Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27- P3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước lễ thành thân của Vệ Uyển Thanh mấy ngày chợt truyền tới một tin tức —— thu hoạch mùa thu của Hán Trung phủ không nhiều, thuế má lại quá cao, hiện giờ tiết trời rét đậm, bách tính ăn không no bụng, không có quần áo chống lạnh, liền dứt khoát nổi dậy, chiếm kho lúa.

Triều đình lập tức phái binh đến, trấn áp là phụ, động viên là chính. Nào ngờ người cầm đầu không chỉ không chịu đầu hàng, còn chém sứ giả đến thuyết phục một đao. Lúc đầu kinh thành cũng không để ý lắm đến việc này, Ngũ Quân phủ đô đốc đem sự tình đè xuống không báo lên trên, không ngờ việc này càng nháo càng lớn, hoàng thượng biết được cực kỳ tức giận, mắng Thường Kha một trận, đang muốn phái binh qua, tin tức bạo dân bị trấn áp lại truyền tới.

Kèm theo đó là một tin khác làm người kinh ngạc —— nghe đồn Chiêu vương đã chết năm năm trước, cải tử hồi sinh, xuất hiện đám binh sĩ, mang theo một ít binh mã trấn áp bạo dân trong trấn.

Hoàng thượng nghe xong cả kinh quăng chén trà xuống đất, lập tức phái một đám nhân mã đi đón người.

Có thể tưởng tượng được kinh thành náo nhiệt bao nhiêu, Thẩm Chỉ nghe được tin tức này, sắc mặt rất bình thản "ồ" một tiếng.

A Cửu bị hắn dọa ra một đầu mồ hôi lạnh: "Thẩm công tử..."

Thẩm Chỉ híp mắt, nghiến răng nghiến lợi đem tin tức viết vào quyển sổ, thuận tiện thêm vào suy nghĩ của bản thân ở bên dưới, chờ vết mực khô, "bộp" một tiếng mà khép lại sách, vứt bút, "Ta đi đây."

A Cửu nuốt nước miếng, người binh thường luôn dễ tính không phát tác, nóng giận lên cũng rất đáng sợ —— cân nhắc mãi, vẫn là yên lặng rụt cổ về, bắt đầu xem xét làm sao để dỗ người.

Không vì mình, cũng phải vì chủ tử nhà mình!

Không biết có phải trùng hợp không, ngày Chiêu vương chết rồi sống lại hồi kinh, vừa đúng ngày tiểu nữ nhi của Chỉ huy sứ Bắc trấn phủ ty thành thân.

Đội ngũ tới Hán Trung phủ hộ tống Chiêu vương trở về buổi chiều mới vào kinh, kinh thành bị bốn chữ "cải tử hoàn sinh" chấn động đến mức người ngã ngựa đổ một mảnh la hét, trời mùa đông giá rét, dân chúng vẫn rất nhiệt tình đứng đầy hai bên đường, muốn nhìn dáng dấp người chết sống lại ra sao.

Thẩm Chỉ đến trước chiếm một vị trí thật tốt, lầu cao ít người, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ.

Sau khi uống cạn hai chén trà nhỏ, đoàn người rốt cuộc vào kinh, Thẩm Chỉ rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Khương Hành cưỡi ngựa đi đầu.

Bỏ đi quần áo nữ ngụy trang, vẻ mặt thanh diễm tựa hồ tản đi không ít, ngược lại trở nên tuấn mỹ lạnh lùng.

Hoa tuyết bay bay khẽ đậu trên gò má y, bỗng chốc tất cả như trở về trước đây, hoa tuyết biến thành cánh hoa đào nhỏ vụn, người dưới kia cũng đổi thành thiếu niên kiêu ngạo trong sáng.

Thẩm Chỉ lười biếng nằm nhoài trên lan can gỗ, ánh mắt dừng trên mặt y hồi lâu mới rời đi.

Khương Hành mặc một thân nhuyễn giáp, phác họa bóng lưng thon gầy rắn rỏi, vững vàng ngồi trên lưng ngựa, thoạt nhìn không có thương tích gì.

Ỷ vào khoảng cách xa, Thẩm Chỉ trắng trợn không kiêng dè mà nhìn, đang suy nghĩ linh tinh trong lòng, Khương Hành chợt như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía này.

Y hệt năm đó.

Thẩm Chỉ không tránh né, mỉm cười giơ lên một chén trà, tự mình uống, quay người đi xuống lầu.

Thân ảnh ngày nhớ đêm mong phút chốc liền biến mất trong tầm mắt, Khương Hành ngơ ngác, nhíu mày muốn đuổi theo, nhưng có người lại gần nói: "Điện hạ, bệ hạ dặn ngài tức khắc tiến cung, trong cung đã bày tiệc, một là chúc ngài bình an trở về, hai là vì ăn mừng."

Khương Hành tháng ngừng, thật lâu sau mới lạnh nhạt đáp lời.

Trong cung bày yến, Thẩm Chỉ phải đi.

Nhưng Thẩm Chỉ lại không đi về phía trong cung.

Hôm nay Vệ Uyển Thanh kết hôn, hắn đã đáp ứng người ta, không thể không đi, sửa lại quần áo chậm rãi đi đến, lúc tới nơi trời đã gần tối đen, bốn phía đều mang vẻ vui mừng, những bông tuyết phản chiếu trên mặt cũng hồng một mảnh.

Thẩm Chỉ nhìn mà sững sờ.

Thành thân...

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc này, Khương Hành lại đề cập tới.

Không quản Khương Hành là thuận miệng hay là nghiêm túc, nếu tương lai Khương Hành thật ngồi xuống vị trí kia... Chuyện đó, không có khả năng.

Trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, Thẩm Chỉ nhếch khóe miệng, bày ra khuôn mặt ôn văn nhĩ nhã, cười híp mắt cầm thiếp mời tiến vào phủ.

Không nghĩ tới khách nhân hôm nay đến uống rượu mừng cũng đang thảo luận về Khương Hành.

Khương Hành tuyên bố với bên ngoài là "bốn năm trước tránh được một kiếp" —— được thị vệ bảo vệ thoát khỏi trận tàn sát ấy, lại bất ngờ ngã vào giữa sông, sau một trận sốt cao thì không nhớ rõ gì nữa, được một hộ gia tha đình tốt bụng thu dưỡng, sau đó tham gia quân ngũ. Cho đến gần đây nghe nói Hàm Ninh công chúa bỏ mình, trong lòng đau đớn, khôi phục ký ức.

Thẩm Chỉ càng nghe càng cảm thấy quen tai, che tay áo cười đến xán lạn, cắn răng nghiến lợi nghĩ: Khương Hành, ngươi kim thiền thoát xác, tìm lý do còn phải ăn cắp của ta sao?

Thẩm Chỉ đến hơi trễ, tân nương và tân lang đã bái đường, Vệ Uyển Thanh cũng trở về phòng tân hôn.

Vệ Thích Chi còn tưởng rằng Thẩm Chỉ sẽ không tới, quét mắt một vòng nhìn thấy hắn, nhanh chân đi đến bên cạnh hắn: "Aiz, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vào cung."

Thẩm Chỉ cười híp mắt : "Vào cung? Làm gì?"

"Chiêu vương không phải trở về rồi sao?"

Thẩm Chỉ thản nhiên nói: "Ta là thị vệ của công chúa điện hạ, không phải Chiêu vương."

Vệ Thích Chi cảm thấy hắn có vẻ đang đè nén lửa giận, cười híp mắt thôi cũng động lòng người, khuôn mặt như tranh vẽ, mặt mày cong cong dễ nhìn cực kỳ. Hắn ta cảm thấy tim mình như bị cái gì chạm vào, nói thầm trong lòng Thẩm Chỉ sao càng lớn càng đẹp thế, không xoắn xuýt đề tài kia nữa: "Quản y là ai, mặt của ngươi có hơi hồng, ốm hả?"

Thẩm Chỉ giơ tay che mặt mình, à một tiếng: "Hình như vậy."

Thân thể của hắn bốn năm trước chịu tổn hại, chịu chút gió thổi mưa rơi sẽ nhiễm phong hàn, trước đây không lâu mới ho khan một trận, hôm nay lại bị nữa rồi.

Vệ Thích Chi nhíu mày, tiện tay rót chén rượu đưa cho Thẩm Chỉ: "Uống một ít đi!"

Thẩm Chỉ tửu lượng kém, từ trước đến giờ đều là lấy trà thay rượu, nhìn chén rượu Vệ Thích Chi đưa tới, nháy mắt mấy cái, tiếp nhận uống vào.

Rượu mạnh vào cổ họng một trận cay độc, hắn ho khan hai tiếng, trên mặt đỏ hơn, khoát tay nói: "Không được, ta phải về đây, thay ta nói với Vệ tiểu thư một tiếng."

Vệ Thích Chi nhìn dáng vẻ nhu nhu nhược nhược này của hắn, trong đầu bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: Hay là, đưa hắn về nhà nhỉ?

Không đúng, đại nam nhân đưa cái gì mà đưa!

Phản ứng đó chính hắn ta cũng thấy buồn nôn đến da gà da vịt đầy người, nghĩ đến quan hệ giữa hắn ta và Thẩm Chỉ không tính là bạn bè cũng không tính là kẻ thù, không mặn không nhạt, muốn đưa hắn xuất phủ cũng không đúng, liền vội vàng gật đầu, xoay người đi làm việc khác.

Thẩm Chỉ xoa xoa thái dương, uống rượu quả thực không quá thoải mái, hắn chậm rãi rời đi, trở về phủ công chúa một cách tự nhiên, bị cơn say bao vây, tùy ý cởi áo ngoài, lên giường liền ngủ.

Sau khi Khương Hành rời đi, hắn hiếm thấy mà ngủ say sưa an ổn, hoảng hốt nhìn thấy bản thân trong mơ đang trêu đùa thiếu niên Khương Hành, bên tai chợt vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.

Thẩm Chỉ còn chưa kịp mở mắt ra, trên người bỗng dưng trầm xuống, đôi môi bị cắn lấy.

Kẻ đè trên người hắn mang theo hơi rượu thoang thoảng, trong miệng cũng có vị rượu thơm ngọt, ngón tay man mát ngón tay nắm chặt cằm dưới không cho phép hắn nhúc nhích mảy may, đầu lưỡi quét qua bờ môi ấm áp mềm mại của hắn mà liếm láp, hắn như con thú nhỏ bị người ăn thịt.

Thẩm Chỉ ưm ưm hai tiếng, con ngươi mang theo chút ẩm ướt mở ra, đối mặt với đôi mắt quen thuộc.

Đôi mắt vốn luôn sâu kín lạnh lùng, giờ khắc này hừng hực bừng lên.

Thẩm Chỉ vùng vẫy một hồi, bị áp chế không thể động đậy, há mồm muốn nói, lại bị người ta nhân cơ hội thâm nhập, lưỡi đối phương cương quyết cuốn lấy hắn, vừa kịch liệt vừa cuồng nhiệt quấn quýt liếm hôn, trong căn phòng yên tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng nước nho nhỏ, bên tai Thẩm Chỉ đỏ lên, tức giận muốn đẩy Khương Hành ra, lại tiếp tục bị đè xuống hôn càng kịch liệt hơn.

Thẩm Chỉ hít thở có chút khó khăn, thậm chí còn hoài nghi mình có thể nghẹt thở mà chết hay không, tay lại vô thức ôm lấy cổ Khương Hành. Được đáp lại, mâu sắc Khương Hành càng tới tăm hơn, vén chăn lên, đem người sáng nhớ chiều mong mạnh mẽ ôm vào trong ngực, đè lên hắn, gắn bó quấn quýt, liều chết triền miên.

Thẩm Chỉ chỉ có thể đứt quãng mở miệng: "Khương Hành... Khương Hành... Buông ra trước đã..."

Khương Hành không nói, y hành động thay cho ngôn ngữ, thoáng buông tha cánh môi đã sưng lên của Thẩm Chỉ, nhanh chóng cởi nhuyễn giáp trên người, một chân chen vào giữa hai đùi Thẩm Chỉ, một đường điên cuồng hôn xuống dưới, tay luồn vào vạt áo hắn, chạm phải một thân da thịt trắng mịn của Thẩm Chỉ.

Y hưởng thụ mà nheo mắt lại, tại bên gáy Thẩm Chỉ mút ra mấy dấu hôn, như là hạ xuống ấn ký của riêng mình, sau đó tiến đến bên tai Thẩm Chỉ, giọng khàn khàn: "Ta đã trở về, Thẩm Chỉ!"

Hai mắt Thẩm Chỉ có chút ẩm ướt, mím mím môi, không lên tiếng.

Khương Hành mê luyến mùi vị của hắn cực kỳ, cắn rái tai hắn, mơ hồ không rõ hỏi: "Uống rượu à?"

Thẩm Chỉ mềm mại nằm đó, tùy ý tay y vuốt ve trên người mình, vẫn không hé răng.

Hơi thở Khương Hành nặng dần, đè trên người Thẩm Chỉ, nâng mặt hắn, nhẹ giọng: "Tức giận lắm sao? Xin lỗi ~"

Thẩm Chỉ rõ ràng cảm nhận được thân thể người đó có biến hóa, giận dữ đẩy y một cái: "Đứng lên nói chuyện!"

Khương Hành nghe lời, nghiêng người nằm ở một bên, vẫn ôm hắn vào lòng, như sợ không cẩn thận sẽ đánh mất, cẩn thận nâng niu như trân bảo, buồn bã nói: "Ngươi không vào cung... Ta đi một chuyến tới Thẩm phủ, không thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi trốn ta."

Kết quả đến đây liền gặp người nằm trên giường mình —— sao không kích động cho được!

Sắc trời bên ngoài đã đen kịt, cũng không biết là canh mấy rồi, Thẩm Chỉ bị Khương Hành trêu đùa không ngủ được. Hắn không nói gì hồi lâu rồi thở dài: "Ta không tránh ngươi, cũng không tức giận, chỉ là muốn hỏi một chút, tướng quân Đỗ Ôn cả tin phản tướng bên người, bị vu oan tư thông với địch phản quốc áp giải trở lại kinh thành, ngươi lại lập tức bị liên lụy —— là các ngươi kẻ xướng người họa sao?"

"Xin lỗi!" Khương Hành thấp giọng xin tha thứ, "Chuyện này rất ít người biết, bởi vì quá mạo hiểm, ta và cậu để bảo đảm nên không nói cho bất kì người nào."

Lông mày thanh tú của Thẩm Chỉ nhướng lên, cười đến là dịu dàng: "Ta là 'người nào' đó?"

Khương Hành lắc đầu, sợ Thẩm Chỉ bỏ đi nên ôm hắn chặt hơn, "Kế hoạch này đầu năm mới bắt đầu, khi đó ngươi vẫn chưa đến —— trong phủ cũng chỉ có A Cửu biết việc này."

Cho nên nói, A Cửu phối hợp đến thực sự là thiên y vô phùng, ngoại trừ sau đó nhàn nhã quá mà bại lộ tình tiết, những lúc khác có thể cho lên đài diễn kịch được rồi.

Lưỡi Thẩm Chỉ còn hơi tê, nhẹ cắn răng: "Cẩm y vệ nhanh như vậy đã tra ra được chứng cứ về Đỗ Ôn tướng quân, còn có Vệ chỉ huy sứ mỗi lần đều ngầm đồng ý để ta vào ngục —— đừng nói Vệ chỉ huy sứ có quan hệ với ngươi nhé."

Khương Hành bình tĩnh nói: "Kẻ giết gian tế của Bắc trấn phủ ty, cố ý lưu lại ngân phiếu giả chính là người của Vệ Thương. Lần ngươi bị bắt giam, ta cùng ông ta đã đạt thành thỏa thuận."

Nhìn bộ dạng hỏi gì đáp nấy của y, trong lòng Thẩm Chỉ cũng hết giận, đến gần thưởng cho y một cái hôn lên cằm dưới, híp mắt nói: "Vậy ngươi và ta cha, đến cùng có thỏa thuận gì?"

"Xác thực mà nói, là cá cược." Trong thanh âm Khương Hành nhiều hơn mấy phần ôn nhu: "Bá phụ cấm tuyệt ta tới gần ngươi, thử xem ngươi có nguyện ý thân cận ta hay không."

"Ngươi thắng?"

Trong mắt Khương Hành chợt lóe ý cười, cúi đầu ngậm môi hắn, ừ một tiếng.

Thẩm Chỉ mặc y hôn mình, tuy rằng bị đè có hơi kỳ quái, nhưng cả người quả thật rất thoải mái. Hắn ôm eo Khương Hành, thở hổn hển, trong đầu chợt xuất hiện một vấn đề: "Khương Hành, ngươi bây giờ là ai?"

Khương Hành dừng lại, chậm rãi nói: "Đối với người khác mà nói, từ nay về sau, ta là Chiêu vương."

"... Vậy còn ta?"

Khương Hành yên lặng nhìn người nhu thuận nằm dưới thân y, nói: "Là Khương Hành!"

Đùa chứ mới có canh xương thôi :3

Chương nào cũng như chương này chắc mị thổ huyết mà chết  (/□\*)・゜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top