Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khương Hành vuốt ve gương mặt Thẩm Chỉ, không lên tiếng.

Lúc Thẩm Chỉ đỏ mắt im lặng nằm trong ngực y, y cảm trái tim mình đau đớn. Y hiểu rõ những sầu lo nơi đáy lòng Thẩm Chỉ, cũng biết tính tình hắn, biết hiện tại không thể xoá bỏ khúc mắc của Thẩm Chỉ, vì để Thẩm Chỉ yên tâm hơn chút, nên đồng ý với lời hắn nói.

Ngày ngày không gặp, gặp nhau lại phải vờ xa lạ, trong lòng dày vò bao nhiêu chỉ mình y biết.

Thẩm Chỉ cũng rất nhớ Khương Hành, ôm y nhắm mắt lại, qua một hồi lâu mới thoải mái dựa vào hõm vai y, giọng nhẹ nhàng, khá giống trêu đùa: "Điện hạ của ta, ta đây là cá trong chậu nhỉ?"

Khương Hành ngồi xuống, nghĩ ngợi rồi đáp lời: "Bọn chúng phải, còn ngươi thì không."

Thẩm Chỉ biết "bọn chúng" mà y nói là ai —— danh sách vẫn là hắn đưa cho Khương Hành. Hắn làm ỏ bộ Hộ một năm đâu phải ăn không ngồi rồi. Cuộc thanh tẩy bộ Hộ năm ngoái để lọt người nào, đã làm những gì, còn lén lút qua lại với ai, đều bị hắn im lặng thu thập trong lúc khách sáo xã giao.

Hắn không muốn nhắc đến mấy chuyện mất vui đó vào lúc này, vén lên sợi tóc Khương Hành rũ xuống, cắn vào bên gáy y một cái. Vẻ mặt Khương Hành bình tĩnh nhưng con ngươi đã sâu thẳm, ôm chặt hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi vốn là cá trong ao của ta."

Thẩm Chỉ dừng lại vài giây, lại gặm thêm cái nữa: "Điện hạ, ngươi không cảm thấy lúc ngươi nói mấy câu tán tỉnh, biểu tình không theo kịp ư?"

Khương Hành bị hắn gặm đến trong xương cũng ngứa ngáy khó nhịn, không kìm được mà cắn răng, rất muốn đè người xuống dưới thân, đền bù tổn thất hơn nửa tháng nay. Đáng tiếc nơi này tuy rằng yên tĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn là bên ngoài, không quá an toàn, hơn nữa một lát say còn phải tự mình đi thẩm tra xử lí mấy người.

Y cụp mắt nhìn gương mặt ôn nhuận nhu hòa của Thẩm Chỉ dưới ánh nến nhạt nhoà, chẳng biết tại sao tính tình người này trong dịu dàng lại có chút ác liệt như thế, nâng cằm hắn lên triền miên trên đôi môi, giọng khàn khàn: "Không phải lời tán tỉnh."

Y chưa bao giờ cho rằng mình có thể nói mấy câu ôn nhu an ủi hay tâm tình gì đấy.

Đều là lời tự đáy lòng thôi.

Thẩm Chỉ nằm trong tù như đại gia mấy hôm, trước tết Đoan Ngọ một ngày bị mời ra ngoài.

Lúc ra còn có chút không tình nguyện —— quá thanh nhàn, dường như chuyện gì cũng không cần nghĩ.

Nhưng mà vừa ra tới, lại phải đến bộ Hộ bận việc.

Khương Hành bắt gần hết người ở bộ Hộ, hoặc vô tình hoặc cố ý bắt luôn cả mấy tên thích dèm pha kia, không thả ra, kết quả bộ Hộ trống không, tất cả mọi việc rơi xuống vai những người "may mắn" trở về.

Thẩm Chỉ bận sứt đầu mẻ trán, không dễ gì mới sống qua một ngày, vừa quay đầu đã đến Đoan Ngọ. Phàm là những ngày lễ như này, trong cung đều sẽ bày yến tiệc, chẳng quan tâm các vị loại quan có muốn quây quần bên người nhà ăn một bữa thật ngon hay không, không muốn tham gia —— cũng phải tham gia.

Trước đây Thẩm Chỉ làm đại công tử thanh nhàn nhà họ Thẩm, nếu thực sự không muốn đi thì giả bệnh là được. Hiện tại lại không thể không đi.

Nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Khương Hành, Thẩm Chỉ cảm thấy không tệ đến vậy. Nhưng nghĩ tiếp thì, gặp mặt cũng không nói gì với nhau, cũng không thể nhìn nhiều, lại cảm thấy sầu khổ.

Nếu như mọi chuyện kết thúc sớm thì tốt biết bao —— bất kể kết quả là tốt hay xấu, ít nhất không dày vò như hiện tại.

Gần đây có lúc hắn ưu sầu khó nén, Thẩm Duy Phong biết tính nhi tử nhà mình, không nhịn được cũng nhìn hắn vài lần, sắc mặt tuy nghiêm khắc nhưng giọng lại dịu đi rất nhiều: "Mọi việc không nên nghĩ quá nhiều, con sẽ vì đó mà hao tổn tinh thần, vả lại chưa chắc chuyện đã như thế."

Thẩm Chỉ nở nụ cười: "Cha nói phải, chỉ là nếu không suy tính, lỡ có gì xảy ra thì biết làm sao. Nhi tử sẽ không vì những ý nghĩ đó mà e sợ, do dự thiếu quyết đoán, ngài cứ yên tâm đi."

Thẩm Duy Phong không lên tiếng.

Thẩm Chỉ không những có vẻ ngoài giống mẫu thân, tính cách giống, thậm chí cách suy nghĩ đều cực kỳ tương tự. lúc cố chấp một chuyện gì đó, người khác khuyên bảo, trên mặt sẽ mỉm cười đáp lại, nhưng thật ra là vào tai trái ra tai phải, nên thế nào thì cứ thế ấy.

Ông khẽ thở dài, nhắm mắt lại, giọng ôn hoà hiếm thấy: "Dù xảy ra chuyện gì vẫn còn có ta."

Thẩm Chỉ lại cười: "Ngài là trụ cột trong nhà."

Chỉ là bây giờ hắn phải đứng lên, cùng chống đỡ, bảo vệ đệ đệ muội muội, Khương Hành với trụ cột ấy.

Thẩm Duy Phong không tỏ rõ ý kiến, cũng không nói thêm gì nữa.

Trong tiệc tối không thể tránh khỏi việc chạm mặt Vệ Thích Chi.

Người nọ rất ăn ý không lắc lư trước mắt hắn, Thẩm Chỉ hờ hững, ánh mắt lướt qua nhau, nhưng hắn vẫn chú ý tới dấu vết mờ mờ trên cổ Vệ Thích Chi.

Hắn mím môi, không dấu vết liếc nhìn bờ vai hắn ta, khách sáo xa cách mà chắp tay, rũ mắt xuống cười chào hỏi, sau đó theo cung nhân dẫn đường ngồi vào vị trí của mình.

Thẩm Chỉ là chuẩn bị buổi tối đi nhìn lén Khương Hành, dù sao điện hạ của hắn "tú sắc khả xan", nhưng mà suốt buổi tối đều không thấy Khương Hành.

Buổi tiệc này nhất định sẽ không rất an bình, Thường quý phi đỏ mắt, duy trì dáng vẻ mong manh cao quý tao nhã, ngồi cười dịu dàng. Thẩm Chỉ nhớ tới Thường Kha, có hơi ngạc nhiên, tìm một vị đồng liêu hàn huyên một lát, đang muốn hỏi đièu quan trọng nhất, Vệ Thích Chi bỗng ném chén rượu, lại đây kéo Thẩm Chỉ.

Thẩm Chỉ cau mày, nhưng mà sức Vệ Thích Chi lớn đến lạ kỳ, thừa dịp mọi người không chú ý, kéo hắn ra khỏi đại điện. Rời khỏi đại điện, Thẩm Chỉ mới thu hồi dáng vẻ tươi cười hiền lành, giật giật tay áo mình, Vệ Thích Chi lại không thả hắn ra.

Hết cách, hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Vệ Thích Chi: "Có gì không?"

Vệ Thích Chi thấy hắn cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mình, lúc này mới thả ra, ôm tay nói: "Ngươi muốn nghe chuyện của Thường đại tướng quân?"

Thẩm Chỉ mỉm cười nhìn hắn ta, không nói một lời.

Vệ Thích Chi nhìn nụ cười xã giao của hắn, vừa buồn bực vừa có chút vui mừng —— mặc kệ là thật hay giả, dù sao cũng là cười với mình. Hắn hận mình ư? Hắn ta nắm tóc, nói: "So với việc ngươi tiêu tốn tinh lực nói bóng gió với những người khác, chẳng bằng tới hỏi ta, bệ hạ dặn dò Bắc trấn phủ ty toàn quyền nghe Chiêu vương, theo lệnh y điều khiển, y chẳng hề khách khí."

Thẩm Chỉ lui hai bước, cách xa Vệ Thích Chi, nói: "Không cần."

Hắn không chấp nhận tình ý của Vệ Thích Chi, nếu nhận ý tốt thì tính là gì.

"Ngay cả nghe ta nói ngươi cũng không muốn ư?" Mặt Vệ Thích Chi hơi đen, ánh mắt nặng nề, sau một lát lại hạ giọng, lời nói ra khiến lưng Thẩm Chỉ sau lưng phát lạnh.

Hắn ta nói: "Trước đây ta từng nói, rằng ta phát hiện vài điều ghê gớm, chỉ là không quá chắc chắn cho nên không nói với ngươi. Nếu bây giờ người còn bằng lòng nghe ta nói hết, ta sẽ nói, suy đoán của ta về Hàm Ninh công chúa và Chiêu vương điện hạ."

Thẩm Chỉ cứng người, cảnh cáo nhìn chằm chằm Vệ Thích Chi, nhẹ giọng nói: "Vệ thiêm sự, biết quá nhiều thật sự không phải chuyện tốt gì đâu."

"Cái gì cũng không biết mới càng đáng thương, không phải sao?" Vệ Thích Chi cười lạnh, "Ngươi có thể chọn rời đi, hoặc là ở lại nghe ta nói."

Thẩm Chỉ nhếch lông mày, không nói gì, nhưng cũng không rời đi.

Thấy hắn để bụng đến những chuyện liên quan đến Khương Hành như thế, đáy mắt Vệ Thích Chi lướt qua vẻ thất vọng, phiền muộn không thôi.

Hắn ta ngừng một lát mới nói: "Lần này Chiêu vương bắt lấy Thường đại tướng quân không thả, như là đã chờ đợi rất lâu, không chỉ lấy việc ngân phiếu giả của bộ Hộ câu ông ta, còn có tham ô, đại bất kính, lạm sát kẻ vô tội cũng bị đưa ra."

Người của Thường đại tướng quân luôn có tiếng chính trực dũng cảm kiên quyết, quan hệ giữa bộ Binh và phủ đô đốc Ngũ Quân không tốt, nhưng trong bộ Binh cũng có người khá kính nể Thường Kha.

Những thân quến của tội thần mà Khương Hành mang về, chỉ khóc lóc kể lể hai việc —— một trong số đó là Thường Kha ép buộc dụ dỗ, thứ hai là sau khi mọi việc bại lộ lại dùng người nhà uy hiếp bọn họ.

Chờ những quan viên kia bị chém đầu xong, bọn họ ở kinh thành không chỗ an thân, rời kinh, tất cả đều bị thích khách truy sát.

Kẻ trở về đều là kiếm được một cái mạng.

Thẩm Chỉ chớp chớp mắt, nhớ lại chút gì. Khi Khương Hành xử lý sự vụ không tách hắn ra, hình như... hắn từng nhìn thấy Khương Hành trả lời một bức thư mật, trong thư nhắc tới ngoài kinh và thích khách, lúc đó hắn không để ý, bây giờ nghĩ lại, e rằng ngoài kẻ luôn theo đuôi thân quyến tội thần không chỉ là đám thích khách Thường Kha phái đi nhổ cỏ tận gốc, còn có người của Khương Hành.

Khương Hành không để những người ấy ra mặt, chỉ bảo đảm không chết sạch mà thôi.

Chờ họ triệt để oán hận Thường Kha, lúc không tiếc đánh đổi để trả thù mới đứng ra đưa các nàng về kinh.

Thẩm Chỉ lúc này là thật sự xác định Khương Hành khôi phục trí nhớ.

Thường Kha phái người nhổ cỏ tận gốc tất nhiên có đạo lý của ông ta, trên tay những người này hẳn còn giữ lại chứng cứ mà những vong hồn dưới đao để lại, chỉ là khiếp đảm không dám lấy ra, cho đây là bùa hộ mệnh.

Nào ngờ là bùa đòi mạng.

Rời kinh, các nàng chẳng là cái thá gì.

Có điều Khương Hành cùng đưa các nàng và chứng cứ về —— chứng cứ và nhân chứng vừa xuất hiện, Thường Kha lập tức bị áp giải vào tù, sau đó là rất rất nhiều tội danh to to nhỏ nhỏ, có chứng cứ hoặc không có chứng cứ, từng tội từ từ tới.

Sau đó nữa còn cực kỳ nhiều —— đại nhi tử Thường Kha gian dâm nữ nhân rồi giết người vùi xác ở sân sau, thi thể được đào ra ; tiểu nhi tử vì một lời không hợp, nổ ra cãi vã, giết người bên đường.

Kẻ trước đây không dám nói lời nào đều bị tìm ra nói chuyện.

Thẩm Chỉ nghe mà ngẩn ngơ.

Có thể bạo phát một lần như thế, không biết Khương Hành chuẩn bị bao lâu... Chọn thời cơ không tính là tốt nà, là vì hắn bất an ư?

Thấy hắn rõ ràng mà thất thần, Vệ Thích Chi há miệng, cũng chẳng nói nên lời.

Ánh trăng từ ngoài hành lang chiếu vào, rơi xuống nửa bên mặt thanh lệ tú trí của Thẩm Chỉ, hắn cụp mắt, lông mi mảnh dài, nhẹ nhàng chớp mắt, như là hồ điệp đập cánh.

Thoạt nhìn yên tĩnh lại xinh đẹp.

Vệ Thích Chi không thể tức giận dù là mảy may, trái lại trái tim không kìm được mà run lên. Hắn ta không nghi ngờ, rằng hiện tại chỉ cần Thẩm Chỉ nở một nụ cười dịu dàng với mình, bảo hắn ta lập tức vào đại điện giết ai cũng sẽ không chút do dự.

Hắn ta là vậy, thích người nào, sẽ dùng hết sức lực để thích.

Phát hiện Vệ Thích Chi không nói nữa, Thẩm Chỉ liếc hắn một cái đầy kf lạ: "Sao vậy?"

Vệ Thích Chi cảm thấy mình như bị coi thường, dù Thẩm Chỉ nhìn mình không mang theo tình cảm, hắn ta cũng vui mừng. Lặng lẽ phút chốc, thầm mắng mình một trận, buồn bực không thôi, mở miệng nói: "Thì là vậy đấy, Thường Kha không ngóc đầu lên được. Chắc ngươi cũng thấy dáng vẻ của quý phi nương nương, mấy ngày nay ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, xin bệ hạ giữ lại một mạng cho đại ca ba ta."

Lòng Thẩm Chỉ bỗng sung sướng, khóe môi hơi cong lên: "Tự làm bậy không thể sống. Thiên đạo luân hồi thôi."

Vệ Thích Chi nói: "Ừm, cũng nên nói một chuyện khác nữa —— Thẩm Tĩnh Hạc, ngươi không cảm thấy, Hàm Ninh công chúa và Chiêu vương, có rất nhiều chỗ tương tự à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top