Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre ảnh bìa: Con Mắm


Hôm nay, Akutagawa và Atsushi cãi nhau.

Việc hai người to tiếng với nhau sau nhiệm vụ cũng không phải là hiếm có gì. Tuy nhiên, hầu hết những trận cãi vã đó đều khá nhỏ nhặt và không có gì nghiêm trọng.

Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.

Akutagawa gằn giọng: "Jinko!! Sao em cứ phải xông lên đầu tiên khi chiến đấu thế?!?!? Em đã nghĩ cái gì thế??"

Atsushi nghiến răng.

"Thế thì có sao??? Không phải chúng ta vẫn chiến thắng à?!?! Với lại tôi có năng lực tự phục hồi mà???"

"Em đừng có mà cậy mạnh!!! Học cách suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động đi!!!"

"Mẹ kiếp lúc đó anh cũng đang gặp nguy hiểm mà!!!"

"Tôi có cần em bảo vệ à??? Đi mà bảo vệ bản thân mình trước đi!!! Những kẻ cố chấp bảo vệ người khác chỉ có đường chết thôi!!!"

"GIỐNG NHƯ LÚC ANH BẢO VỆ TÔI TRÊN THUYỀN À?!?!" Atsushi hét to.

Akutagawa mở to mắt. Bỗng, hình ảnh Atsushi tuyệt vọng giơ tay về phía hắn trước khi bị rơi xuống khoang cứu hộ liền hiện lên trước mặt Akutagawa, nhưng chỉ là thoáng chốc. Khi cảnh tượng đó mờ đi, Akutagawa liền nhìn thấy một Atsushi với biểu cảm ba phần tương tự với cậu trong kí ức của hắn trước mặt. Tuy không quá tuyệt vọng, nhưng vẫn chứa đầy lo lắng. Thậm chí, xen lẫn trong đó còn có vài loại cảm xúc phức tạp mà chính Akutagawa cũng không rõ là gì.

Mặc dù vậy, hắn vẫn biết chắc một điều là, cảm xúc hiện giờ của Atsushi không ổn. Nhưng hắn lại hoàn toàn không biết phải nói gì mới có thể xoa dịu cậu.

Atsushi mím chặt môi và cúi gằm mặt.

"Nếu như anh hiểu rõ điều đó như thế.... Thì anh cần gì phải bảo vệ tôi...?"

"Jinko..." Akutagawa chìa tay ra.

Thấy vẻ mặt của hắn tràn đầy lo lắng như vậy, Atsushi liền thoáng chốc ngẩn ra. Thế rồi, cậu chợt nhận ra rằng, bản thân mình đang khóc.

Atsushi run rẩy lùi lại vì sau, cảm giác hoảng hốt không biết phải đối mặt với người kia thế nào bỗng trở nên vô cùng rõ rệt.

Vì vậy, cậu liền lựa chọn chạy.

"Jinko!!!!!!!!!"

Atsushi không rõ sau tiếng gọi đó, rốt cuộc Akutagawa có hét gì nữa không. Cậu chỉ biết là bản thân đã chạy như chưa bao giờ được chạy, dựa vào tốc độ thần kì của con Hổ mà vọt về phía ngược lại. Đến khi bản thân đã mệt đến mức sắp thở không ra hơi, Atsushi mới dừng lại.

Lúc này, khung cảnh xung quanh cậu đã hoàn toàn thay đổi, và kí túc xá của Công ty thám tử đã ở ngay trước mặt.

"Hộc... Hộc" Atsushi dựa lưng vào bức tường bên cạnh và thở mạnh, sau đó đưa tay lên quệt má của mình.

Vẫn còn ướt.

Có vậy mà cũng khóc, thật thảm hại.

Atsushi cụp mắt, lờ đờ bước về phía phòng của mình.

Thật may là hôm nay Kyouka qua nhà Yosano để chơi và ngủ lại. Không thì cậu sẽ chẳng biết phải giải thích gì với em ấy nữa.

Atsushi đóng cửa lại và lôi điện thoại ra.

Thấy màn hình tối đen vì hết pin, cậu rốt cuộc cũng không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay hụt hẫng nữa.

Atsushi đặt điện thoại lên cái kệ tủ gần nhất, cắm dây sạc cho nó rồi vào phòng, không thèm chuẩn bị đệm mà nằm vật xuống sàn nhà.

Có lẽ cậu sẽ giữ nguyên tư thế này cả đêm vậy.

"Ọc ọc ọc"

..... Ngay sau khi có thứ gì đó bỏ bụng.

Atsushi tặc lưỡi và ngồi dậy, lấy cho mình chút tiền lẻ và đi ra ngoài.

Cậu mua cho mình một chiếc sandwich nhỏ ở cửa hàng tạp hóa lân cận, sau đó vừa ăn vừa đi trở về nhà. Atsushi cũng không mất nhiều thời gian để ăn xong. Cậu vứt vỏ bánh vào trong thùng rác bên đường, sau đó đút hai tay vào túi và thong thả đi dạo, mong sao nó có thể giúp đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút.

Khi đã gần về đến nhà, Atsushi bỗng nghe thấy một tiếng "bịch".

Tiếng động khá to, bất kể thứ gì vừa tạo ra nó hẳn là khá nặng hoặc rơi từ một độ cao lớn. Atsushi dừng chân, nhìn con hẻm trước mặt nơi phát ra tiếng động và nhíu mày. Cậu cẩn thận bước tới cạnh mép con hẻm và ngó đầu vào, lúc thấy cảnh tượng bên trong thì mắt mở to.

Có một người đàn ông đang nằm bất động ở dưới đất con hẻm.

Và quan trọng hơn, người đó chính là cộng sự của cậu!!!!!!

Atsushi không nghĩ nhiều, lập tức vọt đến bên cạnh Akutagawa.

"Akutagawa!! Akutagawa!!!" Atsushi vội vàng lay người Akutagawa. Khi thấy hắn không cử động, cậu liền nhanh chóng đặt tay lên động mạch cổ của hắn, và rồi thở phào khi vẫn cảm thấy nhịp đập.

Dù không ngửi thấy mùi máu, Atsushi vẫn lật người Akutagawa lại để kiểm tra xem có vết thương nào không. Vì trời khá tối và cậu đang cảm thấy quá đỗi lo lắng cùng sốt ruột, Atsushi liền không để ý quần áo Akutagawa đang mặc có chỗ nào khác thường. Sau khi chắc chắn rằng người kia chỉ đang hôn mê, cậu liền mau chóng khoác tay hắn qua vai và dìu hắn trở về nhà.

Tác phong của Atsushi rất nhanh nhẹn, rất nhanh Akutagawa đã được đặt lên một tấm nệm trắng sạch và nằm an toàn trong nhà Atsushi.

Lúc này, Atsushi mới nhận ra người này có điểm lạ.

Thứ nhất là trang phục của hắn. Akutagawa và cậu vừa tách nhau ra không lâu, chỗ làm nhiệm vụ cũng xa, việc hắn có thể về nhà thay đồ và đến gần nhà cậu gần như là chuyện không thể nào. Thứ hai, khuôn mặt của hắn trông... sắc và trưởng thành hơn hẳn, không còn chút non nớt nào của tuổi hai mươi nữa. Và thứ ba, trong lúc dìu hắn, Atsushi có thể cảm nhận được.... cơ thể của "Akutagawa" này chắc và đầy đặn hơn nhiều, chứ không gầy như cộng sự của cậu hiện tại. Tóm lại, người này nhìn qua trông giống Akutagawa, nhưng có vẻ lại không phải Akutagawa.

Vậy thì hắn là ai mới được?

Atsushi nghĩ mình nên mau mau gọi điện cho Ranpo và hỏi rõ vị thám tử về cách giải quyết vấn đề này. Nhưng khi nhìn màn hình điện thoại đang tối thu, cậu chỉ có thể chửi thầm một tiếng và bứt tốc ra ngoài, chạy thật nhanh về phía cửa phòng của Ranpo.

Vào lúc cánh cửa nhà của Atsushi đóng sầm lại, người nằm trên giường liền khẽ động đậy.

"Ugh..."

"Akutagawa" nhíu mày và mở mắt ra.

Anh nhấc tay và ôm lấy đầu của mình, sau đó từ từ ngồi dậy.

Khi khung cảnh của căn phòng xung quanh trở nên rõ rệt trong tầm nhìn của mình, mắt của "Akutagawa" liền mở to. Anh giật mình bật dậy và dụi dụi mắt, nhịp thở nhanh chóng trở nên rối loạn, trong đáy mắt không giấu nổi sự kích động.

Khi thấy tấm lịch trắng đang được treo trên tường, anh liền vội vã chạy đến và nhìn nó lên xuống một lượt.

Tháng 9 năm XXXX

Cặp mày của "Akutagawa" nhíu lại. Anh nhanh chóng nhìn quanh như đang muốn tìm kiếm gì đó, khi ánh mắt va phải chiếc điện thoại đang được sạc trên tủ, anh liền lập tức vọt về phía nó và cầm nó lên.

Nhưng khi "Akutagawa" nhìn thấy dòng chữ trên màn hình của thiết bị trên tay, cả người của anh liền cứng đờ.

"........"

------------------------------

Atsushi buồn rầu trở về nhà sau khi phát hiện Ranpo không hề có mặt trong kí túc xá của mình.

Sao cậu lại có thể quên được vị thám tử kia đã chuyển sang sống chung với tiểu thuyết gia người Mĩ nào đó chứ?

Hay là mượn điện thoại của người khác để gọi cho Ranpo nhỉ? Nhưng bây giờ cũng đã khá muộn rồi, không biết những người khác đã ngủ chưa nữa.

Thôi, để sạc điện thoại rồi gọi cho Ranpo vậy, cậu không muốn làm phiền quá nhiều người, Atsushi nghĩ và đẩy cửa phòng mình ra.

Ngay lập tức, cậu liền đối diện với cảnh tượng "Akutagawa" đang hơi nhoài nửa thân trên của mình ra ngoài cửa sổ, rất rất thản nhiên mà ngắm cảnh.

Khi nghe thấy tiếng mở cửa đằng sau lưng, "Akutagawa" liền chầm chậm xoay người lại, trên mặt không hề có một chút bất ngờ nào.

"Em về rồi" Anh nói.

Giọng nói dịu dàng cùng nụ cười vui vẻ vô cùng chân thật của anh làm cho Atsushi thoáng chốc sững sờ.

Dù cậu biết đây không phải là Akutagawa mà cậu hằng quen biết, nhưng vì ngoại hình và giọng của người này quá sát với bản thật, nên Atsushi vẫn không nhịn được mà buông lỏng cảnh giác. Tuy nhiên, nó vẫn chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.

"Anh... là ai?"

"Tôi là Akutagawa Ryunosuke" "Akutagawa" khoanh tay, dựa lưng vào tường và thản nhiên đáp.

"Không, anh không phải Akutagawa" Atsushi nhanh chóng khẳng định.

Khi nghe thấy cậu nói "Akutagawa", Atsushi không hiểu sao biểu cảm người tươi cười của người kia lại hơi méo đi, cứ như là không hề quen thuộc với cách xưng hô này vậy. Nhưng "Akutagawa" khôi phục biểu cảm lại như cũ rất nhanh, cho nên Atsushi vẫn không biết liệu vừa rồi có phải ảo giác hay không nữa.

Ngoài dự đoán của cậu, anh gật đầu.

"Đúng vậy, tôi không phải 'Akutagawa' của em. Thế nhưng, tôi đúng là Akutagawa Ryunosuke. Nói cách khác, là Akutagawa Ryunosuke của tương lai. Tôi bị đưa về quá khứ khi đang trên đường truy đuổi một dị năng lực gia"

Atsushi chớp chớp mắt nhìn hắn, đầu bắt đầu quay mòng mòng.

Không phải Akutagawa của cậu?

Là Akutagawa Ryunosuke của tương lai????

Atsushi lắc lắc đầu.

".... Anh có bằng chứng gì không?"

Akutagawa không nói gì, chỉ đơn giản triệu hồi một cái đầu của Rashomon ra.

"...."

Atsushi mở to mắt và nhìn chằm chằm con thú màu đen quen thuộc bên cạnh "Akutagawa".

"Thế nào?" Anh hỏi.

"... Chưa đủ" Atsushi trả lời với giọng điệu vẫn còn hơi hoài nghi.

"Vậy thì cái này vậy" Anh trả lời và thu Rashomon lại.

Ngay sau đó, một nửa chiếc áo khoác của "Akutagawa" liền tách ra và nhào về phía cậu.

Atsushi theo bản năng giơ tay lên để đỡ đòn, nhưng rồi lại trở nên ngỡ ngàng khi thấy nó không hề có ý định đâm cậu, thay vào đó lại cuộn bản thân quanh người và bộ móng của cậu.

"Nguyệt Hạ Mãnh Thú La Sinh Môn" Akutagawa bình thản nói.

Atsushi nhìn bộ móng dài nhọn màu đen trên tay mình và không nói gì.

Đây là chiêu thức chỉ có mình cậu và Akutagawa biết.

"............."

... Có lẽ hắn đang nói sự thật thật.

"Tôi sẽ... tạm thời tin anh" Cậu mím môi và trả lời.

"Tôi chỉ cần vậy thôi" Akutagawa vui vẻ nói và thu Rashomon về.

"Anh nói... anh bị đưa về đây trong khi đang truy đuổi một dị năng lực gia?"

Akutagawa gật đầu.

"Ừm, có vẻ năng lực của hắn là đưa con người trở về quá khứ"

"Vậy thì anh... bao nhiêu tuổi rồi?"

Akutagawa không đáp, thay vào đó chắp tay sau lưng và tiến về phía Atsushi.

Khi khuôn mặt đẹp không góc chết kia cách Atsushi chỉ còn một gang tấc, cậu liền cảm thấy tim mình như vừa đập lệch một nhịp.

Thấy cậu vội vàng lùi về phía sau với khuôn mặt đỏ bừng, Akutagawa liền bật cười, trong ánh mắt hiện lên một loại cảm xúc giống như là hoài niệm.

"Thế em nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?" Anh nhướng mày và hỏi.

"Errr..." - Atsushi do dự một hồi - "Hai mươi... sáu?"

Akutagawa bật cười.

Tiếng cười trầm thấp không hề giống như đang diễn của anh làm cho Atsushi ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy tiếng cười thật lòng của Akutagawa.

"Cảm ơn vì lời khen" Akutagawa vui vẻ nói.

"H-Hả?"

"Tuổi của tôi không phải là hai mươi sáu. Thực ra tôi đã ba mươi mốt rồi" Anh thản nhiên trả lời.

Atsushi cảm thấy mình như vừa bị sét đánh.

"B-Ba mươi mốt ư???"

"Ừm" "Akutagawa" gật đầu.

Sau khi nghe anh xác nhận, Atsushi liền đứng ngây ra tại chỗ.

Akutagawa khoanh tay và kiên nhẫn chờ cậu tiêu hóa hết mọi chuyện, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên.

"T-Thật sao...?" Atsushi vẫn không tin được và hỏi.

"Ừ"

"Vậy.... Mọi người ở tương lai... họ như thế nào rồi?"

"Đừng lo, họ vẫn sống rất tốt" Akutagawa nhẹ nhàng trả lời. Giọng điệu của hắn nghe không giống như nói dối, cho nên Atsushi liền không khỏi thở phào.

"... Có chuyện gì trong tương lai mà tôi nên lưu ý không?" Cậu hồi hộp hỏi tiếp.

Akutagawa không trả lời ngay, thay vào đó cúi đầu và dùng tay đỡ cằm của mình.

Thấy hắn đang ở trong trạng thái suy tư, Atsushi liền thấp thỏm hỏi tiếp:

"... N-Nhiều chuyện sẽ xảy ra lắm sao?"

"Akutagawa" nhanh chóng lắc đầu.

"Cũng... không hẳn là vậy. Nhưng tôi muốn cẩn thận với lời nói của mình. Hành động của tôi có thể có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai mà"

Atsushi thấy anh nói cũng có lí, thế nên liền chậm rãi gật đầu và chờ đợi.

"Thứ nhất" - "Akutagawa" đặt một tay lên vai của Atsushi - "Đừng ra ngoài vào ban đêm, trừ khi đó là điều liên quan đến sống còn"

Tuy giọng nói của "Akutagawa" nghe vẫn rất nhẹ nhàng và điềm đạm, nhưng ánh mắt chứa đầy nghiêm túc của anh lại làm cho Atsushi không kìm được mà run rẩy.

"Thứ hai" - Akutagawa hít sâu, sau đó siết chặt lấy vai của người trước mặt - "Đừng, đừng bao giờ đối đầu trực diện với một siêu năng lực gia mà em không có bất cứ thông tin gì. Và nếu em có nhìn thấy một siêu năng lực gia mang theo mình một chiếc gương bạc thì đừng đối đầu với hắn hay thu hút sự chú ý của hắn, thay vào đó hãy lập tức chạy đi, rõ chưa?"

"H–Hả?? T-Tại sao?"

"Hắn rất mạnh" - Akutagawa nghiến răng - "Mạnh ở cái tầm mà em sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được, đến siêu năng lực tự hồi phục của em cũng sẽ vô dụng. Tôi khi chiến đấu với hắn cũng sẽ không thể nắm chắc được dù chỉ 1 phần thắng, cho nên..." - Anh thở dài, giọng nói dịu hẳn đi - "Hứa với tôi là em sẽ không bao giờ chiến đấu với hắn, có được không?"

Không hiểu sao, Atsushi bỗng cảm thấy giọng điệu của anh có chút buồn.

Atsushi chậm rãi gật đầu.

"... Được, em hứa"

Thấy cách trả lời của cậu nghe không giống như hứa suông, "Akutagawa" liền thở phào và mỉm cười.

"Cảm ơn em... Và điều thứ ba là..."

Vì độ nghiêm trọng trong lời nhắc của anh có xu hướng tăng lên, khi đến điều thứ ba này, Atsushi liền không tự chủ được mà nín thở.

"Ăn nhiều lên" "Akutagawa" nghiêm mặt.

Atsushi ngớ ra, bỗng tưởng mình vừa nghe nhầm.

"H-Hả?"

"Em quá gầy" Anh tiếp tục nói với giọng điệu nghiêm túc như cũ.

"C-Cái này..." - Atsushi theo bản năng nhìn xuống cơ thể mình - "L-Làm gì đến mức đó...?"

"Hoàn toàn đến mức đó đấy" - "Akutagawa" thở dài - "Ăn nhiều đạm lên, cố gắng chăm sóc bản thân mình một chút"

Sự dịu dàng cùng quan tâm không giấu giếm trong lời nói của anh khiến cho Atsushi không khỏi đỏ mặt.

"V-V-Vâng ạ!!!"

Thấy cậu trả lời như thể trẻ con đang cố vâng lời bố mẹ, "Akutagawa" liền bật cười.

"Tốt lắm" "Akutagawa" hài lòng nói và khẽ nhéo má của cậu, sau đó lùi về phía sau và hướng tới chỗ cửa sổ đang mở.

"A-Akutagawa? Anh định đi đâu thế?" Atsushi thấy anh có ý định rời đi thì bối rối hỏi.

"Ra ngoài. Giờ cũng muộn rồi, em nên đi ngủ thì hơn" "Akutagawa" quay đầu lại và trả lời.

"Nhưng mà... anh sẽ đi đâu chứ?"

"... Vẫn chưa rõ, nhưng trước tiên cứ ra ngoài đã. Đừng lo, tôi sẽ cùng em gặp tên thám tử kia vào ngày mai để xác nhận mọi chuyện"

Atsushi trố mắt nhìn "Akutagawa", không thể ngờ được là anh có thể đoán được toàn bộ dự định của mình nhanh như vậy.

"Akutagawa" thấy biểu cảm ngốc của cậu thì bật cười, sau đó vẫy vẫy tay.

"Gặp lại em vào sáng mai"

Nói xong, anh quay đầu và định nhảy ra ngoài, nhưng chưa kịp làm vậy thì đã bị kéo lại.

"... Atsushi?"

Nghe thấy tên mình phát ra khỏi miệng người kia, hai mắt của cậu liền mở to.

"A-Anh có thể ở lại" Cậu cúi đầu, siết chặt lấy vạt áo của anh và lí nhí nói.

"Akutagawa" chớp chớp mắt nhìn cậu với dáng vẻ bất ngờ, ánh mắt nhanh chóng dịu đi, khóe môi không kìm được mà nhấc lên.

"Em chắc chứ?" Anh chậm rãi quay người lại và hỏi.

Atsushi gật đầu và buông áo "Akutagawa" ra.

"Akutagawa" thở dài.

"Em quá tin người rồi đó" Anh bất lực nói và đóng cửa sổ lại.

Atsushi cúi đầu, hai má dần trở nên ửng hồng.

"Làm gì có... Vì là anh nên tôi mới cho phép ngủ lại đấy chứ..."

"Akutagawa" nhướng mày.

"Em nên nói điều đó với 'tôi' của hiện tại thì hơn"

Cậu lập tức lắc đầu lia lịa.

"T-Tôi không nghĩ đó là một ý hay đâu..."

"Tại sao lại không? Tôi biết chắc là 'tôi' sẽ thấy rất vui" Anh mỉm cười và giơ tay lên véo má của cậu.

"T-Tôi chỉ cảm thấy như vậy thôi... Đ-Để tôi chuẩn bị đệm cho anh nằm" Atsushi ấp úng nói và chuyển chủ đề, sau đó tiến tới chiếc tủ đựng chăn ga và kéo nó ra.

"Akutagawa" nhìn cậu đang vụng về lấy ga giường rồi lắc đầu và phát ra một tiếng thở dài. Anh nhanh chóng cởi áo khoác trên người ra và gấp gọn nó lại, sau đó tiến về phía Atsushi và cầm lấy chăn gối cùng ga từ tay cậu.

"Cảm ơn em" "Akutagawa" nở một nụ cười với cậu và dùng Rashomon dải chúng xuống đất.

"Không... có gì" - Atsushi chớp mắt nhìn hai tấm đệm được bày ra vô cùng nhanh với vẻ mặt thán phục, sau đó lại quay sang nhìn anh - "Anh định... mặc như vậy đi ngủ à?"

"Ừ" "Akutagawa" đáp.

Trên người anh hiện giờ là một chiếc áo cổ lọ mỏng, một đôi găng tay da và cặp quần đơn giản, tất cả đều màu đen. Atsushi không nghĩ loại đồ kiểu đó phù hợp để mặc đi ngủ cho lắm. Thế nhưng, nếu "Akutagawa" không có vấn đề gì, cậu cũng sẽ không nói thêm.

"Vậy... tôi tắt điện nhé"

"Phựt"

Ngay khi lời nói của Atsushi vừa ra khỏi miệng, một dải y phục đã vọt ra từ áo của "Akutagawa" và ấn vào công tắc điện.

"C-Cảm ơn anh" Atsushi ngại ngùng nói và cúi xuống trèo lên đệm, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì anh sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong bóng tối này.

"Không có gì" Akutagawa nhẹ nhàng đáp và làm điều tương tự.

Hai người họ cứ thế nằm trên đệm, không ai nói gì trong một hồi.

Atsushi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng này.

"A-Akutagawa?"

"Hửm?"

"Anh thật sự... rất khác với bây giờ"

"Ý em là tôi không còn thể hiện sự quan tâm với em thông qua những cách thức vô cùng cộc cằn như mắng nhiếc và chê bai hả?"

"Y-Ý em không phải thế!!!"

"Tôi biết, tôi biết" "Akutagawa" bật cười.

Dù biết anh không thể nhìn mặt mình bây giờ, Atsushi vẫn không nhịn được mà ôm mặt.

Ý của "Akuatagawa" là... những lần hắn nặng lời với cậu đều xuất phát từ sự quan tâm sao?

Atsushi bỗng cảm thấy lòng trở nên nhộn nhạo, cứ như đang có vô vàn đứa trẻ nhảy múa trong đó vậy.

"Ý tôi là..." - Cậu quay mặt về phía "Akutagawa" - "Anh có vẻ... hạnh phúc hơn nhiều. Tôi... rất mừng"

"Akutagawa" không nói gì và quay sang nhìn cậu.

Vì tầm nhìn của Atsushi trong bóng tối không bị ngăn cản là bao, cậu vẫn có thể thấy rõ là mình đang mắt đối mắt với anh. Tuy biết anh không thể thấy mình, Atsushi vẫn giật mình và quay về phía ngược lại.

Sau đó, cậu liền nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

"Cảm ơn em"

Không hiểu sao, Atsushi lại có cảm giác rằng lời cảm ơn này không chỉ đơn thuần là hướng tới lời nói vừa rồi của cậu.

Nhưng Atsushi cũng không nghĩ nhiều và nhắm mắt lại, sau đó chìm vào giấc ngủ với hàng loạt suy nghĩ về người đàn ông bên cạnh trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top