Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

i.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có một người luôn thích anh, rất nhiều."

Dành tặng bạn linhhby sau 2 năm vật vã ạ...

🌺

Người ta có thể theo đuổi một người lâu đến mức nào?

Đối với Kim Taehyung là tám năm.

Từ nhỏ, Taehyung đã luôn thích gần gũi với cô bạn thanh mai trúc mã của mình. Cùng nắm tay đi học, cùng nghịch ngợm phá phách, cùng vấp ngã và lớn lên. Những đêm không ngủ được, cậu lại trốn sang vườn nhà cô bé, cả hai cùng nằm dài trên thảm cỏ ngai ngái mùi nước mưa. Trong khi nghe cô bạn say mê kể về những vì sao, cậu sẽ bí mật đưa mặt áp vào làn tóc mềm như mây mùa xuân ấy. Lúc nào nó cũng thơm hương anh đào, dìu dịu vuốt ve cánh mũi cậu. Đó cũng là điều cậu yêu thích nhất; khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên cậu thấy tim mình rung rinh.

Lớn hơn một chút, hai đứa bước vào cấp hai. Cô bé nghịch ngợm ngày nào đã lớn hẳn lên, ra dáng hẳn, rất năng động hoà đồng. Cô có rất nhiều bạn. Nhiều đến nỗi, mỗi lần tan học về cô lại cười đùa đi với những người bạn khác nhau, bỏ lại sau lưng một Kim Taehyung đang hướng về cửa lớp vắng hoe, chờ đợi cô trong vô vọng.

Càng trưởng thành hơn, tình cảm Taehyung dành cho người ấy càng sâu đậm. Thời gian càng trôi, hình bóng cậu trong tâm trí người ấy càng nhạt nhoà.

Món quà sinh nhật tặng cô ấy, Taehyung trăn trở trước hẳn một tháng, cẩn thận tỉ mẩn lựa lên lựa xuống, thậm chí thức đêm để làm thủ công. Đến ngày sinh nhật cậu, cô ấy đứng trước mặt cười dàn hoà và xin lỗi vì đã lỡ quên mất.

Những lúc cô ấy cần, cậu sẵn sàng dẹp hết công việc để đến bên và giúp đỡ cô ấy. Thời điểm cậu cần, cô ấy nói qua loa rằng cô ấy bận rồi cúp máy. Nhưng sau đó, bức ảnh thác loạn tại quán rượu do chính cô ấy đăng lại hiện lên đầu tiên trên bảng tin của cậu.

Vẫn chỉ có cậu miệt mài chạy theo sau lưng cô ấy, vẫn chỉ mình cậu tự chuốc lấy đau thương.

Thật ra thì, thế giới của Kim Taehyung không chỉ có mình cô bạn thanh mai trúc mã. Cậu còn có một cô bạn nhỏ, dễ thương, phóng khoáng như cúc dại. Em tên Park Sooyoung.

Vào buổi chiều tối cô bạn ấy bỏ quên cậu, Sooyoung đã tiến tới và đề nghị cùng đi về. Hai người sánh bước trên những cung đường nhuộm màu nắng tàn, em tíu tít kể những câu chuyện vui vui về những toà nhà xếp tầng tầng lớp lớp, những đám mây có hình thù kì lạ, những tán cây tràn ngập màu hoa và những bụi cỏ im lìm. Ngày của Taehyung khi ấy chẳng còn xám xịt, mà được nạp đầy màu sắc.

Ngày đặc biệt của người cậu thương, Sooyoung đã sốt sắng đưa cậu đi mua sắm, bày cho cậu cách gói quà mà hội con gái đều mê. Khi thanh mai trúc mã của cậu gặp khó khăn, hay sức khoẻ không tốt, cậu đều biết tin từ em. Cậu cần một bờ vai để tựa vào, cũng là em tình nguyện ở bên. Cậu bước sang tuổi mười sáu, em lại là người đầu tiên đưa ra món quà và những lời chúc tốt lành.

Em ơi, em tốt quá.

Giá mà cô ấy giống em.

🌺

Tốt nghiệp trung học phổ thông, người thương của Taehyung lên máy bay sang Canada du học không một lời báo trước. Khi bài viết của cô được đăng lên thì ra đến sân bay cũng đã quá muộn rồi. Cậu thở hổn hển, căng mắt tìm trong đám đông một hình bóng quen thuộc, để rồi thất vọng não nề khi nhìn thấy bảng thông báo chuyến bay của cô ấy đã cất cánh.

Quả nhiên, người cuối cùng cô ấy muốn gặp trước khi rời đi, là ai chẳng phải cậu. Dù đã dự đoán được từ trước, nhưng vẫn cố chấp đi tìm, tự làm bản thân đau lòng, một lần nữa.

Cậu sẽ đợi.

"Có đáng không?"

Từ sau lưng, là tiếng của em. Taehyung xoay mình lại, để mắt mình chạm mắt em. Giờ nhìn kĩ, cậu mới biết mắt em rất đẹp. Nhưng giờ nó đang đỏ ửng, long lanh những nước. Giọng em nghẹn ngào khiến cậu nhức nhối:

"Tại sao anh cứ mãi nhìn theo một người sẽ chẳng bao giờ nhận ra tình cảm của mình thế?"

"Em lấy tư cách gì để chất vấn tôi?"

Sắc mặt của em biến đổi hoàn toàn. Từ nỗi buồn chuyển hoá thành sự tuyệt vọng, em quay ngoắt, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt cậu. Sau khi em đi, sự hối hận lập tức xâm chiếm cả cõi lòng.

Anh xin lỗi.

🌺

Taehyung chẳng đợi nữa. Chừng ấy thời gian là quá đủ cho một mối tình đơn phương chẳng có lời đáp lại. Cậu quay lại với cuộc sống hàng ngày, với Sooyoung. Em đã tha thứ, và quan trọng là em lại bên cậu như những ngày tháng xưa cũ. Tâm tư của cậu trở nên bình yên hơn, không còn sự xáo trộn thường xuyên bởi người ấy như thuở trước nữa.

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Trong không gian tĩnh lặng của một quán cà phê thế kỉ trước, Taehyung trầm ngâm ngắm nhìn người ngồi đối diện đang chú tâm vào bức vẽ của mình. Cậu vẫn luôn thắc mắc em đang nghĩ gì trong đầu, vì phần lớn những điều em vẽ đều gắn liền với tình yêu. Một thứ trải nghiệm đắng ngắt mà cậu sẽ chẳng bao giờ muốn nhớ lại.

Em đặt bút xuống, ngẩng lên. Bắt gặp ánh mắt cậu, em chỉ cười xoà, đôi má khẽ ửng lên rồi lơ đãng đưa ra ngoài phố. Bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng. Cậu khẽ hắng giọng, đưa ra một câu hỏi vu vơ:

    - Theo em, tình yêu là gì?

Câu trả lời nghiêm túc cùng ánh mắt kiên định của em khi ấy đã khiến tâm trí cậu nổi giông:

    - Mười năm về trước là anh. Bây giờ và sau này, câu trả lời vẫn là anh.

🌺

Người ta có thể theo đuổi một người lâu đến mức nào?

Đối với Kim Taehyung là tám năm.

Còn đối với Park Sooyoung, là cả đời.

190320
end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top