Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11


Bàn tay y xé rách áo sơ mi của cô, một cước đem quần cô kéo xuống...

" Không được... "

Lục Đình Nhi hét lên kinh hãi, giãy dụa muốn thoát ra. Nhưng cánh tay y giống như gọng kìm giữ chặt cô lại. Má áp vào ghế da đau đớn, toàn thân bị đụng chạm thô bạo, nước mắt phẫn uất rơi ra.

" Lục Tử Ngạn...anh buông ra "

Đây là trước cổng bệnh viện, y lại ngang nhiên làm chuyện này với cô...? 

" Dám bỏ trốn, lá gan của em cũng to đấy nhỉ? "

Lục Tử Ngạn cười lạnh, bàn tay cởi thắt lưng, đem vật kia trực tiếp xâm nhập vào.

" Aaaa "

Lục Đình Nhi ngẩng cổ, thấy có vài bóng người đi qua đều ngoảnh đầu ngó qua cửa kính xe, dường như ánh mắt của họ đang nhìn thẳng vào cô.

" Yên tâm đi " Lục Tử Ngạn rướn thân, mạnh mẽ bên trong cô tiến sâu, khoé môi đong đầy nụ cười quỷ dị " Kính này bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong đâu "

" Khốn kiếp " Lục Đình Nhi nghiến răng, thân thể bị y lật lại.

Y tóm lấy hai đùi cô nhâng lên cao, mồ hôi trên trán y lấm tấm. Trong xe mở điều hoà nhưng hai cơ thể lại nóng như thiêu như đốt.

" Quấn lấy eo tôi " Y lạnh lùng ra lệnh, chỗ bí mật kia vẫn không ngừng va chạm.

Lục Đình Nhi tầm mắt mơ hồ, mồ hôi túa ra, móng tay vô thức ghim vào bắp tay y:

" Cút ngay... " Cô nghiến răng gằn giọng.

" Mẹ kiếp " Y tóm lấy cằm cô, tia máu tức giận hiện rõ trong con ngươi đen sẫm của y " Đừng có chọc giận tôi "

Lục Đình Nhi mím môi, dưới thân đau như muốn rách ra. Vật kia của y quá lớn, cơ thể cô không thể thích ứng liền run rẩy co lại. Cô trừng mắt nhìn Lục Tử Ngạn, con ngươi toát lên sự kiên định:

" Lục Tử Ngạn, anh đã nói là tha cho anh ấy... "

Lục Tử Ngạn ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp. Y cúi đầu sát mặt cô, chạm mũi vào đỉnh mũi cô, nheo mắt phượng:

" Tôi không giết hắn đã là may mắn lắm rồi "

" Anh... " Lục Đình Nhi đẩy ngực anh, hai chân vô lực giãy dụa, lại bị y kìm lại. Y dừng động tác, vật kia vẫn nằm trong cơ thể cô không lấy ra.

" Ngoan ngoãn nào " Lục Tử Ngạn lạnh giọng, cho thấy y đang tức giận vì thái độ của cô.

Lục Đỉnh Nhi bi phẫn thét lên, nước mắt giàn dụa:

" Tại sao anh có thể làm vậy? Lục Tử Ngạn...tôi là con nuôi của anh cơ mà. Vì sao anh lại đối xử với tôi như thế? Bao nhiêu năm qua, tôi tôn trọng anh, chuyện gì cũng đều nghe theo anh. Học trưởng Tô, anh ấy chỉ thích tôi một chút, anh liền hủy hoại đôi chân của anh ấy. Anh có biết anh ấy rất thích chơi bóng rổ hay không hả? "

Lục Tử Ngạn ánh mắt ngày một lạnh hơn. Anh bật cười, nụ cười đẹp mê hồn nhưng lại khiến toàn thân Lục Đình Nhi run rẩy:

" Tôi cần phải quan tâm hắn thích gì sao? Tiểu Nhi, chỉ cần hắn đụng đến em, tôi đã có lý do để hắn vĩnh viễn biến mất rồi "

Giọng nói của y như vọng tới từ địa phủ, lạnh đến thấu xương. Lục Đình Nhi chỉ biết bất lực nhìn y, dường như trước mặt cô không còn là một con người nữa rồi.

Lục Tử Ngạn mất hứng đem vật kia rời khỏi cô. Y ngồi dậy mặc đồ, sau khi đóng hết chiếc cúc áo cuối cùng, y nhìn cô lạnh lùng buông lời:

" Tốt nhất em nên an phận ở nhà chờ tôi. Em còn bỏ trốn, tôi không biết sẽ làm gì với hắn ta đâu! "

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #sung