Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thẩm Chỉ chậm rãi tới bên cửa sổ xe ngựa, giơ tay gõ gõ, giọng điệu nghiêm túc mà vẻ mặt lại lười biếng : "Công chúa có gì phân phó?"

Lại muốn hắn lộn mèo à?

Bên trong truyền đến tiếng Khương Hành, không phân biệt không ra tâm tình: "Khát."

Thị vệ ở bên giống như ảo thuật lấy ra một bình trà nhỏ tinh xảo cùng với cốc trà giao cho Thẩm Chỉ. Thẩm Chỉ chỉ có thể tiếp nhận, thở dài, vén vạt áo lên xe ngựa, vốn định dâng trà cách mành, nào ngờ Khương Hành lại chẳng muốn tránh: "Vào đây."

Có thể tránh được ánh mặt trời gay gắt một khắc thôi là đã có lời rồi, mắt Thẩm Chỉ sáng ngời, không từ chối, trực tiếp khom lưng đi vào.

Trong xe ngựa để một khối băng, Thẩm Chỉ cúi đầu phục tùng hai tay dâng ấm trà lên, hưởng thụ buồng xe mát mẻ, tính lười lại nổi lên, suýt chút nữa đã nằm xuống. Cha hắn vô cùng đau đớn mà lấy hai chữ "Tĩnh Hạc" làm tên tự cho hắn, Tĩnh và Chỉ bổ sung cho tính nết của hắn, ấy vậy mà không phải không có đạo lý.
(Tĩnh là yên tĩnh, Chỉ là dừng lại. Theo tui ý bản là hai cái tên cha đặt hợp rơ với tính cách lười biếng của bản luôn)

Khương Hành dựa vào tiểu tháp, tư thái ưu nhã rót một chén trà, khẽ nhấp: "Ta đáng sợ lắm sao? Cúi đầu thấp như vậy làm gì? Ngẩng lên." Thẩm Chỉ thuận theo mà ngẩng đầu lên, trên gương mặt ôn nhuận tuấn tú hàm chứa nụ cười ôn nhu đạm nhạt, Khương Hành ngẩn ra, ánh mắt thoáng chốc liền thay đổi.

Thẩm Chỉ im lặng một lúc: "Công chúa."

Khương Hành hừ nhẹ một tiếng.

"... Trâm cài tóc của người bị lệch rồi."

Nhìn kìa, thật là khó chịu quá mà!

Kỳ vọng mơ hồ hụt hẫng, Khương Hành vừa mới nhếch khóe môi cứng đờ, lại nghe Thẩm Chỉ trầm giọng nói "đắc tội" rồi trực tiếp đưa tay qua, mùi thuốc nhàn nhạt theo động tác của hắn phiêu tán trong không khí. Thẩm Chỉ gan to bằng trời mặt không đổi sắc sửa lại trâm cài trên tóc công chúa, bởi vì Khương Hành đang nằm nên có hơi khó, Thẩm Chỉ liền nghiêm nghiêm túc túc giữ trong chốc lát, sửa cho ngay ngắn, cảm xúc không thoải mái cùng không được tự nhiên trong lòng vừa mới biến mất, ý cười trên khóe môi cũng đậm hơn không ít, nghiêng mình lui về phía sau.

Khương Hành đờ người trong chốc lát rồi dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Thẩm Tĩnh Hạc, có phải ngươi... bệnh rồi không?"

Thẩm Chỉ cười cười không nói, ngoại trừ có đôi khi cử chỉ hơi khác thường, phần lớn thời gian hắn đều nho nhã lễ độ, ăn nói ôn hòa nhỏ nhẹ, trông giống một thư sinh trang nghiêm ngây ngốc.

Khương Hành lặng đi hồi lâu rồi cho hắn một ánh mắt: "Ngồi ở đây đi, nếu đại công tử nhà Binh bộ Thượng thư té xỉu ở chỗ ta, bổn công chúa cũng không tiện ăn nói với Thượng thư đại nhân."

Thẩm Chỉ chậm rãi hành lễ: "Đa tạ công chúa thông cảm."

Xe ngựa trở nên yên tĩnh, bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng, chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng đến Thẩm Chỉ. Hắn dựa vào thành xe nhắm mắt, hơi thở đều đều ổn định, có chút buồn ngủ.

Khương Hành tiếp tục nhìn hắn chăm chú, thật lâu sau mới lắc đầu một cái, lãnh đạm mở miệng: "Ngươi còn nhớ ca ca ta không?"

Thẩm Chỉ mở mắt ra, con ngươi đen nhánh sáng trong mềm mại như trân châu ngấn nước: "Chiêu vương điện hạ ư? Xin công chúa nén bi thương."

"Ta hỏi ngươi có nhớ hay không?"

Thẩm Chỉ cười cười: "Hạ quan và Chiêu vương điện hạ từng là đồng môn, tất nhiên là nhớ."

Khương Hành nhìn vẻ mặt của hắn, ánh mắt lạnh mấy phần: "Ngươi vốn không nhớ."

Cuộc đối thoại im bặt đi, vừa lúc xe ngựa dừng lại. Thẩm Chỉ nghiêng tai nghe thấy tiếng đồng liêu, đứng dậy nở nụ cười: "Công chúa, đến rồi."

Khương Hành lập ngôi mộ chứa quần áo và di vật của Chiêu vương trên một ngọn núi nhỏ ngoài thành, hoàng thượng cũng không nói gì nhiều, đều tùy theo ý "nàng".

Khương Hành xuống xe ngựa liền không để ý Thẩm Chỉ nữa, Thẩm Chỉ mừng rỡ, nhàn hạ thả chậm bước chân, sóng vai đi cùng vị đồng liêu tương đối quen mặt, người sau liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy kính nể.

"Sao vậy?" Thẩm Chỉ bị người nọ nhìn nổi cả da gà.

Đồng liêu nói nhỏ: "Ngươi vậy mà còn sống."

Thẩm Chỉ: "..."

Đồng liêu lại nói nhỏ: "Đi vào lâu như vậy, chúng ta còn tưởng rằng ngươi bị công chúa..."

Phía trước truyền đến tiếng ho nhẹ của Khương Hành, thị vệ lập tức ngậm miệng, cười gượng một tiếng.

Đoàn người yên tĩnh đi trên đường nhỏ trong núi, bốn phía chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua lá cây xào xạc, Thẩm Chỉ dù đang đi cũng có thể buồn ngủ, híp mắt quan sát bốn phía một chút, bước chân bỗng ngừng lại.

"Công chúa..."

Lời còn chưa dứt, thị vệ bên cạnh hắn đột nhiên rút ra trường đao bên hông che chắn Khương Hành, "coong" một tiếng, một mũi tên rơi xuống trên đất. Khương Hành xoay người, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, gió nhẹ khẽ lay vạt áo trắng tuyết, cả người như một đóa hoa sương không nên xuất hiện ở nơi này.

Mười mấy hắc y nhân nhanh chóng bao vây bốn phía, Thẩm Chỉ không ngờ bản thân một lời thành sấm, ngơ ngẩn cả người, rút trường đao không quá quen tay bên hông ra, chậm rãi bước đến trước người Khương Hành: "Công chúa cẩn thận."

Khương Hành thản nhiên nói: "Người nên cẩn thận là ngươi."

Vừa dứt lời, những hắc y nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh kia liền tạo thành một Hạc Dực trận nhỏ, bắt đầu bọc đánh năm người Thẩm Chỉ, trở tay rút ra trường kiếm, mạnh mẽ đánh tới. Thẩm Chỉ vốn buồn ngủ rũ rượi không sức sống nhất thời sống lại, miễn cưỡng nghênh đón một hắc y nhân, lông mày thanh tú nhíu lại, nghiêm túc nói: "Vị huynh đệ này, không biết ngươi bao nhiêu tuổi?"

Không ngờ thị vệ bên người công chúa lúc đánh nhau còn lải nhải việc nhà, tên thích khách kia sững sờ, buồn bực không lên tiếng mà tiếp tục tiến công. Thẩm Chỉ bất động thanh sắc dẫn hắn ra xa Khương Hành, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa dễ ức hiếp như trước, nỗ lực thuyết phục : "Quân tử động khẩu không động thủ, lấy đức thu phục người mới là nhất sách, chỉ có người thô bỉ mới động thủ ..."

Thích khách trước mặt đâm một kiếm tới, Thẩm Chỉ bất đắc dĩ nuốt lời muốn nói xuống, thầm nghĩ nếu bị đâm một kiếm cha hắn hẳn cũng nên nghĩ biện pháp mò hắn về nhỉ, vậy nên động tác muốn đón đỡ hoành đao hơi dừng lại.

Sau một khắc Thẩm Chỉ trợn mắt há mồm nhìn một cánh tay thon dài trắng nõn duỗi ra từ bên người hắn, không kịp nhìn thấy động tác đã cướp thanh kiếm kia vào tay, trường kiếm lập tức run lên, kéo ra một đóa ngân hoa xinh đẹp, một kiếm lìa cổ kết liễu tên thích khách còn đang ngạc nhiên kia. Động tác gọn gàng lưu loát, không chút dây dưa dài dòng.

"Công chúa?" Thẩm Chỉ ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy công chúa điện hạ cao hơn hắn nửa cái đầu sắc mặt bình tĩnh mà thu hồi kiếm, cúi đầu tựa hồ muốn nói với hắn vài câu, lại đột nhiên đưa tay kéo hắn vào lòng, kiếm trong tay lần thứ hai sượt qua bên người, ngăn trở thích khách bên cạnh đánh lén, một thị vệ khác mới thoát ra khỏi trận đấu nhanh chóng đâm một nhát vào phía sau kẻ nọ.

Khương Hành nửa ôm Thẩm Chỉ, giải quyết dứt khoát hai thích khách, lúc này mới nhìn về phía hắn, tư thái thong dong, thanh âm từ tính trầm thấp: "Không sao chứ?"

Thẩm Chỉ đứng sau vốn đang tràn đầy cảm xúc nghi ngờ hồi thần, vội vã đi qua, mở miệng lại không nói ra lời: "..." Ngài thực sự là... tư thế oai hùng hiên ngang.

Ba thị vệ khác như không cảm thấy kỳ quái, phối hợp cấp tốc giải quyết mấy tên thích khách còn đang dây dưa. Thẩm Chỉ nhìn vị đồng liêu quen mắt kia để lại một người sống, đang muốn hỏi, liền phát hiện đầu lưỡi tên thích khách đã bị cắt đi, trong miệng trống rỗng, nhìn vào khiến người ta sợ hãi cực kỳ.

Da đầu hắn tê rần, nhìn
Khương Hành: "Công chúa, những kẻ này đều là..."

Khương Hành gật đầu, ném thanh kiếm nhuốm máu trong tay xuống đất, thần sắc lãnh tĩnh đến gần như lãnh khốc: "Giết."

Thị vệ dứt khoát giải quyết người sống cuối cùng, những người còn lại đi kiểm tra thân thể những thích khách này, Thẩm Chỉ đang muốn qua đó thì bị Khương Hành ngăn lại. Mới nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh ấy, sắc mặt Thẩm Chỉ còn hơi trắng bệch. Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở chốn kinh đô phồn hoa như gấm, ngắm xuân hoa thu nguyệt, nghe dương xuân bạch tuyết, thực sự khó mà thích ứng được với cảnh tượng hiện tại.

Khương Hành cũng không để ý đến hắn, chỉ ngăn hắn lại không nói gì thêm, chờ mấy thị vệ kia tìm kiếm không có kết quả trở về, mới vuốt cằm nói: "Phi Khanh, ngươi lập tức hồi kinh bẩm báo việc này cho hoàng thượng."

Người sạch sẽ đẹp đẽ nhất trong ba thị vệ khẽ cong thắt lưng, cầm đao rời đi.

Khương Hành phẩy phẩy ống tay áo không dính chút bụi, nói: "Đi thôi."

Thẩm Chỉ yên lặng đi theo phía sau hắn, liếc mắt nhìn nhau với đồng liêu, rõ ràng thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.

... Thật không ngờ đồng liêu mới tới luôn im lặng như khúc gỗ thật sự là củi mục á!

Nghĩ tới mấy ngày ở phủ công chúa, ngoài lần gác đêm kia, thời gian còn lại đều không ở cùng ba thị vệ thiếp thân này, đến cả họ tên còn chưa có giới thiệu, thật ra Thẩm Chỉ hiểu được, thừa dịp Khương Hành không chú ý, thoáng đến gần nói: "Gia phụ là Thẩm Duy Phong." Uy Viễn bá Thẩm Duy Phong, chính là Binh bộ Thượng thư, nghe đồn nhi tử lớn nhất trong nhà lục nghệ tinh thông, nhưng tính cách có chút quái lạ, rõ ràng đọc đủ thứ thi thư, lại nhiều năm không tham gia khoa cử. Người khác hỏi Thẩm thượng thư nguyên nhân, sắc mặt Thượng thư đại nhân đều sẽ rất quái lạ, trốn trốn tránh tránh không chịu nói rõ, mãi đến tận một lần say rượu mới lộ ra chân ngôn: Nó lười.

Đương nhiên chẳng ai tin. Thị vệ đồng liêu nhìn thanh niên lười biếng như con mèo nhỏ trước mặt, im lặng thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Thì ra là Thẩm công tử... Nghe danh đã lâu."

Thẩm Chỉ híp mắt cười cười, thấp giọng hỏi ngược lại tên người nọ, còn chưa nhận được câu trả lời, Khương Hành một đường yên lặng nghe bọn họ xì xào bàn tán nhíu lông mày lại, lên tiếng cắt đứt: "Thẩm Tĩnh Hạc, phía trước có cành cây cản đường."

Thẩm Chỉ không thể làm gì khác hơn là tiến lên, lấy tay hất cành cây ra, chờ Khương Hành bước qua thì tiến đến bên người thị vệ đồng liêu: "Nói đến chỗ nào rồi nhỉ? A, ngươi tên là..."

"Thẩm Tĩnh Hạc." Khương Hành quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lành lạnh sâu kín: "Ngươi rảnh lắm phải không?"

Thẩm Chỉ: "..." Thẩm Chỉ rảnh đến phát điên không thể làm gì hơn là im lặng, ánh mắt có chút tủi thân. Rõ ràng lúc vào phủ, có người tuyên đọc mấy cái quy củ, phủ công chúa rất ít quy củ, một trong số đó rất khoan dung, tức là ở phủ công chúa không cần chú trọng nhiều lễ tiết.

Vừa mới trải qua một hồi kinh hách, Thẩm Chỉ bất an trong lòng, muốn đến bên đồng liêu tìm kiếm ấm áp cũng không thành, chỉ có thể an tĩnh thu mình lại.

Khương Hành nở nụ cười bực bội với hắn: "Ngươi còn dám tủi thân?"

Thẩm Chỉ nề nếp chắp tay: "Hạ quan không dám."

Khi lên đến đỉnh núi, mặt trời đã không còn gay gắt nữa, Khương Hành cầm lấy rượu một thị vệ đưa qua, dặn dò mấy người chờ ở chỗ cũ, sau đó một mình đi vào rừng.

Thẩm Chỉ vốn còn chút lo lắng, nhưng nhớ lại kiếm pháp sạch sẽ gọn gàng lúc công chúa điện hạ giết người liền ngậm miệng. Nếu như hắn đoán không lầm, tổ mạt chược bốn người bọn họ gộp lại cũng đánh không lại một công chúa điện hạ.

"Bây giờ có thể nói cho ta biết tên của ngươi chưa?" Thẩm Chỉ nhìn cánh rừng nhỏ kia chốc lát, quay đầu lại cười hỏi đồng liêu bên người.

"Gọi ta A Cửu là được."

Đối phương cũng cười cười, chỉ chỉ một thị vệ mặt lạnh khác bên cạnh: "Đây là Lưu Vũ, là huynh đệ với Phi Khanh." Nhìn thấy trong mắt bọn họ ngoại trừ tóc mò ra không có vẻ xem thường nào khác, thái độ Thẩm Chỉ nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, lễ độ hỏi tiếp, mới nghe A Cửu nói: "Tháng trước công chúa nói với chúng ta có người mới sắp tới, không nghĩ tới lại là Thẩm công tử."

Quả nhiên là tính toán cả rồi mà, tháng trước Thẩm đại thượng thư mới nói đã tìm cho hắn một việc tốt đây!

Trong nụ cười Thẩm Chỉ để lộ ra bi thương nhàn nhạt.

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Hành: Trước mặt ta mà còn dám câu dẫn nam nhân khác! ! !

Thẩm Chỉ:... Rõ ràng là sau lưng ngươi mà. (◕︿◕✿) (◕︿◕✿)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top