Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




           

Tư thế giữa Thẩm Chỉ và Khương Hành có chút vi diệu.

Hắn muốn đẩy Khương Hành ra, người kia ôm eo hắn không buông, đưa tay đẩy ngực Khương Hành, lại bị đè ngã lên nhuyễn tháp, nhìn dáng vẻ hắn cứ như muốn mà còn vờ chống cự.

Qua bả vai Khương Hành, nhìn thấy mặt Thẩm thượng thư tối sầm lại, nụ cười ấm áp theo thói quen của Thẩm Chỉ cũng tắt ngúm, xấu hổ đạp Khương Hành một đạp: "... Tránh ra!"

Không nhường nhịn nữa, cha hắn muốn vác chổi đánh người rồi!!!

Khương Hành nhìn hắn thật có chút giận, không đùa dai nữa, nghe lời tránh ra, quay người cùng Thẩm Duy Phong liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt bình thản, vuốt cằm nói: "Thẩm bá phụ, đã lâu không gặp!"

Bây giờ hai bên khác biệt, y đã đổi về thân phận chính của mình, áo đen thêu chỉ vàng, thân hình kiên cường cao gầy, bình tĩnh đứng ở đó, như một khỏa thanh tùng sừng sững không ngã giữa rừng đông tuyết.

Thẩm Duy Phong đen mặt trừng mắt, đang muốn mở miệng quát lớn, Thẩm Chỉ cũng xuống khỏi giường, động tác gấp gáp, chỉ kém nhảy vồ xuống mà thôi, Khương Hành rõ ràng không quay đầu, tay lại vững vàng mà đỡ lấy hắn, tựa như động viên mà vuốt ve gáy hắn.

Giọng nói cũng trầm ổn từ tính, chứa đầy dịu dàng: "Đừng nóng vội."

Hai người dựa vào nhau, có một loại cảm giác cực kỳ hài hòa tự nhiên. Mấy lời mắng chửi của Thẩm Duy Phong bị chặn ở cổ họng, lông mày nhíu lại, vậy mà không biết nói gì cho phải.

Thẩm Chỉ vội vàng tiến lên giải thích: "Cha, Khương... Chiêu vương điện hạ chỉ là đi ngang qua..."

Thẩm Chỉ khụ một tiếng, tự mình cũng thấy không dối nổi.

Đi ngang qua thuận tiện vào thư phòng của hắn cùng hắn ôm ấp trên giường nhỏ hôn tới hôn lui?

Thẩm Duy Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành nguýt hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Sửa soạn nhanh lên, đi ăn cơm!"

Mắng cũng mắng không được, Thẩm đại thượng thư trực tiếp coi như không thấy Khương Hành.

Nỗi lo trong lòng Thẩm Chỉ an ổn rơi xuống, cười híp mắt gật gật đầu.

Không quát tháo, cũng không vác chổi quét Khương Hành ra ngoài —— đây là nhượng bộ lớn nhất của cha hắn rồi.

Thẩm Duy Phong liếc hai người cái nữa, lắc đầu quay người rời đi.

Trong thư phòng chỉ còn lại hai người, Khương Hành tiến lên cầm tay Thẩm Chỉ, trầm ngâm một lát rồi nói: "Thái độ của bá phụ..."

Thẩm Chỉ dùng đầu ngón út gãi gãi lòng bàn tay y, bật thốt lên: "Cha ta là sợ ta gặp chuyện không may..."

Nói đến một nửa phát hiện không đúng, Thẩm Chỉ lập tức im lặng, nhưng vẫn bị Khương Hành nhận ra.

Khương Hành xoay người hắn lại, quay mặt hắn về phía mình, hai mắt cong cong : "Thẩm Chỉ, ngươi nhớ ra rồi?"

Thẩm Chỉ thầm nghĩ còn lâu mới để ngươi biết, mỉm cười lắc đầu, thấy Khương Hành lộ vẻ mặt thất vọng lại có chút không đành lòng, chủ động hôn nhẹ khóe môi y, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải hoàn toàn không nhớ ra được, chỉ có ấn tượng mơ hồ. Trước kia chúng ta không phải là cùng nhau đọc sách à? Hay còn có người khác cạnh ngươi?"

Hắn không phải thư đồng thanh tú kiêu ngạo đầu tiên của Khương Hành, trước đó đã có mấy người, bị tiểu hoàng tử ngây thơ bắt nạt đến khóc hu hu, cuối cùng tất cả đều bỏ chạy về nhà.

Khương Hành không chịu nổi trêu chọc như có như không của hắn, kéo người vào lòng hôn một cái rồi mới gật đầu, trong con ngươi phảng phất lưu động ánh sáng dịu dạng, thấp giọng nói: "Ngươi là tốt nhất!"

Ngươi là tốt nhất!

Thẩm Chỉ bị một câu của Khương Hành dỗ dành đến ngất ngây, chỉ cảm thấy bên tai thật là nóng, lúc dẫn theo Khương Hành vào tiền thính vẫn chưa chịu hoàn hồn.

Thẩm Duy Phong tiếp tục làm lơ Khương Hành, sắc mặt lạnh lùng, Thẩm Chỉ lại chú ý tới mấy hạ nhân ngày thường đều đã được cho lui, trên bàn cũng bày ba bộ bát đũa, trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười.

Thẩm thượng thư luôn khẩu xà tâm phật, lại cứ còn không cho người ta nhắc tới.

Biết Thẩm Duy Phong chỉ là tức giận việc con trai mình lại chạy theo một nam nhân, Thẩm Chỉ cười híp mắt gắp thức ăn cho cha hắn, thỉnh thoảng liền để ý Khương Hành im lặng không lên tiếng một chút, ăn một bữa cơm, bầu không khí cũng không đến nỗi quá cứng nhắc.

Chờ ăn xong, Thẩm Duy Phong mới nghiêm mặt mở miệng: "Tường Thẩm phủ tuy rằng không cao, nhưng nếu khiến quý nhân té ngã thì không tốt. Lần sau Chiêu vương điện hạ muốn tới thăm, kính xin đi cửa chính."

Khương Hành ngẩn ra, nửa ngày sau mới hoàn hồn, đứng dậy chắp tay với Thẩm Duy Phong, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt: "Đa tạ Thẩm bá phụ."

Thẩm Duy Phong sừng sững bất động, mặt không thay đổi nhận một lễ này, cũng không nói gì thêm, quay người rời đi.

Thẩm Chỉ hiểu tính tình cha mình, chống cằm tủm tỉm, nói: "Mắt không thấy tâm không phiền, cha ta cũng có chút nhìn không nổi, Chiêu vương điện hạ sao còn dính người hơn cả ấu đệ ấu muội của ta thế này?"

Khương Hành nhìn theo bóng lưng Thẩm Duy Phong rời đi, quay đầu lại lôi kéo Thẩm Chỉ, quen cửa quen nẻo bước về phía phòng hắn. Thẩm Chỉ lại nổi cơn buồn ngủ, ngáp một cái, nửa người đều treo trên người y, miễn cưỡng nói: "Ngươi có phải là biết cha ta sẽ không thật sự tức giận nên mới ở lại?"

Khương Hành cúi đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Thẩm bá phụ là người sáng suốt."

Thẩm Duy Phong đã sớm chấp nhận cho bọn họ lui tới.

Câu nói của ông lúc đi ra khỏi cửa, tựa hồ có hàm ý đứng bên phe y.

Đúng là một người cha tốt.

Khương Hành nghĩ, hờ hững nhìn về phía hoàng thành.

Khi Thẩm Chỉ bị Khương Hành nửa ôm nửa kéo về phòng, đã gật gù được một lúc rồi.

Khương Hành ôm một tên lười như thế cũng có chút bất đắc dĩ, tính cách Thẩm Chỉ vốn không lạnh không nóng, di chứng sau khi dùng thuốc bốn năm trước quả thực càng bổ sung thêm cho tính nết hắn, lúc nào cũng ngã đầu là ngủ ngay được.

Y vừa đau lòng vừa buồn cười, kiên trì hầu hạ Thẩm Chỉ rửa mặt, Thẩm Chỉ được chăm sóc đến là thoải mái, nhẹ hôn cằm y coi như phần thưởng, sau đó nằm dài trên giường, đang lúc nửa tỉnh nửa mê mới nhớ hình như mình đã quên mất chuyện gì.

Đến cùng vẫn không nhớ ra được, liền chui vào ngực Khương Hành ngủ say.

So với "Hàm Ninh công chúa" rất được hoàng thượng sủng ái lưu truyền trên phố, dường như Chiêu vương trở về mới thật sự là được thánh sủng. Trong kinh thành lưu truyền rằng ngày thánh thượng nhìn thấy Chiêu vương, vừa kinh hỉ lẫn thất thố, vừa hổ thẹn vừa đau lòng, nếu không phải Thẩm Chỉ biết chân tướng, thật đúng là bị lừa rồi.

Có điều hành động của hoàng thượng hiện giờ có vẻ rất quan tâm Khương Hành, ngày thứ bảy Chiêu vương về kinh, hoành phi phủ Chiêu vương liền được ban xuống, ba chữ lớn mạ vàng đều do thánh thượng tự tay viết.

Hạ nhân trong phủ cũng để Khương Hành tự chọn lựa, ngoài ý muốn nhưng lại như trong dự liệu, Khương Hành thu nhận hết hạ nhân trong phủ Hàm Ninh công chúa.

Không khỏi có mấy người nịnh nọt "điện hạ trạch tâm nhân hậu".

Thẩm Chỉ ban ngày ở trong phủ nhàn rỗi đọc sách, ban đêm như trước leo tường đến tìm Khương Hành thủ thỉ tâm sự. Chỉ là vừa vào Chiêu vương phủ, Khương Hành liền bận rộn, tuy rằng mỗi đêm đều đến, nhưng dù sao cũng là khi hắn ngủ, buổi sáng thức dậy y đã sớm rời đi rồi.

Thẩm Chỉ không nhìn thấy người, không khỏi có chút nhàm chán, may mà còn có Tề Luật cũng nhàm chán tới tìm hắn đi uống rượu tiêu khiển.

Nói là cùng uống rượu tiêu khiển, kì thực tửu lượng Thẩm Chỉ thấp lắm, uống một ngụm rồi không uống thêm nữa. Tề Luật thoạt nhìn thư sinh yếu ớt, nhưng là một con sâu rượu ngàn chén không say, vừa uống rượu, vừa kể khổ với Thẩm Chỉ.

"... Ông già nhà ta trước đây chỉ lo quản đám công tử ca trong Quốc tử giám, không thèm quan tâm ta tí ti, mấy ngày nay lại muốn ta đi tham gia khoa cử." Tề Luật vẻ mặt đau khổ nói, "Với xuất thân của chúng ta, dựa vào trong nhà che chở, có cái chức vị nhàn tản là đủ rồi, tranh với tài tử hàn môn khổ độc làm gì (nhà nghèo, học hành cực khổ)? Nhìn xung quanh mà xem, có ai đi thi cơ chứ?"

Thẩm Chỉ vỗ vỗ vai hắn ta an ủi.

Tề Luật nói: "Lại nói đến ngươi, Tĩnh Hạc, ngươi trong kinh có tiếng là giai công tử gì gì đó, ngươi nói ta nghe, ngươi muốn tham gia khoa cử không?"

Thẩm Chỉ ôn hòa nói: "Muốn!"

Tề Luật: "Đó! Ngay cả ngươi cũng không muốn, ta..."

Tiếng nói bỗng im bặt đi.

Thẩm Chỉ mỉm cười, vuốt cằm nói: "Chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân vào tháng hai năm sau."

"..." Tề Luật trừng mắt, "Ngươi không phải lười đi thi à?"

Thẩm Chỉ nâng cằm, nháy mắt mấy cái: "Đột nhiên nghĩ thông suốt thôi."

Bao nhiêu nước đắng đều bị Tề Luật nuốt lại, đau thương thở dài: "Ngươi thay đổi rồi."

Thẩm Chỉ buồn cười lắc đầu. Tính khí Tề Tửu Quốc tử giám y hệt cha hắn, đáng tiếc là càng già càng cứng nhắc, thường thường cùng Tề Luật "bùn nhão không trát được tường " ầm ĩ đến gà bay chó sủa.

Đáng thương cho Tề Luật, một lòng nghĩ tòng quân báo quốc, lại bị cha hắn ta gắt gao khóa ở kinh thành, nhất định phải bằng bản lĩnh thi đậu mọt chức quan, làm hắn ta đau đầu không thôi, bây giờ chỉ muốn ăn no chờ chết.

Đang muốn nói hai câu an ủi Tề Luật, khóe mắt chợt thấy có bóng người quen thuộc lóe lên, Thẩm Chỉ quay đầu lại liền nhìn thấy dưới lầu có mấy người đang đi vào tửu lâu nổi danh nhất trong kinh thành ở phía đối diện.

Trong đó có Khương Hành mấy ngày nay trời tối cũng chưa nhìn thấy mặt.

Khương Hành vốn rũ mắt, có vẻ đang nghe người bên cạnh nói chuyện, như là cảm ứng được điều gì, hơi nghiêng đầu, lại nhìn qua.

Thẩm Chỉ vô thức uống cạn chén rượu trong tay, bị sặc ho một trận, Tề Luật sợ đến phải nhích lại gần liên tục thuận khí cho hắn: "Uống không được thì đừng uống, ta lại không ép ngươi —— vừa nãy nhìn thấy ai? Nhập thần như vậy."

Thẩm Chỉ khoát khoát tay, trong lòng còn nhớ tới Khương Hành.

Vừa cùng y lên lầu, tựa hồ có An vương, còn có mấy con cháu thế gia tương đối quen mắt.

Cũng đúng, Khương Hành vừa trở về, An vương là huynh trưởng luôn luôn "thân thiết" sao có khả năng không chiêu đãi y, mấy người bên cạnh chắc cũng là An vương gọi đến.

Đỗ hoàng hậu mất đã mấy năm, hoàng thượng cũng chưa lập hoàng hậu mới, trên danh nghĩa Khương Hành chính là con trưởng thuần chính thất, y trở về, hoàng thượng còn xem trọng như vậy, xem ra dạo này bên cạnh y không thiếu náo nhiệt.

Chẳng trách luôn vội vội vàng vàng.

Trong lòng Thẩm Chỉ nghĩ thế, Tề Luật nhìn hắn không có chuyện gì, lại cất giọng: "Vừa rồi ở bên kia chính là An Vương và Chiêu vương nhỉ, nhắc tới cũng lạ, ai cũng cho là Chiêu vương điện hạ ngã ngựa, không ngờ chỉ là mất trí nhớ lưu lạc bên ngoài. Thánh thượng vừa mất Hàm Ninh công chúa không lâu, đối với Chiêu vương mới trở về hẳn rất hổ thẹn, thưởng phủ Chiêu vương lớn đến mức người ta trố mắt ngoác mồm, nghe nói còn chuẩn bị để Chiêu vương điện hạ tiếp nhận..."

Thẩm Chỉ liếc hắn ta một cái, như cười như không: "Lại không quản được miệng!"

Tề Luật phẫn nộ mà im lặng.

Thẩm Chỉ đổi chủ đề cùng Tề Luật nói vài câu, Tề Luật lại cứ chuyển trở về: "Nói đến... Ngươi vốn không phải thị vệ trong phủ công chúa sao, ở trong phủ công chúa còn tốt, bây giờ lại là phủ Vương gia, cha ngươi nói thế nào? Có để ngươi làm tiếp không?"

Thẩm Chỉ cười cười, trong đôi mắt bình tĩnh vô ba: "Quan tâm chuyện này làm gì, cũng không phải do ta làm chủ."

Tề Luật nhỏ giọng nói: "Cha ngươi đến bây giờ còn chưa biểu thị theo phe ai, ta chỉ tò mò thôi, nghe nói trước đây quan hệ giữa ngươi và Chiêu vương điện hạ cũng tốt đẹp lắm thì phải."

Thẩm Chỉ không tỏ ý kiến, trong lòng bắt đầu suy nghĩ những chuyện khác, không chú ý uống thêm một chén rượu, ho khan đến mặt đỏ rần.

Tề Luật "haiz" một tiếng, tiếp tục vuốt lưng thuận khí: "Lần sau chuyển sang nơi khác, ngươi sắp sặc chết rồi, lỡ bị gì ta không tránh khỏi liên quan đâu."

Thẩm Chỉ chảy cả nước mắt, đang muốn ho nữa, lại chợt thấy sau lưng mát lạnh, như là có ai đang nhìn hắn.

Hắn ngẩn người, quay đầu nhìn, liền thấy cửa sổ tửu lâu đối diện chẳng biết lúc nào thì mở ra, Khương Hành mặt không thay đổi đứng bên cửa sổ, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cánh tay Tề Luật đặt trên lưng hắn.

Thẩm Chỉ: "..."

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, người ta ăn bậy giấm chua mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top