Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện đều đã nói ra, Thẩm Chỉ cũng không bực nữa, thu lại tư thái cố ý chọc giận Khương Hành, yên lặng cùng y uống dăm ba ly, say đến mức "dựng sào thấy bóng", ngoan ngoãn đến nỗi khiến người không nhịn được muốn ra sức mà bắt nạt.

(Dựng sào thấy bóng: dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy thấy ngay bóng cây sào thẳng hay nghiêng. Ý nói bạn Chỉ say tỉnh gì ngó qua là biết.)

Khương Hành đưa người về phủ, xoa bóp hai má mềm mại của hắn: "Hôn ta một chút."

Thẩm Chỉ mím môi đỏ, mơ mơ màng màng chăm chú nhìn Khương Hành, như nhận ra đây là người nào, nhu thuận ngẩng đầu hôn y.

Tim Khương Hành mềm mại, hôn nhẹ ngón tay hắn, trầm giọng hỏi: "Ta là ai?"

Thẩm Chỉ nói: "Khương Hành."

Khương Hành lắc đầu.

Thẩm Chỉ nghi hoặc nghiêng đầu: "Khương Tầm Ngọc?"

Khương Hành lần thứ hai lắc đầu, dỗ dành thấp giọng nói: "Phu quân."

Thẩm Chỉ gật đầu, đáp một tiếng: "Ngoan."

Khương Hành: "..."

Y chợt hoài nghi không biết Thẩm Chỉ rốt cuộc là say thật hay là giả bộ.

Thẩm Chỉ thấy vẻ mặt y phức tạp, xoắn xuýt một trận, an ủi đến gần sờ sờ đầu y, nhỏ giọng nói: "Phu quân."

Khương Hành mặt không thay đổi đặt hắn dưới thân.

Ngày hôm sau lúc Thẩm Chỉ tỉnh lại trời vẫn còn sớm, chưa sáng hẳn, Khương Hành ôm hắn thật chặt, tay khoát lên bên hông hắn, thụy dung điềm tĩnh.

Thẩm Chỉ mỏi eo lưng đau, hoàn toàn quên chuyện xảy ra sau khi say. Hắn không khỏe mà giật giật thân thể, nhìn nhìn Khương Hành, thở dài trong lòng.

Mấy ngày nay hắn luôn tự an ủi mình, tình thế chiến trường thay đổi trong nháy mắt, coi như không chết, cũng khó tránh khỏi bị thương.

Thẩm Chỉ nghĩ đi nghĩ lại, nhìn Khương Hành mà giật mình, tâm tư không biết trôi dạt đến nơi nào, Khương Hành mở mắt cũng không phát hiện.

Trong phòng ấm áp, ngực Thẩm Chỉ cũng ấm áp mềm mại, Khương Hành cúi đầu, đụng đụng trán hắn: "Suy nghĩ gì đó?"

Thẩm Chỉ tỉnh táo lại, cười híp mắt đến gần liếm liếm khóe môi y, lại cắn môi dưới y, thanh âm ôn nhuyễn: "Nhớ ngươi nha."

Sáng sớm bị trêu chọc, hô hấp Khương Hành có chút bất ổn, mâu sắc chuyển thâm, đang muốn làm chút chuyện, Thẩm Chỉ gỡ tay y đứng dậy, khoanh tay đá đá y: "Mới sáng sớm, chịu không nổi."

Mắt cá chân trắng như tuyết gần ngay trước mắt, sáng đến chói mắt. Khương Hành ngửa đầu lặng lẽ nhìn hắn chốc lát, đột nhiên kéo hắn xuống đến ấn vào trong ngực.

Ăn trước rồi nói sau.

Kết quả Thẩm Chỉ mở mắt ra lần nữa đã là buổi trưa.

Trên người mặc quần áo sạch sẽ, hắn ngáp một cái, rửa mặt rồi khoác ngoại bào đi về phía thư phòng. Cũng không biết có phải gần đây phạm phải sao thái tuế hay không, ngoài thư phòng lại chạm mặt Phi Khanh.

Thẩm Chỉ còn chút buồn ngủ, cười cười với hắn ta, liền tiếp tục đi vào phòng, Phi Khanh lại không thể ngó lơ vết tích rõ ràng trên người hắn.

Một luồng máu nóng xông lên não, Phi Khanh cảm giác khắp toàn thân đều sôi trào —— là phẫn nộ. Hắn ta tóm chặt cổ tay Thẩm Chỉ, không thể tin nhìn hắn: "Ngươi! Ngươi và điện hạ?"

Trước kia trêu chọc Khương Hành, bị mạnh mẽ dạy dỗ một phen, Thẩm Chỉ ngay cả vành tai đều có dấu răng, tự biết dấu không được, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nhấc mí mắt, ngữ khí ôn hòa: "Chẳng phải ngươi thấy rồi sao."

Tuy rằng đồng tình, nhưng Phi Khanh không khỏi cũng quá không thú vị.

Phi Khanh trợn tròn mắt, thả lỏng sức lực nắm cổ tay Thẩm Chỉ, cánh tay hơi hất ra, rất dễ dàng nhìn thấy trên lồng ngực thở dài dày đặc dấu vết tình ái đầy ám muội, lúc này hít vào một ngụm khí lạnh, như bị bén lửa lập tức nhảy về sau, sắc mặt tái xanh, nói không ra lời.

Thẩm Chỉ lười biếng sửa lại tay áo, suy nghĩ một chút nên nói như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không khách khí mà nói trắng ra: "Phi Khanh, nhớ thương chủ nhân không phải chuyện tốt đẹp gì, huống hồ coi như y vô chủ, đại khái cũng không tới phiên ngươi."

Phi Khanh cả giận nói: "Ngươi chẳng qua chỉ ỷ vào chút tình cảm với điện hạ trước đây! Năm năm trước đổi lại là ta làm thư đồng cho điện hạ..."

Thẩm Chỉ nghiêng đầu nghe, rồi bỗng nở nụ cười, dung mạo minh tịnh (rõ ràng), ánh mắt ôn nhu: "Phi Khanh!"

Sau lưng phát lạnh, Phi Khanh theo bản năng ngừng miệng.

Thẩm Chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta, thần sắc mang theo một tia thương xót: "Phi Khanh, trước ta, Khương Hành có mười mấy thư đồng."

Chỉ là đều bị y dằn vặt không chịu nổi, dồn dập khóc lóc cầu xin bệ hạ chạy mất.

Thẩm Chỉ nói xong, cũng không nhìn biểu tình Phi Khanh ra sao, quay người vào thư phòng, đẩy cửa ra liền thấy Khương Hành đang ngồi trước bàn, chống cằm, như là đang chờ hắn.

Thẩm Chỉ hơi suy nghĩ liền hiểu được: "Nghe thấy hết rồi?"

"Ừm." Khương Hành không chớp mắt nhìn hắn, "Lúc xuất chinh ta sẽ dẫn Phi Khanh theo."

Thẩm Chỉ đi tới, a một tiếng: "Điện hạ thực sự là rộng lượng, đem tình địch của hạ quan mang theo bên người, ý định làm ta ngột ngạt chăng?"

Khương Hành ngẩn ra, cũng không nghĩ đến vấn đề này, nhíu nhíu mày: "Ta sợ hắn lưu lại kinh thành sẽ gây chuyện."

Thẩm Chỉ nở nụ cười: "Kể chút chuyện cười thôi mà, nghiêm túc vậy làm gì. Dẫn đi đi, Phi Khanh nhìn vẫn rất trung tâm với ngươi."

Khương Hành tĩnh lặng, nói: "Ta cũng muốn dẫn theo cả Vệ Thích Chi."

Thẩm Chỉ nói: "Điện hạ ngài thật là, nếu không mang theo ta luôn nhé?"

Khương Hành nghiêm túc: "Nếu ngươi cha nguyện ý..."

Thẩm Chỉ tự dưng có chút chua xót, sà vào ngực Khương Hành cọ cọ, ôm eo y nhỏ giọng: "Cũng là chuyện cười thôi, ta còn muốn tham gia kỳ thi mùa xuân đây này."

Khương Hành đặt cằm trên đầu hắn, khe khẽ thở dài.

Hai người ôm cùng nhau, đang lúc Thẩm Chỉ liên miên cằn nhằn vài chuyện, A Cửu trở về.

Miệng cười khúc khích.

Nhìn cứ như bị lừa đá hỏng đầu.

Thấy Thẩm Chỉ, A Cửu thi lễ một cái, vui mừng nói: "Đa tạ Thẩm công tử!"

Thẩm Chỉ vùi trong lồng ngực Khương Hành, chỉ chỉ người phía sau.

Suýt nữa quên mất chủ tử mình, A Cửu lập tức hồi thần, lại thi lễ cái nữa, cười khúc khích mãi khiến Thẩm Chỉ có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Cười thành như vậy... xem ra là thành công rồi?

Quả nhiên, không đợi Thẩm Chỉ hỏi, A Cửu tiếp tục toét miệng nói tình huống hộ tống hai huynh muội Thẩm Nghiêu về thư viện.

Đi được nửa đường quả thật xuất hiện thích khách, kỳ thực Thẩm thượng thư vốn đã an bài nhân thủ che chở hai người Thẩm Nghiêu, chỉ là A Cửu xuất hiện nhanh hơn, dứt khoát giải quyết thích khách, cố ý thể hiện dáng vẻ anh dũng của mình một chút.

Thẩm Chỉ chỉ nghĩ đến tâm hồn thiếu nữ của muội muội cư nhiên mới như vậy đã bị lấy mất, lòng có cảm giác khó chịu, mỉm cười phê bình: "Như khổng tước xòe đuôi!"

A Cửu: "..."

A Cửu im lặng rồi lại im lặng.

Cũng nhờ có Thẩm Tú Tú lúc thường thích xem thoại bản, cái gì mà đại hiệp và tiểu thư, kiếm khách và nữ hiệp, thêm vào việc A Cửu lớn lên chính là loại hình nàng yêu thích, lại thật tâm đợi nàng, chọc nàng vui vẻ, mới sẽ thuận lợi như vậy.

Thẩm Chỉ cọ tới cọ lui trong lồng ngực Khương Hành, tìm được tư thế thoải mái, nhìn chằm chằm A Cửu, hỏi: "Lúc trước giúp ngươi đã từng hỏi, lần này hỏi một lần nữa. A Cửu, ngươi với Tú Tú là thật lòng ư?"

A Cửu nghiêm mặt nói: "Trung thành của ta thuộc về điện hạ, hết thảy mọi thứ khác đều thuộc về Thẩm cô nương."

Thẩm Chỉ yên lặng, lộ ra cười: "Cha ta chưa bao giờ là người nhìn vào thân thế người khác, chờ tìm thời gian thích hợp, ngươi và Tú Tú thẳng thắn với ông ấy đi."

Đến lúc đó cha hắn khẳng định tránh không được lại muốn dạy bảo một trận. Thẩm thượng thư chết vì sĩ diện trước giờ chính là như vậy, cũng may người nhà họ Thẩm đã quen rồi.

Chờ A Cửu cười hì hì lui ra, Thẩm Chỉ như chợt nhớ tới gì đó, quay người lại nhìn Khương Hành: "Điện hạ của ta, hình như ngươi còn chưa nói thích ta nhỉ?"

Không chờ Khương Hành mở miệng, hắn ra vẻ thở dài, nhìn người sắc mặt trầm tĩnh thanh lãnh nọ, sâu xa nói: "Lạnh như băng, y như con nhím."

"Tình yêu khiến người mềm yếu." Khương Hành trầm mặc hồi lâu, lạnh nhạt đáp lời, ánh mắt yên lặng khóa chặt Thẩm Chỉ, "... Đối với ngươi, ta vẫn luôn mềm yếu."

Thẩm Chỉ nhìn vẻ chăm chú của Khương Hành, tim vô cớ đập nhanh hai nhịp, trừng mắt nhìn.

Khương Hành nâng cằm hắn, lưu luyến trên đôi môi hắn, thanh âm trầm thấp từ tính, nghe vào làm tim người run rẩy, lẩm bẩm nói: "Yêu thích ngươi, ta yêu thích ngươi... Rất thích ngươi, vẫn luôn rất thích rất yêu. Còn muốn ta nói nữa không?"

Mặt Thẩm Chỉ đỏ lên, ôm cổ vùi vào vai hắn, rầu rĩ nói: "Không nói, không nói nữa. Chiêu vương điện hạ cao minh, lời tâm tình nói đến có thứ tự như thế, luyện qua với ai rồi à?"

Con ngươi Khương Hành mang theo ý cười, đè hắn lại hôn một lát mới nói: "Ta chỉ có ngươi."

Thẩm Chỉ thở hổn hển, trong lòng chôn sâu đau đớn không nỡ gợi lên, rồi lại bị Khương Hành hành động làm cho ngọt xì xì, mâu thuẫn không thôi.

Mấy ngày kế tiếp hai người đều quấn lấy cùng nhau, một khắc cũng không chia lìa. Đêm trước khi Khương Hành rời đi, Thẩm Chỉ bị lăn qua lăn lại quá chừng, một buổi tối đều không nhắm mắt, trời gần sáng mới được buông tha.

Khương Hành giống như muốn lưu lại dấu ấn trên người hắn, đợi xong chuyện, Thẩm Chỉ khắp toàn thân không một nơi nào lành lặn, tất cả đều là hơi thở cùng dấu vết y lưu lại, mệt đến ngón tay cũng không nhúc nhích được, ngủ say.

Khương Hành ngắm nhìn thụy nhan hắn, giống như không đủ, chờ A Cửu đến thúc giục mới đứng dậy rời đi.

Y không muốn để Thẩm Chỉ tiễn mình rời đi. Nếu không mặt đối mặt mà ly biệt, là có thể giả vờ như chưa bao giờ chia xa.

Y nghĩ thầm, Thẩm Chỉ, sau này không nên tới trong mộng tìm ta nữa.

Suy nghĩ hồi lâu lại lắc đầu, than thở trong lòng.

Ngươi vẫn nên đến nhiều mấy lần đi thôi.

***

Khi đại tuyết trong kinh thành dừng lại, đã đầu tháng hai.

Thẩm Chỉ tham lạnh sợ nóng, xiêm y mặc nhiều vài món đều cảm thấy không thoải mái, hai ngày trước thoáng cởi áo khoác đi dạo trong tuyết một vòng, trở về liền phát sốt.

Thẩm thượng thư thấy hắn sốt một lần còn chưa đủ, thực sự tức giận, mắng hắn một trận, lúc viết phương thuốc đặc biệt sai người tăng thêm mấy lượng hoàng liên.

Thẩm Chỉ uống mà mặt nhăn cả lại.

Lưu Vũ nhìn hắn, ra ngoài một lát mang về đĩa mứt nhỏ.

Thẩm Chỉ cắn một viên, mặt mày cong cong, cười đến là đẹp mắt, giọng nói hàm hồ không rõ: "Lưu Vũ, ngươi thật tri kỷ nha."

Luôn bất động thanh sắc làm tốt tất cả, Khương Hành vậy mà không dẫn cậu ta theo.

Lưu Vũ hơi khom người, không lên tiếng.

Khương Hành vốn là muốn mang Phi Khanh và Lưu Vũ theo, A Cửu lại ngoài ý liệu nhảy ra, biểu thị mình cũng muốn đi cùng. Quay đầu lại, ưỡn ngực nghiêm mặt gọi Thẩm Chỉ một tiếng "đại cữu ca" (anh vợ), bảo hắn yên tâm, cậu sẽ canh chừng Phi Khanh.

Thẩm Chỉ không biết nên khóc hay cười, Phi Khanh cũng rất cố chấp, cuối cùng vẫn là đi theo.

Khương Hành liền để Lưu Vũ lưu lại bảo vệ Thẩm Chỉ.

Tuyết ngừng không bao lâu mặt trời liền ló ra, tuyết trắng khắp thành lặng yên không một tiếng động hòa tan hết.

Trước kỳ thi xuân, Thẩm Nghiêu và Thẩm Tú Tú chạy về kinh thành, tiếp sức cho đại ca, Thẩm Tú Tú biết A Cửu rời khỏi kinh thành, tâm tình không quá vui, làm Thẩm Chỉ cảm thấy địa vị bản thân giảm xuống.

Hai huynh muội lôi kéo đại ca ra ngoài thả lỏng, đến bờ sông đạp thanh du ngoạn, trở về liền bị Thẩm thượng thư bắt được, mặt không thay đổi đưa bọn họ trở lại thư viện.

Khoa thi ngày ấy, Lưu Vũ đưa Thẩm Chỉ đi, thấy hắn chậm rãi tiến vào phòng thi, đưa mắt nhìn đại môn một chốc, về phủ Chiêu vương viết một phong thư, nhờ chim bồ câu gửi tới phương xa.

Bồ câu đưa thư trắng như tuyết bay trên vùng trời kinh thành, lưu luyến chốn phồn vinh này giây lát, sải rộng cánh bay về phía Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top