Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi ra cổng với tâm trạng vẫn còn chút tồi tệ vì giấc mơ, Khang đang ngồi trên chiếc xe máy cười tươi vẩy tay chào tôi. Tôi cũng mỉm cười lại và đi nhanh về phía nó.

“ Sao mày ra trễ hơn mọi khi thế? ” Nó hỏi tôi khi tôi đã leo lên xe và đội nón bảo hiểm xong.

“ Chỉ là ngủ quên thôi! ” Tôi cố cười trừ biện lý do với nó.

Bản thân Khang dù hơi có tính trẻ con nhưng lại khá giỏi nhìn sắc mặt người khác, lần trước tôi cũng biện nhiều lý do nhưng hầu như nó đều biết cả. Tôi chỉ có thể thở dài bảo nó đi nhanh, may là sáng nay tôi đã che đi quần thầm mắt của mình.

Không phải ông trời cho nó siêu năng lực gì đúng không? Vẻ ngoài Khang vốn dĩ là đã tính là đẹp trai, tính cách lại tốt với bạn bè, và không hiểu sao vừa nhìn là đoán tôi chưa ăn sáng nên ghé mua cho tôi ổ bánh mì rồi đưa cho tôi, ngồi phía sau nó mà ăn nhanh trước khi đến trường.

Tự dưng hôm nay nó nhìn đẹp trai hơn mọi khi, lạ ghê!

Cho đến khi đến lớp, cất cặp trên lớp rồi đi xuống chào cờ. Buổi chào cờ chỉ vỏn vẹn chưa đến 15 phút, tôi nhắc mấy đứa kia dọn ghế chào cờ vào vì là lớp trưởng. Tôi đã nói lại với cô không làm nữa nhưng cô lại nói không có ai chịu làm. Tôi càng bật lực với bản thân khi khó lòng mà từ chối lần nữa nên đành chịu, năm nay năm cuối rồi mà.

Lên lớp ghi sĩ số lên bảng rồi quay về lại chỗ ngồi của mình, Khang không biết từ đâu đã ngồi ngay bên cạnh tôi với chai nước suối lạnh.

“ Nè, mua cho đó! ” Nó tự tin vỗ nhẹ vào ngực mình, gương mặt rõ ràng phản ánh niềm tự hào, đồng thời tôi cũng thể hiện biết ơn với nó vì tôi cũng thực sự muốn uống nước một cách cấp bách vì ăn bánh mì.

Tiết đầu là hai tiết toán, suốt buổi học tôi tập trung nghe giảng nhưng cái người bên cạnh lại chứ nằm chán dài trên bàn than trời ơi đất hỡi với thầy dậy toán phía trên.

“ Sao lại là toán chứ! Ghét quá đi! ” Khang bĩu môi, ánh mắt xụp xuống nhìn trên bàn.

“ Nghe giảng đi, mới ngày đầu mà mày muốn thầy Ngôn ghim rồi à! ” Tôi vẫn ngồi ghi chép, miệng nói nhỏ với nó.

“ Tiết sau là tiết cô Nga đấy! ” Tôi quay sang nói với nó.

Có vẻ nhận ra điều gì đó nên ngồi thẳng lưng, đúng là chỉ có cô Nga mới trị nổi nó mà. Suốt hai tiết toán nó cũng hỏi tôi một số bài nhưng hầu như vẫn còn nhớ kiến thức học hè.

Tiếp đó giờ ra chơi, lớp thì bắt đầunhộn nhịp, ồn ào. Ba đứa hôm qua đi tới bàn tôi rủ hai bọn tôi vào chơi một ván game, suy nghĩ đôi chút thì tôi định từ chối chỉ là cái thằng bên cạnh tôi đã trả lời thay tôi từ sớm. Nó từ chối giúp tôi rồi!

“ Con Thanh không chơi được, rủ đứa khác đi! ” Nó đang nằm trên bàn nghiêng  đầu nhìn sang ba đứa kia.

“ Thế Phó Học Tập chơi không! ” Một trong ba người nói với người phía trước tôi.

Không nghĩ người học giỏi nhất khối đang ngồi trước mặt tôi, ngay cả thế thì tôi cũng không nhớ tên của cô bạn đó. Cô ấy từ từ quay xuống nhìn, tôi ngạc nhiên khi đó là người bạn lúc trước mượn điện thoại tôi.

“ Ồ, là cậu à! ” Cô ấy cũng bất ngờ, gương mặt tỏ ra kinh ngạc, miệng hở to, mắt nhìn tôi.

“ Cậu cũng học lớp này à? Mình tên Thùy Anh! ” Cô ấy giới thiệu bản thân với tôi, gương mặt rạng rỡ với nụ cười tươi sáng của cô ấy.

“ Mình tên Hoài Thanh! ” Tôi cũng thân thiện cười với cậu ấy, giới thiệu tên mình.

“ Tui tên Duy Khang! ” Nhìn sang, Khang nghiêng người về phía tôi chỉ tay vào nó mà giới thiệu với Thùy Anh với giọng tự tin và thân thiện.

Chợt cậu bạn cùng bàn của Anh quay xuống, gương mặt điển trai cùng với nước da trung tính, không quá sáng cũng không quá tối. Ánh mắt nhìn sang Khang lông mày nhíu lại.

“ Tôi tên Huy Mạnh! Người đang theo đuổi Thùy Anh, nếu mà mày dám đến g… ” Cậu ta nói một tràng ra đó nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị Thùy Anh dùng tay chặn lại.

“ Nói gì đó! ” Giọng Thùy Anh hơi lưỡng lự, ánh mắt né tránh, đôi tai đã đỏ lên từ lúc nào.

Tôi nhìn biểu cảm của cả hai dường như có thể hiểu được mối quan hệ của họ. Mạnh thích Anh,…và dường như Anh cũng thích Mạnh nhưng có vẻ chưa hẹn hò. Tôi nhắm mắt suy ngẩm, ba người kia nhìn thấy Huy Mạnh quay xuống thì đã rời đi. Tiếng trống vào lớp vang lên ba tiếng, lớp cũng đã ổn định.

Giáo viên mặc một chiếc áo dài màu hồng nhạt đi vào, gương mặt vui vẻ nhìn quanh lớp học. Nói với lớp vài câu chào hỏi rồi bắt đầu bài học. Bài đầu lý thuyết khá ít nhưng công thức khá nhiều, cô bắt đầu với số thứ tự lên làm bài tập.

Người đầu tiên là Thùy Anh, cậu ấy là học sinh giỏi nên đã hoàn thành bài tập trên bảng nhanh chóng và đi xuống.

Cứ theo đó đến khi tới lượt của của Khang, nó thấy ánh mắt của cô có vẻ đang chờ nó mà nói với tôi. Tôi vỗ vai nói với nó.

“ Dễ mà, áp dụng công thức rồi bấm shift calc là ra thôi! ”

“ Được rồi, tao còn nhớ mà! ” Nói rồi nó đi lên bảng.

Sau khi nó hoàn thành bài tập, cô giáo nhìn qua đáp án và cho nó đi xuống. Thời gian kết thúc tiết học nhanh chóng vang lên, tôi nằm lên bàn một chút và bấm điện thoại.

Mẹ tôi đã nhắn tin bảo tôi ghé qua chỗ bà ăn cơm, và chiều nay sẽ có người đón tôi về. Tôi nhắn lại với mẹ và quay sang nói với Khang:

“Lát chở tao qua chỗ mẹ tao đi, mẹ tao bảo tao qua đó! ”

Khang đáp:

“Ừ, tao biết rồi… hừ! ”

Nó mím môi, giọng như đang thất vọng, và quay đầu nhìn vào bức tường. Tôi cười trước thái độ của nó. Chỉ vì hôm nay không về chung thôi mà nó lại như thế, dù không phải lần đầu. Tôi đưa tay xoa mái tóc bồng bềnh của Khang, có chút mềm mại, an ủi nó.

Tính khí này của nó đã kéo dài mấy năm, và tôi đã quen thuộc với nó. Dù sao, lúc trước nó khá dính tôi. Đôi khi chỉ cần tôi xoa đầu, khen nó một chút là nó bỏ qua. Đây là cái tính tôi không ghét của nó. Tuy nhiên, vì vẻ ngoại hình của nó, tôi thường có mấy mảnh giấy nhỏ trong học bàn, cảnh báo tôi né thằng Khang ra. Có nhiều đứa thích nó vì vẻ ngoại hình của nó dù chưa tiếp xúc lần nào.

Tôi vẫn nhớ năm ngoái có đứa dám tỏ tình với nó. Tuy nhiên, tôi đã đoán được nó từ chối người khác nhưng nó lại từ chối con gái nhà người ta như này. Nó nói nó không hứng thú với con gái, từ đó lan ra cái tin đồn rằng Nguyễn Đình Duy Khang thích con trai.

Ngoại hình của tôi khá ổn, và tôi cũng từng nhận được thư tình của vài đứa. Nhưng tôi chả biết ai với ai. Chỉ là lịch sự đến chỗ hẹn và từ chối khéo léo.

Khi ra về, Khang chở tôi qua chỗ mẹ rồi đi. Thấy nó đi xa, tôi cũng đi vào nhà, trong lòng hạnh phúc vì được ở bên mẹ sau giấc mơ tối qua. Mẹ đã chuẩn bị vài món ăn tôi thích và để chúng trên bàn. Điều đó khiến tôi cảm thấy ấm áp và biết ơn vô hạn.

Mẹ chợt ôm chầm lấy tôi, và tôi không ngần ngại mà ôm lại bà, cảm nhận được tình cảm vô điều kiện của người mẹ. Chúng tôi ngồi bên nhau, cùng nhau thưởng thức những món ngon mà mẹ đã nấu. Sau khi ăn xong, mẹ phải tiếp tục công việc của mình, còn tôi thì chỉ ngồi trên sofa, lướt điện thoại nhưng trong lòng vẫn đọng lại cảm xúc ấm áp với tình thân gia đình.

Thời gian trôi đi hòa mình vào không gian của cửa tiệm, tôi nhìn thấy những bộ váy áo sang trọng treo trên cửa hàng, hầu hết đều là những bộ trang phục dành cho dịp đặc biệt. Tôi chú ý đến một chiếc đầm trễ vai màu tím nhạt, họa tiết hoa nhí, với một chiếc nơ lớn phía sau.

" Đẹp thật! " Tôi bất giác thốt lên, không ngờ mẹ đã đặt mua nó cho tôi. Mẹ đến từ đâu mà xuất hiện đằng sau tôi, nhưng tôi không kịp ngạc nhiên đã nhận ra.

" Nó là của con đó! " Mẹ cười tươi, híp mắt với tôi, tay vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi, thể hiện sự yêu thương và quan tâm từ người mẹ.

" Của con sao? " Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ, nhớ rõ chỉ hôm qua mình mới nói về chiếc đầm này mà hôm nay đã có ngay trước mắt. Mẹ lại gật đầu, và tôi không kìm được sự cảm kích và biết ơn. Tôi ôm chặt lấy mẹ, cảm thấy hạnh phúc và ấm áp trong trái tim.

Đến tận chiều, mẹ nấu cho tôi một phần cơm đựng trong hộp để tôi về nhà hâm lại rồi ăn, tôi nhận lấy từ tay bà ấy. Lát sau, chiếc xe quen mắt xuất hiện bên ngoài cửa hàng. Người đàn ông bước xuống, lần đầu tôi nhìn rõ được mặt chú ấy. Nét mặt có nếp nhăn nhỏ ở các vùng quanh mắt và miệng, những dấu hiệu của thời gian và cuộc sống đã trải qua. Tuy nhiên, đằng sau những nếp nhăn đó là vẻ mặt sáng sủa và tự tin, thể hiện sự trưởng thành và sự tự tin trong cuộc sống. Áo sơ mi cùng chiếc cà vạt và đồng hồ sang trọng trên tay trông rất lịch lãm.

Ánh mắt nhìn sang mẹ có sự ấm áp và dịu dàng, nói chuyện với mẹ một lúc thì quay sang nói chuyện với tôi.

“ Chào con, lần đầu nói chuyện, Chú tên Quân, là bạn của mẹ con! ” Chú ấy cười hiền từ, đưa tay tỏ ý bắt tay với tôi.

Tôi thân thiện đưa tay ra, nói tên mình cho chú biết thì mẹ lên tiếng.

“ Trễ rồi, đưa con bé về giúp em đi, mai nó còn đi học nữa! ” Mẹ nhìn người đàn ông triều mến, giọng hối thúc.

“ Anh biết rồi mà! ”

Tôi vỗ nhẹ tay mẹ, rồi bước lên xe cùng với người đàn ông mà mẹ gọi là bạn của mình. Khoảnh khắc đó, tôi nhìn ngắm vẻ đẹp của mặt trời lúc hoàng hôn khuất sau dãy núi xa xôi, cảm thấy bình yên và ấm áp.

 Trên quãng đường về nhà, tôi không muốn nói chuyện lắm nên ngồi yên một chỗ, chú ấy đột nhiên lên tiếng nói.

“ Mẹ con nói con đang học 12, không biết thành tích con như nào nhỉ? ” Chú ấy hỏi tôi rồi cười lên, nghe giọng của chú ấy làm tôi thả lỏng hơn.

“ Dạ, năm ngoái đứng thứ 3 toàn khối! ” Tôi tự tin trả lời, chú ấy nghe xong cũng như hành động mẹ hay làm với tôi, chú ấy xoa đầu tôi, miệng liên tục khen tôi khiến tôi có chút xấu hổ.

Vì chuyện trong quá khứ mà tôi cũng khó lòng mà tiếp xúc với những người trạc tuổi ông ta, ngay cả con trai cũng không muốn tiếp xúc nhiều, chỉ có Khang là tôi thân thuộc nhất nên không sao, và có lẽ chú ấy cũng tính là ngoại lệ. Tôi liếc nhẹ sang nhìn chú ấy đang tập trung lái xe. Ngay lúc này không biết mình bị làm sao mà hỏi chú ấy.

“ Chú là người yêu của mẹ ạ? ” Tôi cũng nhận thức được, mạnh dạn hỏi chú ấy, có vẻ đúng như tôi nghĩ, chú Quân đang lung túng hơn và mặt còn đỏ nữa.

“ Con sẽ không can thiệp hay gì đâu, chú không cần phải lo con thích hay không, chỉ cần tốt với mẹ con là được! ” Tôi cố gắng cho giọng mình nghiêm hết mực, ngồi thẳng lưng mà nói với chú ấy.

“ Tất nhiên là chú muốn đối xử tốt với mẹ con rồi! nếu con lo lắng thì cứ nói ra cả chú và mẹ con đều muốn tôn trọng cảm xúc của con! ” Chú Quân dừng xe lại ngay trước cửa nhà tôi.

“ Con không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của mẹ quá nhiều,… và cảm ơn chú vì đã giúp mẹ con thực hiện được ước mơ của mình nữa ạ! ” Tôi nói hết những gì trong lòng với chú ấy, chú Quân chỉ cười một cách hiền từ nhìn tôi, ánh mắt ấy có vẻ đang cười. Tôi bước xuống xe và đi vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top