Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Hành vừa cất lời, trong phòng lập tức yên tĩnh một cách kỳ cục.

Thẩm Chỉ: "..."

Khương Ngô: "..."

Ngẩn ra chốc lát, hai người cùng nhướng mày, một kinh ngạc một giận dữ, trăm miệng một lời: "Chuyết kinh?!"

So sánh với dáng vẻ thất thố của hai người, Khương Hành bình thản ung dung, như động viên nắm chặt tay Thẩm Chỉ, dùng ngón út cọ cọ lòng bàn tay hắn, dẫn người ngồi xuống rồi mới bình tĩnh gật đầu.

Thẩm Chỉ há miệng, nhớ tới việc mình từng dõng dạc nói trước mặt Thẩm Tú Tú rằng Khương Hành là "đại tẩu" của nàng, suy đi nghĩ lại, cố gắng kìm nén.

Hắn yên lòng cực kì, nhưng Khương Ngô suýt thì phun một ngụm trà ra —— may mà hoàng tộc từ nhỏ đã có nhũ mẫu cung nhân dạy dỗ, tao nhã gần như là điều nghiêm khắc ghi vào trong xương, hắn ta phải cắn đầu lưỡi nhịn xuống, hít sâu một hơi, dáng dấp nhạt nhoà cũng bị tâm tình nhuộm đến nổi bật, trông thêm mấy phần sinh khí: "... Tam đệ, đệ biết đệ đang nói gì không."

Khương Hành ngước mắt, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng Khương Ngô, thoạt nhìn nhẹ như mây gió: "Đại ca, Thẩm Chỉ là người cùng trải qua một đời với ta."

Thẩm Chỉ ngẩn người, nắm chặt tay y.

Sắc mặt Khương Ngô xanh đen: "Tam đệ..."

Khương Hành để lộ bàn tay hai người đang nắm chặt, y không nghĩ nhiều, chỉ dựa vào ý niệm trong lòng, không hề nghĩ ngợi: "Không phải hắn thì không được."

Khương Ngô bị y làm nghẹn họng, trừng mắt một hồi rồi yên lặng nhìn Thẩm Chỉ đang khẽ mỉm cười, sắc mặt lạnh xuống: "Tam đệ, chuyện của các ngươi ta đã sớm đoán được mấy phần."

Thẩm Chỉ chớp mắt, nghĩ thầm, có thể là cha hắn có trao đổi một chút tâm đắc với Khương Ngô.

Khương Ngô ưu nhã nhấp một ngụm trà, nói: "Lần này đệ trở về, nghe Phi Khanh nói đệ quên mất Thẩm Chỉ, ta còn nghĩ vậy thì tốt, tốt nhất là quên luôn. Không ngờ đệ vậy mà lại..."

Hắn ta dừng lại, không nói tiếp.

Khương Hành lại như hiểu được, suy tư chốc lát, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, kéo Thẩm Chỉ dứt khoát rời khỏi phòng. Thẩm Chỉ chưa quen thuộc tính cách Khương Ngô, có hơi không hiểu: "Làm sao vậy?"

Khương Hành mím môi, giọng điệu băng lãnh: "Đại ca ta phái người ra tay với Đạm Nguyệt."

Đạm Nguyệt chết rồi, tại chốn kinh thành cách xa Miêu Cương mấy ngàn dặm này, chẳng còn ai giải được cổ.

Đó cũng chính là "quên luôn".

"..." Thẩm Chỉ không chắc lắm, "Ra tay với Đạm Nguyệt cô nương?"

Khương Ngô quyết đoán đến vậy á?

Thấy Khương Hành xác định gật đầu, Thẩm Chỉ nhất thời không biết nên khen Khương Ngô quyết đoán tàn nhẫn hay là gì nữa...

Khương Hành dẫn Thẩm Chỉ đi, xoay qua khúc quanh thì thấy A Cửu, y ngoắc ngoắc tay, dặn dò cậu lập tức điều tra tung tích Đạm Nguyệt, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lạnh như sương tuyết có hơi giảm bớt.

Thẩm Chỉ cười nói: "Lo lắng cho Đạm Nguyệt cô nương vậy hả?"

Khương Hành nghiêng đầu nhìn hắn.

Thẩm Chỉ than thở: "Dựa theo tính tình của ngươi ngày xưa, không nên vội vã như này mới phải."

"Ghen à?" Khương Hành chậm rãi hỏi, trong lòng bỗng có chút ngọt ngào vui vẻ.

Thẩm Chỉ nghiêm nghị lắc đầu: "Không, ta rộng lượng lắm."

Khương Hành nói: "Ngươi có thể hẹp hòi một chút." Nghĩ nghĩ lại thêm một câu, "Ta không muốn thấy ngươi chịu ấm ức, dù có phải do ngươi tự nguyện hay không."

Thẩm Chỉ ngẩn người, lòng đầy chua xót, cơ mà lại buồn cười, đến gần ôm lấy eo Khương Hành cọ vào ngực y, giọng nói chan chứa ý cười: "Không tệ đâu, hiện tại thẳng thắn hơn trước đây nhiều."

Hắn vùi đầu, không muốn để Khương Hành phát hiện vẻ khổ sở tren mặt mình.

Bây giờ nói nghe hay bao nhiêu, sau này nhớ lại sẽ khó chịu bấy nhiêu.

Trong lòng hắn trước sau vẫn có khúc mắc, cho dù dùng mặt mềm mại dịu ngoan nhất đối diện với Khương Hành, trong thâm tâm vẫn cất giấu chút bóng tối ấy.

Khương Hành sẽ báo thù, sẽ leo lên ngôi vua, sẽ... tam cung lục viện. Thẩm Chỉ tự nhận mình từ trước đến giờ hay suy nghĩ không thiết thực, nhưng cũng sẽ không vọng tưởng một vị đế vương sẽ vì mình mà không thú phi, giang sơn cần có hậu nhân.

Cho dù y không muốn, cũng sẽ có đủ loại quan lại ép y bằng lòng...

Thẩm Chỉ thất thần, phát hiện mình lại nghĩ xa quá, buồn cười lắc đầu, cái đầu không an phận bị Khương Hành ôm vào lòng.

Giọng Khương Hành từ phía trên truyền đến, vẫn trong trẻo lạnh lùng, như ánh trăng ghé vào bể nước dạo chơi tối qua.

"Đạm Nguyệt là ân nhân cứu mạng của ta... Hơn nữa, nếu nàng chết rồi, muốn giải cổ sẽ rất phiền toái." Khương Hành kiên nhẫn giải thích rõ ràng, kẹp lấy một sợi tóc dài của Thẩm Chỉ, nhẹ nhàng cắn cắn, dường như nếm được mùi vị thơm ngọt của hắn.

Y nâng cằm Thẩm Chỉ, ánh mắt rất sâu: "Thẩm Chỉ, ta muốn nhớ lại ngươi thật nhanh."

Thẩm Chỉ lặng lẽ đối diện với y chốc lát, ôm lấy cổ y ngửa đầu hôn lên, rất nhanh đã được đáp lại. Khương Hành ép hắn dựa tường, như thưởng thức sơn hào hải vị, rất có kiên trì, động tác ôn hòa cẩn thận, thâm nhập từng chút một.

Thẩm Chỉ luôn không chống đỡ được, nhanh chóng giơ cờ trắng, đầu váng mắt hoa, lúc được thả ra theo bản năng ôm sát eo y, thở gấp nói không nên lời.

Khương Hành nở nụ cười, xoa rái tai hắn: "Sao không hăng hái thế này."

Thẩm Chỉ nói: "Nếu ta mà hăng hái, ngươi thử xem bị đè ở phía dưới là ai."

Trong mắt Khương Hành tràn đầy ý cười, chờ vẻ đỏ ửng trên mặt Thẩm Chỉ bớt đi mới nói: "Vừa nãy, đại ca ta tới đây."

Thẩm Chỉ: "..."

Khương Hành: "Hắn thấy hết rồi."

Mặt Thẩm Chỉ lại bắt đầu đỏ lên: "..."

Khương Hành: "Bất luận hắn có chấp nhận hay không, ngươi cũng đừng hòng rời đi."

Thẩm Chỉ yên lặng một lúc, cười cười: "Trừ phi ngươi không cần ta nữa, bằng không ta sẽ không đi."

Khương Hành theo thói quen cúi đầu, tựa vào cổ hắn cọ cọ, chợt sửng sốt, cảm thấy thoải mái nên cọ tiếp, hồi lâu sai, giọng bỗng trở nên khàn khàn, nhỏ giọng gọi: "Thẩm Chỉ."

Thẩm Chỉ "hả" một tiếng, âm cuối giương lên.

Khương Hành ôm chặt hắn, lẩm bẩm: "... Muốn ngươi."

Thẩm Chỉ bắt đầu hoài nghi Đạm Nguyệt hạ cổ Khương Hành vì muốn giết người.

Xem như là... tinh tẫn nhân vong, trên người Khương Hành có vết thương, thỉnh thoảng lại phát tác, vết thương nứt ra cũng rất nguy hiểm.

May mà Khương Hành dùng thần dược cung đình ngự ban, vết thương khôi phục khá nhanh.

Lúc bị ôm lên Thẩm Chỉ còn hơi rối rắm: "Thái tử điện hạ đâu?"

"Về rồi."

"Không phải tìm ngươi nghị sự à?"

"Chính sự đã sớm truyền tin tới đây." Khương Hành ôm chặt Thẩm Chỉ hơn, cảm giác ôm người quý giá nhất vào lòng cực kỳ tuyệt vời, y thỏa mãn nheo mắt lại, không hề để ý đến đường hầm, "Hắn tự mình tới đây, đại khái là muốn hỏi ta 'gần đây thân thể thế nào', 'vết thương lành chưa', ở trong quân doanh có khổ không', 'hành quân đánh trận có bị thương thêm không'."

Thẩm Chỉ nhìn dáng vẻ y tập mãi thành quen, liếc mắt nói: "Quan hệ giữa thái tử điện hạ với ngươi đúng là không tệ."

Khương Hành nhìn hắn, như muốn nuốt luôn hắn vào bụng, muốn đến nỗi đỏ bừng mắt, vậy mà giọng vẫn giữ được sự trầm tĩnh, đúng là khó cho y: "Hắn được mẫu thân ta nuôi nấng lớn lên, thân thiết với ta từ nhỏ. Sau khi xảy ra chuyện kia... Hắn âm thầm giúp ta không ít việc."

Chỉ là sau đó bệ hạ lại để Thường quý phi nuôi nấng Khương Ngô, như bỏ miếng thịt tươi ngon là hắn ta vào miệng sói đói, sau lưng không ai giúp, cũng chỉ có thể giấu tài, đường đường là Thái tử lại sống như người vô hình.

Không nổi bật, không chướng mắt, có thể khiến Thường quý phi xem thường, quên mất hắn ta.

Thẩm Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Hành.

Đến phòng Khương Hành, cuối cùng Thẩm Chỉ cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc khi nghe giọng Khương Ngô từ đâu ra.

Thật lâu trước đây —— thật ra cũng không lâu lắm, chính là lúc hắn mắc bệnh hay quên —— Khương Hành từng dẫn hắn đến một căn nhà hoang gặp một người, chỉ là khi đó hắn ngồi sau tấm bình phong, nghe đằng trước nói chuyện đến nỗi buồn ngủ.

Hiện tại nhớ lại, giọng của người Khương Hành gặp ngày ấy, tựa hồ giống Khương Ngô, chỉ là ôn hòa dung túng hơn mấy phần.

Thẩm Chỉ thừa dịp đầu óc còn rõ ràng, giữ mặt Khương Hành không cho hôn, chớp mắt hỏi: "Trước đây ngươi dẫn ta đi gặp người trong căn nhà kia, chẳng lẽ là..."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Chỉ cảm thấy đầu óc không minh mẫn nữa, bị hồ đồ rồi.

Quả nhiên, Khương Hành nghi ngờ nhìn hắn: "Dẫn ngươi đi... gặp người khác?"

Thẩm Chỉ yên lặng nuốt xuống nửa câu sau, bất đắc dĩ nói: "Chờ ngươi khôi phục rồi nói tiếp."

Khương Hành áy náy nhìn hắn: "Xin lỗi."

Thẩm Chỉ cười tủm tỉm lắc đầu: "Đúng rồi, Đạm Nguyệt cô nương đâu?"

"Đại ca không phải kẻ thích giết chóc." Khương Hành đáp, "Dù ta quên mất ngươi cũng vô dụng, lúc hắn đi khẳng định đã gửi thư thu hồi mệnh lệnh. Không cần lo, võ công của Đạm Nguyệt không phân cao thấp với A Cửu đâu."

Thẩm Chỉ không còn gì để hỏi, quay qua cưỡi lên người Khương Hành, cúi đầu nhìn y, khóe môi lười biếng cong lên, "Ta nói này, điện hạ, thân thể ngài còn chưa khôi phục, nếu không lần này để hạ quan giúp ngài nhé?"

Khương Hành dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "..."

Thẩm Chỉ ghé vào tai y khí: "Ta sẽ rất dịu dàng."

Lúc Thẩm Chỉ – rất dịu dàng – sầm mặt rời khỏi phủ Chiêu Vương, cả người đều bủn rủn vô lực.

Trên đường còn trùng hợp gặp phải Phi Khanh.

Phi Khanh mới vừa hồi kinh đã bị phái ra ngoài làm không ít việc, mấy ngày chưa về phủ, nhìn thấy Thẩm Chỉ còn kinh ngạc, bật thốt lên: "Sao ngươi lại tới đây?!"

Thẩm Chỉ yên lặng dựa vào cột, miễn cưỡng chống đỡ cứng đờ thân thể, cười như không cười: "Sao ta không thể tới đây?"

Phi Khanh lạnh mặt, ánh mắt châm biếm: "Giả vờ tự tại gì chứ, điện hạ đã quên ngươi rồi. Định ỷ vào tình cảm trước đây bắt điện hạ che chở ngươi cả đời chắc? Yên phận làm đại công tử nhà họ Thẩm đi, bớt tự mình chuốc lấy khổ, điện hạ đối xử với mọi người xưa nay luôn lạnh nhạt."

Thẩm Chỉ sửng sốt, phát hiện Phi Khanh tựa hồ hiểu lầm gì đó, cảm xúc nhất thời phức khôn nguôi, chẳng biết mở miệng làm sao.

... Nói thẳng ra thì giống khoe khoang quá.

Phi Khanh cũng không biết nỗi xoắn xuýt của Thẩm Chỉ, hiểu lầm sự im lặng của, trong lòng lại có cảm giác đồng bệnh tương liên. Cậu chưa bao giờ cảm thấy Khương Hành thật lòng thích Thẩm Chỉ, cũng không cảm thấy Khương Hành sẽ thích ai.

Dưới cái nhìn của cậu ta, Khương Hành mất đi kí ức, cậu và Thẩm Chỉ chẳng qua đều là kẻ đáng thương yêu mà không được thôi.

Hai người giữ yên lặng, trong lòng mỗi người có suy nghĩ riêng,  một lát sau Phi Khanh đang muốn nói chuyện, sắc mặt bỗng thay đổi, hành lễ với người sau lưng Thẩm Chỉ: "Điện hạ."

Thẩm Chỉ nhất thời lông tóc dựng đứng.

Vừa rồi hắn tức giận quá trời, chờ mình hồi phục, thừa dịp Khương Hành không để ý, nhanh chóng điểm huyệt y rồi bỏ chạy.

...

Nghĩ tới những điều này, Thẩm Chỉ lại muốn chạy, nhưng bên hông bị dùng sức ôm lấy.

Khương Hành mặt không đổi sắc ôm người vào lòng, lạnh nhạt gật đầu, tiếp đó nhanh chóng cúi đầu nhìn Thẩm Chỉ, giọng nõi không chứa chút nhiệt độ: "Về phòng."

Thẩm Chỉ giãy dụa trước khi chết: "... Ta nên về phủ rồi."

"Lúc A Cửu về sẽ truyền tin cho Thẩm thượng thư."

Không chờ Thẩm Chỉ nhiều lời, Khương Hành liền ôm ngang hắn mang về phòng, Thẩm Chỉ yên lặng quay đầu lại liếc Phi Khanh, sắc mặt đó hắn thực sự hình dung không ra, đau đầu xoa xoa thái dương.

"... Ngươi làm như vậy thật không sao chứ?"

Khương Hành ngờ vực nhìn hắn.

Thẩm Chỉ thở dài: "Phi Khanh thích ngươi đấy."

Khương Hành thoáng dừng lại, cúi đầu hôn hắn: "Vậy ta thì càng nên làm như vậy, chặt đứt tâm tư cậu ta."

Thẩm Chỉ ngẫm lại vẻ mặt Phi Khanh thì hoảng loạn không thôi.

Khương Hành tiếp tục nói: "... Ngươi đã là của một mình ta, vậy ta cũng nên của mình ngươi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top