Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Chỉ cong môi cười: "Ta vốn không lo lắng, nghe ngươi nói xong, trái lại có chút bận tâm."

Khương Hành rũ mi mắt, suy nghĩ một chút: "Yên tâm, ông ta rốt cuộc vẫn là cha ta, sẽ không ra tay với ta, nhiều lắm là chịu mấy ngày lao ngục thôi."

Hổ dữ không ăn thịt con —— đại khái là vậy.

Thẩm Chỉ nâng cằm Khương Hành, dùng vẻ mặt nghiêm túc đối diện với y, không nhìn ra chút thần sắc miễn cưỡng gì mới chuyển mắt nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, đến gần hôn lên gò má của y, giọng điệu rầu rĩ : "Xin lỗi, lúc ta bị liên lụy ngươi có thể giúp ta, khi ngươi gặp chuyện ta lại không giúp được gì cả..."

Trong đôi mắt Khương Hành hiếm thấy có ánh sáng nhu hòa lóe lên: "Ngươi làm đã đủ nhiều, sau này cứ ở cạnh ta chính là đang giúp ta rồi."

"..." Trong lòng Thẩm Chỉ hơi động, đưa mắt liếc vẻ mặt Khương Hành, người kia quả nhiên vẫn một bộ diện vô biểu tình, một chút cũng không có tự giác bản thân đang nói mấy lời tâm tình buồn nôn.

Thẩm Chỉ từ trước đến giờ vô cùng dẻo miệng, đối với khuôn mặt này lại không biết nói gì cho phải.

Trong phòng giam yên tĩnh giây lát, Khương Hành bị Thẩm Chỉ thỉnh thoảng lơ đãng lộ ra tư thái liêu nhân trêu chọc đến không chịu nổi, liền kéo qua hắn qua hôn một cái, còn chưa thâm nhập quân địch tra xét "tình hình quân địch" rõ ràng, người trong ngực như chợt nhớ tới cái gì, mỉm cười lấy tay tách hai người sắp môi chạm môi ra, giãy dụa trốn khỏi lồng ngực y, nháy nháy mắt nói: "Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này rồi."

Dứt lời, Thẩm Chỉ trực tiếp duỗi tay tới —— kéo vạt áo Khương Hành ra.

Khương Hành sắc mặt lạnh nhạt nhìn hắn, ánh mắt sâu không lường được.

Thẩm Chỉ một bên nắm y phục của y, một bên nói: "Ánh mắt của ngươi thật dọa người ~"

"Ừm!" Nhìn Thẩm Chỉ "chủ động" như thế, Khương Hành chỉ cảm thấy càng ngày càng khát, chậm rãi nói, "Muốn lột sạch ngươi!"

Cái tay Thẩm Chỉ đang vắt ào ngoài củ y lên tay mình bỗng khựng lại, mi mắt nhất thời nhuộm đầy ý cười, chầm rãi nói, "Công chúa điện hạ vẫn luôn rất chủ động nhỉ, thật là khiến hạ quan thụ sủng nhược kinh ~"

Rõ ràng Thẩm Chỉ đã hiểu lầm phương diện nào đó rồi, nhưng Khương Hành chỉ lẳng lặng theo dõi hắn, không mở miệng giải thích.

Ngón tay của Thẩm Chỉ linh hoạt vạch áo Khương Hành để lộ băng gạc trên vai. Trước khi ra cửa hắn đã chuẩn bị xong vật dụng cần thiết, nhẹ nhàng tháo băng gạc xuống, nhẹ giọng nói: "Khép lại nhanh thật, lúc đổi thuốc hẳn là sẽ không đau, nhịn một chút."

Khương Hành: "Không sao!"

Thẩm Chỉ lấy thuốc mỡ, nhìn vết thương đang dần khép lại, cẩn thận bôi thuốc lên, thuận miệng nói: "Vớ vẩn, sao lại không lo lắng? Con gái có sẹo không thể so với một tên như ngươi, nam nhân da dày thịt béo..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Khương Hành cấm khẩu.

Dùng môi bịt kín môi, hiệu quả lại mau lẹ.

Nhưng nơi này là ngục giam, Khương Hành "vai đẹp nửa lộ" như thế mà tiếp xúc thân mật cùng hắn, tùy tiện đến mức làm người ta cũng phải giật mình. Thẩm Chỉ muốn lui ra, lại bị ấn sau gáy không thoát được, chỉ có thể ưm ưm kháng nghị hai tiếng, dựa vào ký ức và trực giác, có chút biệt nữu mà đem băng gạc sạch sẽ một vòng một vòng quấn lại cho y.

Hai người đều không nhắm mắt, cũng không có hành động khác, hai đôi con ngươi đen nhánh gần gũi có thể nhìn thấy trong mắt hình bóng của nhau, một người ôn nhu trong vắt, phảng phất như trân châu ngấn nước, một người lãnh đạm, sâu kín lạnh nhạt.

Thẩm Chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh của mình đều rơi xuống cả rồi, không dễ dàng thay băng xong, Khương Hành mới chịu buông hắn ra. Hắn mím mím môi, phát hiện đúng là bản thân nói sai, nhỏ giọng: "Nam nhân cũng không thể có sẹo, nhìn không đẹp..."

Khương Hành không để ý tới hắn, hai ba phát đã mặc quần áo xong, Thẩm Chỉ sẽ sửa lại mấy chỗ rối loạn. Khương Hành rất tự nhiên kéo tay trái hắn lại, kéo ống tay áo lên nhìn nhìn cái vòng màu đỏ, ngữ khí bình thản: "Ta nhớ ngươi đã nói, nếu sau này gặp 'tiểu cô nương' tặng cái này cho ngươi, ngươi sẽ thành thân với 'nàng'."

Thẩm Chỉ lần đầu tien có cảm giác mình cười không nổi: "..."

Hắn đương nhiên nhớ, vị chủ tử trước mặt này còn chúc hắn hỉ kết lương duyên.

Thẩm Chỉ lo lắng mà nghĩ, đây đại khái chính là nâng đá đập chân mình, xoa xoa bàn tay nhéo lên mặt mình một cái.

Đau quá!

Ngón tay Khương Hành chậm rãi vuốt ve hồng tuyến, tiếp tục nói: "Ta sẽ chờ ngươi nhớ lại mọi chuyện, chỉ là đừng để ta chờ quá lâu, Tĩnh Hạc!"

Giọng nói khàn khàn từ tính gọi ra hai từ "Tĩnh Hạc", tựa như có ý nhấn mạnh, Thẩm Chỉ nghe mà bên tai tê tê dại dại hết cả, trái tim cảm thấy ngứa ngáy như là bị lông tơ mềm mảnh nhẹ nhàng đảo qua.

Thẩm Chỉ không tự nhiên lắm mà dời ánh mắt: "Ừm!"

"Còn có, " Khương Hành nhíu nhíu mày, "Cách Vệ Thích Chi xa một chút."

Thẩm Chỉ mờ mịt: "Vì sao?"

Khương Hành mặt vô cảm: "Dáng dấp hắn ta quá xấu!"

"..." Thẩm Chỉ thầm nghĩ, ngươi quả là công chúa của ta mà ~

Hắn không biết nên khóc hay cười gật đầu đáp lại, sắc mặt Khương Hành mới dịu xuống, vươn tay vuốt ve gò má hắn, "Trở về đi, ta sẽ về sau."

Thẩm Chỉ lần thứ hai gật đầu, trong lòng cũng biết rõ muốn đưa Khương Hành nhanh chóng rời khỏi đây cơ hồ là không thể ——này là do thánh thượng giận chó đánh mèo hạ chiếu lệnh, cũng không giống lần trước là do Bắc trấn phủ ty tự ý bắt người.

Khi Thẩm Chỉ chậm rãi ra khỏi ngục giam, Vệ Thích Chi đang dựa vào tường nhìn phương xa ngẩn người, mãi đến lúc Thẩm Chỉ vòng tới trước người hắn ta cười híp mắt gọi một tiếng, hắn ta mới đột nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Thẩm Chỉ cực kỳ phức tạp.

Thẩm Chỉ trả chìa khóa cho hắn ta, mặt mày cong cong, dôi mắt đầy dịu dàng: "Đa tạ Vệ huynh!"

Thoáng dựa gần vào nhau, cỗ huân hương xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt kia liền nhẹ nhàng vương vẩn, Vệ Thích Chi đoạt lấy chìa khóa, như chú thỏ nhỏ bị chấn kinh nhanh chóng cách xa Thẩm Chỉ vài bước, suy nghĩ một chút, nín đỏ mặt kêu lên: "Thẩm Tĩnh Hạc!"

Thẩm Chỉ nắm ống tay áo nhẹ nhướn mi, kéo dài âm điệu "ồ" một tiếng, đứng trước mặt Vệ Thích Chi, giống như trúc xanh kiên cường tuấn tú.

Vệ Thích Chi nhìn hắn: "..."

"Vệ huynh làm sao vậy?"

Vệ Thích Chi mặt đen thùi lùi: "Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi có thể đừng cười hi hi ha ha cả ngày được không? Một đại nam nhân lại xài mấy loại huân hương lung ta lung tung, nữ tính quá rồi đấy!"

Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị một trận "chỉ trích" đổ ập xuống, Thẩm Chỉ hơi kinh ngạc, im lặng một hồi, nghĩ đến hôm nay có thể thuận lợi vào gặp Khương Hành còn phải thiệt thòi Vệ Thích Chi, liền tốt tính mà cười cười: "Vệ huynh quản hơi rộng rồi, chẳng qua hôm nay phải đa tạ Vệ huynh —— tại hạ cáo từ trước."

Hắn giơ tay vái chào rồi quay người rời đi, bóng lưng thon dài, hôm nay có thắt đai lưng, hiện ra vòng eo nhỏ gầy, đường nét thoải mái trôi chảy như là những đại sư trong sử sách tùy ý vẽ ra.

Vệ Thích Chi ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Thẩm Chỉ, mãi đến khi hắn biến mất nơi cuối đường mới tỉnh hồn lại, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Thẩm Chỉ tất nhiên không biết mình đã để lại phiền não cho người ta, sau khi rời Bắc trấn phủ ty, trước tiên đi một chuyến tới phủ công chúa nói tình hình cho A Cửu.

A Cửu thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Thẩm công tử. Ngài đoán không sai, Phi Khanh nghe được tin tức liền muốn chạy tới cướp ngục, bị ta phái người đè lại."

Thẩm Chỉ lắc đầu một cái.

Vốn không phải là chuyện gì lớn, nếu để Phi Khanh kích động cướp ngục thật, chỉ sợ sẽ chọc ra đại họa luôn. Khương Hành đem Phi Khanh tống xuất khỏi cái kinh thành quỷ quyệt này, quả nhiên là đúng.

Ngày thứ ba Khương Hành bị bắt vào ngục, đoàn xe áp giải Đỗ Ôn tới kinh thành. Thẩm Chỉ đứng trên tửu lâu, nhìn thấy nam người đan ông trung niên an ổn ngồi trong xe tù. Cho dù lâm vào khốn cảnh này, ông ấy vẫn một bộ ung dung bình tĩnh.

Trước khi chuyện của Đỗ hoàng hậu xảy ra, Đỗ gia vinh sủng vô hạn, Đỗ Ôn rất có thiên phú quân sự, hoàng thượng đối với người em vợ này cũng rất tán thưởng. Khi chuyện Đỗ hoàng hậu sử dụng thuật vu cổ, Đỗ gia tham ô nhận hối lộ trước sau bị "phơi bày", mọi người chỉ cảm thấy Đỗ gia không khỏi quá không biết phân biệt tốt xấu, vinh quang tốt đẹp như vậy lại để một chữ "tham" chôn vùi.

Chỉ là tựa hồ không ai từng suy nghĩ, Đỗ gia phú khả địch quốc, coi như thật muốn phủ kín gia tộc trong hoàng kim châu báu, cũng không nhất thiết phải đi tham ô nhận hối lộ.

Hiện nay có nghi ngờ Đỗ Ôn tư thông với địch phản quốc, tám phần mười lại sẽ có người than tiếc "Đỗ gia đây là tạo nghiệt gì vậy chứ!".

Thẩm Chỉ nhìn theo xe tù rời đi, suy nghĩ muốn lẻn vào đại lý tự như thế nào, chờ đợi cuộc đại thẩm tra đứng bên quan sát, không nghĩ tới sau khi hồi phủ lại bị Thẩm thượng thư cấm túc.

Gia phong Thẩm gia tiến bộ, Thẩm phu nhân là một người phụ nữ cực kỳ dịu dàng và hiền thục, chịu ảnh hưởng của bà, gia pháp nghêm khắc nhất trong nhà cũng chỉ là chép sách một trăm lần.

Thẩm Chỉ bị giam lỏng, cả người đều có chút mơ hồ: "Cha, con đây lại gian lận môn nào rồi?"

Thẩm Duy Phong sắc mặt bất biến, khóa phòng hắn lại. Cho dù cách một cánh cửa, Thẩm Chỉ cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cứng nhắc của cha hắn: "Nếu là vi phạm pháp lệnh, ngươi bây giờ đã ở trong đại lao của Hình bộ rồi!"

Sáng sớm mai sẽ bắt đầu thẩm tra Đỗ Ôn, Thẩm Chỉ nhíu mày, có chút lo lắng: "Cha à..."

"Đêm mai ta sẽ thả ngươi ra." Thẩm Duy Phong lạnh lùng nói, "Chuyện không liên quan thì đừng có xen vào!"

Dứt lời, tiếng bước chân liền xa dần.

Thẩm Chỉ ngồi trong phòng nhức đầu không thôi.

Yên tĩnh ngồi một hồi, cửa phòng bỗng bị gõ vang, bên ngoài truyền đến hai thanh âm đầy sợ hãi: "Đại ca, huynh đã ngủ chưa?"

"Đại ca huynh sao rồi?"

Hai mắt Thẩm Chỉ sáng ngời.

Chuyện Đỗ Ôn "tư thông với địch phản quốc" náo động kinh thành, thời điểm thẩm tra có rất nhiều đại nhân vật xuất hiện, ngay cả Thường đại tướng quân của Ngũ Quân phủ đô đốc cũng tới.

Những cuộc thẩm tra lớn trước đây đều phải kéo dài mười ngày nửa tháng, thậm chí đến tận nửa năm hay một năm, bình thường đều tống người vào đại lao, lúc vấn xử mới định tội chết hoặc bị cho đi đày.

Lần này lại đặc biệt nhanh, buổi sáng thẩm tra xử lí, buổi chiều đã có kết quả —— đến cùng là xảy ra chuyện gì, Thẩm Nghiêu lén lút chạy đi nghe trộm cũng không rõ.

Thẩm Nghiêu cách cánh cửa nhỏ giọng nói: "... Trên đường đột nhiên có Cẩm y vệ chạy tới bắt một người, có người nói đó là phó tướng của Đỗ Ôn, lén lút tiết lộ quân tình. Vốn chỉ là vì Đỗ Ôn có chuyện hộ tống bị bắt tới, không nghĩ tới tên kia mới là tội nhân thật sự."

Thẩm Chỉ nghe nó nói một hồi vẫn chưa nói đến chuyện chính, mặc dù đã mơ hồ đoán được nhưng vẫn không nhịn nổi mà mở miệng xác nhận: "Cho nên Đỗ Ôn không bị gì cả?"

Thẩm Nghiêu gật đầu, bây giờ mới nhớ tới Thẩm Chỉ không nhìn thấy, liền ừ một tiếng: "Tuy rằng không sao, nhưng vẫn là quá dễ tin vào kẻ tiểu nhân, không phạm tội nghiêm trọng gì, chỉ phải ở trong ngục hai ngày."

Không nghĩ tới mọi chuyện được giải quyết thuận lợi đến như vậy.

Thẩm Chỉ thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Vị điện hạ bị giận chó đánh mèo cũng nên được thả ra rồi chứ nhỉ?"

"Điện hạ?" Thẩm Nghiêu dừng một chút, "Đại ca nói Hàm Ninh công chúa hả? Hoàng thượng chưa tỏ thái độ, thế nhưng nghe nói sáng nay ngoại tộc truyền tới một công văn, nói là chỉ cần Thừa Thương nguyện ý kết giao với Mục tộc, bọn họ sẽ trở về biên quan trả lại ba tòa thành đã chiếm."

Không cướp đoạt được chút nào, Mục tộc lại du mục trên thảo nguyên, không quen định cư trong thành trì —— hoàn trả ba toà thành trống không, chờ năm sau được mùa lại trở lại?

Thẩm Chỉ thu lại nụ cười: "Hoàng thượng nói thế nào ?"

Thẩm Nghiêu nói: "Đồng ý!"

"Trong hoàng tộc tựa hồ cũng không có công chúa nào đến tuổi..."

Thẩm Chỉ nỗ lực nhớ lại một chút, yết hầu bỗng nghẹn lại, quả nhiên liền nghe Thẩm Nghiêu kinh ngạc nói: "Đại ca, không phải có Hàm Ninh công chúa sao?"

...

Kết giao?

Khương Hành?

Gương mặt Thẩm Chỉ không chút gợn sóng: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Thích Chi:... Nương (gay) trong nương (gay) khí!

P/S:

=v= Bạn học Vệ cho dù thích Thẩm bảo bảo cũng sẽ không thích nhanh như vậy đâu...

Câu chuyện này sẽ không xuất hiện tiểu tam cẩu huyết gì gì đó ~

———————————————————————

Ahihi các bạn đoán xem diễn biến sẽ thế nào :))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top