Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ông Hơn chết

Ngày hôm sau, ông cùng với Công qua nhà Duẩn từ sáng sớm. Ông Hơn xông vào nhà Duẩn rồi bắt đầu đay nghiến chuyện Duẩn vụng trộm gặp gỡ con gái mình, rồi chửi đổng. Công cười tấm tắc đắc ý. Nào ngờ ông Hơn chửi chưa dứt câu thì gió từ đâu nổi lên ầm ầm. Sắc trời đương giữa ban ngày mà tối sầm lại. Cụ Cẩm ngồi vắt vẻo trên cái cây nhãn, nhìn xuống dưới cười khúc khích. Công sợ tới xanh mặt vì nhìn thấy cụ Cẩm quá quỷ dị. Gã vội kéo tay ông Hơn muốn ra khỏi nhà Duẩn. Nào ngờ ông Hơn bước chưa được hai bước thì vấp chân vào tảng đá, đập đầu xuống nền gạch, vỡ đầu chết. Công cứ nhắm mắt nhắm mũi chạy tịt, thấy ông Hơn ngã chết cũng không dám quay lại. Duẩn từ đầu đến cuối chứng kiến hết, nhưng anh không kịp ngăn cản ông Hơn vì ông chết quá nhanh. Anh chỉ vừa mới từ trong nhà chạy ra thì đã chứng kiến cái chết của ông hơn trong sân nhà mình và vẻ mặt hoảng sợ của Công.

Công hoảng loạn tới mức điên rồ. Gã loạng choạng chạy ở đường đồng. Miệng liên tục lẩm bẩm:

- Ma... ma... ma giữa ban ngày!

Gã chạy tới nhà Trang muốn thông báo cho cô và bà Nhàn về cái chết của ông Hơn. Gã gặp Trang đang phơi thóc, gã túm tay cô rồi nói:

- Trang... bố em chết rồi!

Trang tát Công một cái rồi giận dữ quát:

- Anh thôi đi... trò đùa của anh lố quá rồi đấy!

Thường ngày Công rất hay cợt nhả, nên Trang không hề tin những lời Công nói. Nhưng Công ứa nước mắt thề thốt:

- Anh xin thề, anh với ông cụ qua nhà thằng Duẩn. Ông ấy chết rồi...

Thái độ của Công dường như là thật, Trang bỗng cảm thấy bầu trời như sập xuống. Cô loạng choạng muốn ngã quỵ xuống đất. Cô hỏi:

- Tại sao? Tại bố tôi lại chết được?

Công đang định kể lại mọi chuyện thì suy nghĩ lanh ác bỗng lóe lên, gã ngẫm tới một việc có thể khiến gã lấy được Trang và sẽ là kết thúc đối với Duẩn. Gã nói:

- Bố em giận chuyện em gặp Duẩn, nên hôm nay gọi anh qua đấy để định khuyên răn Duẩn. Nào ngờ thằng Duẩn láo quá, nó chửi bố em giận đến tím mặt. Anh phải ngăn ông to tiếng, rồi khuyên Duẩn. Nhưng nào ngờ nó không buông tha, nó tiếp tục đay nghiến. Ông cụ không chịu nổi, đi không vững nên trượt chân đâm đầm vào đá chết rồi... Tất cả là tại thằng Duẩn...

Trang nghe xong liền tát Công thêm một nhát nữa:

- Nhất định là tại anh, anh đã lôi bố tôi tới gặp anh Duẩn. Đồ mặt người dạ thú...

Trang nói xong liền đẩy Công ngã xuống đất rồi chạy thẳng tới nhà Duẩn. Dọc đường đi nước mắt của cô rơi lã chã. Trong cuộc đời này chuyện cô không mong muốn nhất là việc hai người cô yêu thương xảy ra vấn đề với nhau.

Tới nơi, cô tận mắt trông thấy ông Hơn đã chết. Duẩn đang ôm xác ông ngây người ở đất. Trang lao tới ôm xác ông Hơn rồi gào lên:

- Bố ơi, sao bố lại chết thế này...

Duẩn run giọng kéo tay Trang, anh cố gắng giải thích:

- Bố em bị ngã, anh định tới ngăn ông nhưng không kịp...

Nào ngờ chưa để Duẩn giải thích xong. Trang đã gạt tay Duẩn, nhìn anh căm thù rồi nói:

- Tôi hận anh! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh...

Trang ôm lấy xác ông Hơn rồi vất vả kéo lê ông về. Duẩn lao ra định giúp đỡ cô nhưng khi vừa chạm tay vào xác ông Hơn thì Trang tát anh một cái rồi chỉ vào mặt anh rồi nói:

- Bỏ đôi bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người bố tôi. Đồ cầm thú...

Nói xong Trang lại tiếp tục kéo lê xác ông Hơn để đem ông về nhà. Duẩn đứng như trời chồng tại chỗ. Anh không ngờ sự việc lại diễn biến tới mức độ này. Cái chết của ông đến quá nhanh. Duẩn cứ ngỡ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng ông Hơn vẫn không hề nghe lời anh. Và vẫn tìm tới đây để sinh sự với anh. Duẩn không hề biết rằng Công đã xúi giục ông Hơn và khiến mọi chuyện tồi tệ đến nhường này. Mọi chuyện với Trang coi như đã chấm dứt.

Đám tang ông Hơn được tổ chức ngay sau đó. Công tỏ ra rất biết điều và chăm lo hậu sự cho ông Hơn như người trong nhà. Trang cảm thấy mình đã sai khi đối xử với Công khi gã báo tin cho cô về cái chết của bố mình. Cô luôn cảm thấy có lỗi với gã. Sau đám tang, cô đã nhìn Công bằng một con mắt khác. Khi cô thấy Công chu toàn trong việc đám tang của ông Hơn, cô lại cho rằng những gì mình nghĩ trước đây về Công hẳn cũng đã lầm. Công không xấu như vậy.

Mấy ngày sau cái chết của ông Hơn. Trang chẳng thiết ăn uống, cứ buồn bã. Chỉ có Công thường xuyên lui tới hỏi han, lại rất ân cần.

Một hôm Công tới gặp Trang và đem đôi vòng vàng đưa cho cô. Công nói:

- Trước lúc chết bố em có để lại cho anh đôi vòng vàng này làm tín vật, ông bảo là ước nguyện của ông cả đời này chỉ là để cho anh lấy em. Nếu chừng nào chưa thực hiện được việc ấy thì ông cụ sẽ để lại đôi vòng vàng ở chỗ anh, coi như để làm tin. Nay ông cụ đã mất rồi, anh cũng chỉ vì nể cụ lúc trước nên mới giữ. Giờ anh trả lại cho em. Anh sắp đi rồi, sắp rời khỏi đây rồi...

Lời Công nói khiến Trang bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ. Cô cảm thấy việc Công sắp đi sẽ khiến mình mất mát một thứ gì đó to lớn lắm. Lại nhớ tới ước nguyện của ông Hơn hồi còn sống, cô ôm mặt khóc. Công thấy kế hoạch mình đã thành, Trang đã xiêu lòng. Gã liền giả vờ đặt đồi vòng vàng xuống bàn rồi định quay mặt đi. Gã cố bước thật chậm để chờ đợi xem liệu rằng Trang có mắc mưu gã không.

Quả nhiên Trang đã không thể nào thoát khỏi trò lừa gạt của Công. Khi bàn chân Công vừa mới chớm bước ra khỏi cửa. Một bàn tay mềm mại đã nắm lấy tay gã. Giọng nói êm dịu yếu ớt của Trang vang lên:

- Lấy em nhé...

Và thế là đám cưới của Công với Trang được ấn định. Sau mọi mưu kế, Công đã hoàn toàn chiếm lấy được Trang kể cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tin tức đám cưới của Công với Trang được loan ra khắp làng. Duẩn nghe tin ngã quỵ xuống đất đổ bệnh. Cụ Cẩm đã ngồi ở mép giường, mắt lơ đãng. Cụ hỏi:

- Cháu thích nó lắm à?

Duẩn rơm rớm nước mắt, quay mặt vào tường lặng lẽ gật đầu. Duẩn đau đến độ không không thể nói được. Không phải đau ở thể xác, mà đau ở tâm can. Cảm giác đêm trường lạnh lẽo dài ngùn ngụt, thiếu Trang cuộc đời của Duẩn như mất dần đi sức sống.

Ngày Trang đám cưới với Công. Trong buồng cô dâu chỉ còn một mình Trang lặng lẽ ngồi trước gương. Cô nhớ lại những hồi ức với Duẩn trong ngày trọng đại này. Có lẽ cô không quên được Duẩn vì coi anh là mối tình đầu. Cho đến giờ cô vẫn phân vân không biết liệu rằng tình cảm của mình là đúng hay sai. Nhưng hình ảnh cái chết của ông Hơn lại thoáng qua, khiến cho Trang nắm chặt tay và không hối tiếc nữa.

Ngay khi Trang chuẩn bị bước ra khỏi lễ đường. Duẩn đã xuất hiện sau lưng cô. Trang giật mình khi thấy Duẩn. Duẩn mặc một bộ đồ chú rể giống như Công đang mặc. Trang ngạc nhiên hỏi:

- Sao... sao anh lại ở đây?

Duẩn lặng người, cười thiếu sức sống, nét mặt buồn vời vợi. Rồi anh đem hết mọi chuyện cũng như gốc gác mọi hiểu lầm giải thích cho Trang. Trang giật mình hiểu ra tất cả, và ngay cả trò lừa của Công cũng nhanh chóng được cô phát giác. Cô cảm thấy ghê tởm và sợ hãi khi biết rằng mình cuộc đời mình sắp rơi vào tay một kẻ tâm ngoan thủ lạt như Công. Nhưng cô chưa kịp thoát ra khỏi suy nghĩ đi thì Duẩn đã đứng ở cửa, nói một câu:

- Kiếp sau anh lại chờ em... Đêm nay ngày em cưới, cũng là ngày anh chết! Nếu còn thương anh thì đêm nay hãy đến nhà anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top