Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ý niệm vừa mới nghĩ ra đã bị đánh bay.

Thẩm Chỉ cố ý tiến lên vài bước, liếc nhìn góc nghiêng xinh đẹp thanh lệ tuyệt trần của công chúa điện hạ, lặng lẽ nghĩ, mỹ sắc... công chúa còn đẹp hơn bội phần kia.

Sau khi hồi phủ thì yên ổn sống mấy ngày.

Trong cung còn chưa truyền đến tin tức, Khương Hành dường như cũng không vội vã, tất cả an bình như trước. Thẩm Chỉ ôm theo cái chổi lắc qua lắc lại trong hậu viện, muốn ngủ thì ngủ, còn rảnh rỗi hơn so với ở nhà, biết vậy lưu lại phủ công chúa cũng không tồi.

Dù sao nếu không phải Khương Hành ra lệnh, bình thường gặp hắn một lần còn rất khó nha.

Thẩm Chỉ vui sướng hài lòng mà trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ, không nghĩ xương cốt vừa mới yên lòng mà lười nhác không lâu, Khương Hành bỗng điều hắn đến nhà bếp.

Lúc nghe được tin này, Thẩm Chỉ trực tiếp từ trên ghế dài lăn xuống đất, đôi mắt lúc thường đều híp lại lập tức trừng lớn, ngạc nhiên mà nhìn A Cửu: "Cái gì?"

A Cửu đồng tình nhìn hắn: "Công chúa nói hậu viện không có gì để quét, sợ ngươi rảnh quá."

Thẩm Chỉ bò lên đồng thời ôm lấy cái chổi chưa từng dùng tới, nghĩa chính từ nghiêm (lời lẽ phải chăng) nói: "Ta rất bận!"

A Cửu vỗ vai hắn: "Thẩm công tử... Ta cùng công chúa mỗi ngày đều đến hậu viện nhìn."

"... Sao ta lại không biết?"

A Cửu khóe miệng giật giật, tựa hồ đang cật lực áp chế ý cười: "Bởi vì mỗi lần ngươi đều đang ngủ."

Thẩm Chỉ: "..."

Dù không tình nguyện, Thẩm Chỉ đuối lý vẫn bùi ngùi mà bị giáng chức xuống nhà bếp, phủ công chúa đồ ăn luôn luôn thanh đạm đơn giản, trong phòng bếp chỉ có hai trù nương, nhìn thấy tiểu đệ mới tới, rõ ràng đều có chút ngạc nhiên.

"Làm sao lại đến một tiểu lang quân thế này?"

A Cửu còn đang nhịn cười: "Công chúa phân phó ta mang tới, nói hai vị không cần khách khí, cứ tùy tiện sai khiến." (rip Chỉ =))))

"Hài tử tuấn tú như thế sao mà sai bảo được chứ." Một trù nương cười híp mắt nói xong, chỉ chỉ củ cải trắng một bên, "Mời."

"..." Thẩm Chỉ thở dài, chỉ có thể lên tinh thần cùng làm việc, một bên nạo củ cải, một bên thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Quân tử xa nhà bếp ~"

A Cửu đỡ cửa cười đến chảy nước mắt.

Bữa tối là Khương Hành khâm điểm muốn Thẩm Chỉ đưa đến, Thẩm Chỉ thật không tiện lười biếng trước mặt hai đại nương xa lạ, đen mặt đưa đồ ăn đến ngoại gian cho Khương Hành dùng bữa.

Mấy ngày không gặp, sắc mặt Khương Hành càng tái nhợt, quầng mắt thâm đen, có vẻ cực kỳ mệt mỏi, nhìn thấy Thẩm Chỉ đi vào, đôi mắt đang thất thần mới sáng lên đôi chút.

Thẩm Chỉ là người tốt tính, nhìn thấy dáng vẻ ấy của "nàng", nhất thời lại có chút mềm lòng, không nhịn được mở miệng hỏi: "Công chúa ngủ không ngon à?"

Khương Hành xoa xoa mi tâm: "Đâu phải ai cũng giống như ngươi."

Thẩm Chỉ ho nhẹ một tiếng, nhỏ nhẹ nói: "Lại gặp ác mộng?"

Khương Hành sắc mặt mệt mỏi, sâu kín nhìn hắn, thành thực gật đầu. Thẩm Chỉ hơi suy nghĩ, cởi xuống túi thơm bên hông, hai tay đưa tới, khẽ mỉm cười: "Bên trong có chút dược thảo an thần tĩnh khí, công chúa không thích dùng huân hương trong phòng, đem cái này đặt ở bên gối trợ giúp giấc ngủ thì thế nào?"

Khương Hành cùng hắn đối diện chốc lát, cụp mắt nhìn về phía bàn tay trắng nõn đưa đến trước mặt.

Một cái túi thơm màu xanh nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay nhẵn mịn, mặt trên thêu một bức nghênh xuân tinh xảo, vàng nhạt xen với màu xanh thoạt nhìn rất thoải mái.

Khương Hành trong lòng lại không thể nào thoải mái.

Ngón tay y tuỳ ý gẩy một cái, trong lúc vô tình đụng tới lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Chỉ, trường tiệp rũ xuống bỗng run lên, lập tức thu tay về, ánh mắt xoay loạn: "Nghe nói ngươi có một vị hồng nhan tri kỷ, đây là nàng đưa cho ngươi ?"

... Lại là nghe nói?

Thẩm Chỉ bị đầu ngón tay lạnh lẽo của "nàng" khiến cho suýt chút nữa run cầm cập, nghe vậy nhíu mày, mím môi cười: "Công chúa làm sao nghe nói nhiều chuyện của hạ quan như vậy?"

Khương Hành thản nhiên nói: "Thẩm công tử trong kinh thành vang danh là công tử văn nhã, chuyện phong lưu không ai không biết, bổn công chúa biết thì có gì kỳ quái!"

Giọng điệu này bên trong sao như mang theo ba phần hỏa khí?

Thẩm Chỉ híp mắt, để túi thơm bên cạnh bàn, "Chuyện phong lưu hạ quan ngược lại hoàn toàn không biết, đây là túi thơm gia muội thêu, cũng không phải hồng nhan tri kỷ gì đó."

Thấy khoé môi mím chặt của Khương Hành giãn ra, Thẩm Chỉ cười cười: "Được rồi, cơm nước sắp nguội cả rồi, công chúa nhanh dùng bữa đi."

"Ngươi cũng ngồi xuống." Khương Hành nói xong, thấy Thẩm Chỉ như có lời muốn nói, bình tĩnh mà bồi thêm một câu, "Đừng nói cái gì không hợp lễ nghi, ngươi ở trước mặt ta khi nào thì chú ý tới cấp bậc lễ nghĩa?"

Phía sau những lời này... có chút quen tai.

Thẩm Chỉ lại híp mắt, trong đầu cố sức mà bắt lấy những hình ảnh mơ hồ vỡ nát không quá rõ ràng. Hắn có chút đau đầu, liền không nghĩ nhiều nữa, không khách khí chút ngồi xuống dùng cơm cùng Khương Hành.

Khương Hành khó mà nhận ra mà cong cong khoé môi, thoáng qua liền biến mất, mới ăn vài miếng đã nghe đến thanh âm Thẩm Chỉ không quá tán thành: "Công chúa sao lại không ăn thịt?"

Khương Hành sững sờ, thấy Thẩm Chỉ đứng lên đem một đĩa tuyết anh nhi (mình chịu không biết món gì (╯▽╰) ) dời qua bên hắn, nâng cằm, giọng điệu có chút đắc ý: "Buổi chiều ta ở trong phòng bếp học làm được đó, đừng có lãng phí, nếm thử xem."

Khương Hành dõi theo gương mặt mang nụ cười ôn nhu của hắn, sửng sốt rồi chậm rãi gật đầu.

Lúc Thẩm Chỉ thu thập cơm thừa canh cặn rời đi đã hơi trễ,mang về nhà bếp, một trù nương ngó ngó, hơi kinh ngạc: "Đĩa đồ ăn này là cái gì? Công chúa vậy mà ăn sạch hết?"

"A?" Thẩm Chỉ hơi nghi hoặc một chút, "Làm sao?"

"Công chúa trước đây một bàn đồ ăn động mấy đũa đã tốt lắm rồi." Trù nương dường như đau lòng, "Bốn năm trước chính là như thế."

Lại là bốn năm trước!

Bốn năm trước đến tột cùng đã xảy ra cái gì vậy!

Thẩm Chỉ bách trảo nạo tâm (phức tạp, khó chịu trong lòng), âm thầm quyết định mấy ngày nữa thừa dịp hưu mộc đi bắt cá nhân tiện hỏi một chút.

Lúc Thẩm Chỉ cùng hai trù nương đang nghiêm túc thương lượng ngày mai ăn gì, Khương Hành đã tắm rửa xong lên giường.

Nhắm mắt lại chính là khói lửa cùng huyết sắc vô tận trước mắt, hô hấp y dồn dập, huyệt thái dương mơ hồ đau, nhịn giây lát, đang muốn đến thư phòng ngồi một đêm như mọi ngày, chóp mũi bỗng ngửi được mùi hương thảo xa lạ.

Khương Hành lúc này mới nhớ tới túi thơm lúc trước tùy ý nhét dưới gối, trước mắt hiện ra khuôn mặt Thẩm Chỉ đong đầy ý cười, hắn dừng một chút, lấy túi thơm ra nắm trong tay, để sát vào chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.

Không biết có phải bởi vì quanh năm bị Thẩm Chỉ mang ở trên người hay không, túi thơm tựa hồ lây dính mùi hương của hắn, ôn hòa mà khiến người ta an bình.

Khương Hành ngửi mùi thơm thoang thoảng, hô hấp dần trở ổn định, nhắm mắt lại cũng không còn thấy hoả diễm và huyết sắc tràn ngập đất trời.

... Xem ra Thẩm Chỉ cũng không phải là hồ ngôn (nói bậy nói bạ).

Khương Hành siết chặt túi thơm, mơ hồ nghĩ, khó có được mà say giấc.

***

Đến ngày hưu mộc hôm đó, Thẩm Chỉ dậy sớm xưa nay chưa từng thấy, tìm khắp thư phòng cùng hậu viện đều không thấy Khương Hành, liền dứt khoát tự mình đổi thường phục rời phủ công chúa.

Sáng sớm cũng có chút oi bức, người bán hàng rong đa số cũng chẳng dậy nổi mà bày sạp hàng, Thẩm Chỉ cũng không tính lập tức trở về phủ, nhàn nhã lắc lư trên đường cái một hồi lâu mới dừng chân trước một tòa nhà lớn, lễ phép mà gõ cửa một cái.

Không đáp lại.

Thẩm Chỉ rất có kiên nhẫn tiếp tục gõ, gõ đến khi bên trong vang lên một tiếng mắng, gác cổng hùng hùng hổ hổ mở ra đại môn, giương mắt nhìn thấy nam tử cao gầy phong quang tễ nguyệt (tươi sáng sạch sẽ) đứng ngoài cửa, lúc này mới lập tức im miệng, cười hì hì: "Thì ra là Thẩm đại công tử, Thẩm công tử đến tìm công tử nhà ta sao?"

Thẩm Chỉ lười cùng hắn tính toán, cười gật đầu: "Làm phiền ngươi đi gọi Tề Luật."

Gác cổng vội vã đáp lại, thấy Thẩm Chỉ không có ý tiến vào, bèn không nói gì thêm, vội vã chạy đi gọi người.

Thẩm Chỉ dựa vào bên cửa, tựa như môn thần mà chờ đợi

Cũng không lâu lắm Thẩm Chỉ liền nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập, tiếng nam tử cười mắng lập tức vang lên: "Thẩm Tĩnh Hạc! Mấy ngày nay ngươi chạy đi nơi nào phong lưu khoái hoạt rồi ? Ta còn tưởng rằng Thẩm đại công tử chớp mắt đã quên mất ta đấy."

Thẩm Chỉ điềm đạm nói: "Đây không phải là tới tìm ngươi à."

"Được rồi, ngươi đây là thay đổi tính tình thế nào mà nhiên chịu rời giường trước giờ Tỵ, còn có hứng thú đến dày vò ta?"

Thẩm Chỉ cười đến hai mắt cong cong, nhìn cực kỳ đẹp đẽ: "Thay đổi thành tính tình của ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ. Thế nào, oai không oai không?"

Tề Luật tấm tắc lên tiếng: "Lợi hại, oai vô cùng. Ta còn tưởng rằng chỉ là lời đồn đãi... Cha ngươi thật sự đưa ngươi vào phủ Hàm Ninh công chúa phủ hả ? Nghe nói công chúa là mỹ nhânhiếm có nha..."

Thẩm Chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi cảm thấy nếu ta đem lời này nói cho công chúa, ngươi sẽ như thế nào?"

Tề Luật yên tĩnh câm miệng.

Hai người sóng vai rời khỏi Tề phủ, mò tới quán rượu quen thuộc lúc này đã mở cửa, chỉ là khá quạnh quẽ, vừa lúc thích hợp nói chút chuyện người khác không thể nghe.

Thẩm Chỉ dăm ba câu đem lời có thể nói đều giản lược nói một lần, dựa vào trí tưởng tượng phong phú, Tề Luật nghe xong vỗ bàn cuồng tiếu (cười như điên J), hận không thể đi vây xem bộ dạng Thẩm Chỉ chịu nhục.

Đợi Tề Luật cười đủ, Thẩm Chỉ đầu đã mơ màng, thiếu chút là đi gặp Chu công.

Thức dậy sớm quá, tổn thương nguyên khí mất rồi ~

Tề Luật vội vã vươn tay chọc chọc hắn: "Tỉnh lại đi, hiếm thấy ngươi tình táo sớm như vậy, cũng đừng chưa nói được mấy câu đã ngủ thiếp đi. Ngươi đến tìm ta, chung quy cũng không phải để ta đùa giỡn đi?"

Nghĩ đến chính sự, Thẩm Chỉ lúc này mới nhấc mí mắt, híp mắt ngáp một cái, cực kỳ giống mèo Ba Tư lười biếng ngoại quốc tiến cống. Hắn chống cằm, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) quét mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấy con đường dần dần náo nhiệt lên, xuất thần chốc lát mới mở miệng nói: "Tề Luật, ta đã quên rất nhiều chuyện."

Tề Luật không nhịn được lườm một cái: "Ngươi vậy mà nói cho ta ngươi chỉ nhớ đợc có vài chuyện?"

Thẩm Chỉ nghiêng đầu qua chỗ khác, con ngươi đen nhánh ôn nhu, như trân châu đen trong nước, đôi mắt ngày thường lười biếng híp lại bây giờ nghiêm túc nhìn sang, ngược lại khiến người ta rùng mình.

Tề Luật nói chuyện có chút lắp bắp: "Sao, làm sao vậy?"

Thẩm Chỉ khôi phục dáng vẻ lười biếng: "Bốn năm trước trong kinh có phát sinh đại sự gì sao?"

"Làm sao đột nhiên nhớ tới mà hỏi cái này?" Tề Luật nhấc chén trà nhấp một ngụm, "Đúng là chuyện có hơi lớn."

"Ví dụ như?"

Tề Luật cười rộ lên: "Ví như ngươi Thẩm đại công tử sốt cao không dứt, chỉ chút nữa thôi là bị nóng đến choáng váng." Dừng một chút, không tiếp tục nói giỡn nữa, sắc mặt nghiêm túc nhìn hai bên không có người nào mới nói, "Bốn năm trước, hậu cung tra ra được một vụ án Vu cổ —— ngươi cả cái này cũng không nhớ rõ?"

Thẩm Chỉ cau mày lắc đầu.

"Bốn năm trước, mấy phi tần hậu cung không hiểu ra sao lại sẩy thai, bệ hạ hoài nghi do vu cổ thuật, lệnh Cẩm y vệ lục soát hậu cung một phen, cuối cùng trong điện Đỗ hoàng hậu phát hiện hình nhân bị đâm kim. Từ xưa tới nay, thuật vu cổ đều là cấm kỵ trong cung đình, lúc đó huyên náo tất nhiên là lớn... Bệ hạ nể tình cũ, không có đoạt đi hậu vị của Đỗ hoàng hậu, chỉ đem Đỗ hoàng hậu đày vào lãnh cung."

Tề Luật lắc đầu: "Ai có thể nghĩ tới, không quá nửa tháng, Đỗ hoàng hậu phái tiểu cung nữ bên người đến đưa tin cho thánh thượng, lãnh cung lập tức gặp hoả hoạn. Đỗ hoàng hậu cũng rất kiên cường, vậy mà trực tiếp phóng hoả... Nguyện vọng của nàng là cầu thánh thượng thả hai đứa con một nam trai một nữ ra khỏi kinh thành. Ầy, Hàm Ninh công chúa cũng thật là đáng thương..."

"Liên quan gì đến công chúa?" Thẩm Chỉ theo bản năng mà hỏi, lập tức thay đổi sắc mặt.

Tề Luật nhìn ánh mắt hắn, cũng thay đổi: "Không phải chứ, ngươi cả cái này cũng quên? Chiêu vương cùng Hàm Ninh công chúa, chính là long phượng thai Đỗ hoàng hậu sinh ra a."

Thẩm Chỉ trầm mặc một chút, khoát khoát tay: "Sau đó thì sao?"

Tề Luật nhấp ngụm trà nhuận giọng rồi mới nói tiếp: "Qua cũng tuần của Đỗ hoàng hậu, bệ hạ liền phong tam hoàng tử làm Chiêu vương, để hai huynh muội này rời đến Quỳnh Châu trời cao hoàng đế xa. Vốn là đối với bọn họ như vậy cũng rất tốt, ai biết nửa đường lại gặp thích khách."

Thẩm Chỉ khẽ lặp lại: "Thích khách?"

"Đúng vậy, một cay đuốc đốt cháy cả khách điếm, người đi theo cơ hồ đều bị giết sạch, chỉ sót lại Hàm Ninh công chúa cùng mấy thị nữ. Hàm Ninh công chúa lúc đó cả người đều là máu, trở về kinh trực tiếp tiến cung gặp vua, dập đầu nói Chiêu vương đem "nàng" đẩy ra khỏi biển lửa... Bệ hạ thương hại "nàng", nhìn "nàng"bị doạ đến muốn điên rồi, liền đổi lại tên Chiêu vương tên cho "nàng", muốn "nàng" thay Chiêu vương sống tiếp..."

Thẩm Chỉ trong đầu ong ong, trong nháy mắt như có người dùng kim mạnh mẽ đâm một cái vào tim hắn, cảm giác đau đớn sâu sắc làm chính hắn cảm thấy kỳ quái, viền mắt không tự chủ được có chút đỏ lên.

Tề Luật lơ đễnh, không chú ý tới biến hoá của Thẩm Chỉ, thở dài nói: "... Cho nên bệ hạ đối với Hàm Ninh công chúa luôn luôn khoan dung, thế nhưng tình trạng Hàm Ninh công chúa như vậy... Ngươi cũng biết, là một bãi nước đục. Cha ngươi sao lại đem ngươi nhét vào, nhanh chóng nghĩ cách đem mình thoát ra đi... Này? Thẩm Tĩnh Hạc? Ngươi nhìn cái gì vậy, có nghe ta nói không đó?"

Thẩm Chỉ quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngón tay kề lên môi khẽ "xuỵt" một tiếng, một lát sau, rốt cục xác định.

Vai chính vừa rồi trong miệng Tề Luật, bây giờ đang bị người cản lại trên đường cái. Nếu như mắt Thẩm Chỉ mắt không có mù, xem tình hình kia thì công chúa điện hạ hình như là... gặp phải đăng đồ tử ha.

Thẩm Chỉ trong lòng căng thẳng, vội vã chạy xuống lầu.


Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu công bày tỏ, một cái túi thơm đã tính là gì, sớm muộn cũng bắt được người lên giường bồi ngủ.

Ừ, chỉ đơn giản là ngủ hoyyy ~

P/s: Đột nhiên phát hiện thân thế tiểu công trong nhà đều có chút bi thảm... =. =

...

Không, ta là mẹ ruột!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top