Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trận mưa miên man kéo dài, trong không khi đã mang theo ẩm ướt mà vẫn chưa ngừng, Thẩm Chỉ ủ tay trong áo nghe tiếng mưa rơi, mưa một trận ngừng một trận, nhàn nhã đứng ngoài hành lang ngắm nhìn màn mưa, mới di chuyển bước chân hướng về phía trước.

Đợi đến lúc hắn chậm chạp mò đến thư phòng đã là buổi trưa, Khương Hành đang cau mày xem tin tức trong tay, thấy hắn đến mày mới nhẹ giãn ra.

Thẩm Chỉ liếc thư trong tay y, trong lòng nhưng thật ra không có cảm xúc gì, truỳ ý ngồi vào cái ghế ở một bên, theo thói quen gọi một tiếng "điện hạ", còn chưa ra khỏi miệng bỗng như nhớ tới điểu gì đó, tủm tỉm sửa miệng: "... Khương Hành."

Tay Khương Hành run lên, suýt chút nữa bóp luôn lá thư, ngừng một lát mới thản nhiên nói: "Làm gì?"

"Gọi cho vui thôi." Thẩm Chỉ ngáp một cái, chăm chú ngắm góc nghiêng xinh đẹp của Khương Hành, trong lòng một trận nghi ngờ.

Khương Hành nói trước đây hắn rất ghét y?

Tuy nói quên mất rất nhiều chuyện, nhưng tình cảm sâu trong nội tâm sẽ không biến mất, hắn có ghét Khương Hành hay không, trong lòng rự mình biết rõ.

Trong mộng Khương Hành cười rộ lên vừa xán lạn lại phấn chấn, khác với cái vị cười lên có chút làm người ta sợ hãi trước mắt này... Tính tình Khương Hành trước đây không phải như vậy sao?

Thẩm Chỉ từ trước đến giờ tĩnh tâm tĩnh khí, nghĩ đi nghĩ lại, nhưng trong lòng lại lo lắng không lí do: Bốn năm trước hắn và Khương Hành đến cùng là dạng gì ?

Hắn snghĩ về đối tượng trước mắt nên nhìn Khương Hành chòng chọc, bản thân không cảm thấy gì nhưng Khương Hành bị hắn nhìn một hồi lại có chút không nhịn được: "... Thẩm Tĩnh Hạc."

Thẩm Chỉ tỉnh táo lại, cười đến là mềm mại: "Hả?"

Khương Hành cảm thấy trận mưa đầu thu cũng không dập được lửa trong lòng y.

Y trầm mặc một chút, ngoắc ngoắc tay với Thẩm Chỉ: "Lại đây."

Thẩm Chỉ nghe lời mà đến gần, còn chưa kịp hỏi muốn làm gì, cái cổ đã bị Khương Hành một phát ôm lấy, cương quyết đem đầu hắn ấn xuống, lại chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái, sắc mặt Khương Hành lạnh nhạt như trước: "Theo ta đi gặp một người."

Thanh âm trầm thấp từ tính bên tai làm trái tim Thẩm Chỉ run run, trừng mắt nhìn, cũng không lo trách tội Khương Hành "đánh lén", buồn bực hỏi: "Gặp ai?"

Một tay khác của Khương Hành gãi gãi dưới cằm hắn, không trả lời.

Thẩm Chỉ cũng không thèm để ý, mạn bất kinh tâm nhìn tin tức Khương Hành thoải mái bày trên bàn, mơ hồ nhìn thấy ba chữ "phủ đô đốc", trong lòng hơi động.

Buổi trưa qua đi, mưa nhỏ rốt cục ngừng lại, trong không khí tràn đầy mùi đất thanh tân. Khương Hành mang Thẩm Chỉ đi tới cửa sau, A Cửu và Phi Khanh chờ bên xe ngựa đã lâu.

Nhìn thấy Thẩm Chỉ phía sau Khương Hành, đôi mắt Phi Khanh trợn tròn, miệng còn chưa nói gì đã bị A Cửu nhắc nhở mà trừng một cái.

Phi Khanh phẫn nộ ngậm miệng, nhưng mà tính tình bị ép xuống khi nhìn thấy vệt hồng lộ ra bên cổ Thẩm Chỉ đột nhiên bạo phát: "Thẩm Tĩnh Hạc! Ngươi!"

Khương Hành gọi Thẩm Chỉ là Thẩm Tĩnh Hạc, giọng điệu thanh thanh thản thản, không có vẻ xa lạ, chỉ là so với thân mật lại có điểm xa cách.

Một tiếng hô to này của Phi Khanh bao hàm tức giận, không chút khách khí, còn kém chỉ vào mũi của hắn chửi ầm lên.

Thẩm Chỉ còn không hiểu ra sao, sắc mặt Khương Hành đã lạnh xuống: "Phi Khanh, hãy làm ngươi chuyện nên làm!"

Phi Khanh cắn răng: "Điện hạ! Ngài đây là đi làm chính sự, sao phải dẫn hắn theo? Nếu gặp thích khách, Thẩm Tĩnh Hạc ngoại trừ liên lụy..."

Ánh mắt Khương Hành băng lãnh: "Lui ra."

"Điện hạ..." Phi Khanh còn muốn lên tiếng, A Cửu bên cạnh bỗng nhiên hướng về phía bụng Phi Khanh không chút phòng bị mạnh mẽ nện một quyền. Hô hấp Phi Khanh thoáng chốc trở nên chật vật, một hơi thở ra cũng không được, nói không ra lời, vẫn còn kiên cường chống đỡ không khom lưng.

A Cửu nhíu mày, đỡ bả vai hắn ta, cương quyết ấn đầu hắn ta xuống cúi người với Thẩm Chỉ, áy náy nói: "Xin lỗi, Thẩm công tử, Phi Khanh nói năng không biết lựa lời, xin đừng tính toán."

Thẩm Chỉ ngược lại là không ngờ tới người hiền lành như A Cửu còn có loại thủ đoạn này, ngẩn người, lắc đầu một cái: "Không sao."

Nghiêng đầu thấy sắc mặt Khương Hành vẫn lạnh như băng, Thẩm Chỉ suy tư một chút, chủ động chạm tay y một cái, ngay lập tức liền bị nắm chặt.

Thẩm Chỉ mỉm cười dùng ngón út cà cà lòng bàn tay Khương Hành, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

Khương Hành nắm tay hắn thật chặt, sắc mặt cũng không khó coi nữa, lại không liếc nhìn Phi Khanh lấy một cái, lôi kéo Thẩm Chỉ chui vào trong buồng xe.

Thấy hai người đều lên rồi, A Cửu thở dài, vỗ vai Phi Khanh, lại bị Phi Khanh mới bình thường lại đẩy ra.

A Cửu cũng không tức giận, nói một câu "trở về tự mình nghĩ cho rõ ràng" liền ngồi xuống vị trí đánh xe, roi ngựa vung lên, ngưa chạy, rất nhanh đã đem Phi Khanh bỏ lại.

Phi Khanh gắt gao cắn chặt răng, trong con ngươi hàm chứa suy nghĩ nóng bỏng, cứng đờ đứng thẳng hồi lâu mới quay người vào phủ.

Xe ngựa có chút lắc lư, Thẩm Chỉ thả mành xe xuống, suy nghĩ một lát, trì độn mà hiểu ngay: "Phi Khanh không phải là thích ngươi đấy chứ?"

Khương Hành rất không thích cái đề tài này, không lên tiếng, tay y còn nắm tay Thẩm Chỉ thật chặt, mãi đến tận khi Thẩm Chỉ kêu đau mới hơi buông ra, nhíu mày cố chấp cầm tay hắn đến bên miệng thổi thổi.

Thẩm Chỉ được y thổi đến vui vẻ: "Khương Hành, ngươi đừng có như con nít ba tuổi vậy, thổi một chút liền không đau ngươi còn tin là thật từ nhỏ đến giờ?"

Khương Hành nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Thẩm Chỉ, ánh mắt sáng đến doạ người: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Thẩm Chỉ cũng ngơ ngác, câu nói kia chỉ là tự nhiên thốt ra, hắn không suy nghĩ gì sâu xa. Thấy Khương Hành kích động, Thẩm Chỉ vội vàng giội cho y một chậu nước lạnh: "Ta gì cũng không nhớ ra được."

Khương Hành có chút thất vọng, hôn lên ngón tay Thẩm Chỉ, đại phát từ bi mà thả tay hắn ra.

Khi Khương Hành làm những động tác này, thần sắc trên mặt cực kỳ chính trực lạnh nhạt, Thẩm Chỉ bị dáng dấp kia của y trêu đến trong lòng ngứa ngáy, nghĩ rồi lại nghĩ, dứt khoát quay lại đề tài vừa nãy: "Phi Khanh thích ngươi à? Vậy sau này ta sẽ cách ngươi..."

"Không được." Khương Hành nhướng mày, trực tiếp cắt ngang lời hắn.

Thẩm Chỉ cười híp mắt : "Ta muốn nói, sau này ta sẽ cách ngươi gần hơn một tí, làm cho Phi Khanh hết hy vọng —— nếu điện hạ không đồng ý, vậy hạ quan không thể làm gì khác hơn là bỏ qua."

Khương Hành không nói gì mà nhìn hắn: "..."

Xe ngựa chạy hồi lâu, dừng lại trước một toà nhà lớn, bốn phía yên lặng, tường trắng đại viện xây cao, chỉ có thể nhìn thấy cành lá lan tràn leo ra ngoài tường, vẫn còn tồn tại mấy phần xanh biếc, hiện ra cũng không còn vẻ hoang vu.

A Cửu tiến lên gõ cửa, một lát sau liền có gã sai vặt mặc áo xám ra mở cửa, đón ba người đi vào trạch viện.

Mãi đến tận khi tiến vào phòng xép, gã sai vặt áo xám mới cong lưng lui ra. Khương Hành chỉ chỉ sau tấm bình phong, trong mắt là dịu dàng không dễ nhận ra: "Đi ra sau đó đợi, mệt thì nằm ngủ một lát."

Thẩm Chỉ thuận theo mà gật đầu, đi tới sau tấm bình phong nằm xuống tiểu tháp, không có việc gì mà nhìn chằm chằm bức sơn thuỷ trên bình phong.

Còn chưa có nghiên cứu ra bức nhất sơn bán thủy này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân nhè nhẹ, lập tức "cọt kẹt" một tiếng, có người đẩy cửa mà vào.

Sau một lát, có tiếng nước trà rót vào cốc vang lên, một giọng nói ôn hoà cât lên: "... Mấy ngày nữa là Trung thu, đúng lúc đại thọ của bệ hạ, An vương và Tấn vương đã khởi hành về kinh, ít ngày nữa sẽ đến."

Thẩm Chỉ trừng mắt nhìn.

Khương Hành không nói gì.

Người kia dường như cũng không chờ mong Khương Hành trả lời, tiếp tục nói: "Thân thể bệ hạ nhìn thì cường tráng, kỳ thực gần đây không được tốt."

Thẩm Chỉ yên lặng trở mình.

Hàm nghĩa trong lời này thực sự quá sâu, Khương Hành đưa hắn tới nghe mấy lời này, là bày tỏ sự tin tưởng hắn hả?

Nếu thật là... có chuyện xảy ra, nên làm gì để giúp Khương Hành?

Khương Hành lạnh nhạt "ừ" một tiếng: "Những gì ngươi thấy e rằng chỉ là ông ta... Còn có ai biết?"

Nam tử kia dừng một chút, nói: "Thường quý phi."

Khương Hành cười lạnh một tiếng, hàm xúc không rõ mà thấp giọng lặp lại: "Thường quý phi." Nỉ non vài tiếng, Khương Hành lại khôi phục bình tĩnh, "Hôm nay ngươi đến truyền tin, không chỉ là nói chuyện này đi?"

"Ngũ Quân phủ đô đốc gần đây bắt được mười mấy ám phường ấn chế (in ấn + chế tạo) ngân phiếu giả, bắt được liền chặt đầu, mười vạn tấm ngân phiếu giả cũng bị đốt trụi." Nam tử nói, trong giọng nói mang theo do dự, "Ta cảm thấy chuyện ngân phiếu giả có vẻ không phải do bọn họ làm, bằng không đốt nhiều ngân phiếu giả như vậy, chém nhiều người như vậy, thương gân động cốt thế kia cũng hơi quá rồi. chúng, trước khi chuyện chưa bị vạch trần, sẽ không làm chuyện như vậy."

Khương Hành mặt không cảm xúc: "Làm sao ngươi biết chuyện chưa bị vạch trần?"

Thẩm Chỉ trốn sau bình phong nhớ tới những gì Phi Khanh bẩm báo, như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

Khương Hành nói: "Lần trước Cẩm y vệ tìm ra kẻ giật dây thích khách, nửa đường thì chết, là một nội gián trong Bắc trấn phủ ty làm."

Người kia nói tiếp: "Không phải bị diệt khẩu sao?"

"Kẻ diệt khẩu không ngu đến mức lưu lại ngân phiếu giả."

Trong phòng lặng im chốc lát, nam tử thấp giọng nói: "Trước đây không lâu công tử nhà họ Thẩm bị bắt vào ngục, ngươi đi gặp Vệ Thương, lẽ nào..."

Khương Hành nói: "Ông ta cũng không ngốc."

Hai người sau khi nói xong thì nói đến những chuyện khác, Thẩm Chỉ nghe được đầu xoay mòng mòng, dần dần có chút mệt mỏi, thẳng thắn mặc kệ bản thân nhắm mắt, không lâu lắm đã chìm vào giấc ngủ.

Đến lúc tỉnh lại, bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, Thẩm Chỉ dụi dụi hai mắt, nghiêng đầu qua liền thấy Khương Hành nửa nằm bên người hắn. Sắc trời có chút tối, trong phòng đốt đèn, ánh sáng ấm áp chiếu lại đây, làm nổi bật mặt nghiêng như ngọc của y.

Thẩm Chỉ cũng có chút ngứa ngáy, chăm chú ngó Khương Hành một lát, đưa tay nắm cằm y cười nói: "Tiểu mỹ nhân nào đây, vậy mà lại leo lên giường bổn công tử."

Thẩm Chỉ nhìn thấy ánh mắt Khương Hành nhìn sang, có chút một lời khó nói hết.

Hắn nếu dám đùa giỡn người ta, sao lại bị thứ ánh mắt này doạ lui chứ, cười híp mắt đến gần gò má Khương Hành hôn một cái, trong lòng có cảm giác cực kỳ kỳ diệu. Hắn không bài xích cùng Khương Hành thân cận, tự đáy lòng là yêu thích, thậm chí có chút khát vọng.

Thanh tâm quả dục sống lâu như vậy, cảm giác này thực sự là mới mẻ, Thẩm Chỉ cười cười, đôi môi như gần như xa mà nhẹ nhàng chạm trên khuôn mặt Khương Hành, tiến đến bên tai y kéo dài âm điệu nhỏ giọng gọi: "Khương Hành..."

Đôi cánh mi dài đang rũ xuống của Khương Hành run lên.

Thẩm Chỉ còn muốn tiếp tục đùa giỡn, bên hông bỗng bị một tay ôm lấy, lập tức bị ấn ngã xuống giường, cả người có chút ngẩn ngơ. Khương Hành vừa vặn đè trên người hắn, ngữ khí thanh thanh lãnh lãnh, hô hấp nóng rực gấp gáp: "Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi chính là muốn bị làm mà!"

Thẩm Chỉ bị ép tới không thể động đậy, cũng may chính hắn cũng lười động, chưa phát giác tai hoạ ập đến, giọng điệu mềm nhũn trêu đùa xin tha: "Ôi chao? Giận rồi? Hạ quan sai rồi, cầu điện hạ tha cho hạ quan một mạng."

Khương Hành bị hắn trêu chọc đến quả thực muốn phát rồ, hôn nhẹ vành tai của hắn, đang muốn liều mạng mà làm chút chuyện mình muốn làm đã lâu, cửa phòng bị gõ vang.

Tiếng A Cửu truyền đến: "Điện hạ, muộn lắm rồi, nếu không..."

"Cút!"

Lần đầu tiên bị Khương Hành thô bạo cắt đứt lời nói, A Cửu kinh ngạc, nghe được sự không kiên nhẫn trong giọng Khương Hành, qua nửa ngày mới nhớ Thẩm Chỉ cũng ở bên trong.

Không biết nghĩ tới điều gì, mặt A Cửu đỏ lên, yên tĩnh ngậm miệng lại.

_________________________________________________________________

Các bạn muốn ăn canh hay ăn thịt =)))))))))))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top