Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên tục hơn một tháng không lười biếng, thật ra Thẩm Chỉ kỳ đã thức dậy từ lâu.

Chỉ là lồng ngực ôm lấy hắn quá quen thuộc, hắn dựa vào rồi không muốn nhúc nhích nữa, lòng dạ hẹp hòi bắt đầu tính toán từ lúc từ biệt đến nay đã bao nhiêu ngày, lười biếng không muốn mở mắt ra.

Hắn nằm an ổn tự tại, nhưng Khương Hành thì có hơi luống cuống.

Đêm qua quỷ thần xui khiến rời khỏi phủ Chiêu Vương, tản mạn không mục đích trên trường nhai hồi lâu lại đến trước Thẩm phủ.

Ý thức thân thể nhanh hơn suy nghĩ... Y nghi ngờ trước đây mình từng trải qua vô số lần leo tường không hề quân tử như này, bằng không sao lại quen thuộc đến thế, hơn nữa vừa vào Thẩm phủ là thuận lợi tìm được phòng Thẩm Chỉ nhảy vào ngay.

Khương Hành đau đầu.

Theo lý thuyết làm vậy là không đúng, dựa vào tính tình y không đời nào đêm hôm khuya khoắt chạy đến trên giường nhà người ta... Nhưng mà cứ không bỏ được, không nỡ.

Cụp mắt nhìn chăm chú vào gương mặt điềm tĩnh xinh đẹp khi ngủ của Thẩm Chỉ, nhịp tim của y bỗng chốc gia tăng, chút cảm giác tội ác trong lòng cũng bay đi mất. Y cẩn thận thay đổi tư thế, để Thẩm Chỉ dựa vào tay mình, một tay khác để trên eo hắn, nắm tay lại là có thể ôm chặt vào lòng.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến đầu ngón tay, Khương Hành không kìm được nhẹ nhàng hôn lên hai má Thẩm Chỉ.

Niềm hạnh phúc thoả mãn bắt nguồn từ đáy lòng này, là điều mà hôm qua lúc cổ trùng phát tác thôi thúc tình dục thân thể triền miên không thể có được.

Từ trước tới giờ luôn dậy vào giờ Mão, có điều Khương Hành nhìn Thẩm Chỉ phát ngốc, không hề nhớ ra chuyện đó.

Thẩm Chỉ bị nhìn một hồi cũng hơi không chịu nổi, giả vờ mình vừa mới tỉnh ngủ, mờ mịt mở mắt ra, ngửa đầu nhìn Khương Hành, hai mắt uốn cong, cười hoà nhã: "Ôi, điện hạ của ta, làm hạ quan ngủ quên mất, còn không xuống giường được đây này."

Khương Hành bị hắn cười đến không chịu nổi, sắc mặt lạnh nhạt đưa tay vuốt nhẹ cái cằm trơn bóng. Thẩm Chỉ bị làm cho ngứa ngáy, nhẹ nhàng đạp y một phát, lại không tránh ra, dáng vẻ dịu dàng dễ ức hiếp, chỉ cười thôi, một đôi mắt như ngậm lấy sương mù, mông lung mơ màng.

Khương Hành không nhịn được che mắt hắn lại.

Thẩm Chỉ yên tĩnh, vẫn không phản kháng, ngẩng đầu lên hỏi: "Làm gì đó?"

Khương Hành suy nghĩ, hỏi: "Chúng ta... trước đây, đêm nào cũng ngủ cùng nhau à?"

Thẩm Chỉ lại cười nói: "Ta cũng không muốn dính lấy ngươi mỗi ngày đâu, ghìm ta thở không nổi."

Khương Hành mờ mịt trong giây lát, nhanh chóng thu hồi tâm tư, không suy nghĩ những gì Thẩm Chỉ nói, cúi đầu chần chờ hỏi: "Ta có thể hôn ngươi không?"

Thẩm Chỉ bật cười.

Hay lắm, hiện tại hôn hắn còn hỏi có được không.

Trước mắt tối tăm, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, hắn có ý trêu Khương Hành, cong môi trả lời: "Không được. Đã trễ thế này còn chưa chịu dậy, ngươi rảnh lắm hả?"

Khương Hành lặng thinh nhìn hắn chốc lát, dứt khoát nâng cằm hắn hôn lên.

Thẩm Chỉ ưm ưm hai tiếng, nhớ ra còn chưa súc miệng, gắt gao cắn chặt hàm răng không cho hôn, trong lòng thầm nghĩ, giống hệt trước đây, có hỏi hay không đều vậy cả.

Lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, dậy thay y phục rửa mặt, Thẩm Chỉ chợt phát hiện một vấn đề.

Trước đây Khương Hành đều là buổi tối lén lút đến, sáng sớm lại lén lút rời đi.

... Sao hôm nay đến canh giờ này rồi còn không đi?

Chẳng lẽ muốn hắn mở miệng đuổi người?

Nghĩ tới nghĩ lui, do dự giữa việc mình lén lút trốn đi với việc bị Thẩm đại thượng thư nổi giận quét ra, Thẩm Chỉ ho nhẹ một tiếng, nắm đấm để dưới cằm, thận trọng nhắc nhở: "... Khương Hành, ngươi nên đi rồi."

Khương Hành ngẩn ra, lặng thinh nhìn Thẩm Chỉ không nói gì.

Rõ ràng mặt y đang vô cảm, Thẩm Chỉ lại như có thể phẩm ra mấy phần tủi thân, kinh ngạc nhướng nhướng mày, vươn tay chọc mặt y: "Ngài đây là mất trí nhớ, chứ đâu phải phản lão hoàn đồng?"

Khương Hành mím môi, bất mãn: "Tại sao ta phải đi?"

Câu hỏi hay lắm.

Thẩm Chỉ nhìn y cây ngay không sợ chết đứng hỏi ra miệng, quả thực không biết nên khóc hay cười, đang muốn hồi đáp, Khương Hành bỗng nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, do dự một giây lát, ngậm lấy ngón tay tác oai tác quái của hắn.

Ánh mắt nhìn sang đầy yếu đuối.

Thẩm Chỉ cảm thấy hít thở không thông, nhanh chóng giật ngón tay ra như phải bỏng, tự dưng xấu hổ đỏ mặt, cố gắng duy trì sự thong dong bình tĩnh: "Đây là Thẩm phủ, cha ta mà biết ngươi đến, ông ấy sẽ tức giận đuổi người."

Khương Hành cau mày: "Ta không thể dẫn ra gặp người khác ư?"

Thẩm Chỉ: "..."

Câu nói này sao quen tai đến vậy chứ.

Khương Hành nhìn sắc trời bên ngoài, ngón tay không ngừng gãi tai Thẩm Chỉ, trầm giọng: "Huống hồ giờ này, cha ngươi hẳn đã đến nha làm việc rồi."

Thẩm Chỉ cảm thấy mình quả đúng là ngốc, nghe vậy cười cười: "Được, trước khi cha ta trở về, ngươi muốn ở bao lâu thì ở, người ngươi không sao đấy chứ?"

"Ừm." Khương Hành gật đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của Thẩm Chỉ, cảm giác rung động và khát vọng quen thuộc từ đáy lòng lại nổi lên.

Hôm qua Đạm Nguyệt nói, trong cổ có thuốc thúc tình, một khi động lòng thì sẽ động tình...

Khương Hành hít sâu một hơi, yên lặng chặn ngang ôm lấy Thẩm Chỉ, đi tới bên giường, cẩn thận thả hắn lên.

Thẩm Chỉ nhìn mắt y là biết có chuyện gì, cảm giác đau đầu nào đó lại xuất hiện.

Cổ của Đạm Nguyệt chưa giải ngày nào, còn là nỗi phiền toái lớn ngày đó.

Thẩm Tú Tú trước đây thích xem những thoại bản kia, thường có hiệp khách hiệp nữ hai bên tình nguyện, rồi một phương mất kí ức, vô số dằn vặt thống khổ theo đó mà đến, khiến người ta đọc mà đứt cả ruột gan, đọc một đoạn đủ để tiểu cô nương khóc mấy ngày.

Triền miên một phen, Thẩm Chỉ đang được Khương Hành chăm sóc tỉ mỉ nhớ lại những tình tiết đó, thấy buồn cười. Hắn và Khương Hành rất kỳ lạ, rõ là Khương Hành quên mất hắn, hai người còn có thể chung đụng quen thuộc tự nhiên, như chưa bao giờ chia lìa, cũng không quên ghi tội lẫn nhau.

Thẩm Chỉ nghĩ, không nhịn được chọt Khương Hành: "Khương Hành, ngươi thật không nhớ ta sao?"

Khương Hành ngẩn ra, gật đầu.

Thẩm Chỉ tò mò: "Vậy tại sao còn tốt với ta?"

Khương Hành nhíu lông mày, y không nói được cảm giác nơi đáy lòng, lặng im một lát mới tự nhiên hôn lên trán Thẩm Chỉ, nhẹ giọng: "Rất muốn tốt với ngươi, nên tốt với ngươi vậy thôi."

"Điện hạ ăn nói càng ngày càng lưu loát." Thẩm Chỉ nói, "Sau này ra ngoài liệp diễm dễ như trở bàn tay rồi."

Khương Hành trách cứ liếc hắn một cái, mặc áo dài cho hắn, vừa đi giày cho hắn vừa lạnh nhạt cất tiếng: "Ta chỉ cần một mình ngươi."

Thẩm Chỉ thưởng y một nụ hôn, khích lệ: "Lừa ngươi thôi, nếu là dám đáp lại chuyện đó, chẳng cần cha ta, ta tự mình đuổi ngươi ra ngoài."

Khương Hành chỉ nhìn hắn, ánh mắt đầy ôn hòa bao dung.

Hai người ở tại Thẩm phủ thích ý gần nửa ngày trời, đang lúc lấy ra thoại bản Thẩm Tú Tú cất giấu, đồng thời đọc vở tình nhân mất trí nhớ sinh ly tử biệt, thổn thức không thôi thì A Cửu đến.

Cậu không tránh né Thẩm Chỉ, khom lưng nói: "Điện hạ, có Thái tử điện hạ tới thăm."

Hơn một năm nay cũng đã xảy ra không ít chuyện, nói cách khác Tấn vương Khương Châu bị phái đi đàn áp bạo dân tiêu diệt sơn tặc; An vương thành thật ngồi tù nửa năm, khi tất cả mọi người sắp quên mất thì gã đột nhiên trúng độc, suýt nữa bỏ mạng, lúc ra ngoài trên người mang theo mảnh vải, dùng máu viết một phần thư hối cải.

Thánh thượng đọc huyết thư, lại đến thăm đứa con thứ hai đang thoi thóp, nghe Lệ phi khóc đứt ruột gan, rốt cục đả động tình phụ tử, chờ gã an dưỡng mấy tháng lại bắt đầu ủy thác trọng trách.

Đương nhiên, việc ai hạ độc, truy tra mấy ngày cũng không ra, chỉ chém đầu hai viên cai ngục, sống chết mặc bay.

Sau đó không lâu, ngay cả vị Thái tử luôn không có cảm giác tồn tại cũng bị lôi ra hóng gió, được giao một công việc nói bận không bận mà nói rảnh rỗi cũng chẳng không.

Suy cho cùng chính là mấy vị Thái tử Vương gia có năng lực tranh đoạt ngôi vua trong một năm dường như đều được thánh thượng cao cao tại thượng coi trọng, Khương Hành vốn chiếm hết ưu thế không còn chói mắt như trước nữa.

Khiến phụ tá dưới tay mấy vị điện hạ rụng không ít tóc.

Rốt cuộc thánh thượng đang làm gì vậy.

Chẳng ai biết.

Mấy ngày trước Khương Ngô bận bịu, chỉ nhìn thấy Khương Hành một lát trong tiệc khánh công, chưa kịp nói chuyện, quay đầu lại không có thời gian, muốn quan tâm người đệ đệ này, nhân tiện nói vài chuyện không thể để người khác nghe thấy.

Thẩm Chỉ còn nhớ Khương Ngô không quá thích hắn, gần đây cân nhắc hắn cũng dần hiểu được.

Chỉ sợ là bởi vì lần đầu Khương Ngô tới cửa, hắn lấy lá trà Khương Độ tặng đưa lên bàn. Thái tử điện hạ cảm thấy hắn tâm tư không đồng nhất, không đáng tin tưởng, nên rất không thích hắn.

Thẩm Chỉ không sao cả, nghĩ đến thái độ của cha hắn với Khương Hành, lại suy tư một lát xem nếu Khương Ngô biết quan hệ giữa hắn và Khương Hành sẽ có thái độ gì, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Khương Hành ngẩng đầu nhìn Thẩm Chỉ: "Qua đó cùng ta nhé?"

Thẩm Chỉ trầm tư, trả lời: "Thật ra ta cũng chả dẫn ra gặp mặt người ta được."

Khương Hành: "..."

Thẩm Chỉ điếc không sợ súng mà nhe răng cười, sau đó bị Khương Hành ôm đi khỏi Thẩm phủ.

A Cửu kính nể chắp tay bái Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ luận sức lực luận võ công không sánh bằng Khương Hành, huống hồ Khương Hành còn đang bị thương, hắn không dám giãy dụa quá mức, bất đắc dĩ nói: "... Thật sự ta không đưa ra gặp mặt người ta được mà."

Không thể so với cha hắn tuy ăn nói chua ngoa nhưng nội tâm mềm yếu, tiếp xúc hai lần Thẩm Chỉ đã biết Khương Ngô không phải nhân vật đơn giản. Hắn không muốn bởi vì mình mà làm hai huynh đệ sinh ra hiềm khích, nói thế nào thì... Khương Ngô cũng là kẻ cuối cùng không xử tệ với Khương Hành, là người thân huyết mạch tương liên.

Vẻ mặt Khương Hành lạnh nhạt, đoán được ý trong lời nói Thẩm Chỉ, giọng hơi lạnh, như là tức giận: "Ai cũng không thể nói ngươi như vậy."

Thẩm Chỉ chớp chớp mắt, nở nụ cười, nghe lời gật đầu, đáp một tiếng "ừ" rồi nói tiếp: "Còn không thả ta xuống, ban ngày ban mặt, tuy rằng ít người, nhưng nếu có ai ngẩng đầu nhìn thấy chúng ta, ngày mai kinh thành còn không bùng nổ à."

Khương Hành cúi đầu nhìn hắn phút chốc, vẫn ôm chặt người không buông tay, chậm rãi nói: "... Vậy thì để nó bùng nổ đi."

A Cửu yên lặng quay mặt qua chỗ khác, có hơi hối hận vì không đã để Lưu Vũ đi chuyến này.

Đến Chiêu vương phủ, Khương Hành mới thả Thẩm Chỉ xuống. Dọc theo đường đi Thẩm Chỉ đã tính toán kỹ, đến nơi thì giả vờ buồn ngủ, nước mắt lưng tròng tội nghiệp, giọng nói mềm nhũn kéo dài cất lên bên tai Khương Hành.

Khương Hành không động đậy, bảo A Cửu lui xuống trước, sau đó đẩy người dựa vào cột ngậm lấy môi hắn hung hăng hôn một hồi, chờ Thẩm Chỉ không thở được mới buông hắn ra, ngón tay cọ lên đôi môi đỏ hồng, lãnh đạm hỏi: "Giờ có tinh thần chưa?"

Thẩm Chỉ há miệng, nuốt câu nói dối xuống, ngoan ngoãn: "... Có rồi."

Khương Hành hài lòng gật gật đầu, dẫn hắn đến căn phòng tối thường gặp Khương Ngô.

Khương Ngô đang phẩm trà ngồi chờ, nghe tiếng bước chân, ý cười còn chưa xuất hiện thì nhìn thấy Thẩm Chỉ đi theo phía sau, lông mày nhíu lại, giọng điệu không mấy hiền lành: "Tam đệ, sao đệ lại dẫn người không liên quan tới đây?"

Thẩm Chỉ nheo mắt, vẫn quyết định giả chết.

Chẳng chẳng biết vì sao, Khương Hành không chịu nổi việc để Thẩm Chỉ bị ấm ức, bình tĩnh liếc nhìn Khương Ngô, nắm lấy tay Thẩm Chỉ, trầm giọng giới thiệu: "Đại ca, đây là chuyết kinh." (aka vợ :3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top