Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Chỉ nghe Tề Luật tới chơi nhắc đến việc này.

Tề Luật miệng rộng, nói gì cũng chẳng chú ý, có vẻ hả hê: "Chiêu vương điện hạ cũng thật lợi hại, mang theo Cẩm y vệ tới tóm người một lượt xong, chẳng còn lại mấy ai."

Sổ sách bọn tham quan giấu diếm toàn bộ giao cho vị kia trên điện Kim Loan, còn có mấy bức thư mật chưa tiêu hủy. Trong đó có một bức không cẩn thận nhắc tới "An Vương điện hạ", kết hợp trên dưới vừa nhìn, hộ bộ này tựa hồ có liên lụy rất lớn với Khương Độ.

Thánh thượng dưới cơn nóng giận, hạ lệnh nhốt Khương Độ vào đại lao.

Phong thuỷ lưu chuyển, nửa năm trước gặp tai ương chính là "Hàm Ninh công chúa", hôm nay là Khương Độ.

Sau vụ án Đỗ gia, rất nhiều người cảm thấy luật pháp không đủ khả năng, chém đầu cả nhà quá khắt khe. Văn võ toàn triều nỗ lực mấy năm, luật pháp mới hơi chút khoan dung, không còn chém đầu cả nhà —— có điều đối với tội tham ô nhận hối lộ, độ khoan dung không cao, tham ô vượt quá một ngàn lượng sẽ bị "mời" vào tù, ngay hôm sau liền bị chặt đầu bước lên Hoàng Tuyền lộ.

Kẻ bị tóm lượt này, không ai tham ít hơn năm mươi vạn lượng.

Mấy vị này sáng sớm mới vừa bị bắt vào đại lao, buổi chiều Khương Hành đã dẫn người đến mấy thôn nhỏ ngoài kinh thành, tìm được ám phường ấn chế ngân phiếu giả. Những kẻ này lá gan cũng rất lớn, dường như cảm thấy sẽ không có ai tra được nơi gần như vậy, hung hăng cực kì.

Tề Luật còn kém khua tay múa chân —— hắn ta bị cha mình làm cho không chịu được, lén lút trèo tường chạy ra, ỷ vào bản thân có mấy người bạn thân phận không đồng nhất, đến vây xem hiện trường. Hắn ta mang theo thần sắc ngóng trông: "Khí độ kia của Chiêu vương điện hạ! Một người xinh đẹp nhường ấy, làm việc cư nhiên quyết đoán tàn nhẫn đến vậy luôn."

Thẩm Chỉ thầm nghĩ: Nhà ta, đương nhiên lợi hại.

Trên mặt lại chỉ khẽ mỉm cười: "Được rồi, nếu mà điện hạ biết ngươi dùng 'Đẹp đẽ' hình dung y, chỉ sợ sẽ không vui lắm đâu."

Tề Luật lẩm bẩm: "Ta đây là kính nể, kính nể."

Thẩm Chỉ trong lòng sáng tỏ —— sợ rằng lần này vẫn không có bắt được đuôi Thường Kha, bằng không Tề Luật khẳng định còn điên cuồng hơn so với bây giờ. Suy nghĩ một lát, hỏi hắn ta: "Hiện tại thế nào?"

"Bệ hạ tức giận đến lật bàn, hiện tại Chiêu vương điện hạ phải làm là giám sát việc xử trảm." Tề Luật lộ ra một nụ cười cổ quái.

Mười mấy đại thần từ trên xuống dưới, lại bị lần lượt chém đầu từng người một.

Quản hắn khi còn sống có bao nhiêu phong quang, quyền cao chức trọng, chỉ cần vì tội rơi đầu, cuối cùng cũng chỉ còn lại một tấm chiếu cói cũ nát—— cũng là luật pháp quy định, quan lại tham ô không thể dùng quan tài, chỉ có thể dùng chiếu rách bọc thi thể.

"Còn An Vương điện hạ?"

Tề Luật ngẩn ra: "Ngược lại không có tin tức gì."

Thẩm Chỉ nheo mắt, những đại thần này lẽ nào thật sự miệng kín như bưng, đến chết cũng không khai ra Thường Kha và Khương Độ? Hai người này có mị lực bao lớn chứ?

Hơn nữa trước đó hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, An vương làm sao lại có liên hệ với đại cữu của Tấn vương rồi.

Màn đêm buông xuống, Thẩm Chỉ ngồi bên bàn điểm đèn, vì phòng chính mình ngủ thiếp đi, khoác ngoại bào ngồi đó, cầm hồng tuyến trong tay, chầm chậm thong thả đan gì đó.

Hắn từ bé đối với mấy món đồ thủ công nho nhỏ kỳ quái cảm thấy hứng thú, tự giác tương lai coi như không quá mức vinh hoa phú quý, nặn một tượng đất đan cái kết, làm cái đèn lồng thổi mấy ca khúc, vẫn có thể miễn cưỡng sống.

Trong phòng yên ắng, chỉ có ánh đèn ngẫu nhiên bị một cơn gió nhẹ phất qua, ánh lửa nhảy nhót không ngừng, bóng chồng đan xen đầy đất. Thẩm Chỉ tập trung đan kết, hắn muốn đan một sợi đồng tâm kết.

Đan được một nửa, Thẩm Chỉ chợt choáng váng, sau một lát, tự nhiên bật cười.

Đồng tâm kết gì chứ, đó là thứ lúc kết hôn mới cần dùng.

Thẩm Chỉ phập phù mà nghĩ có nên hay không, hủy cái kết này đi, cân nhắc một hồi, động thủ đan như ý kết.

Tốt xấu gì cái này cũng có thể dùng tới.

Cát tường như ý, rất tốt để chúc phúc.

Hắn nghiêm nghiêm túc túc đan kết, không chú ý xung quanh, chờ phát hiện Khương Hành đến, đã bị ôm lấy từ phía sau. Vài ngày không gặp, Khương Hành ôm eo hắn, lực đạo có hơi lớn.

Thẩm Chỉ hô hấp không được, kháng nghị còn chưa ra khỏi miệng, bên gáy liền bị lưu lại một chuỗi dấu hôn, giọng Khương Hành có chút uể oải, cũng rất nhu hòa, trầm thấp dễ nghe: "Đang chờ ta à?"

Thẩm Chỉ nghiêng đầu qua chỗ khác, muốn bảo y nhẹ chút, sau đó lại hàm súc biểu đạt mình đang bận việc, miệng vừa mới mở ra, đã bị đè xuống, Khương Hành thân cận hắn, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm lưỡi hắn, rũ mắt hôn.

Triền miên lại dịu dàng, giống như muốn cướp đi hô hấp của Thẩm Chỉ, giằng co rất lâu mới dừng lại.

Thẩm Chỉ híp mắt, như con mèo lười biếng, dựa vào ngực Khương Hành, nửa ngày mới hoàn hồn, hai ba lần đan xong như ý kết trong tay, kề sát vào Khương Hành: "Tặng ngươi này."

Khương Hành ngẩn ra: "Gì cơ?"

Thẩm Chỉ ôn thanh cười nói: "Điện hạ của ta, tuổi còn trẻ mà bệnh hay quên nặng như vậy không tốt đâu —— hôm nay là sinh thần của ngươi."

Khương Hành dừng một chút, tiếp nhận như ý kết, tinh tế ngắm nhìn, lúc ngẩng đầu lên, trên gương mặt lạnh nhạt đã nhuốm ý cười: "Quà sinh thần của ta?"

Thẩm Chỉ ngáp một cái, hàm hồ ừ ừ hai tiếng, gật gật đầu.

Trong lòng Khương Hành đầy mềm mại, ôm hắn ngồi xuống giường. Những chuyện kia đã trôi qua năm năm —— vượt qua năm này nữa, tròn năm năm.

Khi y cơm ngon áo đẹp, sinh thần nhất định phải thật náo nhiệt, đòi cung nhân trong điện Tiêu Phòng cùng mình chơi đùa.

Mấy năm qua y lại quên đi cái ngày đặc biệt từng làm cho mình nhảy nhót không thôi, dù sao mẫu thân dung túng y chơi đùa ầm ĩ, muội muội khẽ cười ở bên cạnh y gọi ca ca... Thậm chí cung nhân trong điện Tiêu phòng, cũng không còn nữa.

Ngày này sau đó, người trước mặt đều sẽ bồi tiếp y.

Phút chốc trái tim Khương Hành như bị thứ gì vây lại, ấm áp mềm mại, y thoáng ngừng, đè Thẩm Chỉ hôn một lát, nhẹ nhàng nói: "Ta thật vui vẻ."

Thẩm Chỉ vuốt ve mặt y, cười nói: "Được, đứng lên đi. Bận rộn vài ngày, không mệt mỏi sao?"

Khương Hành mấy ngày không nhắm mắt, xác thực uể oải vô cùng. Y cố chấp ôm Thẩm Chỉ, thấp giọng kể chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Mặc dù đa số đều đã nghe Tề Luật kể, Thẩm Chỉ vẫn rất có kiên nhẫn yên lặng nghe, không đánh gãy đoạn đối thoại hiếm thấy dài như vậy của Khương Hành.

Hộ bộ bị bắt mười mấy người, biết được chân tướng e rằng chỉ có một hai người.

Chỉ là mấy người này dù thế nào cũng không dám mở miệng —— là không dám, luật pháp có tha thứ cho người nhà của quan lại tham ô, nhưng mà chung đàn với sói, con sói kia có thể quay lại cắn chết người nhà bọn họ hay không, hoặc là làm cho bọn họ sống không bằng chết, cái này không chắc.

Đến cuối cùng chỉ vì một bức mật thư nhắc tới An vương Khương Độ, một đại thần lắp bắp nói Khương Độ phát hiện bọn họ dùng quyền mưu tư, muốn chia một chén canh, chỉ là còn chưa phân đến, bọn họ liền bị một lưới bắt hết.

Chưa toại.

Có điều hoàng thượng vẫn giận không nhịn nổi, bắt Khương Độ ngoan ngoãn ngồi xổm trong đại lao, chờ tâm tình ông ta tốt hơn sẽ thả ra.

Chuyện như vậy cũng không được lưu truyền, dù sao liên quan đến bộ mặt thiên gia mà.

Tuy rằng không thể làm cho Khương Độ rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng nghỉ ngơi trong lao tù một đoạn thời gian, đánh mất niềm tin nơi hoàng đế, cũng đủ gã "sướng" một hồi.

Nghe đến cuối cùng, Thẩm Chỉ chủ động đến gần hôn Khương Hành một cái, nhẹ giọng nói: "Lần này để Thường Kha chuồn mất, lần tới thì không nhất định."

Khương Hành gật đầu, vốn còn muốn làm chút gì đó với Thẩm Chỉ, lại không nhịn được mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ ngập trời, ôm Thẩm Chỉ thiếp đi.

Nếu không có Thẩm Chỉ, y đại khái hoàn có thể kiên trì. Nhưng ôm Thẩm Chỉ, trong lòng an bình, không tự chủ buông lỏng rất nhiều.

Sóng gió của Hộ bộ còn chưa trôi qua, trong kinh lại nổi lên một chuyện khác.

Lễ nhược quán của Chiêu vương Khương Hành.

(Lễ nhược quán = Lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.)

Nghe đồn có bao nhiêu long trọng, bao nhiêu phô trương, Chiêu vương điện hạ có bao nhiêu phong thần tuấn lãng... Thẩm Chỉ đều chưa thấy.

Lễ nhược quán mấy ngày trước của Khương Hành, Thẩm Chỉ nhất thời hưng khởi, bồi tiếp Thẩm Tú Tú lăn trong tuyết hai vòng, đêm đó liền sốt cao.

Thẩm thượng thư mặt tối sầm lại đem hai huynh muội ấu trĩ mắng một trận, ba câu không rời hai chữ "hoang đường", nói đến mức Thẩm Tú Tú rưng rưng muốn khóc mới ngừng miệng, sai người đi lấy thuốc sắc thuốc, thuận tiện cũng bắt lại Thẩm Nghiêu chân sắp lành đến xem trò vui.

Xét thấy Thẩm Chỉ thỉnh thoảng lại cảm lạnh phát sốt, Thẩm đại thượng thư lâu dần thành y, tiện tay có thể viết ra mấy toa thuốc.

Buổi tối Khương Hành đến thăm Thẩm Chỉ, thấy người đêm qua còn rất tốt, tối nay đỏ mặt ốm đau, nhất thời không nói gì.

Lễ nhược quán rườm rà, y tuy rằng muốn Thẩm Chỉ nhìn thấy dáng dấp mình đội mũ, nhưng cũng không đành lòng nhìn hắn sốt đến hoảng, trong lòng trấn an bản thân, hôm sau liền nhấc theo thuốc tới cửa.

Thẩm Duy Phong nghiêm mặt, nhìn y đến vẻ mặt cũng không hề dễ chịu.

Nếu có thể biết Thẩm Chỉ ngã bệnh, vậy khẳng định lại là nửa đêm trèo tường đến!!!

Thẩm Duy Phong thầm mắng: Phường trộm cướp!

Thẩm Chỉ mơ màng ngủ hai ngày, lúc tỉnh lại cảnh sắc trước mắt đã thay đổi.

Hắn thỉnh thoảng sẽ chạy đến bên này, ngược lại cũng nhận ra bố trí bên này —— là phòng của Khương Hành.

Làm sao ngủ xong, ngủ đến bên này lận?

Trong lòng còn đang nghi ngờ, liền thấy Khương Hành vén rèm đi tới. Thấy Thẩm Chỉ mờ mịt bò dậy, cúi người lấy môi chạm vào trán hắn: "Không nóng nữa."

Thẩm Chỉ ừ một tiếng, gật đầu, lui về sau một chút, nhìn kỹ Khương Hành. Y mặc áo bào lúc cử hành nhược quán, phát quan màu tím, quần áo vàng đậm, như là đang phối hợp với hắn, y lùi lại mấy bước, vì vậy Thẩm Chỉ nhìn càng thêm rõ ràng.

Nghiêm túc đoan trang, mặt mày lạnh lùng quý khí bức người, thu lại ba phần diễm sắc, khí thế càng sâu.

Thẩm Chỉ mỉm cười nhìn một lát, ngoắc ngoắc tay với Khương Hành. Mắt Khương Hành sáng quắc, nghe lời đến gần —— còn chưa chiếm được nụ hôn dịu dàng, tay Thẩm Chỉ rơi xuống vạt áo trước của y, thay y sửa lại vạt áo có chút loạn.

Hắn tựa hồ không chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Khương Hành, suy nghĩ phút chốc, chậm rãi hỏi: "Lấy tự là gì?"

Khương Hành bất mãn nâng cằm hắn hôn một cái mới trả lời: "Tầm Ngọc."

Thẩm Chỉ bật cười: "Sao lại khó đọc vậy?"

Miệng thì nói thế, nhưng lòng lại mặc niệm hai tiếng.

Khương Tầm Ngọc.

Quái êm tai.

Hắn thất thần, ánh mắt Khương Hành nhìn hắn lại càng nguy hiểm, cách một lát, cắn một phát nơi cằm hắn, trầm giọng nói: "Tĩnh Hạc, đều nhớ lại hết rồi?"

Thẩm Chỉ ngẩn ra, ý thức được gì đó, trong lòng hơi bất an, lập tức gật gật đầu: "Nhớ rồi."

Khương Hành theo dõi hắn: "Nên bồi thường ta."

Thẩm Chỉ đỏ mặt, nghe Khương Hành nói: "Lễ nhược quán của ta ngươi không tới, cũng nên bồi thường."

Dừng một chút, lại nói tiếp: "Sinh thần mấy năm qua, cũng nên bồi thường."

Thẩm Chỉ: "..."

Trộm đem hắn từ Thẩm phủ về đây, quả thật là có mục đích khác.

Hắn dịu dàng cười đối diện với Khương Hành, mái tóc mềm mại tán loạn ở đầu vai, trên gò má tuấn nhã trắng nõn trên hồng hồng, thoạt nhìn ngon miệng cực kỳ.

Cổ họng Khương Hành căng lên, miệng khô lưỡi khô.

Thẩm Chỉ luôn có thể dễ dàng khiêu khích tâm tình y.

Thẩm Chỉ bị Khương Hành nhìn chăm chú, sau lưng tê rần, miệng mới vừa phun ra hai chữ "được nha", liền bị áp xuống giường.

Khương Hành đè lên Thẩm Chỉ, nắm cằm bức bách hắn mở miệng, cúi người cuốn lấy lưỡi hắn, cướp đoạt khoang miệng ấm áp, mạnh mẽ mút cái lưỡi đinh hương.

Thân thể Thẩm Chỉ run rẩy, giọng nói bị nụ hôn phá thành mảnh vụn: "Khương Hành... A..."

Âm cuôi run rẩy bị nuốt xuống, Khương Hành quả thực như thú nhỏ đang phát điên, gặm cắn môi lưỡi hắn, mùi vị đó vừa tê vừa nhuyễn, khiến hai mắt Thẩm Chỉ ngậm đầy sương mù.

Nói thế nào cũng là lần đầu tiên của hai người... Để Khương Hành chủ động có vẻ không quá tốt.

Thẩm Chỉ mơ hồ nghĩ, bỗng nhiên ôm lấy eo Khương Hành, lật người một cái, tư thế hai người liền thay đổi. Hắn ngồi trên bụng Khương Hành, mỉm cười cúi đầu nhìn y, một đầu tóc đen mềm mại xõa tung, sấn đến khuôn mặt tuấn nhã óng ánh như ngọc, đẹp vô cùng.

Khương Hành không nhịn được ôm lấy cổ hắn kéo xuống, động tác ôn nhu vuốt ve tóc hắn.

Thẩm Chỉ nhìn người dưới thân thanh diễm vô song, nhớ lại tị hỏa đồ đã xem, hắn vuốt ve, cúi người thử thăm dò hôn trán y trước, nụ hôn nhỏ vụn như chuồn chuồn lướt nước, chậm rãi đi xuống. Lúc hôn đến đôi môi ưu mỹ kia, Thẩm Chỉ duỗi đầu lưỡi miêu tả hình dáng nó, ghé vào bên tai y như nỉ non, giọng nói ngậm ý cười: "Thật ngọt."

Khương Hành hô hấp dồn dập, trên mặt thanh lãnh như trước, nhưng ánh mắt chẳng khác nào lửa nóng.

Nếu như ánh mắt hữu hình, e rằng quần áo Thẩm Chỉ đã bị xé nát.

"Thẩm Chỉ..." Khương Hành nhẹ giọng gọi hắn.

Thẩm Chỉ khẽ đáp lời, triền miên hôn môi cùng y, rồi tiếp tục một đường hôn xuống.

Hô hấp Khương Hành căng thẳng, không nhịn được nghiêng người, gắt gao đặt Thẩm Chỉ dưới thân.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đẩy ngã, Thẩm Chỉ bối rối, còn chưa nghĩ thông, lại bị Khương Hành mạnh mẽ hôn môi khiến đầu óc trở nên mơ màng.

Khương Hành chống tay bên người Thẩm Chỉ, cúi đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình, cùng lửa dục vọng khắc chế.

Thẩm Chỉ bị y nhìn đến mặt đỏ tai hồng, nhỏ tiếng: "Khương Hành..."

Khương Hành sờ sờ thái dương ướt mồ hôi của hắn, trầm giọng nói: "Gọi tên tự của ta."

Thẩm Chỉ nhu thuận gọi: "Tầm Ngọc."

Khương Hành mỉm cười, chói mắt vô cùng. Y lưu luyến mà hôn Thẩm Chỉ, thanh âm dịu dàng: "Tĩnh Hạc."

Y muốn hắn, muốn vô cùng.

Lễ nhược quán hôm nay không phải để mấy kẻ bên ngoài hóng hớt, mà chỉ thuộc về y và Thẩm Chỉ.

Khương Hành nhịn năm năm, từ lúc chỉ có thể đưa mắt nhìn, đến lúc có thể đem người ôm vào trong ngực, khắc chế bản thân, bây giờ không dễ dàng nếm trải chút tươi mới, Thẩm Chỉ khóc khàn cả giọng cũng không được buông tha.

【 Chúng ta hãy vì tình yêu mà vỗ tay nào! 】

Sau đó Thẩm Chỉ ở lại Chiêu vương phủ nằm liệt vài ngày, mới cự tuyệt yêu cầu đưa hắn hồi phủ của Khương Hành, tự lén lút chạy về nhà.

Khập khễnh.

Nhìn có hơi thê thảm.

Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú ra ngoài đón hắn, nhìn tư thế đi của hắn không đúng lắm, liền vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, Thẩm Nghiêu càng là vỗ ngực biểu thị, ai dám bắt nạt đại ca lập tức đi đánh cho một trận.

Việc này thực sự khó mà mở miệng, Thẩm Chỉ cẩn thận dùng cổ áo che kín cái cổ, suy nghĩ một hồi lâu, hớn hở nói: "Bị ngã trúng chân."

Thẩm Tú Tú đau lòng vô cùng: "Đều do trời đông giá rét, hại đại ca bị ngã."

Thẩm Nghiêu trước đây không lâu mới dùng lý do này bị Thẩm Tú Tú cười nhạo: "..."

__________________________________________________________________________________________

Editor có lời muốn nói: "Kéo rèm thôi nến, xD"

Canh uống đầy bụng, nhưng thịt thì không được miếng nào :))))

Mà Wattpad không cho để chế độ private nữa thì phải làm sao hả quý dị?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top