

Ban Họa liền hứng khởi, vén rèm lên định nhảy ra ngoài, Dung Hà ngồi sau lung nàng cúi nhìn bàn tay trống tron của mình, nở nụ cuời bất đắc dĩ.

Trong phủ Tĩnh Đình Công, Ban Hoài và Ban Hằng chán chường gục đầu xuống bàn, hai cha con liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài một hơi.

"Sắp qua năm mới rồi, hai người thở dài thở ngắn cái gì?" Âm Thị mặc váy sam màu tím bước vào, thấy hai cha con ủ rủ như vậy, buồn bực nói, "Nhìn xui."

"Mẫu thân." Ban Hằng ngồi thẳng người, "Hôm nay là ngày thứ ba tỷ tỷ xuất giá, theo phong tục thì hôm nay là ngày lại mặt, Thành An Hầu có đưa tỷ tỷ trở về hay không còn không biết nữa."

"Con không cần lo lắng mấy chuyện này." sắc mặt Âm Thị trầm xuống, "Mặc dù Dung gia không có trưởng bối, nhưng cũng không có đứa con rể nào lại đưa vợ mình về nhà mẹ đẻ đón năm mới, con..." 

"Hầu gia, phu nhân, thế tử!" Quản sự hào hứng vui mừng chạy vào, "Quận chúa và cô gia đã trở về."

"Cái gì?" Âm Thị mừng rỡ, "Ông không nhìn lầm chứ?"

"Là thật, lúc này Quận chúa cùng cô gia đã vào tới công trong rồi."

"Để con ra xem." Ban Hằng đứng bật dậy, chớp mắt đã chạy ra tới ngoài cửa.

Ban Hoài không dám tin nhìn Âm Thị: "Quay về, về thật à?"

Âm Thị lau khóe mất, xoay người vội vã đi ra ngoài, Ban Hoài cũng vội vã đuổi theo, tựa như nếu ông đi chậm một bước thì cô con gái rượu sẽ bay mất.

"Tỷ! Tỷ!"

Ban Họa mới đi tới bên hồ sen đã nghe thấy tiếng gọi của Ban Hằng, nàng nhón chân lên nhìn, thấy phía sau hòn non bộ trước mặt, Ban Hằng đang vừa chạy vừa nhảy còn vẫy vẫy tay với nàng.

"Hằng đệ." Ban Họa liền nở nụ cười rực rỡ tươi rói, vẫy tay với Ban Hằng.

Ban Hằng ngoảnh lại, chạy như bay về phía nàng, ngay lúc đó chân hắn bị vấp, người ngã chúi xuống đất, thế nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng chạy tới trước mặt Ban Họa.

"Tỷ!" Ban Hằng nhìn khắp người Ban Họa từ trước ra sau, thấy trang sức nàng đeo trên người không giống như được mang từ Ban gia sang, hơn nữa những trang sức này còn tinh xảo hơn, lại quay đầu làm một lễ với Dung Hà, "Tỷ phu."

"Hằng đệ." Dung Hà mỉm cười trở vê một lễ.

"Sao đệ lại không cẩn thận như vậy." Ban Họa vỗ vỗ bụi tuyết đính trên áo choàng Ban Hằng, "Té có đau lắm không?"

"Không đau." Ban Hằng vỗ vỗ hoa tuyết dính ở tay, xoay người muốn nhấc váy lên giúp cho Ban Họa, không ngờ làn váy đã được Dung Hà nhấc lên tự lúc nào, hắn không thể làm gì khác hơn là kề vai đi vào trong cùng Ban Họa, "Tỷ, phụ thân cùng mẫu thân đều ở trong chủ viện chờ tỷ, trong nhà đã làm rất nhiều món tỷ thích, đợi lát nữa nhất định phải ăn nhiều một chút."

"Được." Ban Họa gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói, "Làm thêm một phần canh măng chua, tỷ phu của đệ thích món này."

Ban Hằng gật đầu: "Hả." Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Dung Hà, Dung Hà nở nụ cười ôn hòa với hắn.

Đi vào chủ viện, Âm Thị cùng Ban Hoài đã đứng đợi ở cửa từ lâu. Sau khi nhìn thấy Ban Họa, Ban Hoài cũng không chờ Ban Họa hành lễ với  mình, ông đã luôn miệng hỏi thăm Ban Họa ăn uống có ngon không? ngủ có ngon giấc không? số hạ nhân mang theo có phục vụ chu đáo hay không?

"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Dung Hà tiến lên hành lễ với hai người.

"Bên ngoài đang đổ tuyết, vào nhà rồi nói." Viền mắt Âm Thị đỏ lên, thế nhưng vẫn nở nụ cười hiền hòa, bà liền tục gật đầu với Dung Hà, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Trong viện còn đang treo đèn lồng đỏ và dấy hồng lăng, tất cả vẫn chưa gỡ xuống, giống y như ngày Ban Họa xuất giá.

Dung Hà đi vào nhà, ngồi xuống bên cạnh Ban Hằng, hắn liếc nhìn nhạc phụ đang nói chuyện cùng Ban Họa, nở nụ cuời ôn nhu.

Âm Thị nhìn thấy ánh mắt hắn ấm áp, trong lòng an tâm rất nhiều, "Hiền tế dùng trà nhé."

"Đa tạ nhạc mẫu." Dung Hà uống trà, trò chuyện cùng nguời Ban gia, sau khi trò chuyện một lúc lại nhắc tới những suy tính sắp tới của hắn.

"Hiền tế nói sẽ dọn ra khỏi Hành cung?" Âm Thị hơi suy tư trong chốc lát, "Hiền tế suy tính rất chu đáo, mặc dù hành cung này là bệ hạ ban cho, thế nhưng sống lâu bên trong cung cũng không ổn thỏa, chí ít hiện tại cũng không mấy hợp."

"Tiểu tế cũng nghĩ như vậy." Dung Hà cười nhìn Ban Họa, Ban Họa cũng quay đầu nở nụ cười với hắn, "Họa Họa cũng ủng hộ quyết định này của tiểu tế."

Âm Thị nghe vậy lại cười nói: "Họa Họa là một đứa bé có cá tính, nhưng không biết cách xử lý mấy chuyện quan trọng thế này, nếu hiền tế có quyết định gì, chỉ cần nói rõ với nó là được rồi, không cần việc gì cũng chiều theo ý của nó."

"Họa Họa tốt vô cùng." Lúc này Dung Hà liền phản bác, "Nàng biết mình nên làm gì."

Âm Thị không ngờ mới gặp con rể lại phản bác lời nói của mình, chỉ vì bà chê bai con gái. Bà hơi sửng sốt, sau đó cười nói, "Hiền tế mới chung đụng với nó chưa được lâu, ngày sau sẽ rõ."

"Có vài người cho dù ở chung một trăm năm, cũng chưa chắc tiểu tế hiểu rõ, thế nhưng Họa Họa không giống vậy." Dung Hà chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc chưa từng có, "Chỉ cần tiểu tế liếc nhìn nàng một cái, liền biết nàng chính là cô gái tốt nhất trên thế gian này."

Ban Hoài cầm tay con gái, nhìn thấy đồ trang sức trâm cài trên người nàng đều là thứ tốt, quần áo cũng là kiểu dáng con gái thích, lại nhỏ giọng nói: "Gả đến Dung gia rồi, tuyệt đối không được để bản thân phải chịu thiệt, con muốn mặc gì cứ mặc, muốn ăn gì cứ ăn. Cha thấy Dung Hà cũng là  một binh sĩ tốt, cho nên nó mới nhớ rõ con thích cái gì, đây mới là đạo làm vợ làm chồng."

Lời này nghe có chút ấu trĩ, thế nhưng về lý mà nói thì chính là thế.

Khi một người yêu thương ai đó bằng cả trái tim mình, coi như ăn được món gì đó ngon, nhìn thấy cái gì đó đẹp, đều muốn chia sẻ với người mình yêu thương.

Điều này không liên quan đế giá trị của món đồ, mà nó biểu hiện tâm ý của người ta.

"Huynh ấy cái gì cũng tốt, có điều phong cách ăn mặc không thuận theo con." Ban Họa nói, "quần áo quá đơn giản."

Bởi vậy, khi hắn mặc trang phục tân lang đỏ thẫm trông hắn tuấn tú đến mức như tỏa ánh sáng, thế cho nên nàng không nhịn được ý muốn ăn sạch hắn, cảnh tượng hắn mặc bộ tân lang đỏ ấy đến tận bây giờ vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng.

"Người đọc sách đều thích gu thời trang nho nhã như thế." Ban Hoài khuyên nhủ, "Đối xử với mọi người cần khoan dung một ít, con không được nảy sinh tranh cãi với chồng mình chỉ vì chuyện này."

"Cha yên tâm đi." Ban Họa bật cười, "Con đâu phải người hẹp hòi như vậy."

Nàng đã sai tú nương làm thêm vài bộ y phục màu khác rồi, sau

Bữa trưa được chuẩn bị rất phong phú, ban gia không chỉ chuẩn bị những món Ban Họa thích ăn, còn chuẩn bị một đống thứ "được đồn đãi là Dung Hà thích", hoặc có lẽ đây là những món mà người đọc sách đều yêu thích. Tuy rằng Dung Hà không mấy thích những món này, nhưng đây là tâm ý của người Ban gia dành cho hắn, nhiêu đó cũng khiến hắn vui sướng lâng lâng.

"Chúng ta cũng không biết hiền tế thích ăn gì." Ban Hoài và Dung Hà cụng ly, cha vợ và con rể đều uống cạn, "Ngày sau nếu hiền tế và Họa Họa quay về, trước tiên phái người thông báo một tiếng, nói một chút món mình muốn ăn cho mọi người biết, ta và phu nhân sẽ sai người của tại trù phòng chuẩn bị. Người nhà không nhiều lắm, cũng không cần tuân theo mấy quy định của bên ngoài, ăn là phải ăn ngon, như vậy mới tốt."

"Tạ ơn nhạc phụ." Dung Hà biết Ban Hoài nói như vậy không phải ông khách khí với mình, cho nên hắn vui vẻ vậy đồng ý.

Bữa cơm trưa vui vẻ đầm ấm cũng qua đi, Dung Hà và Ban Họa bước lại quỳ xuống trước mặt Nhị lão ban gia.

"Hai đứa làm cái gì vậy?" Ban Hoài muốn đỡ Dung Hà, nhưng ông đã làm dân chơi sông an nhàn sung sướng vài thập niên, làm sao có thể nâng được một thanh niên trai tráng như Dung Hà.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Dung Hà dập đầu với hai người xong, mới nghiêm túc nói, "Song thân và huynh trưởng của Tiểu tế mất sớm, trong nhà ngoại trừ tiểu tế ra thì không còn ai khác, hiện tại tiểu tế đã trở thành con rể Ban gia, cha mẹ của Họa Họa cũng chính là cha mẹ của tiểu tế, lễ này là phải dâng."

Nói xong, hắn đem trà giơ lên trước mặt Ban Hoài.

"Thắng bé này." Ban Hoài tiếp nhận tách trà, ngửa đầu uống cạn cả tách trà. Sau đó xoa ngực, lấy ra một xấp ngân phiếu, nhét toàn bộ vào trong tay Dung Hà, "Cha không chuẩn bị tiền lỳ xì, con chớ cười chê."

Ban Hằng len lén liếc mắt xem xét, một tấm ngân phiếu phía trên nhất là ghi số năm trăm hai, như vậy xấp ngân phiếu này chí ít cũng ba ngàn lượng, rốt cuộc hắn và Dung Hà, ai mới là con trai ruột của ông?

"Tạ ơn nhạc phụ." Dung Hà không có chối từ, nhận xấp ngân phiếu đem cất vào túi.

"Nhạc mẫu, mời uống trà."

Âm Thị cũng không ngờ Dung Hà sẽ làm đại lễ quỳ theo quy tắc con trai ruột dâng trà cho trưởng bối, bà tiếp nhận Dung Hà kính trà, cũng uống sạch sẽ, sau đó móc ra hai hồng bao đưa cho Dung Hà. Đây là hồng bao bà chuẩn bị cho Ban Họa cùng Ban Hằng, thế nhưng có được một chàng rể đáng yêu thế này, thôi thì cứ tặng cho nó cái hồng bao này trước.

"Của con đâu?" Ban Họa ngồi xổm lên trên đệm, nhìn phụ thân cùng mẫu thân đem ngân phiếu và hồng bao trao hết cho Dung Hà, hai tay của mình vẫn còn trống không, nàng bỉu môi nói, "Làm cha mẹ thì không thể bất công như thế."

"Hơn chục năm qua, năm nào con cũng có tiền mừng tuổi rồi." Âm Thị đưa tay ý bảo Dung Hà đứng lên, "Năm nay lì xì cho Quân Phách, còn hai đứa thì lì xì sau."

Ban Họa và Ban Hằng: . . .

Hai đứa con này đều là con nhặt?

Dung Hà nâng Ban Họa dậy, lấy ngân phiếu và hồng bao giao cho Ban Họa: "Của ta cũng là của nàng."

Ban Họa vỗ vỗ ngực của hắn: "Ngoan."

Ban Hằng: Ha hả, trong cái nhà này, chỉ có mình hắn không phải con một, hắn là con nhặt?

Tới ban gia, Dung Hà mới biết được, hóa ra giao thừa còn là như thế này.

Không cần tốn thời gian nhận quỳ lạy của đám hạ nhân, cũng không cần quỳ nghe trưởng bối răn dạy, người một nhà cùng ngồi ăn hạt dưa trái cấy và bánh ngọt, lắng nghe nhạc công, ca cơ và người thuyết thư được nuôi trong phủ thay phiên nhau biểu diễn. Không cần chú ý khuôn phép tôn ti, có thể nói đùa trêu ghẹo nhau, thậm chí con gái vượt qua cha mẹ để ban ngân lượng cho ca cơ, tất cả đều không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.

Buổi tối đã tới, khi cả kinh thành sáng rực trong làn pháo hoa, Ban Họa nhìn khuôn mặt hiền hòa của cha mẹ sáng rực lên theo hoa pháo, không nỡ thu hồi tầm mất, "Đi thôi."

Hôm nay Dung Hà có thể đưa nàng về phủ Tĩnh Đình Công đón giao thừa đã là phá vỡ phong tục tmyền thống, nàng không thể để hắn lưu lại Ban gia thêm một đểm. Cũng may đểm nay không có giờ giới nghiêm, cho dù bọn họ có đi trễ cũng không bị gì.

"Đi? Đi đâu?" Dung Hà nấm ta nàng, cười nói, "Chúng ta còn phải cùng nhau giao thừa."

Tay Ban Họa hơi run rẩy, "Chàng...."

"Tối nay chúng ta sẽ ngủ lại trong viện nàng." Dung Hà cười nói, "Lúc đến đón nàng, ta không kịp liếc mắt nhìn xem căn phòng của nàng trông như thế nào."

Ban Họa nở nụ cười, "Được."

Hoa pháo nở rộ trong mắt, cũng chiếu sáng gương mặt của Dung Hà, Ban Họa mở to mắt nhìn, đầu ngón tay hơi uốn lượn, tùy ý để Dung Hà nắm trọn bàn tay nàng.

"Quốc công gia, bệ hạ ban thưởng đồ ăn và chữ PHÚC tới."

"Mau đem dâng lên liệt tổ liệt tông, đây là tấm lòng của bệ hạ, không thể để lãng phí." Ban Hoài liếc nhìn hai mâm đầy đồ ăn, không chút do dự lên tiếng.

"Đây là. . Âm Thị nhìn hai tờ chữ phúc, nét viết hai chữ Phúc này không giống nhau, một chữ dường như là bệ hạ viết, còn một chữ dường như là chữ của Thái tử, "Chữ của Thái tử?"

Không phải Thái tử đang bị giam lỏng ở đông cung?

Dung Hà cầm lấy hai chữ phúc lên ngắm nhìn, "Đúng là bút tích của Thái tử."

"Thái tử được thả ra?" Ban Họa cảm thấy tin tức này rất khó tin.

"Ta cũng không rõ lắm." Dung Hà cười cười, "Chắc là như vậy, đã tới giao thừa rồi, bệ hạ sẽ không tiếp tục giam giữ Thái tử."

Bệ hạ cũng hết chịu đựng được Trữ vương rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #codai