Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sắc trời chạng vạng, A Cửu dẫn theo Đạm Nguyệt trở về.

Không cụt tay không thiếu chân, vẫn cứ khiến người ta trông mà muốn đập cho một trận.

Thẩm Chỉ đang buồn ngủ, ngồi trước bàn sách ngã trái ngã phải, Khương Hành bất động thanh sắc ôm người ta vào lòng, ngẩng đầu nhìn Đạm Nguyệt: "Ta thay mặt đại ca xin lỗi ngươi."

Đạm Nguyệt bệ ngồi xuống bàn, gác chéo chân, lườm mắt giễu cợt: "Đại ca ngươi làm việc đúng là nhanh nhẹn ghê."

Khương Hành không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía A Cửu.

Không cần y mở miệng, chỉ nhìn Thẩm Chỉ đang ngủ gật bị y ôm lấy, A Cửu đã hiểu được, cười hành lễ rồi yên lặng lui ra.

Đạm Nguyệt chỉ oán trách hai câu, không thật sự tức giận, nhìn dáng vẻ hẳn là nàng còn cảm thấy chơi vui, nói mãi bỗng cười rộ lên, hai cái chân cứ lắc lư không ngừng.

Thẩm Chỉ bị bắt nạt một hồi, buồn ngủ không chịu được, rồi lại bị làm cho không ngủ được, không quá an phận mà cọ tới cọ lui trong ngực Khương Hành, hai mắt mông lung lấp lánh ánh nước, dáng vẻ dịu ngoan mềm mại, trông đáng thương vô cùng.

Khương Hành nhìn mà phát run, suy tư giây lát, mặt không đổi sắc nhìn về phía Đạm Nguyệt: "Câm miệng."

Đạm Nguyệt chậc chậc: "Không nhìn ra ngươi là người biết săn sóc thế đấy, cơ mà sao đầu óc lại chậm chạp, bổn cô nương tốt với ngươi vậy mà."

Nàng nói xong liếc nhìn Thẩm Chỉ, ánh mắt sáng lên: "Nhưng người nhà ngươi đúng là rất đáng yêu, khó trách ngươi nhớ mãi không quên. Nếu không nhường hắn cho ta đi?"

Ánh mắt Khương Hành đầy lạnh nhạt.

Đạm Nguyệt vốn chỉ đùa giỡn thôi, thấy trong mắt y tựa hồ có sát khí, đành phải yên lặng nuốt mấy câu chưa xuống, sau đó lầm bầm thêm hai câu, lại nhìn kỹ Thẩm Chỉ, cất giọng: "Sao nhìn như có bệnh thế này?"

Dứt lời, trực tiếp đưa tay thăm dò mạch đập của Thẩm Chỉ. Khương Hành cau mày cản được, càng thêm ôm chặt người vào lòng.

Đạm Nguyệt cười nhạo: "Nhìn cái vẻ che chở thịt xương của ngươi này, ta đâu có ăn hắn đâu mà sợ. Chỉ bắt mạch, xem bệnh cũng không được à?"

Thẩm Chỉ buồn ngủ đến mơ hồ, nghe tiếng miễn cưỡng tỉnh táo lại, xoa đầu Khương Hành xem như an ủi, lập tức chủ động đưa tay ra: "Trước đây uống thuốc để lại di chứng —— ngươi có cách ư?"

Cứ buồn ngủ mãi thì hỏng việc lắm.

Đạm Nguyệt không lên tiếng, cố ý sờ soạng tay Thẩm Chỉ trước mắt Khương Hành, khen một câu "trắng mịn trơn mềm ghê" mới bắt mạch cho Thẩm Chỉ.

Mặt Khương Hành hơi đen, lim ặng nửa ngày, cố gắng kiềm chế.

Thẩm Chỉ mỉm cười cọ cọ cằm dưới y, giọng nói trầm thấp, dịu dàng đến chảy nước: "Ngoan, đừng nghịch nào."

Khương Hành nghe lời gật đầu, nắm chặt tay hắn nhẹ hôn, tựa đầu vào vai hắn, hơi híp mắt lại, chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn đến vậy.

Đạm Nguyệt nổi da gà, vai run lên, thấy Khương Hành ngoan ngoãn nghe lời, lấy làm lạ mà nhìn Thẩm Chỉ thêm mấy lần, bất mãn: "Các ngươi có thể nhìn ta một chút không, ở đây còn có một thiếu nữ thanh xuân đấy."

Khương Hành lạnh nhạt vạch trần: "Thiếu nữ thanh xuân ba mươi tuổi?"

Thẩm Chỉ chỉ cảm thấy sâu ngủ đang lăn lộn trong đầu phút chốc bị đánh bay, triệt để tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm gương mặt non nớt xinh đẹp của Đạm Nguyệt, ngạc nhiên nói: "... Ba mươi tuổi?"

Khương Hành giơ tay che mắt hắn lại, xoay đầu của hắn lại, mặt không thay đổi tiếp tục vạch trần: "Nàng có trú nhan thuật."

Đạm Nguyệt giận tím mặt: "Tên nhãi ranh Khương Hành nhà ngươi!"

Thẩm Chỉ không nói gì, yên lặng liếc nhìn Đạm Nguyệt, nửa ngày sau mới nhẹ giọng mở miệng: "Đạm Nguyệt cô nương thoạt nhìn còn giống thiếu nữ hơn cả thiếu nữ mười mấy tuổi, đừng giận, cẩn thận có nếp nhăn."

Đạm Nguyệt vội vã hoà hoãn biểu tình, khẩn trương sờ sờ trán, hừ lạnh: "Cũng chỉ ngươi biết ăn nói." Dừng một lát mới nhớ tới chuyện chính, cất lời: "Di chứng kiểu này trước đây ta từng thấy, phương thuốc ta còn nhớ, để ta chép lại rồi đưa ngươi sau."

Thẩm Chỉ cười cười, chắp tay với nàng: "Đa tạ cô nương."

"Nhìn ngươi vừa mắt thôi." Đạm Nguyệt nhảy xuống bàn, lại trừng Khương Hành, chạy đi như một làn khói.

Hai người trong phòng lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, Thẩm Chỉ cười nhéo mặt Khương Hành, mềm giọng trêu đùa: "Dấm nào cũng ăn, sau nay nào dám hôn ngươi nữa, vừa hôn đã chạm phải một miệng dấm chua lè rồi."

Khương Hành không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Đại khái là bởi vì quên hết mọi chuyện về Thẩm Chỉ, lần này khi Khương Hành đối mặt với người mình yêu thích, dục vọng chôn sâu dưới đáy lòng trái lại càng bộc lộ rõ ràng hơn.

Dục vọng độc chiếm trong mắt y nồng nặc, Thẩm Chỉ nhìn mà hoảng loạn.

Khương Hành rất để ý hắn ——

Điểm này Thẩm Chỉ hiểu rất rõ.

Hai trận hoả hoạn, trước thiêu chết mẫu thân y, sau đó lại thiêu chết muội muội y, ngay cả  gia tộc của mẫu thân cũng bị thanh tẩy hết sạch, Khương Hành đã mất đi quá nhiều, tính tình cũng trở nên hơi cố chấp, đối với người mình thích lại càng để ý hơn người thường.

Tính tình Thẩm Chỉ ôn hòa, từ trước đến giờ được chăng hay chớ, không tranh đấu không ồn ào, mới có vẻ dịu ngoan.

Thế nhưng ánh mắt Khương Hành khiến hắn lần đầu cảm thấy có chút bất an.

Nhận ra Thẩm Chỉ muốn lùi lại, Khương Hành hơi nhíu mày, bàn tay để bên hông hắn dùng sức ôm chặt hơn, suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Thẩm Chỉ, đừng sợ ta."

Thẩm Chỉ nhắm mắt lại, dựa vào lòng y không lên tiếng.

Ở lại phủ Chiêu Vương ăn no chờ chết mấy ngày, Thẩm Chỉ vỗ vỗ quần áo trở về Thẩm phủ, đổi quan phục đến bộ Hộ.

Đã lâu không tới, cứ có cảm giác như cách một thế hệ. Chỉ là lần này rời kinh giúp nạn thiên tai, xử lý tốt đẹp, những kẻ bình thường ngoài cười nhưng trong không cười với Thẩm Chỉ cũng thu liễm bớt. Thẩm Chỉ vui vẻ tự tại, bỏ ra mấy ngày mới xử lý xong đống công văn chưa phê duyệt, trùng hợp làm sao, mới vừa xử lý xong lại có một đống mới được đưa tới.

Thẩm Chỉ chỉ có thể thở dài tiếp tục xử lý, động tác nhìn chậm rì rì, tốc độ lại rất nhanh.

Giải quyết một phần, cơn buồn ngủ hiện lên, hắn mở cửa đi ra ngoài muố hóng gió cho tỉnh táo, lúc dọc theo hành lang gần đến cuối đường, chợt nghe nơi khúc quanh truyền đến vài tiếng xì xào bàn tán.

"... Không phải là giúp nạn thiên tai lập công thôi à, đắc ý gì chứ. Vốn là chuyện như vậy sẽ không đến lượt hắn, đại thần có tư lịch đều tha thiết mong chờ, rốt cuộc bệ hạ nghĩ gì?"

"Đúng rồi, ỷ vào cha hắn là Thượng thư bộ Binh chui vào. Lý huynh ở bộ Hộ mười năm, thật không công bằng..."

"Xuỵt, không muốn sống nữa à?" Có người nhỏ giọng cắt ngang lời bọn họ, im lặng nửa ngày, vừa chua xót vừa ghen tị: "Người ta đầu thai tốt, bệ hạ muốn trọng dụng hắn thì còn cách nào chứ? Có trách thì trách vận may ngươi không tốt, đầu thai không, học hành gian khổ mười năm, tuy thi đậu công danh cũng chẳng sánh bằng người ta ngậm thìa vàng sinh ra."

Tiếng người nọ vừa dứt, có kẻ thở dài, có kẻ nhẹ giọng cười nhạo, giọng điệu mấy người khác nhau, không đa nghi thì cũng là tức giận.

Thẩm Chỉ dựa vào tường, nheo mắt nhìn sắc xuân vô hạn trong viện, ánh mắt dừng lại trên đoá hoa Báo Xuân vàng nhạt, ngón tay vô ý thức cọ xát.

Lời nói không êm tai, nhưng có mấy phần đạo lý.

Hắn sững sờ một lát, cười nhạt, đang muốn quay người rời đi, nơi đó bỗng truyền đến tiếng cười lạnh, giọng nói quen thuộc vang lên: "Thẩm Chỉ thi điện đứng thứ ba, chư vị năm đó ở trên điện xếp hàng thứ mấy? Dám trốn trong góc huyên thiên, sao không dám đứng trước mặt hắn mà nói chuyện?"

Thẩm Chỉ trừng mắt nhìn.

Mấy người kia đẩy nhau không dám nói gì, nửa ngày sau mới thưa thớt cất giọng "bái kiến Chiêu vương điện hạ".

Thẩm Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn thôi không ló đầu ra, nhẹ chân nhẹ tay chân về nhà, nghĩ thầm có lẽ Khương Hành sẽ tới, đợi hồi lâu nhưng không thấy người đến, không khỏi có chút phiền muộn.

Dù sao hai người đã vài ngày không gặp rồi.

Ngày nghỉ của hắn vừa hết, dường như Khương Hành cũng bắt đầu bận rộn theo, buổi tối chẳng mấy khi tới đây.

Phiền muộn đến tận lúc về nhà Khương Hành vẫn chưa xuất hiện.

Thẩm Chỉ nghĩ có thể là đến đây gặp Thượng thư bộ Hộ, ra khỏi cửa bộ Hộ, hẳn Lưu Vũ sẽ không quay lại đón hắn, lại cảm thấy không quen.

Nào ngờ vừa ra khỏi cửa lại gặp được Lưu Vũ đang đứng chờ bên xe ngựa.

Thẩm Chỉ cười rộ lên, vỗ vai Lưu Vũ, nói: "Sao còn tranh thủ thời gian tới đây thế?"

Lưu Vũ mặc kệ hắn vỗ, chờ hắn nói xong mới nghiêng người tránh ra, im lặng làm một thủ thế "mời".

Bấy giờ Thẩm Chỉ mới lên xe ngựa, không ngoài dự liệu mà gặp được Khương Hành.

Không chờ hắn nói chuyện, Khương Hành đã chủ động mở miệng, nói một lần mấy ngày nay đi đâu làm gì, Thẩm Chỉ ngồi xuống nghe y nói, xoa thái dương dở khóc dở cười: "Chỉ cần không phải đi tìm hoa vấn liễu, ta sẽ không để ý."

Khương Hành mím môi, có vẻ không vui.

Trong mắt Thẩm Chỉ ngập tràn ý cười: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc báo cáo hành trình với ta?"

Khương Hành nói: "Đạm Nguyệt chỉ vậy."

Thẩm Chỉ cầm lấy tách trà bày trước mặt y, lại bị chặn lại. Thẩm Chỉ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vuốt lông: "Ta tin ngươi sẽ không làm chuyện gì có lỗi với ta. Sao Đạm Nguyệt bỗng dưng lại dạy ngươi cái này?"

Khương Hành nhìn Thẩm Chỉ một cách cổ quái, im lặng nửa ngày mới nói: "Nàng lại coi trọng đại ca ta."

Thẩm Chỉ: "..."

Đột nhiên có hơi đau lòng cho Khương Ngô...

Nói tới Thái tử, Thẩm Chỉ lại nghĩ tới hai vị khác. Khương Độ bị giam nửa năm, lúc được thả ra đã đàng hoàng hơn, không tới làm phiền hắn, ngược lại là Khương Châu, thỉnh thoảng đến Thẩm phủ một chuyến chỉ vì tìm Thẩm Nghiêu.

Tuy rằng Khương Hành từng nói thái độ Khương Châu kỳ lạ, đại khái vì là công chúa Hàm Ninh – Khương Anh chân chính, nhưng đến tận giờ hắn vẫn chưa mò ra Khương Châu rốt cuộc ngoài dáng vẻ tiểu bạch hoa là hạng người gì.

Chỉ có thể vui vì Thẩm đại thượng thư có dự kiến trước, đưa hai đứa nhỏ trong nhà rời kinh. Người nào phải cỏ cây, nếu chung đụng lâu dài với một người khác, sinh ra chút tình cảm, vậy thì không chỉ khó cắt đứt mà còn thêm rối loạn.

Khương Hành không muốn nói những chuyện phiền lòng này với Thẩm Chỉ, chú ý tới vẻ uể oải của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy, nói: "... Thật ra ngươi không cần phải vậy."

Thẩm Chỉ ngước mắt. Tâm tình Khương Hành hình như không tốt lắm.

Khương Hành cúi đầu: "Chỉ cần ngươi làm bạn bên cạnh ta là đủ rồi."

Thẩm Chỉ sững sờ, nghĩ đến việc Khương Hành trách cứ mấy tên quan ăn nói huyên thiên kia, cười cười: "Dù sao cũng phải tìm ít chuyện để làm, phàm là làm việc, đều sẽ có khi tức giận. Nên giận hay không ta đều không nổi giận, vậy sẽ không ai có thể khiến ta uất ức, ngươi cũng đừng quá lo lắng."

Khương Hành cau mày: "Nghe thấy rồi ư?"

Thẩm Chỉ cười không nói, thấy xe ngựa ngừng lại, vén rèm lên nhìn bên ngoài, phát hiện đã đến cửa sau Thẩm phủ, xoay người thơm nhẹ lên má Khương Hành: "Đừng để ý những chuyện vụn vặt này. Ta về trước nhé."

Hắn nhấc chân muốn đi, lại bị kéo lại hôn một hồi. Khương Hành cắn cắn rái tai hắn, nói: "Màu đỏ rất hợp với ngươi."

Thẩm Chỉ mơ hồ nhìn xuống quan bào màu đỏ.

Da thịt hắn trắng nõn, màu này tôn da, quả nhiên là người như mỹ ngọc.

Khương Hành lại hôn hắn, ánh mắt thắm thiết: "... Có một ngày, ta cũng sẽ để ngươi mang đầy sắc đỏ, vì ta."

Thẩm Chỉ ngất ngất ngây ngây xuống xe ngựa, từ cửa sau tiến vào Thẩm phủ, ngẩn ngơ hồi lâu mới hiểu được câu nói nọ của Khương Hành.

Thành thân... ư?

Thẩm Chỉ như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng không trọn vẹn nơi chân trời, nghĩ thầm, nếu thật sự có ngày đó, hắn cũng không ngại là gả hay cưới.

Chỉ sợ không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top