Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khương Hành lạnh lùng quát A Cửu, không khí mờ ám trong phòng cũng theo đó mà tản đi, y không từ bỏ mà cúi đầu muốn tiếp tục, đôi môi mới dừng trên trán Thẩm Chỉ đã bị hắn dùng hai tay đẩy ra.

Khương Hành: "..."

Về điểm này trong lòng Thẩm Chỉ thầm than một tiếng cho tên gây rối A Cửu, nhéo mặt Khương Hành một cái, ôn hoà nói: "Chúng ta nên về rồi."

Hắn nới đến là nhẹ nhàng, Khương Hành hít một hơi, oán giận đấy hắn xuống, ở trên môi hắn cắn rồi lại cắn. Thẩm Chỉ bị đau, lại như khiêu khích, duỗi đầu lưỡi liếm môi Khương Hành một cái rồi nhanh chóng thu hồi.

Ánh mắt Khương Hành không khỏi tối tăm, đang muốn làm sâu thêm nụ hôn không dễ mới có được này, Thẩm Chỉ bỗng nhiên thừa dịp hắn không chú ý, như cá chạch lăn một vòng, thoát khỏi ngực y nhảy xuống giường, sửa sang lại áo ngoài, nghiêm túc nói: "Hoả khí của điện hạ có hơi lớn rồi đấy, cần hạ sốt thôi."

Khương Hành mặt không thay đổi ngồi xuống: "Ngươi sẽ hối hận." Dừng một chút, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ, gằn từng chữ đạo, "Không sớm thì muộn."

Sau lưng Thẩm Chỉ tự dưng lạnh run.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng, Thẩm Chỉ da mặt dày, thản nhiên cùng A Cửu đối diện mỉm cười, người sau nhìn vẻ mặt của hắn lại khá là quái dị.

... Dấu răng trên môi hắn tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng A Cửu nội công thâm hậu, ngũ giác nhạy bén, liếc mắt là thấy được.

A Cửu đen tối nghĩ: Còn... còn rất kịch liệt nha!

Mãi đến tận khi bắt đầu đánh xe, A Cửu mới từ trong hoảng hốt hoàn hồn lại . Ánh mắt Khương Hành vẫn luôn dán vào trên người Thẩm Chỉ, hắn ta làm người đứng xem tự nhiên thấy rõ ràng, nghĩ đến vừa rồi Khương Hành ra cửa kéo Thẩm Chỉ sửa lại tóc tai cho y, không khỏi lắc đầu một cái.

Cũng tốt, ít nhất có một người có thể làm cho Khương Hành vui vẻ.

Thẩm Chỉ lên xe ngựa liền cách xa Khương Hành ba thước.

Tà hoả của Khương Hành còn chưa hạ xuống, rất muốn dựa vào Thẩm Chỉ gần chút, nhướng mi: "Lại đây."

Thẩm Chỉ cảnh giác lắc đầu, nhớ tới một vật, cười nói: "Uống chút trà hoa cúc hạ sốt đi."

Khương Hành sâu kín nhìn hắn.

Thẩm Chỉ lặng lẽ cùng hắn đối diện chốc lát, bỗng nhiên hiểu được điều gì tựa, trên mặt chợt lóe kinh ngạc: "... Hoa cúc kia, là ngươi tặng?"

"..."

"... Trâm ngọc hình hoa sen đen năm ngoái, cũng là ngươi tặng?"

"..."

"Còn có hoa dại đầu giường ta?"

"..."

"Còn có..."

Khương Hành không thể nhịn được nữa, đứng dậy đem người kéo vào trong lồng ngực, gát gao ôm chặt eo hắn, cúi đầu xuống ngậm lấy môi hắn.

Mặc dù tà hoả trong lòng cháy đến là lớn, động tác của Khương Hành vẫn rất nhẹ nhàng, khẽ ma sát bờ môi một lát mới duỗi đầu lưỡi ra thăm dò cạy mở hàm răng Thẩm Chỉ.

Cảm giác tê dại bên tai bỗng nhiên truyền tới làm Thẩm Chỉ đầu váng mắt hoa một trận, trong lòng tựa hồ có cái gì tràn ra, chân cũng mềm nhũn. Hắn theo bản năng mà ôm eo Khương Hành, "ưm ưm" hai tiếng, trực giác tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, cắn chặt hàm răng cự tuyệt Khương Hành thâm nhập.

Khương Hành thăm dò mấy lần đều không đột phá thành công, chỉ có thể lui ra, lưu luyến mà hôn nhẹ khoé môi Thẩm Chỉ rồi thoáng buông hắn ra, tay như trước đặt bên hông hắn, mặt không đổi sắc nói: "Chút này cũng không chịu nổi mà còn dám trêu chọc ta?"

Thẩm Chỉ tinh tế thở gấp, nói không ra lời: "..."

Sau một lát, hô hấp của hai người cũng dần dần bình ổn lại, Thẩm Chỉ hiếm thấy có chút e lệ, hé miệng mấy lần, lại vẫn không lên tiếng.

Khương Hành ngồi trên tiểu tháp ôm hắn, đầu tựa vào bên cổ hắn, lúc nói chuyện khí tức ấm áp phun lên cổ gây ngứa ngáy.

Thẩm Chỉ đối với vị trí tư thế của loại chuyện nào đó không hài lòng lắm, không biết tại sao "mỹ nhân" ôm hắn lực tay kinh người, hắn giãy mấy lần đều không thoát được, chỉ có thể an an ổn ổn tùy ý người phía sau quý trọng nắm chặt tay hắn.

Thời điểm Khương Hành mở miệng âm thanh có chút ấm ách: "... Ừ, là ta tặng."

Thẩm Chỉ không biết nên khóc hay nên cười: "Vì sao phải lén lén lút lút tặng?"

"... Có ít nguyên nhân." Khương Hành trầm thấp mở miệng, "Không tiện lộ diện, sau này hàng năm ta đều sẽ đích thân tặng cho ngươi."

Thẩm Chỉ híp mắt một cái: "Còn cha ta?"

Khương Hành không hề trả lời. Hắn rất thích ôm lấy Thẩm Chỉ như vậy, thân thể Thẩm Chỉ ấm áp, khiến người an tâm. Ở cạnh bên sẽ phát hiện Thẩm Chỉ tựa hồ từ đầu ngón tay đến ngọn tóc đều tản ra mùi thuốc nhàn nhạt dễ ngửi, khiến người ta cứ muốn một tấc một tấc mà gặm cắn da thịt hắn, liếm láp chút hương khí này vào.

Không khí trong xe từ nhiệt liệt biến thành ấm áp, Thẩm Chỉ cũng khó thấy không mở miệng tạt nước lạnh làm cao, Khương Hành tay dài chân dài, ôm hắn kỳ thực rất vừa vặn, hắn thoải mái đến nỗi suýt chút là nhắm mắt ngủ luôn.

Cũng không lâu lắm, xe ngựa dừng lại, A Cửu có kinh nghiệm ở bên ngoài chờ giây lát, mới thăm dò mà gọi một tiếng: "Điện hạ?"

Thẩm Chỉ đổi vị trí suy tư một chút, không khỏi có chút đồng tình với A Cửu.

Xuống xe ngựa, Thẩm Chỉ mới phát giác còn chưa tới phủ công chúa, chỉ là một góc đường tắt vắng vẻ. Đầu đường tắt có dừng một cái xe ngựa, xem vẻ ngoài thì có vẻ là cái Khương Hành thường ngày xuất hành ngồi, so với cái hôm nay bọn họ sử dụng còn rộng rãi hào hoa phú quý hơn rất nhiều.

Thẩm Chỉ hơi nghi hoặc, nhưng vẫn cùng đi tới chứ không có mở miệng hỏi tại sao muốn đổi xe khác.

Phu xe trông giữ xe ngựa này thi lễ với Khương Hành một cái, chạy tới cưỡi lên ngựa, mang theo chiếc xe ngựa kia chạy theo hướng khác, A Cửu thì lại một lần nữa đánh xe hướng về phủ công chúa mà đi.

Thẩm Chỉ sờ sờ cằm, đang nghĩ có phải là bị thích khách theo dõi hay không thì xe ngựa bỗng dừng lại, sau một khắc bên ngoài liền truyền đến tiếng đao kiếm tấn công. Khương Hành bất động như núi, trầm ổn mà đè Thẩm Chỉ lại.

Nghe thanh âm triền đấu ngày càng kịch liệt bên ngoài, lông mày Thẩm Chỉ nhíu chặt.

Khương Hành thản nhiên: "Lo lắng lắm à?"

Thẩm Chỉ gật đầu.

Khương Hành liếc hắn một cái, trầm ngâm chốc lát rồi bỗng rút trường kiếm mang theo trên xe ngựa, lôi kéo Thẩm Chỉ tới trước màn xe, dặn dò một câu "đợi ở đây, đừng có nhúc nhích" liền xách kiếm ra trận.

Thẩm Chỉ: "..."

Khương Hành đây là đang muốn làm hắn lo lắng hơn à?

Sắc trời đã tối, bầu trời vừa mới trút xuống một cơn mưa, người người đều trở về nhà, trên đường dài trống rỗng, gió đêm từ đầu hẻm thổi tới mang theo một luồng hơi lạnh.

Thẩm Chỉ rùng mình, thấy bên ngoài có mười mấy bóng người, không ngừng có người ngã xuống, mùi máu tanh tràn ngập, hắn bịt mũi nhìn kỹ lại, thấy Khương Hành với A Cửu lông tóc vô thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả như vậy Thẩm Chỉ cũng không dám dời tầm mắt, ánh mắt có chút khẩn trương mà dõi theo Khương Hành.

Trong bóng người hỗn loạn giao thoa, Khương Hành trở tay cầm kiếm, cũng không quay đầu lại một kiếm cắt đứt cuống họng của hai tên thích khách, nghiêng người tránh né máu tươi tung toé, cả người phảng phất lưu động một loại lưu loát băng lãnh, rồi lại rất sạch sẽ xinh đẹp.

Thẩm Chỉ không tự chủ mà ôm ngực, cảm thấy tim mình đập nhanh đến bất thường.

Đặc biệt là Khương Hành còn chú ý tới ánh mắt của hắn, ngẩng đầu liếc qua.

... Thực sự là quá kỳ quái rồi!

Tâm tư Thẩm Chỉ dao động, bỗng nhiên thấy hai người lao đến phía sau Khương Hành, trong đầu là một mảnh trống không, thân thể đã phản ứng trước —— hắn hét lên một tiếng với Khương Hành, không chậm trễ chút nào mà nhảy xuống xe ngựa xông tới.

Người này lúc thường "Tĩnh nhược xử tử"*, không nghĩ tới chạy đi lại là "động như ngựa thoát cương", Khương Hành vốn đang hành động phản ứng cũng bị hắn làm cho kinh sợ, quên cả việc tránh khỏi thích khách.

*Tĩnh nhược xử tử: Câu gốc là "tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thỏ", là triết học Đạo gia Trung Hoa, chỉ quân đội khi không hành động thì như cô nương chưa xuất giá- trầm lặng, cẩn thận; một khi hành động lại nhanh như thỏ chạy- nhạy bén, nhanh chóng vô cùng.

Thấy A Cửu nâng kiếm ngăn cản một kẻ trong số đó, Thẩm Chỉ đột nhiên nhấc chân hất một cái, nắm lấy trường kiếm an tĩnh nằm trong vũng máu mà vọt tới, một kiếm đâm xuyên qua bàn tay tên thích khách khác sau lưng Khương Hành. Kẻ kia đau kêu một tiếng, kiếm trong tay lại không suy giảm, chỉ là trật phương hướng, đột nhiên đâm tới trên vai Khương Hành.

Mắt A Cửu đỏ lên, giải quyết tên thích khách trong tay, một kiếm đâm vào thích khách phía sau đem gã đá văng, căng thẳng không thôi: "Điện hạ!"

Khương Hành ánh mắt phức tạp mà liếc Thẩm Chỉ, thấp giọng nói: "Không sao, giải quyết phiền phức trước đã."

Mấy tên thích khách còn lại đều có chút nao núng, đại khái là không ngờ tới chỉ hai người đã đánh cho bọn họ tan rã, A Cửu đỡ Khương Hành hướng về phía ngực Thẩm Chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, ra tay càng thêm tàn nhẫn nhanh chóng.

Thẩm Chỉ tim đập như sấm —— không phải loại tâm tư tim đập nhộn nhạo không minh bạch như trước đây, mà là sợ hãi.

Hắn tiếp nhận kiếm trong tay Khương Hành, ấn y vào lòng, ngăn trở vài chiêu, thấy A Cửu đánh qua bên này mới đỡ Khương Hành lùi tới bên cạnh xe ngựa, trạng thái căng thẳng được giải trừ, quẩn quanh nơi chóp mũi đều là mùi máu tanh nồng đậm.

Thẩm Chỉ hít một hơi, khôi phục dáng vẻ thong dong bình tĩnh, nhìn cũng không thèm nhìn Khương Hành, nâng kiếm rạch trên vai y một đường, đưa tay xé áo, nhìn thấy vết thương không biến thành màu tím đen mới bớt giận: "Thuốc trị thương đâu?"

Khương Hành rõ ràng cảm nhận được Thẩm Chỉ bay giờ cùng lúc bình thường không giống nhau lắm, nâng cằm Thẩm Chỉ ép hắn cùng mình đối diện, không gợn sóng nói: "Ngươi có phải là nhớ tới cái gì không?"

Thẩm Chỉ thật không nhớ rõ mình còn có võ công, cau mày lắc đầu, nói: "Ngươi dù muốn làm ta lo lắng, cũng không cần dốc hết vốn liếng như thế." Nói rồi quay đầu lại nhìn, thấy A Cửu đã xử lý không sai biệt lắm, chậm chạp đỡ Khương Hành lên xe ngựa.

Tìm được thuốc trị thương, Thẩm Chỉ còn không quá yên lòng lấy một viên thuốc giải độc nhét vào miệng Khương Hành, sơ cứu cơ bản rồi quấn băng gạc cho y.

Động tác của hắn đều đâu vào đấy, thần sắc dịu ngoan nghiêm túc, Khương Hành vốn không cảm thấy đau, trong lòng bỗng nhiên hơi động, tựa đầu vào vai hắn, thanh âm trầm thấp nỉ non : "Đau." (làm nũng giỏi lắm anh ヽ( ̄ω ̄( ̄ω ̄〃)ゝ )

                  

Thẩm Chỉ cười dịu dàng, lời nói ra lại không khách khí: "Đáng đời ngươi, dưới tình cảnh đó mà cũng dám ngẩn người."

A Cửu xử lý xong mấy kẻ bên ngoài tiến lên gõ gõ xe ngựa, thấp giọng nói: "Điện hạ, ngài thế nào rồi? Bây giờ về phủ trước sao?"

Ngón tay Khương Hành vuốt ve bên eo Thẩm Chỉ: "Không sao, trở về đi thôi."

A Cửu làm việc lưu loát, đáp một tiếng xong liền đánh xe tiếp tục chạy về phía phủ công chúa.

Thẩm Chỉ xử lý xong vết thương cho Khương Hành, đẩy y ra ngồi qua một bên, cúi đầu nhìn ngón tay nhuộm đầy máy của mình, nụ cười đạm nhạt nhất quán trên mặt biến mất không còn tăm tích.

Trên đường rõ ràng đã cố ý thay đổi xe ngựa làm mục tiêu, thế mà mới đi một đoạn đã gặp phải thích khách.

Hắn tốt tính, thế nhưng còn chưa tốt đến không giới có hạn như vậy.


Không có thịt đâu, thịt còn rất lâu, nhưng ngày nào cũng tung tim hường phấn thì ăn chút canh cũng được rồi nhỉ ~~~~~~~~~  (*/ω\*)  (*/ω\*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top