Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chuyện bị Phi Khanh đạp cửa chỉ vào mũi mắng một trận, Thẩm Chỉ quay đầu liền quên mất, mãi đến mấy ngày sau đều không nhìn thấy được Phi Khanh, mới phát giác có điều không đúng.

Mặc dù Phi Khanh chửi có chút khó nghe, nhưng đúng là một lòng bảo vệ Khương Hành.

Thẩm Chỉ nghĩ, đẩy nghiên mực trong tay ra, đến chỗ Khương Hành lấy khăn lau tay, vừa qua đã bị Khương Hành giữ chặt.

Thẩm Chỉ hít nhẹ một hơi: "Á, lạnh quá!"

Khương Hành liếc hắn một cái, chậm rãi buông tay hắn ra, Thẩm Chỉ lập tức tự nhiên thành thạo mà đổi khách làm chủ, nắm chặt tay y cười híp mắt : "Lạnh như thế, để ta sưởi cho ngươi nha ~"

Khương Hành ngẩn ra, tỏ vẻ bình tĩnh mà "ừ" một tiếng.

"Mấy ngày trước kẻ phản bội tìm đến à?"

Tất cả tâm tư Khương Hành đều nằm trên đôi tay đang nắm lấy tay y của Thẩm Chỉ, tùy ý gật đầu: "Bắt được rồi."

Thẩm Chỉ chủ động tới gần, ánh mắt Khương Hành sâu thêm một tí, ôm hắn vào lòng, an tâm mà nhắm mắt lại.

Thẩm Chỉ không phản kháng, nói: "Phi Khanh trẻ tuổi nóng tính, có lúc làm việc sẽ hơi kích động, cũng không có ác ý gì."

Hắn nói lời này không đầu không đuôi, Khương Hành nâng một lọn tóc dài lên nhẹ nhàng ngửi, không mặn không nhạt: "Người quá mức kích động, không mài giũa một chút, coi như có lòng tốt cũng sẽ thành chuyện xấu. Trong phủ đa phần là người cũ, Phi Khanh cũng là người mẫu hậu để lại cho ta, cho nên ta đối đãi với bọn họ khoan thiện (khoan dung + thân thiện). Nhưng có vẻ ta khoan dung quá khiến bọn họ mê muội đầu óc, làm mấy chuyện không nên làm.

Thấy Thẩm Chỉ không hé răng, Khương Hành phe phẩy tóc hắn, hôn lên bên gáy, thấp giọng nói: "Coi như hắn không có xúc phạm ngươi, ta cũng muốn để cậu ta ra ngoài làm chút chuyện."

Thẩm Chỉ không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Khương Hành rất hưởng thụ việc cùng Thẩm Chỉ hai người ở chung, không nói thêm gì nữa, bàn tay như có như không nhẹ nhàng vuốt ve trên eo ai đó, sau một lát mới khẽ nói: "Sáng nay đệ đệ và muội muội ngươi lại tới nữa rồi."

Thẩm Chỉ "a" một tiếng: "Sao ta lại không biết?"

Nói xong cũng tự mình cảm thấy thật phí lời liền đổi hướng hỏi câu khác: "Sao không nói sớm cho ta biết?"

Khương Hành sắc mặt thanh lãnh: "Bọn nó có vẻ thích quấn lấy ngươi nhỉ!"

Thẩm Chỉ cười nâng cằm hắn: "Ngươi cũng rất thích quấn lấy ta còn gì ~"

Thẩm Chỉ còn nhớ một chuyện hồi bé.

Khi đó Thẩm mẫu ốm chết, Thẩm Duy Phong tuy rằng kiên cường cứng nhắc không hiểu phong tình, nhưng tình cảm với Thẩm mẫu cực kỳ sâu đậm. Đêm Thẩm mẫu qua đời, đầu ông mọc thật nhiều tóc bạc, quãng thời gian sau đó tinh thần đều có chút hoảng hốt.

Con nối dõi của Thẩm gia vốn đơn bạc, phần lớn thân thích đều ở quê nhà, Thẩm Duy Phong giải tán hết hạ nhân, chỉ còn kém từ quan về quê, vẫn là hoàng thượng mấy lần giữ lại mới không rời đi.

Làm trưởng tử trong nhà, Thẩm Chỉ chỉ có thể tạm thời gánh vác trách nhiệm nuôi nấng em trai và em gái. Đại khái là khi còn bé được Thẩm Chỉ chăm sóc, lớn lên rồi cũng rất quấn lấy Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ còn đang ngẩn ra đã bị Khương Hành kéo vào lòng hôn một cái, hắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng, lười biếng nói: "Không hỏi mà lấy là trộm, lấy mà không trả là cướp... Loại người này, chỉ có thể tôn kính mà không nên gần gũi. Điện hạ, ngài nói xem có muốn hạ quan tránh xa ngài hay không?"

Khương Hành mặt không thay đổi bịt cái miệng đang lải nhải của hắn lại: "Không muốn!"

Thẩm Chỉ cười híp mắt đẩy tay y ra: "Vậy có phải điện hạ nên cho hạ quan chút lợi ích gì đó?"

Khương Hành:" Ví dụ như?"

Thẩm Chỉ nói: "Nửa ngày nghỉ chẳng hạn?"

Khương Hành sâu kín liếc hắn nửa ngày, một lần nữa kéo hắn xuống hôn một cái nhẹ lên má rồi ừ một tiếng: "Về sớm một chút."

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng làm cho tim Thẩm Chỉ ngứa ngáy, tất cả thận trọng và lễ nghi khi ở cùng Khương Hành dường như đều là vứt đi, hắn do dự một chút, nâng mặt Khương Hành lên, cúi đầu chủ động hôn lên môi y.

Cánh môi mềm mại rơi xuống, Khương Hành cảm thấy máu trong người như cũng sôi trào, loại động tình quen thuộc này mãnh liệt trào lên, khiến y chỉ muốn lột sạch nam tử đầy ý cười dịu dàng trước mắt mà đẩy ngã hắn lên thư án ——

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, Thẩm Chỉ đã nhảy ra khỏi lồng ngực Khương Hành, ào một cái chạy tới cạnh cửa, thấy mắt Khương Hành tựa hồ có hơi đỏ lên, hắn tỏ vẻ suy tư rồi nghiêm túc nói: "Khương Hành, ngươi thật sự nên uống trà hoa cúc để hạ nhiệt đi!"

Dứt lời liền không có trách nhiệm mà đẩy cửa chạy bay đi.

Khương Hành: "..."

Gần tới Trung thu, trong kinh thành náo nhiệt hơn hẳn, xa gần đều là tiếng tiểu thương rao bán. Thẩm Chỉ vào một quán nhỏ tỉ mỉ lựa hai món đồ chơi rồi chậm rãi đi về nhà, từ xa đã thấy hai "gốc cây nhỏ" cắm rễ đứng đó.

Thẩm Chỉ nhớ từ sau khi mình học võ, bước đi nhẹ nhàng bay bổng, không gây ra tiếng động. Hai đứa bé đều đang cúi đầu, mãi đến khi Thẩm Chỉ tới gần mới phát giác có người đến, ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì đồng loạt "a" một tiếng nhào qua.

Thẩm Chỉ từ trước đến giờ thương muội muội hơn, vừa đưa tay đỡ Thẩm Tú Tú vừa mau lẹ lách mình tránh khỏi Thẩm Nghiêu dũng mãnh. Thẩm Nghiêu bổ nhào một cái, lúc đứng vững lên không phục mà la hét: "Đại ca, huynh lại thiên vị Tú Tú!"

Con người Thẩm Tú Tú và tên giống nhau, Tú Tú tức giận nhưng thân thể yếu ớt từ nhỏ, nghe vậy chỉ biết trừng mắt với Thẩm Nghiêu, đắc ý nâng cằm cười tươi.

Thẩm Chỉ vuốt ve tóc thiếu nữ trong ngực, đem đồ chơi nhỏ nửa đường mua được cho Thẩm Tú Tú, đi tới bên người Thẩm Nghiêu búng gáy nó một cái.

"Không có tiền đồ, còn dám mang Tú Tú chạy khỏi thư viện chạy về cơ đấy?"

Thẩm Tú Tú mừng rỡ cầm đồ chơi nhỏ, le lưỡi, không dám lên tiếng.

Thẩm Nghiêu một mặt không phục, lại không tránh né: "Sắp đến Trung thu rồi còn gì, lần này là thư viện cho nghỉ. Lần trước là ý tưởng của Tú Tú, mà về cũng có thấy huynh đâu. Đại ca, huynh khi nào mới rời khỏi phủ công chúa về nhà vậy?"

Thẩm Tú Tú phản bác: "Rõ ràng là ngươi nói ra trước!"

Thẩm Chỉ hai bên trái phải dẫn theo đệ đệ muội muội tiến vào phủ, nhớ tới Khương Hành trưng vẻ mặt lạnh lùng làm nũng với mình, mặt mày lại nhiễm ý cười, chầm rãi nói: "Rời khỏi đó? Đại ca khó khăn lắm mới kiếm được một công việc lĩnh lương nuôi thân, rời đi làm gì?"

Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú đồng loạt cau mày, bắt đầu vắt óc tự hỏi nên làm gì để Thẩm Chỉ rời khỏi chốn "đầm rồng hang hổ" kia.

Mặc bọn nó nói gì, Thẩm Chỉ cũng chỉ cười không nói.

Thẩm Duy Phong còn ở nhà môn chưa về, Thẩm Chỉ liền dẫn theo hai đứa em về phòng. Thân thể Thẩm Tú Tú không tốt, ở trước mặt người ngoài luôn hiện ra vẻ văn văn nhược nhược (yếu ớt) nhưng vẫn luôn đấu võ mồm cùng Thẩm Nghiêu. Thẩm Chỉ khẽ mỉm cười nghe hai đứa cãi nhau khá lâu. Một lát sau đứng dậy đi tìm cho Thẩm Tú Tú một quyển truyện, thấy cô bé im lặng, thoạt nhìn còn thật vui vẻ mới quay đầu nói chuyện với Thẩm Nghiêu.

"Ở thư viện có bị bắt nạt không?"

Thẩm Nghiêu vỗ ngực: "Ai có thể bắt nạt đệ chứ!". Suy nghĩ một chút, ngó Thẩm Tú Tú rồi lại nói thêm một câu, "Nhưng có kẻ không có mắt muốn đùa giỡn Tú Tú, bị đệ đánh cho nằm nửa tháng."

Thẩm Chỉ cười xoa đầu nó: "Không tệ!"

Chỉ là hai chữ khen ngợi cũng làm cho Thẩm Nghiêu hưng phấn, lôi kéo Thẩm Chỉ ngồi xuống cùng hắn nói những gì mình nghe được nhìn được, nói một hồi, nó bỗng nhiên im bặt.

"Sao vậy?" Thẩm Chỉ nghe đến buồn ngủ, kiên cường chống đỡ biểu hiện ra dáng vẻ tỉnh táo.

Thẩm Nghiêu cau mày sờ trán Thẩm Chỉ: "Đại ca mệt rồi à? Cái thuốc ấy ấy... Đại ca buồn ngủ thì cứ đi ngủ đi, đệ và Tú Tú cũng không còn là con nít nữa, không cần huynh lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm đâu."

Thẩm Tú Tú vẫn luôn lặng lẽ lắng tai nghe, nghe vậy trong đôi mắt rõ ràng toát lên vẻ lo âu, gật đầu liên tục.

Thẩm Chỉ nheo mắt.

Có một chi tiết nhỏ luôn bị bỏ qua chạy thẳng lên não —— bất kể là người nhà họ Thẩm hay là Khương Hành, đều đối với việc hắn buồn ngủ không kinh ngạc chút nào, còn kém bày một chiếc giường cho hắn bất cứ lúc nào.

Thẩm Nghiêu mới vừa mới vừa nói cái gì nhỉ? Thuốc?

Im lặng rồi lại im lặng, Thẩm Chỉ mạn bất kinh tâm xoa đầu Thẩm Nghiêu: "Nhị đệ, ta có phải là người Thẩm gia không?"

Thẩm Nghiêu trừng mắt: "Đại ca huynh nói cái gì đó!"

"Vậy sao ta lại thấy, mấy đứa đang gạt ta chuyện gì đó nhỉ?" Thẩm Chỉ cười híp mắt, là cái loại thái độ ôn hòa làm Khương Hành đau đầu này.

Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú liếc mắt nhìn nhau, xoắn xuýt một chút, ăn ý lắc đầu, trăm miệng một lời nói: "Không có!"

Thẩm Chỉ cũng không ép bọn nó, cười cười, quay người vào phòng trong mơ màng mà ngủ, khi tỉnh lại sắc trời đã gần đen.

Tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp, Thẩm Chỉ có bóng ma trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác mơ hồ không rõ kia càng đậm hơn.

Thẩm Duy Phong vẫn chưa trở về.

Trời cũng tối rồi, tám chín phần mười là bị bệ hạ triệu kiến, có lẽ đến nửa đêm mới có thể trở về.

Nhớ tới lời Khương Hành nhắc hắn về sớm một chút, Thẩm Chỉ cùng Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú ăn cơm tối, sau đó chuẩn bị rời đi. Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú đày vẻ không tình nguyện, Thẩm Chỉ chỉ có thể lần lượt sờ đầu từng đứa một, ôn hòa động viên nói: "Đại ca bây giờ có việc trong người, mấy ngày nữa trung thu ca lại về."

Hai đứa cũng không càn quấy, lưu luyến không rời mà tiễn Thẩm Chỉ đến trước cổng, chờ bóng lưng Thẩm Chỉ biến mất mới trở về phòng.

Lúc về đến phủ công chúa bóng đêm đã nồng, Thẩm Chỉ chỉnh chỉnh ống tay áo, đang muốn gõ cửa, khóe mắt bỗng nhìn thấy bóng người trốn sau cái cây lớn trước phủ.

Hắn quay đầu lại, người kia liền đứng dậy, nhỏ giọng sợ hãi gọi: "Tĩnh Hạc ca ca!"

Là Vệ Uyển Thanh đã lâu không thấy.

Thấy xung quanh nàng không có người, Thẩm Chỉ hơi nhíu mày, thở dài đi tới: "Vệ tiểu thư ra ngoài sao không mang theo hộ vệ?"

Vệ Uyển Thanh rũ mắt, không dám nhìn hắn: "... Là ta lén lút chạy ra ngoài."

"Vệ tiểu thư ra ngoài cần phải cẩn thận, lần trước không có chuyện gì đã là may mắn, trong kinh thành tuy rằng yên ổn, nhưng vẫn có chút phiền toái nhỏ." Thẩm Chỉ nhẹ nhàng nói, như cơn gió xuân ôn hòa thổi qua, Vệ Uyển Thanh lại chỉ cảm thấy xa cách.

Nàng cắn cắn môi, viền mắt hồng lên : "Uyển Thanh hiểu ý của Tĩnh Hạc ca ca... Sẽ không dây dưa không ngớt, muội chỉ là... đến xin lỗi."

Thẩm Chỉ sững sờ.

Vệ Uyển Thanh cúi đầu càng thấp hơn: "Ngày đó, lúc kẻ xấu xuất hiện, ta vốn có thể kêu cứu..."

Nhưng trong nháy mắt ấy trong lòng nàng chợt bị bao trùm bởi một tầng bóng tối: Nếu bị bắt, Thẩm Chỉ có thể vì hổ thẹn áy náy mà cưới nàng hay không?

Coi đó như là một cơ hội, nàng muốn thử một lần xem sao.

Thẩm Chỉ vốn còn có chút hổ thẹn, bây giờ cũng tản đi hơn nửa, lắc đầu một cái, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ: "Chuyện đã qua rồi, Vệ tiểu thư đừng để bụng nữa."

Dừng một chút, hắn nhìn về phía một bên khác: "Đại ca muội tới đón muội kìa, trở về đi thôi."

Vệ Thích Chi lén đi theo Vệ Uyển Thanh đến đây, thấy bị phát hiện liền dứt khoát hiện thân, nhanh chân đi đến bên người Vệ Uyển Thanh, chỉ vào trán nàng, vẫn là không có đành lòng nói lời trách cứ.

Thẩm Chỉ mỉm cười chắp tay: "Vệ tổng kỳ."

Vệ Thích Chi nhìn hắn một cái, do do dự dự, nhẹ nhàng đẩy Vệ Uyển Thanh: "Muội muội, muội qua bên kia chờ ta trước đi, ta nói với hắn mấy câu."

Chờ Vệ Uyển Thanh đi rồi, Vệ Thích Chi mới cau mày ngó cửa lớn sơn màu đỏ thắm của phủ công chúa, sắc mặt nghiêm nghị: "Thẩm Tĩnh Hạc, tuy rằng ta rất ghét ngươi, nhưng vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, mau chóng rời khỏi phủ công chúa đi!"

"Vì sao?"

"..." Vệ Thích Chi nín một tí, tiếp tục nói, "Ngươi thích Hàm Ninh công chúa rồi?"

Thẩm Chỉ suy tư chốc lát rồi thản nhiên gật đầu: "Công chúa điện hạ, quả thật làm người yêu thích."

Vệ Thích Chi lắc đầu, không nói thêm nữa, quay người dẫn Vệ Uyển Thanh rời đi.

Thẩm Chỉ khép ống tay áo nhìn bọn họ rời đi, nửa ngày không tự chủ mà lẩm bẩm lên tiếng: "Sao các ngươi đều khuyên ta rời đi chứ..."

Thẩm Chỉ một bên nghĩ một bên quay đầu lại, liền thấy cửa phủ chẳng biết lúc nào đã mở một bên, dưới ánh đèn mông lung, Khương Hành ôm tay nhìn hắn, khóe môi tựa hồ hơi nhếch.

Tình cảnh này quỷ dị quen mắt biết bao, chỉ là điện hạ kim quý thay đổi biểu tình khác đi mà thôi.


Khi các anh thả thính:   (๛ ˘ ³˘)۶ ∵ゞ('ε`●) ブ!!

Khi FA edit:    。゚(゚∩'﹏'∩゚)゚。 ・゜・(ノД')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top