Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Thất Vũ tay cầm ly cà phê, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa vẫn dai dẳng từ tối qua đến giờ không ngớt, thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia chớp. Thất Vũ kéo rèm cửa rồi bật chế độ cách âm lên, cả căn phòng lại trở về trạng thái im lặng vốn có.

"Anh nói với cậu ấy về kế hoạch rồi tiểu Diệp dễ dàng đồng ý như vậy sao?" – Phong Minh với dáng vẻ khó tin hỏi Thất Vũ, cậu không tin một kẻ ngang bướng và thích chống đối như Thất Diệp lại dễ dàng đồng ý một chuyện như vậy.

"Con nhóc đó cũng là kẻ biết lý lẽ, nó sẽ không để tính mạng của hàng tỉ người bị hủy trong tay mình đâu. Nhưng..." - Thất Vũ thở dài rồi nói tiếp – "Đương nhiên con nhóc đó sẽ chẳng dễ dàng đồng ý mà không có cái giá đi kèm!" – Ánh mắt Phong Minh bày tỏ vẻ dễ hiểu, chẳng bao giờ Thất Diệp chịu làm việc gì mà không có phúc lợi kèm theo.

"Vậy! Cái giá là..?"

"Hừm...không dính dáng đến quỷ giới trong vòng ba tháng đồng thời chuyển toàn bộ tiền hoa hồng từ tất cả các nhiệm vụ trước đó về tài khoản con nhóc"

"Chỉ vậy thôi?" – Phong Minh chau mày.

"Con nhóc sẽ chỉ ở đấy ba tháng..."

"Anh đồng ý sao?" – Phong Minh ngạc nhiên.

"Nếu hai đứa nhóc đó không thể tiến triển gì thì dù có ở thêm nữa cũng thế thôi. Hơn nữa, cậu cũng biết tính con nhóc đó mà, càng ép nó sẽ càng chống đối và nếu bị ép đến cùng nó sẽ chẳng kiêng nể ai đâu!"

Cả hai người đều hiểu chuyện này không phải cứ ép là được. Đặc biệt Thất Diệp không phải trái cam chỉ cần ép là sẽ ra nước mà cô như cái lò xo vậy, càng ép chặt thì lực bật lại càng mạnh. Lúc đó thì cho dù trời sập cô cũng chẳng thèm quan tâm ai sống ai chết.

*****

Hôm nay là chủ nhật, Thất Diệp có một ngày dọn đồ để chuyển đến Bạch gia. Cô không hiểu sao Thất Vũ phải gấp gáp như vậy, không thể để cô có một ngày chủ nhật tự do được hay sao. Thất Diệp chỉ sắp vài món đồ cá nhân cần thiết vì cô đâu có ý định ở đấy luôn, hơn nữa nếu thiếu gì thì cô sẽ dùng tiền mà Thất Vũ vừa chuyển vào tài khoản cô để mua, hơn năm chục triệu chứ có ít đâu. Thất Diệp khá sốc khi nhìn vào số tiền đó, cô không ngờ trong những năm qua cô vừa học lại vừa có thể kiếm ra số tiền lớn như vậy. Thất Diệp bắt đầu làm nhiệm vụ đầu tiên từ năm mười tuổi cho các cơ quan tình báo quốc gia (quỷ giới hợp tác với các cơ quan tình báo quốc gia để có thêm tai mắt và dễ hoạt động ngoài vòng pháp luật hơn) đến giờ cũng đã mười năm nhưng cô chưa lần nào hỏi về số tiền hoa hồng cô nhận được sau mỗi nhiệm vụ. Có thể lúc đó là vì Thất Diệp còn nhỏ nên nếu giữ một số tiền lớn bên người sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng khi lớn lên cô cũng không hề quan tâm đến số tiền mà mình kiếm được đó, chỉ đơn giản là vì cô không cần chúng. Là nhị tiểu thư của Chu gia dù chỉ trên danh nghĩa nhưng Thất Diệp chẳng thiếu thốn gì cả và có thể nói là cô muốn gì được nấy nhưng cô không thích những thứ đến quá dễ dàng. Lần này Thất Diệp khá tò mò về số tiền cô kiếm được trong mười năm qua nên mới yêu cầu như vậy, lần đầu tiên có trong tay số tiền quá lớn đối với mình nên cô cảm thấy hơi lạ. Thất Diệp nghĩ xem nên làm gì với số tiền lớn này, nói đúng hơn trong ba tháng tới cô muốn sống như một cô gái bình thường không phải bận tâm việc sống chết của bất cứ ai, điều mà có nằm mơ cô cũng chưa từng dám nghĩ tới trong suốt phần đời còn lại.

"Tiểu Diệp, cậu sẽ rời khỏi LW sao? Sao cậu không nói cho tớ biết?" – Tiếng Đoan Nhi ở đầu dây bên kia không rõ đang buồn hay đang tức giận.

"Nếu được thì tớ rời khỏi từ lâu rồi...chỉ là trong ba tháng tới tớ sẽ là một người bình thường và sẽ cố gắng vờ như không biết đến sự tồn tại của cái gọi là quỷ giới"

"Vậy những lúc tớ muốn gặp cậu thì làm nào?" – Giọng Đoan Nhi như sắp khóc đến nơi. Thất Diệp bèn an ủi bằng cách đưa cô nàng số điện thoại di động của mình và dặn Đoan Nhi không được gọi cô vì những việc liên quan đến quỷ giới. Do Thất Diệp muốn những khoảnh khắc riêng tư nhất có thể nên cô không cho bất cứ ai trong LW số điện thoại cá nhân của mình. Người ở LW đều liên lạc với Thất Diệp qua thiết bị liên lạc gắn ở chiếc đồng hồ đeo tay của cô. Ngay cả người anh trai Thất Vũ – người hay triệu tập Thất Diệp bất cứ lúc nào, cũng không có số di động của cô.

Tối hôm đó, Đoan Nhi đến đón Thất Diệp đi chơi và nói là muốn chúc mừng cô sắp trở thành người bình thường. Và địa điểm Đoan Nhi chọn là một quán bar, Thất Diệp tuy không thích những nơi như vậy nhưng Đoan Nhi ra sức năn nỉ, nếu Thất Diệp không đồng ý thì thể nào cô nàng cũng làm ầm lên và sẽ không để cô yên ổn tận hưởng cuộc sống bình thường trong ba tháng tới. Đây là lần đầu tiên Thất Diệp bước vào một quán bar, không khí quả đúng chất cho những dân chơi con nhà giàu. Đoan Nhi biết Thất Diệp không thích sự náo nhiệt nên kéo cô đến một bàn vip tại một góc khuất ít người mà cô nàng đã chuẩn bị sẵn. Đoan Nhi nói muốn để Thất Diệp tận hưởng cảm giác ăn chơi của một con nhà giàu nhưng Thất Diệp thừa biết cô nàng chắc lại cãi nhau với Phong Minh nên muốn kéo cô đi giải sầu.

"Này cô em! Hình như em đi nhầm bữa tiệc rồi thì phải" – Một tên con trai với giọng đùa giỡn vừa nói vừa nhìn một lượt Thất Diệp từ trên xuống dưới. Thất Diệp hiểu tại sao hắn lại nói vậy, cô đang mặc một chiếc quần jean, một chiếc áo dài tay lệch vai điểm nhấn chỉ có chiếc khăn lụa quấn cổ. Trông Thất Diệp quá kín đáo so với những người ở đây và không muốn nói là có chút quê mùa khi ở một nơi ăn chơi như vậy vì cô còn không trang điểm một chút nào. Có lẽ trong mắt họ Thất Diệp như một cô nàng nông thôn vừa mới lên thành phố rồi vô tình lạc vào chốn sa hoa này vậy. Tất cả là do Đoan Nhi bất ngờ lôi cô đi mà không báo trước địa điểm nên Thất Diệp chỉ kịp quấn thêm chiếc khăn quàng cổ, hơn nữa cô cũng chẳng thích ăn diện khi ra ngoài đi chơi với bạn bè. Nhưng nếu Thất Diệp biết trước là sẽ đến nơi như này thì có lẽ cô sẽ ăn mặc sao cho hòa nhập một chút để tránh gây sự chú ý.

"Cô em có muốn uống với bọn anh vài ly không?" – Một tên khác đi cùng tên vừa rồi tiếp tục nói với giọng giễu cợt rồi rót một ly rượu để trước mặt Thất Diệp.

"Nếu em không biết uống thì để bọn này dạy cho!" – Nói rồi một tràng cười vang lên. Hóa ra trên tay Thất Diệp đang cầm cốc nước ngọt và phía cô đầy rẫy những lon nước ngọt đủ loại nên bọn chúng nghĩ cô không biết uống rượu. Nguyên tắc của Thất Diệp là chỉ uống rượu trong trường hợp bất đắc dĩ, nói đúng hơn cô không thích mùi vị của rượu và càng ghét cái cảm giác mà rượu mang lại, Thất Diệp thực sự không hiểu tại sao mọi người lại có thể giải sầu bằng cách uống rượu được.

Thất Diệp chẳng quan tâm đến bọn chúng mà bình thản đưa cốc nước ngọt lên miệng uống một hơi hết sạch rồi với lấy một lon nước ngọt khác. Thấy Thất Diệp dửng dưng với mình, bọn chúng tỏ thái độ khó chịu:

"Con kia, mày có biết đây là đâu không? Hay là để bọn tao đưa mày về nơi mày nên ở?" - Ngữ điệu thay đổi hẳn so với lúc đầu nhưng đáp lại chúng vẫn là sự im lặng. Thất Diệp không thích đôi co với mấy gã này, cô đang đợi Đoan Nhi về giải quyết. Đoan Nhi nói đi vệ sinh nhưng vẫn chưa thấy quay lại. Có lẽ khi Đoan Nhi đi khỏi, hai tên này mới dám tiếp cận chọc ghẹo Thất Diệp vì dù gì trông Đoan Nhi cũng không phải là một đứa con gái dễ đối phó. Trái lại thì Thất Diệp trông khá...ngây thơ, hiền lành theo như lời miêu tả của Nhã Khiết.

"Có chuyện gì vậy?" – Một giọng nói khác vang lên, một tên con trai khác xuất hiện.

"Đại ca! Bọn em tìm thấy một cô bé lọ lem đi nhầm bữa tiệc nên có ý muốn đưa em ấy về ấy mà!" - Nhìn cũng đủ biết cả ba bọn chúng là cùng một giuộc. Tên vừa đến nhìn lướt một lượt Thất Diệp rồi mỉm cười lên tiếng:

"Em đến đây một mình sao? Cũng khá muộn rồi để anh đưa em về nhé!" – Ngữ điệu nghe có vẻ tử tế nhưng gương mặt hắn ta thì trái ngược hoàn toàn, trông đầy vẻ giễu cợt.

"Đại ca đã đích thân lên tiếng rồi, em nên ngoan ngoãn nghe lời đi! Bọn anh cũng không muốn làm khó em!"

Thất Diệp đặt mạnh lon nước ngọt xuống bàn kèm theo một nụ cười nửa miệng khiến bọn chúng có chút ngỡ ngàng.

"Con nhỏ này, mày chán sống rồi à?" – Một tên trừng mắt nói với giọng đầy tức giận.

Thất Diệp khẽ thở dài, xem ra cô phải tự xử lý vụ này rồi, nhưng ẩu đả ở đây thì bị chú ý là cái chắc và cô không thích thế. Thất Diệp tháo chiếc khăn quàng cổ ra, gương mặt tên đại ca dần biến sắc rồi hắn lập tức quỳ xuống. Ngay từ khi hắn bước đến, Thất Diệp đã để ý thấy trên mu bàn tay trái của hắn có hình xăm một viên pha lê, đó là biểu tượng của LW và nếu là người LW thì chắc chắn sẽ nhận ra cô qua một dấu hiệu, đó là hình xăm bông hoa hồng màu xanh lục ở gần vai trái ngay dưới xương quai xanh của cô. Dù Thất Diệp ăn mặc kín đáo nhưng chiếc áo trễ vai của cô đủ để lộ toàn bộ hình xăm.

Hai tên còn lại ngỡ ngàng trước hành động của kẻ được xưng là đại ca kia.

"Đại ca! Anh làm gì vậy?"

"Tứ tiểu thư* xin thứ lỗi cho tôi có mắt như mù mới dám xúc phạm đến người! Xin tiểu thư thứ lỗi!" – Tên đại ca nói với giọng đầy cung kính, xem ra hắn cũng là kẻ biết điều biết lúc nào cần nhún nhường không giống như hai tên còn lại, bọn chúng đứng đơ một chỗ dường như vẫn không tin vào những gì mình vừa nghe.

*Tứ tiểu thư là danh xưng của Thất Diệp trong quỷ giới, những kẻ nghe thấy nó đều biết thân phận của cô, chính là một trong Tứ đại thủ lĩnh khét tiếng của quỷ giới (Tứ đại thủ lĩnh gồm Thất Vũ – Đại thiếu gia, Thiệu Huy – Nhị thiếu gia, Giai Thụy – Tam thiếu gia và Thất Diệp – Tứ tiểu thư)*

"Đại ca, anh nói gì vậy...Tứ tiểu thư? Con nhỏ này sao có thể..." - Chưa nói hết câu tên đó đã ăn ngay một cú đấm vào miệng từ tên đại ca khiến hắn ngã lăn quay. Tên còn lại tái mặt, lập tức quỳ xuống.

"Tôi về sẽ lập tức dạy dỗ lại đàn em của mình, xin Tứ tiểu thư bớt giận!...Còn không mau tạ lỗi với Tứ tiểu thư, muốn chết hết sao!" – Tên đại ca quát lớn, dù ra vẻ bình tĩnh nhưng có thể nghe thấy rõ giọng hắn có chút run sợ.

"Xin tứ tiểu thư tha mạng, xin Tứ tiểu thư tha mạng!" – Hai tên đàn em rối rít dập đầu, giọng nói đầy sự sợ hãi.

Thất Diệp không hề giận mà chỉ thấy chướng mắt, cô quàng lại chiếc khăn lên cổ che đi hình xăm rồi xua tay. Bọn chúng hiểu ý liền lập tức biến khỏi tầm mắt cô.

"Tưởng sẽ được chứng kiến một màn kịch hay chứ!" – Đoan Nhi tiến đến nói với vẻ đầy thất vọng, cô nàng đã đứng cạnh đó từ lâu và chứng kiến tất cả mọi chuyện.

"Hừm..." - Thất Diệp khẽ liếc Đoan Nhi một cái khiến cô nàng khẽ rùng mình. Nói thật là Đoan Nhi khá sợ gương mặt của Thất Diệp lúc này, cô nàng liền nhanh chóng bào chữa:

"Tớ muốn cậu xả stress chút thôi mà, không phải cậu thích nhất trò "bao cát xả giận" sao!"

"Bọn chúng không xứng" – Thất Diệp phán ột câu xanh rờn. Đoan Nhi khẽ lắc đầu trước thái độ của Thất Diệp, ngay cả đánh người mà cô cũng kén chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tưởng