Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3 : Bình Minh

Ánh sáng dần hiện lên , xuyên qua màn đêm đen tối cùng với mây mù khói lửa mà nhẹ nhàng đáp đất , những tia nắng chiếu rọi muôn nơi và tỏa sáng hơn khi trước , chưa bao giờ mọi thứ xung quanh tràn ngập ánh sáng như hiện tại , cũng đúng thôi , nhà của và toàn thành phố gần như bị phá hủy hoàn toàn đến mức chỉ còn đống đổ nát hoang tàn . Từ chỗ ở tạm thời , tôi từ từ bước ra và xin phép lính canh cho bản thân được đi ra ngoài khu vực , sau một hồi xem xét thì cuối cùng cánh cổng cũng được mở , tôi đi những bước chân từ từ và chậm rãi , tận hưởng ánh sáng tràn đầy sức sống , viết thương hiện đã lành và có thể dễ dàng di chuyển , từng bước , từng bước một đi đến công viên , ngồi dựa vào chiếc ghế gỗ đã gãy nửa mà nghĩ ngợi hồi lâu :

" Không biết tiếp theo bản thân mình nên làm gì đây ? Hay là rời khỏi đây rồi tìm cách di cư ra nước ngoài ? Hoặc tiếp tục ở lại và đón chờ những gì sắp xảy ra với đất nước ? Nhưng nếu ở lại thì nên chọn theo phía nào khi giờ đây đất nước bị chia cắt hai phần ? Nên chọn Tây Đức hay Đông Đức để có thể tiếp tục cuộc đời ?..."

Mải bận tâm nghĩ ngợi mà ngủ quên mất từ bao giờ đến khi một cánh chim bay vụt qua trước mặt khiến tôi giật mình tỉnh giấc , ngước lên nhìn bóng chim tự do bay vút qua , tôi buột miệng nói ra : " Chà , nó thật tự do nhỉ " . À phải rồi , sự "tự do"- đó chính là thứ mà tôi muốn , từ khi sinh ra đến giờ tôi luôn sống trong sự áp đặt như thể cuộc đời tôi đã được định sẵn và phải sống theo sự sắp đặt đó vậy . Như một chú chim non , tôi khi đó luôn muốn được tự do sống theo ý mình , chính vì lí do đó tôi đã phản bội lại "cha mẹ" để chạy đi tìm sự sống , sự tự do mà bản thân mong muốn . Ngẫm nghĩ hồi lâu để rồi cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định có lẽ là quan trọng nhất cuộc đời mình , rằng sẽ ở lại đón nhận những gì sắp xảy đến với đất nước quê hương và sẽ chọn sống tiếp cuộc đời ở bên phía Tây . Đơn giản không phải vì tôi thích hay có cảm tình với tư bản chủ nghĩa mà là vì tôi thấy nó sẽ cho tôi sự tự do mà một xã hội như bên phương Đông có ít khả năng sẽ mang lại . Một thằng nhóc 14-15 tuổi , chưa học hay hiểu một chút gì về chính trị khi đó nhưng lại đưa ra lựa chọn đó , khó hiểu nhỉ ? Nhưng nói là làm và sự trẻ con , bồng bột đó quyết tâm thực hiện đến cùng .

Quyết tâm thì có nhưng mà đói không chịu được , đành quay về chỗ cũ để nghỉ và nhận đồ ăn cứu trợ được phát hằng ngày , bữa ăn chỉ có súp với nửa ổ bánh mì uống kèm sữa đặc . Để mà nói tôi lúc đó thì thật chỉ biết nuốt và cố ăn cho qua bữa để kéo dài sự sống thảm hại này mà thôi , để chờ một cơ hội đến , một thứ khiến cuộc đời tôi thay đổi mãi mãi , cứ mộng mơ và mong đợi như vậy . Một ngày , hai ngày , ba ngày trôi qua nhanh chóng mà không có bất cứ chuyện gì xảy đến , ... không thể cứ như thế này được , sự mộng tưởng dần tan vỡ và nếu không có gì xuất hiện thì chỉ vài tháng hay vài năm tới thôi , khu vực này sẽ nằm trong lãnh thổ của nhà nước non trẻ sắp được thành lập sau này và tôi sẽ buộc trở thành công dân một nước thuộc khối phía Đông mất. Sự thất vọng và bất lực quay trở lại và tưởng chừng mọi thứ kết thúc rồi thì một phép màu đã xảy ra và thay đổi cuộc sống khó khăn khốn cùng tận của tôi hiện tại . Chuyện là ngày hôm đó đã xuất hiện một cặp vợ chồng tầm hơn 40 tuổi , trông họ có vẻ đầy tâm trạng tìm đến chỗ này . Họ ngỏ ý muộn nhận nuôi một đứa trẻ về làm con nuôi của họ do người con trai đã qua đời khi quân Đồng Minh nổ súng tấn công vào Berlin . Nghe được vậy , viên sĩ quan chỉ huy và phụ trách khu vực đã chấp thuận mong muốn của hai người và dẫn họ vào trong . Xong đột nhiên một cặp vợ chồng khác cũng tìm đến và yêu cầu tương tự , đi theo là nhiều trường hợp khác , họ đều đã mất đi những người con yêu quý của mình nhưng rất khó chấp nhận việc đó lên có lẽ chính vì thế khiến những con người này bận tâm , để ý đến đám trẻ mồ côi nơi đây. Sau một hồi chọn lựa thì tôi được hai gia đình bày tỏ mong muốn nhận về nuôi , họ đều thể hiện và hứa hẹn cho tôi về một mái ấm gia đình tràn ngập hạnh phúc và êm ấp về sau . Được biết gia đình đầu tiên mang họ Romanov - có lẽ là người Nga hoặc gốc Nga hay tương tự như vậy , tiếp đến là gia đình thứ hai mang họ Adolf đến từ Áo . Sau một hồi ngẫm nghĩ và cuối cùng tôi cũng phải đưa đưa ra một quyết định và sự lựa chọn cho bản thân mình ....


...Tiếp theo sau đó , những lời nói đầu tiên mang đầy sự hồn nhiên và hạnh phúc đã được cậu thanh niên trẻ thốt lên trong vòng tay ấm áp đến từ cha mẹ mới của mình :
"Cha , mẹ....chúng ta cùng về nhà thôi ! Con yêu hai người . "
Và cứ thế , một gia đình mới đã xuất hiện , là mảng màu tươi sáng mới được tô lên cuộc sống vốn toàn màu đen u buồn trước kia trong mỗi người , những bước đi đều và nhanh mang theo sự vui vẻ tràn đầy hạnh phúc đi cùng những cái nắm tay tưởng chừng không bao giờ buông , tiếng cười nói tựa như đàn chim hót . Cứ như vậy , gia đình hạnh phúc này cứ đi tiếp ,đi đến ánh bình minh sáng rực , bắt đầu cho cuộc sống mới , vui vẻ hơn , tốt đẹp hơn và quan trọng là họ đi cùng nhau .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top