Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Con Người Lạc Quan

Một gia đình hạnh phúc , 2 cậu con trai nhỏ bé , xinh sắn . Chúng lớn lên với tiếng cười , với niềm vui , với sự ngây ngô , sự dễ thương đến lạ lùng của những đứa trẻ . Lớn lên với một tâm hồn trong sáng , một nụ cười tươi tắn , chúng làm cho gia đình chúng vui vẻ , niềm nở và náo nức trên mỗi khuôn mặt của cha mẹ . Những đứa con dường như cho cha mẹ nó một niềm vui , một mục đích sống mới , những ngày chỉ có tiếng cười trên môi . Chúng đã giúp cha mẹ phần nào , giúp họ khuây nguôi nỗi buồn trong công việc , những ngày tháng tưởng chừng như vô hạn , như chưa bao giờ kết thúc . Ai mà chả muốn sống như thế mãi , nhưng cái gì cũng phải có hồi kết . Nó , bây giờ Nó chỉ muốn quay lại cái quãng thời gian ấy . Để Nó tái sinh thêm một lần nữa , để Nó sống đúng với những gì Nó đang có . Nó lớn lên như một điều kì diệu và cũng giống như bây giờ , mỗi bước chân của nó , mỗi lần con tim nó đập , như là một phép mầu . Tưởng như Nó không bao giờ có thể sống và đi tiếp , tâm trí nó lúc đó như bị ăn mòn , Nó đã mất đi cái mục đích sống của mình như thể Nó đã chết , sống như một cái xác không hồn . Nhưng con người không thể khuất phục ấy đã đứng lên như một người anh hùng trong tâm trí Nó . Chính Nó và chỉ có Nó mới có thể cứu sống cuộc đời Nó , một con người can đảm , một con người lạc quan . Nó đã đi vào bóng tối một mình , chiến đấu với những con quái vật trong đó , Nó rất sợ khi đi vào bóng tối đó , sợ khi nhìn vào , sợ khi nghĩ tới . Một nỗi sợ vô hình và nỗi sợ đã thách thức Nó , đúng hơn là nỗi sợ đãng và đang rèn luyện Nó . Mỗi ngày , nó chỉ giành ra 30s để khóc , 30s để quên đi quá khứ , và 60s tiếp theo để ổn định lại tinh thần để đi vào tròn bóng tối một lần nữa . Cái bóng tối dài nhất , sâu nhất , đáng sợ nhất là cái bóng tối của quá khứ , nó chính là nỗi sợ của Nó . Quá khứ luôn đeo bám Nó , luôn ở bên Nó , khiến Nó khóc , khiến nó đau . Gia đình trong quá khứ của Nó là đẹp nhất, trong sáng nhất , là thứ Nó không bao giờ quên và cũng chính cái gia đình ấy là thứ đen tối nhất , sâu nhất và đau khổ nhất . Thời gian trôi qua , hai đứa con lớn khôn , người anh thành đạt , nhưng tưởng như gia đình sẽ vui hơn , không không , nó đang đi xuống , niềm vui đã hết , chỉ còn một sự im lặng , một khoảng lặng đến chết người . Tiếng thở như đang ở ngay sát bên tai , không một tiếng nói , ai cũng mệt , người cha đang bận với công việc của mình , người mẹ nhìn người cha một lúc rồi thở dài cùng với đó là một ánh mắt nói lên sự chán nản , đúng hơn là sự buồn bã kéo theo đó cùng với lối suy nghĩ tiêu cực . Nhìn thôi , cũng chỉ như một bữa ăn bình thương nhưng Nó cảm thấy sự lạnh lẽo , sự tức dận đầy sát khí và sự buồn bã . Nó như vừa trải qua một địa ngục , mọi thứ trong lúc đó làm nó thấy lạnh sống lưng , sự im lặng đó khiến tỉnh . Nó tỉnh đến phát điên , dần dần , nó cười , lúc đầu chỉ là cái nhếch mép , về sau là một nụ cười quái dị , cuối cùng cũng chỉ là sự im lặng . Rồi một hôm , người cha với người mẹ bất đồng quan điểm , thoáng qua thôi chỉ là một sự cố nhẹ , Nó nhìn vào ánh mắt của người mẹ , nó lập tức quay vào phòng , đóng chặt cửa , đeo tai nghe và bật một bài buồn . Nó đã biết chuyện gì sắp xảy ra , Nó chỉ muốn lẩn tránh . Mọi chuyện đi quá xa , hai người đã cãi nhau , không ai chịu nhường ai , ai cũng muốn làm bề trên , ai cũng muốn người kia phải theo quan điểm của mình . Không lâu sau đó , cuộc cãi vã đã dứt , không có nghĩa là nó đã chấm dứt , họ như đang đấu trí với nhau , dần dần , họ lạnh lùng  . Nó không hề muốn như thế tý nào nhưng thời gian trôi qua , mọi sự ghen ghét của hai người đổ vào đầu Nó . Trong đêm hôm đó , mọi thứ khiến nó thay đổi . Quá bất ngờ , cùng với sự bất lực , Nó đã thay đổi hoàn toàn . Tâm trí nó chỉ còn từ ghét , Nó ghét thực tại , Nó ghét cả thế giới . Người mà Nó tin tưởng , người mà Nó coi như là cả một bầu trời thì lại quay lưng . Sự tức dận của hai người đã làm cho con họ phải chịu tổn thương . Dù họ không muốn ly hôn vì không muốn con mình khổ , họ đã quá sai , Nó càng sống , Nó càng trưởng thành , thì họ lại càng ghét Nó . Họ đã lấy sự tức dận để xả vào một con người vô tội , đó như là một đòn chí mạng mà họ không biết  . Người anh thì học giỏi , Nó thì không , chính vì thế , Nó đã bị một cú sốc khá lớn . Từng giọt lệ người mẹ rơi xuống kèm theo nỗi buồn của người cha , họ đã kì vọng vào Nó quá nhiều để rồi phải hối hận . Nó đâu có muốn vậy , nó đang rất vui , lạc quan , lúc đó Nó chỉ nghĩ cuộc đời là một màu hồng mộng mơ . Nhưng không , cuộc đời không như thế , nó còn đáng sợ hơn gấp vạn lần những gì Nó nghĩ . Thật đáng sợ , tất cả tan vỡ chỉ trong hai mươi phút , trong 20 phút đó , tất cả những gì buồn nhất xảy ra  . Trong một chớp mắt , mọi thứ thay đổi , quá nhanh , không kịp chuẩn bị . Nó như là bị một cú sốc tâm lý , chỉ trong 20 phút đó , Nó thấy được tất cả , cảm nhận được mọi thứ chỉ qua một đôi mắt của một người học sinh . Một người đang trong tuổi học trò , cấp hai là cấp vui nhất , cấp quậy nhất của thời học sinh , nhưng Nó thì không , Nó như đã khóc , khóc trong tim . Khóc thầm lặng nhất có thể , tất cả trong một đêm , Nó tự nhủ với bản thân rằng phải mạnh mẽ , không được tỏ ra yếu đuối . Dần dần , Nó thay đổi cách nhận thức , cách mà Nó nhìn nhận mọi thứ , ánh mắt , chính cái ánh mắt đó làm Nó ám ảnh . Cái ánh mắt nói lên tất cả mọi thứ , chỉ nhìn vào mắt không thôi là chưa đủ , cần phải đặt cả trái tim của mình để nhìn vào mắt , sẽ thấy một thứ luôn ở bên trong mỗi con người , nhìn bằng cả trái tim sẽ thấy trái tim , tâm hồn ,lý trí của người đó . Nó luôn thay đổi cách nhìn nhận và nhận thức , luôn chuyển đổi bản thân để phù hợp với mọi hoàn cảnh . Để không cho ai biết Nó đau như thế nào , một nỗi đau không thể nói ra dù chỉ là rất nhỏ . Sâu trong đó là một lỗ hổng quá lớn , quá đau cho một người , Nó chịu sao được . Nó , Nó đã chịu được , Nó còn làm được hơn thế , Nó cười , cười tươi nhưng nước mắt , những giọt lệ tí tách xuống đất , đã nhiều hơn , Nó lấy tay vội gạt hết nước mắt và ngước nhìn lên trên bầu trời trong sáng và đẹp đẽ . Nó nhìn xuống đất , một mầu đen của đất , khác với bầu trời kia , Nó nhận ra đó là hai hình ảnh đối lập , hai hình ảnh xa nhau . Nhưng khi đêm buông xuống , Nó bước đi trên cầu , bước đi chậm rãi , hút một điếu thuốc ngước lên và nhả khói , nhả hết những gì trong lòng Nó , Nó chỉ muốn biến mất đi và đừng đeo bám Nó nữa . Nó đứng im một lúc , cúi đầu xuống , nhếp mép cười , làm  nốt một hơi nữa thôi rồi nhả khói ra , để khói đi theo gió . Nó im lặng rồi đi tiếp , tiếp tục cuộc hành trình đầy trông gai , cứ mỗi lần Nó lặng im là một lần Nó lại niệm ra một điều gì đó , một triết lý sống của riêng nó . Mỗi lúc nó buồn , Nó cũng chỉ biết cười , cười là thứ nó có thể làm và là thứ ai cũng có thể làm được . Nó đã đi quá xa vào trí tưởng tượng của Nó , lún quá sâu vào những thứ Nó đã đặt ra  , mà Nó không thể thoát ra được . Từng bài , từng điểm số thấp gửi về , Nó dần mất niềm tin vào bản thân , mất niềm tin vào việc học . Sợ điều đó lại xảy ra , Nó muốn khóc , khóc thật to nhưng Nó không thể . Nó gần cạn nước mắt , dần bình thản với mọi thứ , Nó chả thể làm gì cả chỉ biết ngồi viết những tương tư của Nó . Thật nực cười , chính Nó lại mở ra một con đường mới , Nó chán học , ngán tật xương tủy . Chính việc học đã làm Nó như thế , Nó cũng chỉ biết tha thứ sau mỗi lần nó tức . Mỗi lần như thế , nó được trải lòng , viết hết mọi tâm tư của mình . Nỗi cô đơn , tất cả thứ gì chán nhất của cuộc đời đã tạo ra nó vậy . Nó như được sinh ra trong nỗi đau và nó cũng chết đi trong nỗi đau vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #buồn