Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 27- PHẦN 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong nháy mắt Thẩm Chỉ chỉ cảm thấy cái lạnh ngày thu thấm vào tận xương, làm huyết dịch toàn thân hắn như kết đầy sương lạnh.

Khương Hành... Chết không toàn thây?

Thẩm Chỉ thả Vệ Thích Chi ra, sắc mặt mờ mịt, một lát sau mới trầm thấp lẩm bẩm: "Không thể nào!"

Khương Hành làm sao có thể chết được!

Y từ trong ánh lửa mưa máu giãy dụa bò ra ngoài, trên người còn gánh hai mạng của mẫu thân và muội muội, thậm chí là oan hồn từ trên xuống dưới nhà họ Đỗ, ẩn nấp ở kinh thành bốn năm, y còn chưa báo thù, làm sao có thể cứ như vậy mà chết.

Vệ Thích Chi có chút không đành lòng: "Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi cần gì phải vậy chứ..."

Thẩm Chỉ chợt nhớ tới một chuyện, đỏ mắt ngẩng đầu lên: "Thi thể đâu? Ngươi tận mắt nhìn thấy?"

"Ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng tất cả mọi người ở đó đều thấy được..."

Thẩm Chỉ nói: "Tất cả mọi người?"

Vệ Thích Chi gật gật đầu, nhíu mày lại: "Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi... Đừng nói ngươi điên rồi nhé?"

Đôi tròng mắt đen như mực của Thẩm Chỉ dõi theo hắn ta nửa ngày, đột nhiên lộ ra một nụ cười nhã nhặn, ôm tay vái chào, lên tiếng cáo từ.

Lưu lại Vệ Thích Chi đầy mặt mờ mịt đứng tại chỗ, trong lòng nổi sóng: Thẩm Chỉ điên rồi!

Thẩm Chỉ trở thành kẻ điên trong mắt người khác chậm rãi trở về phủ, may mắn làm sao mà vừa vặn đụng phải Thẩm thượng thư chuẩn bị đi ra ngoài.

Thẩm Duy Phong tức giận đến mức râu mép vểnh lên, trừng mắt gọi Thẩm Chỉ lại: "Bệnh chưa khỏi còn muốn đi đâu!"

Thẩm Chỉ cười nói: "Ở trong phòng nằm lâu như vậy, có hơi bức bối, đi ra ngoài giải sầu."

Nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, Thẩm Duy Phong lại có chút nhẹ dạ, nghiêm mặt trách cứ vài câu rồi gọi người đỡ hắn về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Chỉ thật ra không sao cả, sờ sờ hồng tuyến không còn đeo trên cổ tay, chợt hối hận nhất thời kích động đem dây đỏ trả lại người ta.

Hắn ở trong lòng gọi thầm tên Khương Hành, mắt lườm một cái vào không khí, bỗng có tí ẩm ướt.

Khương Hành.

Ngươi còn có thể tặng lại hồng tuyến cho ta hay không?

***

Thẩm Chỉ bệnh còn chưa hết, Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú đã nhận được mấy phong thư giục về thư viện.

Thẩm Chỉ nhìn hai đứa do do dự dự, để cha hắn mặt lạnh đưa bọn nó ra khỏi thành, lúc hồi phủ Thẩm Duy Phong không mặn không nhạt nói: "Không phải rất muốn để hai đứa nó ở cùng ngươi à?"

"Cha!" Thẩm Chỉ cười híp mắt, mặt mày ôn nhuận mềm mại trước sau như một, "Con cũng biết luôn có những việc thân bất do kỷ."

Thẩm Duy Phong nhấc mí mắt: "Cho nên?"

Thẩm Chỉ nói: "Sang năm con muốn tham dự kỳ thi mùa xuân."

Thẩm Duy Phong nói: "..."

Thẩm Duy Phong im lặng hồi lâu, không có biểu tình gì: "Cha ngươi là Binh bộ Thượng thư, không phải Lễ bộ Thượng thư. Ngươi ngay cả thi Hương cũng không tham gia, còn muốn..."

Thẩm Chỉ ôn hòa nói: "Đã tham gia."

Thẩm Duy Phong: "..."

Thẩm Chỉ: "Tham gia hồi năm ngoái, chẳng qua không phải đầu bẳng nên không nói cho người, cũng nhờ mấy vị đại nhân ở Lễ bộ đừng nói với người."

Thẩm Duy Phong: "..."

Thẩm Chỉ lại bị giam lỏng.

Có điều hắn cảm thấy không sao cả, Thẩm Duy Phong đối với mấy huynh muội bọn họ luôn luôn là "mưa rền gió dữ", lại không hề tìm ổ khóa khóa chặt hắn lại. Thẩm Chỉ rảnh rỗi thì đến thư phòng luyện chữ, có hứng thú thì vẽ tranh.

Nhưng đại khái là gặp quỷ, bút lông vừa hạ xuống, chữ "Dưỡng" thành "Khương", chữ "Giác" lại thành "Hành".

Khi vẽ, đầu bút vừa rơi xuống, cũng hầu như là lơ đãng vẽ ra dáng vẻ Khương Hành.

Thậm chí ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

Bình thường ngã đầu là ngủ, Thẩm Chỉ cứ dính gối là mê man lần thứ nhất mở to mắt từ lúc vào đêm đến tận bình minh, xoa xoa hai mắt chua xót, ở trong lòng mắng nhỏ Khương Hành vài tiếng, đứng dậy mặc quần áo vào, không thèm để ý lệnh cấm túc của Thẩm Duy Phong, lén lút trèo tường chạy ra ngoài.

Có thể là bởi vì "Hàm Ninh công chúa" chết quá thảm, hoàng thượng chọn một tiểu cô nương tuổi không sai biệt lắm trong đám tôn thất phong hào công chúa, một lần nữa đưa đi hòa thân, cũng không thu hồi phủ Hàm Ninh công chúa.

Thẩm Chỉ leo tường tiến vào phủ công chúa, không có Khương Hành, canh gác trong phủ tựa hồ cũng lỏng lẻo hơn rất nhiều, hắn thuận lợi mà tìm tới phòng Khương Hành, nằm xuống giường, quẩn quanh chóp mũi toàn là khí tức của Khương Hành.

Có thêm chút khí tức nhàn nhạt này, hắn mới nhắm mắt lại, an tâm ngủ thiếp đi.

Thẩm Chỉ mơ về hắn nam mười lăm tuổi ấy ——

Hắn đứng trên lầu, cúi đầu liền thấy dưới tán hoa đào trong Quốc tử giám, có một thiếu niên mặc thanh y chỉnh chỉnh tề tề sườn nhan như ngọc (nửa bên mặt).

Dường như chú ý tới ánh mắt đang nhìn mình, thiếu niên quay đầu nhìn lại, sợi tóc như mực dính vài cánh hoa, bị gió thổi đi, đẹp đến khó mà tin nổi.

Mặt mày của y thanh diễm vô song, dù vẫn còn non nớt, nhưng có thể nhìn ra phong thái ngày sau.

Tình cảnh đó giống như ngọn lửa lặng lẽ bùng lên, lặng lẽ ẩn dấu trong tim, không đau đớn, nhưng... ngọt ngào như mật.

Khương hành mười bốn, mười lăm tuổi xác thực rất ngọt ngào, bị nuông chiều nuôi ra sự cao ngạo ngây thơ, giữa lông mày thanh diễm vô song là một tầng quý khí, nhìn ai cũng giống như có ba phần miệt thị, cười rộ lên lại đẹp không sao tả xiết.

Thẩm Chỉ yên lặng theo dõi y, mỉm cười hỏi "bạn tốt" không nhớ đợc tên bên cạnh: "... Tam hoàng tử điện hạ sao lại đến đây?"

Người kia nói: "Nghe nói là không có thư đồng, nên cầu xin bệ hạ tới Quốc tử giám. Chà chà, tam hoàng tử điện hạ trông mới tuyệt làm sao, nếu là một cô nương, vậy thì thật..."

"Nói chuyện không có đầu óc à?" Bên cạnh có người cắt ngang, "Không muốn sống nữa phải không? Chẳng qua... Điện hạ quả thật có một muội muội sinh đôi, nhưng đáng tiếc chưa từng thấy."

Thẩm Chỉ nắm tay áo, im lặng nghe người bên cạnh nói liên miên, ánh mắt thủy chung vẫn bám trên người Khương Hành hiển nhiên đang lạc đường, mạn bất kinh tâm nghĩ: "Không phải chỉ đánh một trận thôi sao, hoàn đuổi đến nơi này?"

Thẩm Chỉ và Khương Hành không phải biết nhau tại Quốc tử giám.

Hắn chính là thư đồng của Khương Hành.

Hai người bình thường cãi nhau, đánh nhau cũng đánh đến mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao).

Ngày ấy tiên sinh giảng bài thuận miệng nói một chút về việc chọn vợ, Thẩm Chỉ trước giờ vẫn thích trêu chọc tiểu Hoàng tử, mở miệng hỏi y vài câu, Khương Hành lại không lên tiếng trả lời.

Mãi đến khi người đều đi hết sạch, Khương Hành mới hơi do dự mà nhìn về phía hắn: "Ngươi thích dạng cô nương thế nào?"

Thẩm Chỉ thuận miệng nói: "Yên tĩnh!" Nhìn Khương Hành luôn nói nhiều một cái, khóe môi cong lên, rất không muốn sống mà thêm một câu, "Ngược lại với điện hạ ngài ấy."

Ngày thường hắn trêu chọc quen rồi, cũng không chú ý đến biểu tình Khương Hành, thấy hắn cổ áo y hơi mở ra, nhất thời cả người không thoải mái, đến gần cho chỉnh lại cho ngay ngắn. Còn chưa kịp lui lại, Khương Hành lập tức quật hắn ngã nhào xuống đất, "bịch" một tiếng đau đến đầu vựng mắt hoa.

Thẩm Chỉ mười lăm tuổi tuy rằng coi như dịu dàng, nhưng chịu không nổi loại cư xử này, cơn tức vừa lên liền trực tiếp liền đánh nhau với Khương Hành.

Vốn hắn đã chuẩn bị xong nên nhận tội như thế nào, bị bắt vào xong nên chịu đựng hành hạ ra sao, nhưng sau khi hồi phủ xong vẫn không nghe thấy tin gì, dưới cơn vui mừng khôn xiết cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát bảo cha hắn đệ đơn xin nghỉ công việc thư đồng.

Sau đó vẫn không nhìn thấy Khương Hành.

Không nghĩ y lại chạy tới Quốc tử giám.

Tuy rằng đã kết "thù hận", nhưng Thẩm Chỉ cũng không ghét Khương Hành, hắn vẫn luôn thích trêu chọc Khương Hành, không làm thư đồng cho Khương Hành chẳng qua là cảm thấy Khương Hành rất chán ghét hắn.

Hắn ở trong Quốc tử giám cũng đối nghịch với Khương Hành, chẳng ngờ đùa qua giỡn lại, lại kéo cả mình vào tròng, đã thế còn có chút không bỏ xuống được.

...

Khi Thẩm Chỉ tỉnh lại còn hơi mơ hồ, kêu hai tiếng Khương Hành mới nhớ người đã không còn.

Hắn trầm mặc một chút, nhớ tớithiếu niên kiêu ngạo dại khờ trong giấc mơ, trong lòng một trận khó chịu.

Cũng không biết Khương Hành đến cùng... có bao nhiêu đau khổ, mới trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Sau khi đứng dậy, Thẩm Chỉ vẫn là Thẩm Chỉ của ngày thường, khoác áo bào vào miễn cưỡng đi đến thư phòng, vừa vặn chạm mặt A Cửu đang quét tước trước cửa thư phòng.

A Cửu thấy Thẩm Chỉ cũng không ngoài ý muốn: "Thẩm công tử, ta đưa điểm tâm đến thư phòng nhé?"

Thẩm Chỉ thoáng ngừng, nheo mắt, trông bộ dáng bình tĩnh của A Cửu, có chút bất ngờ: "Ngươi biết ta tới đây?"

Mặt A Cửu đỏ lên, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, ngập ngừng nói: "Ta còn biết ngươi chạy vào phòng ngủ của điện hạ..."

Thẩm Chỉ: "..."

Chẳng trách tiến vào phủ công chúa thuận lợi như vậy, tám phần mười là thị vệ của Khương Hành canh gác, thấy kẻ leo tường là hắn nên không ra tay.

"A Cửu." Thẩm Chỉ bước chậm lại, nghĩ nghĩ rồi nói, "Ngươi cảm thấy điện hạ..."

Ánh mắt A Cửu trong suốt, một mực chắc chắn: "Điện hạ sẽ không bỏ lại chúng ta!" Dừng một chút, lại bồi thêm một câu, "Có Thẩm công tử ở đây, điện hạ càng sẽ không rời đi."

Thẩm Chỉ không biết lòng tin của A cửu từ đâu mà có, buồn cười gật đầu, đi vào thư phòng.

Thư phòng không dính một hạt bụi như trước, Thẩm Chỉ ngồi vào vị trí thường ngày, có chút không quen khi bên cạnh không có người, phát ngốc ra một lát mới đưa tay mò trong đống sách Khương Hành hay xem, ngoài ý muốn phát hiện bên trên có đặt một cái hộp dài, mở ra xem, là một cuộn tranh.

Không cần mở ra cũng biết là ai vẽ.

Thẩm Chỉ thở dài, trong lòng không biết là tư vị gì, trả đồ về chỗ cũ, tùy ý lấy ra một quyển sách ngồi vào trước án thư trước lật xem.

Nhìn hắn có vẻ thờ ơ, tâm tư đã sớm bay lên chín tầng mây.

Năm đó hắn và Khương Hành "coi nhau như kẻ thù", trong Quốc tử giám huyên náo đến người ngã ngựa đổ, tất cả mọi người đều cảm thấy quan hệ của bọn họ rất ác liệt.

Chỉ là Thẩm Chỉ không ngờ, Khương Hành chưa từng ghét hắn, hai người "thù địch lẫn nhau" một năm, rõ ràng đều muốn tới gần đối phương, rồi lại ngại ngùng kiêu ngạo không chịu hạ mình.

Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, luôn quan trọng chuyện "mặt mũi".

Thẳng đến sau khi Đỗ hoàng hậu tự thiêu mà chết, tiểu hoàng tử từng được tiền hô hậu ủng trở nên lẻ loi, khoác áo lụa trắng mờ mịt luống cuống.

Vệ Thích Chi tính tình đơn thuần, bị người giật dây chạy đến trước mặt Khương Hành châm chọc khiêu khích, Thẩm Chỉ vốn trốn trong bóng tối lén lút nhìn, thấy tình cảnh này không nói hai lời liền xông tới đánh thành một đoàn.

Hiểu lầm tiêu trừ, nhưng Khương Hành mấy ngày nữa có thể phải rời khỏi kinh thành.

Khương Hành ôm hắn, như là ôm phao cứu mạng cuối cùng, yên lặng rơi lệ, đôi mắt đỏ hoe.

Mắt y hàm lệ, không biết từ đâu lấy ra một cái vòng đỏ đeo lên cổ tay hắn, cẩn thận hỏi: "Thẩm Chỉ, ta có thể hôn ngươi  không?"

Thẩm Chỉ thuận theo để y hôn.

Giọng nói Khương Hành khàn khàn, ngữ khí hung tợn : "Nếu như ta trở về phát hiện ngươi đã thành thân, ta sẽ giết ngươi!"

Thẩm Chỉ cười cười, nói: "Điện hạ của ta, ngài nỡ sao?"

Mẫu hậu bỏ mình, Đỗ gia cơ hồ bị nhổ tận gốc, tính tình Khương Hành trong biến cố đã thay đổi, hắn cấu eo Thẩm Chỉ, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: "Không nỡ..."

Chờ Khương Hành quay về, Thẩm Chỉ xoay người, liền phát hiện Thẩm thượng thư cách đó không xa, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên đã thấy toàn bộ quá trình.

Hắn há miệng, không lên tiếng cũng không giải thích, im lặng đi tới, cùng Thẩm Duy Phong trở về phủ, đi thẳng đến từ đường Thẩm phủ mới dừng lại.

Không chờ cha hắn rống lên, Thẩm Chỉ đã nhu thuận quỳ xuống.

Thẩm Duy Phong hít sâu một hơi: "Vừa nãy, ngươi cùng tam hoàng tử đang làm gì?"

Thẩm Chỉ hời hợt nói: "Không phải người nhìn thấy hết rồi sao."

Thẩm Duy Phong nhất thời giận dữ, một cước đạp vào lưng hắn: "Đồi phong bại tục! Bại hoại gia phong!"

"Cha, bọn ta không làm gì cả." Thẩm Chỉ bình tĩnh nói, "Ta thích y, y cũng thích ta, như vậy là sai sao?"

"Ngươi còn dám nói!" Thẩm Duy Phong tức giận đến thổ huyết, quay người tìm đến một thanh gỗ, mạnh mẽ đánh lên lưng hắn, "Không nói chuyện đúng sai, Thẩm Chỉ! Khương Hành là nam nhân! Dập đầu nhận sai với liệt tổ liệt tông của ngươi đi!"

Thẩm Chỉ đau đến rên lên một tiếng, hướng về linh bài dập đầu ba cái, trầm giọng nói: "Liệt tổ liệt tông ở trên, Thẩm Chỉ bất hiếu, thế nhưng Khương Hành không làm gì sai, xin phù hộ cho Khương Hành được bình an."

Thẩm Duy Phong biết đứa con lớn này thoạt nhìn ôn nhu, kì thực cứng đầu không gì sánh được, dứt khoát gì cũng không nói, nhấc gậy lên đánh.

Thẩm Chỉ nhắm mắt, trên người đau đến tê dại.

Hắn không biết mình khi nào thì động tâm tư "không nên có" này, đáng mừng chính là Khương Hành cũng thích hắn, chỉ nhức đầu việc bị Thẩm thượng thư nhìn thấy.

Chương này dài quá xá luôn mấy bạn ơi :(((((((((

Cầu được yêu thương ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top